Lưu Sấm hơi buồn bã, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Là người của hai thế giới, chút đả kích đó có là cái gì? Huống hồ hắn biết chuyện đám người Hầu Thành đã từng làm trong lịch sử. Lã Bố cũng vậy, Trương Liêu cũng thế, lại cũng không quá rõ ràng. Cho nên dù có vì vậy mà sinh ra hiểu lầm thì cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì. Lưu Sấm tin rằng phán đoán của hắn với đám người Hầu Thành chắc chắn là không sai. Có lẽ trước đây đám Hầu Thành trung thành và tận tâm, nhưng đó chỉ là trước đây chứ chẳng phải hiện tại.
Chờ tới lúc tra ra manh mối, tin rằng Lã Bố và Trương Liêu sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của hắn.
Hiện giờ chuyện hắn phải làm là nhanh chóng tìm được lui cho Lã Bố.
Lã Bố không thể tiếp tục ở lại Từ Châu, cho dù có lui tới Quảng Lăng thì Tào Tháo cũng sẽ không bỏ qua cho y, chắc chắn sẽ đuổi theo tới cùng.
Không còn cách nào khác, ai bảo y là Lã Bố đâu!
Cái tên Hao Hổ, người khắp thiên hạ này đều rõ…
Y còn ở Từ Châu một ngày, ngày đó Tào Tháo còn chưa thể an tâm. Huống chi nếu Lã Bố thật sự đến Quảng Lăng, e là không chỉ khiến Tào Tháo không yên lòng, ngay cả vị Tiểu bá vương Giang Đông là Tôn Sách kia cũng sẽ sợ hãi.
Quảng Lăng!
Đó là tử địa, cũng là sinh địa. Điều quan trọng là phải hành động như thế nào.
Lưu Sấm nhiều lần nói chuyện Hầu Thành cũng là có ý định như vậy.
Một khi hắn nói trúng, Lã Bố tất sẽ nghe theo ý của hắn. Đến lúc đó hắn có thể nắm lấy quyền chủ động, giải quyết nguy cơ trước mắt.
Cho nên dù thế nào, Lưu Sấm cũng phải đánh cược lần này.
- Đại huynh, có một chuyện phải phiền huynh rồi!
Bên bờ Tổ Thủy, Lưu Sấm hội hợp với đám người Mi Chúc. Theo Lưu Sấm hạ lệnh cho Hùng Bi Quân rút lui khỏi Lương thành, Cao Thuận và Hứa Chử đoạn hậu, Mi Chúc, Từ Thịnh và Hạ Hầu thì lãnh quân xuất phát trước, băng qua sông Tổ Thủy.
Ánh trời chiều chiếu nghiêng xuống, bên bờ Tổ Thủy có vẻ khá vắng lặng. Từng đội quân mã nghiêm chỉnh trật tự nối đuôi nhau qua cầu tới bờ bên này liền lặng lẽ bày trận ở bờ tây Tổ Thủy, không chút hỗn loạn.
Lưu Sấm tới đây rồi thì liền kéo Mi Chúc sang một bên.
Mi Chúc nói:
- Hoàng thúc hà tất phải khách sáo như vậy, có chuyện cần Chúc thì cứ nói là được.
Lưu Sấm mỉm cười:
- Ta muốn mời đại huynh thay ta đi sứ Giang Đông… Chuyện này Đại huynh không đích thân xuất mã thì không được, để những người khác thì ta không yên lòng.
Đi sứ Giang Đông?
Mi Chúc ngạc nhiên nhìn Lưu Sấm, không rõ Lưu Sấm làm vậy là có mưu tính gì.
Lúc này đi sứ Giang Đông, chẳng lẽ là muốn mời Tôn Sách xuất binh tương trợ ư? Tuy Mi Chúc biết là Lưu Sấm với Giang Đông dường như có mối quan hệ không tệ, lúc đại hôn Giang Đông từng phái sứ giả tới chúc mừng. Nhưng quan hệ không tệ thì là không tệ, những chuyện lớn như quân quốc này e rằng quan hệ có tốt đến mấy cũng vô ích. Anh em ruột còn có thể vì lợi ích mà trở mặt thành thù, huống chi là hai con người chỉ có mối quan hệ không tệ?
Lưu Sấm ra hiệu cho Mi Chúc ghé tai lại, rồi thì thầm vào tai y vài câu. Ngay lúc đầu Mi Chúc còn nghi ngờ và mờ mịt, nhưng dần dường như đã hiểu được, nên nở một nụ cười khá cổ quái. - Hoàng thúc, làm như vậy liệu Quân hầu có đồng ý hay không?
Lưu Sấm hít vào một hơi thật sâu, nhìn Mi Chúc và nói:
- Chỉ sợ đến lúc đó y có không đồng ý cũng không được.
Mi Chúc ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
- Nếu đã như vậy, ta sẽ lập tức xuất phát.
Lưu Sấm không giữ lại, bởi vì lúc này thật sự rất cấp bách, không thể chậm trễ được.
Mi Chúc lập tức dẫn theo một đội quân sĩ mang theo thư của Lưu Sấm lên đường. Mà Lưu Sấm thì tiếp tục ở lại trên bờ Tổ Thủy, chờ khi toàn bộ đại quân qua sông rồi là Lưu Sấm sẽ tới tìm Cao Thuận, đem quân lệnh của Lã Bố báo cho Cao Thuận rồi toàn quân sẽ xuất phát suốt đêm, đi thẳng tới Hạ Tương. - Trước đây mặc dù Văn Viễn công chiếm Quảng Lăng, nhưng thời gian quá lâu, cũng chẳng hoàn toàn yên ổn. Trần thị nắm quyền ở Quảng Lăng nhiều năm như vậy, nền tảng rất vững chắc, cường hào các nơi đều nghe theo lệnh Trần thị. Cho nên lần này chúng ta xuôi nam cũng không thuận lợi cho lắm. Đặc biệt là vận chuyển nhiều lương thực xuôi nam như thế này, ắt sẽ bị tập kích. Ta định để Bá Đạo suất lĩnh Hãm Trận Doanh, càn quét ven bờ dẹp yên nạn trộm cướp, đảm bảo bình an, diệt sạch đám trộm cướp ven đường qua Quảng Lăng và ba huyện Giang Đô, không biết Bá Đạo có nguyện ý lĩnh mệnh hay không?
Nếu Trương Liêu không muốn giao Hãm Trận Doanh cho Lưu Sấm, còn cắt cử Hách Chiêu bề ngoài thì tương trợ, mà sau lưng lại lén khống chế, Lưu Sấm cũng chẳng muốn giữ một chi binh mã không thuận theo sự chỉ huy của hắn bên mình.
Cho dù từ đầu Hãm Trận Doanh là do Cao Thuận thống soái, nhưng Cao Thuận đã rời khỏi đó một năm rưỡi, e rằng không thể chỉ huy Hãm Trận Doanh như điều khiển cánh tay mình như trước nữa rồi. Huống chi Lưu Sấm đã huấn luyện xong Hùng Bi Quân, cũng cần Cao Thuận phụ trách chỉ huy, trấn thủ Huyện Lăng… Cũng không thiếu mấy trăm Hãm Trận Doanh kia.
Cao Thuận không biết chuyện xảy ra ở Hạ Bì, cho nên cũng không để ý mấy. lĩnh mệnh rồi lập tức suất lĩnh Hùng Bi Quân chạy thẳng tới Huyện Lăng.
Lưu Sấm lại lệnh cho Từ Thịnh và Hoàng Trân dẫn Phi Hùng Vệ vượt qua Hoài Thủy, tụ tập ở thị trấn Hoài Âm. ồng thời hắn cũng giao cho Từ Thịnh một mệnh lệnh, để bọn họ suất lĩnh quân càn quét đám đạo phỉ cường hào từ Hoài Âm tới huyện Bình An, đảm bảo con đường chuyển lương Hoài Nam được thông suốt. - Lão Hổ ca!
- Có!
- Ngươi hãy lĩnh ba nghìn quân tốt Huyện Đàm, phụ trách vận chuyển lương thảo từ Hạ Tương tới Hoài Âm. Ta sẽ cho Hoàng Trân chuẩn bị thuyền ở bờ bắc Hoài Thủy để đảm bảo lương thực có thể thuận lợi qua sông. Đây là nhân tố quan trọng để chúng ta có thể vượt qua Quảng Lăng, trở về nước Bắc Hải. Ngươi nhất định phải đảm bảo lương thực được vận chuyển an toàn, không thể có chút xíu sơ suất nào. Người đóng ở Hạ Tương, họ Tào, Tào Thúc Long. Lần trước chúng ta ở Hạ Bì có từng hợp tác với y, tin rằng y sẽ dốc sức phối hợp với ngươi… Thành bại lần này đều nhờ cậy cả vào ngươi.
Hứa Chử vội vàng đáp:
- Công tử xin hãy yên tâm, Hứa Chử tất không phụ sự nhờ vả của công tử.
Cứ như vậy, dọc đường đi Lưu Sấm không ngừng ra mệnh lệnh, binh mã các nơi đều lên đường. Cho tới hừng đông, Lưu Sấm phát hiện bên người chỉ còn ba trăm Phi Hùng Vệ… Hứa Chử đi Hạ Tương, Cao Thuận chạy tới Huyện Lăng, Từ Thịnh và Hoàng Trần dẫn Võ An Quốc và Tiêu Lăng tới Hoài Âm, mà Hách Chiêu thì dẫn Hãm Trận Doanh đóng ở huyện lị Bình An.
May là Hạ Hầu Lan còn ở lại bên cạnh Lưu Sấm, cũng đỡ cho Lưu Sấm không đến nỗi trở thành tư lệnh tay không.
Lưu Sấm nhìn số lượng binh mã có vẻ ít ỏi bên người, không nhịn được mà nói với Hạ Hầu Lan:
- Hành Nhược, lần này sợ rằng phải dùng hết tất cả vốn liếng rồi.
Hạ Hầu Lan cũng không ngờ là lần xuất chinh tới Từ Châu này lại gặp nhiều khó khăn như vậy. Nhưng gã cũng không cảm thấy sợ hãi, mà trong lòng chợt cảm thấy hưng phấn: - Nếu lần này công tử có thể toàn thân trở ra, tất sẽ danh dương thiên hạ!
Danh dương thiên hạ ư?
Lưu Sấm khẽ nhếch khóe miệng, vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp. Đúng vậy, Tào Tháo bao vây ba mặt, vừa là rút củi dưới đáy nồi, vừa là binh lâm thành hạ, nếu có thể bảo vệ Lã Bố thoát ra, thật đúng là thắng lợi không nhỏ.
Tháng chín năm Kiến An thứ ba, Từ Châu gần như là biến động bất ngờ. Tang Bá đột nhiên đầu hàng Tào Tháo, khiến Lưu Sấm suýt rơi vào tử đia. Tin tức này truyền tới Bắc Hải đã tạo nên chấn động lớn.
Thái Sử Từ và Sử Hoán lập tức hợp binh lại chuẩn bị xuất binh đi chinh phạt Tang Bá, một lần nữa khai thông con đường ở Lang Gia quốc. Nhưng Lã Càn, Thái thú quận Thái Sơn, Bình Lỗ giáo úy Ích Thọ đình hầu Vu Cấm chia binh làm hai đường, một đường đóng quân ở Tranh Vanh cốc, một đường công tới núi, ngăn chặn binh mã Bắc Hải lại. Thái Sử Từ và Sử Hoán mấy lần tấn công mạnh mẽ hòng phá tan phòng toán của Vu Cấm tại Tranh Vanh cốc, nhưng lại nhiều lần bị Vu Cấm đánh lui.
Cùng lúc đó, Trần Quần trấn thủ Cô Mạc, ngăn cản công kích của Lã Càn. Ba ngày sau, Quản Hợi dùng Hoàng Trung làm chủ tướng, xuất binh tụ tập ở Cô Mạc mới đẩy lùi được Lã Càn. Quân Tào lui ba mươi dặm, đóng ở Bì xã.
Nhưng từ lúc đó, viện quân Bắc Hải đã bị ngăn chặn gắt gao. Đồng thời quận Đông Lai cũng liên tục xảy ra bạo động. Cường hào ở quận Đông Lai tụ tập dân chúng khởi nghĩa, định phối hợp với đại quân của Tào Tháo.
May là Thái thú Vương Tu của quận Đông Lai đã sớm chuẩn bị, điều động binh mã từ Giao Đông tiến vào chiếm giữ Đông Lai, đồng thời lệnh cho Tráng Võ lệnh Tiết Văn ở vịnh Giao châu lĩnh quân đông tiến, đồn trú Trường Quảng, thế mới bình ổn được bạo động Đông Lai. Nhưng cũng vì thế mà khiến cho Bắc Hải không còn dư lực lượng để cứu viện Lưu Sấm.
Ngày hai mươi hai tháng chín, Tào Tháo công chiếm quận Bành Thành.
Trong lịch sử, lão từng đại khai sát giới ở Bành Thành, tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Mà lần này là vì sự xuất hiện của Trần Khuê khiến cho Tào Tháo ở quận Bành Thành không có tổn thất lớn, vì thế nên không xảy ra sự kiện đẫm máu kia.
Ngày hai mươi bốn tháng chín, sau khi công chiếm xong Bành Thành, Tào tháo chia quân ra ba đường tiến thẳng tới Hạ Bì. Lý Điển, Tang Bá, Chu Linh lĩnh quân đồn trú Lương thành, từ bờ đông Tổ Thủy tấn công Hạ Bì. Tào Tháo thì tự mình đốc quân, với Tì tướng quân Từ Hoảng, Kỵ đô úy Việt Hề, Hãm Trận đô úy, Quảng Xương đình hầu Nhạc Tiến làm tiên phong, đồn trú bờ bắc Nghi Thủy, cách một con sông giằng co với Trương Liêu trên núi Cát Dịch.
Khắp vùng trời Từ Châu ngập tràn mùi thuốc súng, càng lúc càng đậm. Nhưng Tào Tháo không vì vậy mà dừng tay, mà đưa Lưu Bị tới.
- Huyền Đức, nay ta xuôi nam chinh phạt Hạ Bì, nhưng theo tin mà mật thám truyền tới thì dường như Lã Bố không định tử thủ Hạ Bì, mà chuẩn bị vượt qua Quảng Lăng. Ta đã lệnh Trần Đăng xuất binh tập kích Huyện Lăng, nhưng lại không quá yên tâm, lo rằng Lã Bố đã phòng bị. Ta biết thương thế của ngươi chưa lành, nhưng vẫn muốn ngươi dẫn quân mã bản bộ hiệp trợ Nguyên Long, cướp lấy Huyện Lăng, cắt đứt con đường xuôi nam của Lã Bố. Theo ta được biết, Lã Bố đã phái Đô đốc Lưu Sấm tới Huyện Lăng, đồng thời cũng chuyển rất nhiều lương thảo từ Hạ Tương tới Hoài Âm. Một khi Lã Bố xuôi nam tới Quảng Lăng thành công, chiến sự này chắc chắn sẽ lại kéo dài. Đó không phải điều ta muốn, mà là tốc chiến tốc thắng. Không biết ý của Huyền Đức thế nào?
Lưu Bị đã sớm hận Lã Bố tới nghiến răng nghiến lợi, chớ nói chi là Lưu Sấm. Biết được Lưu Sấm tới Huyện Lăng đô đốc, sắc mặt y trở nên cực kỳ khó coi…
Từ khi Lưu Sấm xuất hiện tới nay, Lưu Bị chưa từng thắng được Lưu Sấm bao giờ. Không cần nhắc tới chuyện tổn binh hao tướng, mà thê tử bị bắt lại trở thành trò cười cho kẻ khác. Năm đó người theo Lưu Bị khởi nghĩa có Giản Ung và Tôn Càn. Hai năm trước, Tôn Càn bị Lưu Sấm giết chết ở Nhữ Âm. Còn lần này, theo tin truyền tới từ quận Đông Hải, sau khi Giản Ung bị Lưu Sấm bắt, trong lúc rút lui khỏi Huyện Đàm đã chết vào tay Lưu Sấm.
Những món nợ máu ấy khiến Lưu Bị khó có thể bình tĩnh được, huống chi lần trước dưới chân núi Túc Dương còn suýt nữa bị Lưu Sấm giết chết.
Lưu Bị vốn nghẹn một cơn tức trong lòng, nghe Tào Tháo nói vậy, y liền khom người nói:
- Bị nguyện trợ Nguyên Long một tay.
- Như vậy mong Huyền Đức xuất binh càng sớm càng tốt, nếu để trễ, chỉ sợ Nguyên Long không còn là địch của Lưu Sấm nữa.
Lưu Bị lĩnh mệnh bước đi, đã thấy Quách Gia nhảy ra từ một bên.
- Phụng Hiếu, không ngờ Lã Bố lại không định quyết chiến Hạ Bì, thật ngoài dự liệu của ta.
Quách Gia khẽ giọng nói:
- Chủ công, theo cách nhìn của ta, Lã Bố quyết đoán như vậy ắt là từ mưu của Lưu Sấm. Hiện giờ ta lại cảm thấy trận chiến Từ Châu lần này, có giết được Lã Bố cũng không quan trọng, mà quan trọng là phải lấy được mạng Lưu Sấm.
Nghe vậy, Tào Tháo nheo mắt lại. Lão nhẹ nhàng gõ ngón tay lên tay vịn, hạ giọng nói:
- Kẻ này không trừ, tất sẽ thành hậu hoạn.