Chương 371: Quyển 1 Chương 248-Không Thể Làm Thay Đổi Chí Hướng Của Thất Phu (1) (2)

Từ Thịnh và Hạ Hầu Lan đều ngậm miệng lại. Sau một lúc lâu, Hạ Hầu Lan đột nhiên nói:

- Công tử, sở trưởng của Lan đơn giản chỉ là ẩu đả, chém giết. Cho nên quay về Bắc Hải quốc cũng khôn có tác dụng gì. Liền cùng công tử đồng hành tới Hứa Đô, dẫn ngựa khêu đèn vì công tử. Còn hơn là rảnh rỗi không có việc để làm! - Thuộc hạ cũng đi!

Từ Thịnh ngẩn ra, lập tức phản ứng, lớn tiếng kêu lên.

- Văn Hướng không thể đi!

- À?

- Sau khi người quay về, phải bảo vệ tốt gia quyến, còn phải nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho các vị tiên sinh ở Nam Sơn Thư Viện. Việc này, giao cho người khác ta sẽ lo lắng. Chỉ có ngươi mới có thể khiến ta an tâm. Văn Hướng, ngươi theo ta cũng đã ba năm, tuy rằng không nổi danh, nhưng ta thực sự tín nhiệm ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải quay về Bắc Hải quốc. Chỉ có như vậy, ta mới có thể an tâm đấu với Tào Tháo. - Nhưng…

Lưu Sấm trừng mắt, Từ Thịnh đành phải ngậm miệng lại.

- Hành Nhược có thể đi cùng ta…Như vậy đi, ngươi chọn lựa năm mươi bộ tốt Phi Hùng Vệ. Đến lúc đó cùng ta đi Hứa Đô.

- Công tử, chỉ có năm mươi người, có phải hơi thiếu không?

Trương Liêu ở một bên nghe xong, không khỏi có chút lo lắng.

Lưu Sấm cười nói:

- Có cậu của ta ở đó, Tào Tháo tạm thời sẽ không làm gì được ta. Hơn nữa, ta mang nhiều người như vậy, có ích lợi gì? Trong Tào doanh có hơn mười vạn binh mã. Cho dù mang theo vài trăm người, cũng là vô dụng. Mang nhiều người, ngược lại sẽ rơi xuống tầm thường. Ta mang theo ngựa và chuy tới Hứa Đô một lần, xem Tào Tháo y có thể làm khó dễ gì được ta!

Mặc kệ Trương Liêu và Từ Thịnh khuyên bảo như thế nào, Lưu Sấm cũng không đồng ý mang theo quá nhiều nhân mã. Cuối cùng, dưới lời khuyên của Trương Liêu, Lưu Sấm đành phải thay đổi chủ ý, đổi năm mươi người bộ tốt kia thành năm mươi Phi Hùng Kỵ. Ít nhất, nhìn khí thế sẽ mạnh hơn.

Sáng ngày mùng tám, cách thời gian Tào Tháo quy định còn hai ngày. Lúc này Lưu Sấm mới trả lời Chung Diêu, đồng ý tới Hứa Đô…Tuy nhiên, hắn lấy cớ quân vụ bận rộn. Muốn chậm ba ngày mới lên đường tới Hoài Âm. Chung Diêu cảm thấy chậm một hai ngày cũng không phải chuyện lớn gì, liền đồng ý với yêu cầu của Lưu Sấm.

Sau đó Lưu Sấm không ngừng điều binh khiển tướng. Vào ngày mùng mười, hắn bí mật sai Trương Liêu và Từ Thịnh tới Đông Lăng Đình tập kết với Trần Đăng và Mi Chúc. Mà lúc này, dựa theo tính toán thời gian, thuyền biển của Tôn Sách hẳn đã sắp tới Đông Lăng Đình. Dưới sự thúc giục của Chung Diêu, Lưu Sấm cũng không trì hoãn nữa. Vì thế vào ngày mười hai tháng mười một, hắn dẫn theo Hạ Hầu Lan và năm mươi Phi Hùng Kỵ từ Cao Bưu xuất phát, đi tới Hoài Âm báo danh.

Cùng lúc đó, Tào Tháo cũng nhận được ti tức, Lưu Sấm đang tới Hoài Âm. Tảng đá lớn trong lòng, rốt cuộc tạm thời hạ xuống. Lão chợt ra lệnh cho Chu Linh xuất phát từ Đông Dương, đi tới Đường Ấp, rồi sau đó chiếm lĩnh Dư quốc. Dư quốc này nằm ở phía tây bắc thành phố Trấn Giang đời sau. Cách Giang Đô chừng tám mươi dặm, sáng đi chiều có thể đến. Sở dĩ chiếm lĩnh Dư quốc, cũng là vì phòng ngừa Tôn Sách Giang Đô. Trước đây Tào Tháo bí mật liên lạc với Tôn Sách, muốn cùng y giáp công Lưu Sấm, đánh chiếm huyện thành Giang Đô. Nhưng hiện tại, Lưu Sấm đã buông tha chống cự, quyết định tuân chỉ theo y tới Hứa Đô. Vậy thì y phải đề phòng Tôn Sách vượt sông đánh lén.

Giữa các chư hầu với nhau, đừng nói tới tín nghĩa, chỉ nói tới lợi ích, Tôn Sách đã có thể phản bội Lưu Sấm, thì y cũng không phải hạng người lương thiện gì. Tào Tháo sao có thể không có bất kỳ phòng bị gì với y?

Chỉ có điều, Tào Tháo không ngờ, Lưu Sấm làm được vượt xa so với tưởng tượng của lão. Hắn đã sớm lệnh cho Mi Chúc rời khỏi Giang Đô, thậm chí còn nhường Quảng Lăng. Từ đó, Giang Đô liền biến thành một tòa thành trống không. Giống như một miếng thịt béo mê người trên bờ Trường Giang. Làm cho Chu Linh sợ tới mức khi tới Dư quốc, biết được Giang Đô đang hư không đã vội vàng suất quân đi tới đóng ở Giang Đô, phòng ngừa Tôn Sách đánh lén. Chỉ là đi qua đi lại như vậy, Chu Linh tạm thời không còn thừa lực để bận tâm đám người Mi Chúc. Cũng khiến cho đám người Mi Chúc có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.

Ngày mười lăm tháng mười một năm Kiến An thứ ba, thuyền biển tới Đông Lăng Đình. Trần Cung đã chuẩn bị xong, lập tức lên thuyền. Đợi khi Tào Tháo kịp phản ứng thì đám người Trần Cung, Trương Liêu, Mi Chúc, Từ Thịnh đã suất lĩnh Phi Hùng Vệ giương buồm xuất phát, rời khỏi Đông Lăng Đình, lái vào biển rộng. Tào Tháo muốn phái binh truy kích, hiển nhiên đã không kịp rồi. Mà lúc này, Lưu Sấm theo Chung Diêu một đường chậm rãi đi tới ngoài thành Hoài Âm. - Tiểu tử Lưu Sấm quả nhiên giỏi tính toán!

Tào Tháo nghiến răng nghiến lợi, sát ý nồng nặc.

Đúng vậy, lão tưởng rằng Lưu Sấm đã cúi đầu trước mình. Nhưng lại không ngờ, vẫn bị Lưu Sấm chơi đùa trên lòng bàn tay. Lã Bố chạy thoát, tiếp theo là bộ khúc của Lã Bố cũng bị Lưu Sấm để cho chạy thoát. Theo ý nào đó mà nói, lần chinh phạt Từ Châu này của Tào Tháo đã không chiến thắng trọn vẹn. Khiến cho lão cực kỳ tức giận.

Chỉ có điều, khi y nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Quách Gia, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

- Phụng Hiếu, cớ gì lại cười như vậy?

- Chẳng lẽ Chủ Công không thấy, tay Lưu Sấm này là một nhân vật lợi hại sao?

- Chỉ giáo cho?

Quách Gia nói:

- Chủ Công không cần phải tức giận như thế. Kỳ thực để lọt Trần Công Đài tuy có chút đáng tiếc. Nhưng chỉ cần bắt được Lưu Sấm, coi như đại công cáo thành. Thuộc hạ nghe nói, Lã Bố đã bị trọng thương, không còn cái dũng của Hao Hổ nữa. Cho nên lúc y rút lui, đã giao toàn bộ binh mã trong tay cho Lưu Sấm. Chỉ cần Chủ Công nắm được Lưu Sấm trong lòng bàn tay, thì đám thủ hạ kia không đáng để lo nghĩ. Lần này Lưu Sấm cam nguyện vì đám người Trần Cung cản phía sau, liệu đám người Trần Cung có thể lại vì Lã Bố mà cống hiến không? Bắt được Lưu Sấm, Bắc Hải quốc coi như định rồi.

Tào Tháo nghe xong lời giải thích này của Quách Gia, cơn tức giận trong lòng liền tan thành mây khói. Dù sao sự việc đã đến mức này, lão không còn biện pháp nào khác. Cũng không thể xuất binh tấn công Bắc Hải. Như vậy sẽ tổn thất rất lớn và nghiêm trọng.

Hơn nữa, Tào Tháo đang sốt ruột muốn quay về Hứa Đô, không muốn kéo dài cuộc chiến Từ Châu này thêm nữa. Từ cuối tháng tám tới hiện tại, cuộc chiến Từ Châu đã giằng co suốt hai tháng rưỡi…Tào Tháo tin rằng, nếu lại kéo dài thêm…Hứa Đô tất sẽ xuất hiện cục diện hỗn loạn. Nắm được Từ Châu, giữ lại Lưu Sấm, đối với Tào Tháo mà nói, cũng không phải là không có thu hoạch. - Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi gặp tiểu tử Lưu Sấm kia!

Tào Tháo đột nhiên có một cảm giác kích động mãnh liệt, muốn nhanh chóng gặp mặt Lưu Sấm.

Nhớ ngày đó, Lưu Sấm trở về quê, lại cuối cùng không thể không xa xứ, bỏ lỡ cơ duyên với Tào Tháo. Từ nay về sau hắn nhanh chóng quật khởi,t rở thành họa tâm phúc của Tào Tháo. Tào Tháo nghe nói qua rất nhiều chuyện của Lưu Sấm, nhưng lại chưa từng thấy mặt. Trong lòng đã sớm tò mò.

Quách Gia đương nhiên không phản đối. Y cũng rất muốn xem bộ dáng bây giờ của Lưu Sấm, có phải vẫn bừa bãi giống như lúc ở Cao Mật không.

Đúng lúc này, chợt nghe tiểu giáo bên ngoài báo lại:

- Tư Không, việc lớn không tốt.

Tào Tháo đang đứng lên, chuẩn bị ra ngoài. Thấy tiểu giáo vội vàng hấp tấp chạy tới, trong lòng không khỏi không vui. Giờ thắng lợi nắm chắc trong tay, còn việc gì phải kích động như vậy?

Lão nhíu mày, trầm giọng nói:

- Chuyện gì mà phải kinh hoàng?

- Tư Không, Trương tướng quân dẫn người ra ngoài thành ngăn cản Lưu hoàng thúc. Xem ra giống như muốn giao phong với Lưu hoàng thúc.

- Trương tướng quân?

Tào Tháo sững sờ, mở miệng hỏi:

- Trương tướng quân nào?

- Chính là Tam tướng quân dưới trướng của Huyền Đức Công, Trương Phi.

Tào Tháo vừa nghe, liền giận tới tái mặt.

- Lưu Sấm là Hoàng thúc Hán thất, phụ chế chiếu của Thiên Tử mà tới, Trương Phi sao có thể làm càn như vậy?

Lão cảm giác áp lực rất lớn.

Lúc trước, dựa theo ý của Tào Tháo, gửi một tờ sắc lệnh gọi Lưu Sấm vào kinh. Lại không ngờ Tuân Úc mời Hoàng đế chế chiếu, khiến cho Tào Tháo hơi có chút bó tay bó chân. Nếu là sắc lệnh…Tào Tháo có nhiều phương pháp để xử lý thu thập Lưu Sấm. Nhưng nếu là chế chiếu, thì đại biểu cho Lưu Sấm nhận lệnh Thiên Tử vào kinh thành. Nếu như lão dám gây hại cho Lưu Sấm, liền chẳng khác gì không coi lệnh của Thiên Tử vào đâu. Với tình huống trước mắt của Tào Tháo mà nói, lão còn cần tấm chiêu bài Thiên Tử để giữ thể diện. Nói cách khác, vào lúc này, Tào Tháo không thể không mặc kệ chiếu lệnh của Thiên Tử được.

Đây cũng là hương đảng Dĩnh Xuyên vì bảo vệ Lưu Sấm mà cố gắng.

Đám người Tuân Úc, Chung Diêu có thể ủng hộ Tào Tháo, nhưng tuyệt sẽ không để cho Tào Tháo giết Lưu Sấm. Đây cũng là một lần thỏa hiệp giữa thế tộc Dĩnh Xuyên và Tào Tháo…Chúng ta ủng hộ ngươi, nhưng ngươi không thể nguy hại tới tính mạng của Lưu Sấm. Điều này là điểm mấu chốt của chúng ta.

Về điểm này, trong lòng Tào Tháo biết rõ. Lão thậm chí còn rõ ràng, kể cả Quách Gia cũng hận Lưu Sấm tới thấu xương, nhưng đứng trước mặt ích lợi của hương đảng, Quách Gia cũng sẽ giữ gìn ích lợi của thế tộc Dĩnh Xuyên, làm ra nhượng bộ nho nhỏ. Chớ đừng nói là còn có Tuân Du và vài thế tộc Dĩnh Xuyên liên can. Cho dù Tào Tháo muốn giết Lưu Sấm, cũng phải suy xét tới thể diện của thế tộc Dĩnh Xuyên.

Vậy mà Trương Phi lại dám đi gây sự với Lưu Sấm? Nếu lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị người khác nói là theo chỉ thị của ta. Chẳng phải sẽ khiến cho đám người Văn Nhược sinh lòng bất mãn với ta sao.

Quách Gia nghe thấy Trương Phi ra khỏi thành chặn lại Lưu Sấm, sắc mặt cũng trầm xuống, lộ vẻ không hài lòng.

- Chủ Công, uy phong của Huyền Đức Công thật lớn nha!