Chương 394: Quyển 1 Chương 261-Xạ Lộc (cuối) (1)

Hán đế nào nghĩ đến Tào Tháo sẽ mời y săn bắt.

Thông thường mà nói, con cháu Thiên gia từ nhỏ đã giáo dục dạy bảo, trong đó cũng có thuật cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng thời đại Hán đế xuất thế, thật là không đúng lúc. Y sinh ra không được bao lâu, liền gặp phải chiến loạn Hoàng Cân, rồi sau đó bị cuốn vào tranh đấu trong triều đình. Đến thời điểm y đến tuổi có thể học tập, Linh Đế bằng hà, thập Thường Thị làm loạn, Đổng Trác họa loạn triều cương. Hán Đế như nước chảy bèo trôi, bị người khác kèm cặp, đối đãi như con rối, từ Lạc Dương đến Trường An, từ Trường An đến Lạc Dương, cuối cùng thì đến Hứa Đô này. Cho nên, Hán Đế chưa bao giờ được chân chính giáo dục, một mực bộn bề việc đấu tranh.

Thuật cưỡi ngựa bắn cung, Hán Đế hiểu sơ sơ, lại không tính là tinh thông. Mà Tào Tháo một đời chiến trên lưng ngựa, thuật cưỡi ngựa bắn cung tinh xảo, vượt xa không phải Hán Đế có thể sánh bằng. Đối với lần đánh cuộc như thế này, Hán Đế vốn không muốn nhận, nhưng không đợi y cự tuyệt, Tào Tháo đã cao giọng hô to: - Bệ hạ muốn cùng các chư hầu hưởng vui lạc, biểu hiện ra năng lực cưới ngựa bắn cung, dương danh Đại Hán ta hùng phong.

Trong phút chốc, trường săn bắn truyền đến tiếng hoan hô như núi thở sóng gào thét. Một con nai con bị kinh sợ, từ trong rừng chạy xông ra, chạy thẳng đến loan giá.

Lúc này Hán Đế đã như đâm lao rồi phải theo lao, bất đắc dĩ lấy cung tiễn ra, liên tục bắn ra ba tiễn nhưng đều không thể bắn trúng con nai con. Trên mặt của Hán Đế lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt. Y liếc mắt nhìn Tào Tháo, đột nhiên đảo mắt một cái: - Mời Tư Không thay trẫm bắn nai.

Tào Tháo cũng không khách khí, từ tay Hán Đế nhận lấy Bảo Điêu cung, Kim Phi tiễn, một tên bắn đi, trúng chính giữa con nai nhỏ.

Cây Kim Phi tiễn kia là chuyên dụng cho hoàng đế. Rất nhiều người vẫn còn chưa thấy là Tào Tháo bắn tên, cho nên khi thấy nai nhỏ bị bắn ngã, vội hô vạn tuế vang dậy. Nào biết, Tào Tháo lại thúc ngựa đi đến, đứng ở trước người Hán Đế.

Khuôn mặt Hán Đế càng thêm đỏ bừng, tuy nhiên lại không dám có bất kỳ ý bất mãn nào.

Lúc này, Lưu Bị dẫn người từ xa tiến đến, mắt thấy bộ dạng của Tào Tháo diễu võ dương oai trước mặt người khác, Quan Vũ lập tức giận dữ, liền muốn xông lên trước chém giết Tào Tháo. Nào ngờ, Lưu Bị lại lấy một tay ngăn y lại: - Vân Trường đừng có lỗ mãng, quanh đây đều là nanh vuốt của Tào Tháo, đệ oai phong với cơn giận nhất thời, hành động lỗ mãng, nếu sự không thành, lại mất đi tính mạng. Đến lúc đó, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ bị Tào Tháo hạ sát … - Nhưng mà …

Lưu Bị trừng mắt nhìn Quan Vũ, ra hiệu y đừng có nói thêm nữa.

Trong lòng Quan Vũ bất mãn, nhưng từ lòng kính trọng đối với Lưu Bị, lại chỉ có thể đem phần bất mãn này chôn ở trong lòng.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Lưu Sấm không hề biết sự tình xảy ra ở bãi săn. Hắn mang theo mười mấy Phi Hùng Kỵ, hướng vào trong núi rừng càng đi càng xa, mắt thấy đã sắp đến ranh giới của bãi săn.

Bãi săn Hứa Điền, dựa vào núi mà có. Lưu Sấm dọc theo đường đi phóng ngựa như bay, căn bản không có ngừng lại. Hắn vừa thúc ngựa chạy, vừa giương cung cài tên, bắn chết những con mồi gặp phải ven đường trên mặt đất.

Mười mấy Phi Hùng Kỵ thì nhanh chạy trước, chạy sau, sau khi đem những con mồi nhặt về, lại tiếp tục chạy theo. Bọn họ dùng phương thức cưới ngựa bắn cung này hoàn toàn không dừng lại, khiến Hạ Hầu Ân, Hạ Hầu Kiệt cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng không cách khác, bọn họ bắt buộc phải đuổi theo. Cho dù không ai quấy rầy được Lưu Sấm, cũng không thể để hắn quá mức thoải mái. Thế cho nên sau khi một canh giờ trôi qua, Hạ Hầu Kiệt, Hạ Hầu Ân đột nhiên phát hiện, bọn họ lại không hề thu hoạch được gì.

Đây lại là một cuộc tỷ thí, nếu không có một chút thu hoạch nào, chẳng phải bị người khác nhạo báng sao? Hai huynh đệ Hạ Hầu Kiệt thương lượng một chút xong, quyết định để Hạ Hầu Kiệt dẫn người tiếp tục đi theo Lưu Sấm quấy rối, mà Hạ Hậu Ân thì mang theo một đội nhân mã tiến hành săn bắn. Như vậy, đội nhân mã của huynh đệ Hạ Hầu lại bị phân ra một nửa, Hạ Hầu Kiệt chỉ dẫn hơn mười người, theo sau lưng Lưu Sấm.

Tiếp theo hướng đông, là Vị Thủy rồi.

Lưu Sấm biết nếu vượt qua Vị Thủy, liền coi như đã vượt ra khỏi phạm vi bãi săn. Hắn lau mồ hôi trên mặt đi, ghìm chặt Tượng Long mã. Gần nửa canh giờ, cũng chính là một canh giờ không ngừng chạy, Tượng Long mã toàn thân là mồ hôi, hơi thở ồ ồ. Nhìn nhìn thời gian, đến lúc săn bắt kết thúc, còn có khoảng hai canh giờ.

Lưu Sấm cũng không dám để Tượng Long tiếp tục chạy như vậy, về thế xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ đầu của Tượng Long, ra hiệu Tượng Long nghỉ ngơi. Phía sau Phi Hùng Kỵ, cũng là người kiệt sức, ngựa hết hơi. Một giờ cưới ngựa bắn cung liên tục, lực chú ý cực độ tập trung, mặc dù là Phi Hùng Kỵ huấn luyện có tố chất, cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu, ở trên ngựa thở hồng hộc. - Nghỉ ngơi nửa canh giờ, chỉnh lí lại con mồi một chút, sau đó tiếp tục săn bắt.

Kỳ thực, ''xuân sưu'' đi săn bắt này, chính là một cuộc đi du lịch. Chẳng qua Tào Tháo khiến trận đi săn bắt này có thêm chút sắc màu chính trị, thế cho nên đã mất đi rất nhiều lạc thú.

Sau một cơn mưa nhỏ hôm qua, trường săn đã lộ ra màu xanh lục nhạt nhạt, tỏa ra bừng bừng sức sống. Lưu Sấm để lại Tượng Long ở một bên nghỉ ngơi, hắn đi đến một dòng suối nhỏ, ngồi xổm xuống, hai tay buông xuống múc lên một bốc nước suối, hắt lên lặt.

Nước suối trong suốt mà lãnh lẽo hắt lên mặt, nhất thời khiến tinh thân tỉnh táo lên. Lúc trước bởi vì liên tục không ngừng cưỡi ngựa bắn cung mà khiến cho người mệt mỏi, giờ thoáng cái đã tan biến.

Một vệ sĩ Phi Hùng Kỵ tiến lên, đưa cho hắn một chiếc khăn ướt, Lưu Sấm nhận lấy rồi đừng lên, xoa xoa mặt, duỗi lưng một cái, cảm giác tinh thần khoan khoái. - Hảo vũ tri thì tiết, đương xuân nãi phát sinh (Ý nói cơn mưa tốt, thật thức thời, mùa xuân mới xảy ra).

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác cười nói:

- Nếu không có ván cược này, hôm nay đúng thật là một là một ngày, sẽ rất khiến người ta thư giãn.

- Kỳ thực, cưỡi ngựa bắn cung một phen cũng tốt, mấy ngày này chỉ ở trong thành, rảnh rỗi xương cốt đều đã mền nhũn rồi, quyền thế coi là một hoạt động cũng tốt.

Vệ sĩ Phi Hùng Kia cười trả lời, không có chút sợ hãi nào. Lưu Sấm quen biết y, tên là Trác Ưng, tự Nguyên Lễ, người Nhữ Nam. Y vốn là thủ hạ của Hoàng Thiệu, lúc trước Lưu Sấm qua Hoài Thủy xong, y theo Hoàng Thiệu gia nhập bên người Lưu Sấm.

Tuy nhiên lúc trước kia Trác Ưng tuổi còn nhỏ, trông bộ dạng có mười một, mười hai tuổi. Y tính tình hoạt bát, lại hiểu được xem sắc mặt người khác, cho nên rất được Mi Hoán và Cam Ngọc yêu thích. Nay y đã trưởng thành, liền được Mi Hoàn đưa đến Phi Hùng Kỵ, đi theo Gia Cát Lượng cùng đến Hứa Đô.

Lưu Sấm và Trác Ưng cũng không xa lạ gi, cho nên lúc nói chuyện, cũng biểu hiện ra là vô cùng tùy ý. Hắn cười ha hả, đang định mở miệng, lại chợt nghe thấy bên kia bờ suối truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Ngay lúc đó, còn truyền đến liên tục tiếng thú rống, Lưu Sấm đôi mày nhăn lại, vôi vàng hướng mắt nhìn đi.

Chỉ thấy ở bờ suối bên kia, đường biên núi rừng dừng đó có mấy cỗ xe ngựa.

Mười mấy phụ nhân đang ở trên thảm cỏ chơi đùa. Nào lường được trong rừng núi đột nhiên xông ra hai con gấu ngựa màu đen, lao đến phía xe ngựa Những phụ nhân này đương nhiên cũng có hộ vệ. Nhưng hai con gấu ngựa kia hiển nhiên là bị kinh hãi, tính tình cực kì hung bạo, cho nên vô cùng hung mãnh. Đội hộ vệ không kịp chuẩn bị, liên tiếp bốn, năm người bị thương, con gấu ngựa còn lại xông đến bên xe ngựa, phóng hướng tới những phụ nhân này, phát ra tiếng rống phấn nộ.

Hai con gấu ngựa này một con đực, một con cái. Vốn ở trong rừng ngủ đông, không ngờ bị tiếng trống cùng tiếng gọi ầm ĩ lúc đi săn truyền đến khiến chúng bừng tỉnh. Gấu ngựa từ trong giấc ngủ đông bừng tỉnh, bụng đói kêu vang, tính khí táo bạo, nhìn thấy người liền phát động công kích.

Các phụ nhân kinh sợ gào thét chói tai, chạy toán loạn bốn phía. Một cô bé ước chừng khoảng mười tuổi, cô bé da mịn màng như ngọc trông giống như một con búp bê cũng bị hoảng sợ muốn chạy, nhưng đôi chân bên dưới như không nghe lời, té lăn trên mặt đất, cô bé quỳ rạp trên mặt đất, sợ tới mức khóc lớn. Mà các phụ nhân kia trông càng hoảng sợ hơn, trong đó có một người cao giọng la lên: - Mau cứu Ngọc nhi.

Chỉ có điều, bọn hộ vệ bị một con gấu ngựa cuốn lấy, một đám phụ nhân ngăn cản người phụ nhân đó, không ngừng chạy ra sau. Mắt thấy gấu ngựa sẽ đến trước người cô bé kia, chợt nghe một tiếng quát to từ đằng xa truyền đến: - Súc sinh, dám dả thương người.

Lưu Sấm lướt qua dòng suối, thoáng cái đã bên kia dòng suối.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh chạy, giống như một đạo thiểm điện. Mắt thấy con gấu ngựa kia đã vung tay to lớn lên, chụp vào người cô bé, hắn quát lên giận dữ, dưới chân đột nhiên phát lực, hướng thẳng lên, bồng một tiếng, hắn lao thẳng đến chỗ con gấu ngựa kia. Con gấu ngựa này đứng thẳng lên ước chừng khoảng 210 cm, là một con gấu ngựa cái, thể trọng ước chừng khoảng bốn trăm cân, bị một cú va chạm này của Lưu Sấm, nó đứng không vững, bùm một cái lập tức ngã trên mặt đất. Không đợi nó đứng lên, Lưu Sấm bò dậy, dang hai tay ra, hét lên giận dữ, hô xong liền vọt tới trong lòng gấu ngựa, hai tay ôm lấy thân gấu ngựa, hai cách tay dùng sức, đem con gấu ngựa nhấc lên, rồi quẳng nó xuống, mình thì đè chặt người nó, Gấu ngựa liều mạng giãy dụa, thế nhưng lực lượng của Lưu Sấm càng lúc càng lớn, mặc cho nó rít gào liên tục, lại bị Lưu Sấm gắt gao áp chế dưới thân, một quyền lại một quyền, một quyền đập xuống.