Tháng chín, thời tiết Hà Bắc đã chuyển lạnh. Phủ Đại tướng quân ở Nghiệp Thành, Điền Phong nổi giận đùng đùng đi ra, lại gặp được Tuân Kham xuống xe ngay trước mặt. - Hữu Nhược, sao lại tới đây?
Điền Phong dừng bước lại, không kìm nổi ngăn Tuân Kham lại hỏi. Tuân Kham thở dài:
- Còn không phải là vì việc của Mạnh Ngạn hay sao? Quý Bật đã tới Nghiệp Thành hơn mười ngày, minh công chậm chạp không có quyết định, làm ta không khỏi có chút lo âu.
Ánh mắt Điền Phong phức tạp nhìn Tuân Kham, hạ giọng nói:
- Hữu Nhược đối với hoàng thúc thật ra rất tận tâm tận lực.
Tuân Kham nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp:
- Nguyên Hạo đây là ý gì?
- Không có ý gì, chỉ là muốn nói, nếu như Hữu Nhược muốn chủ công xuất binh tương trợ hoàng thúc, tốt nhất là thôi đi.
Điền Phong dứt lời, than nhẹ một tiếng.
Tuân Kham khó hiểu nói:
- Nguyên Hạo, vì sao phải thôi đi? Nay Tào Tháo đông chinh, binh lực Hứa Đô hư không, minh công đang lúc có thể nhân cơ hội này xuôi nam xuống Đại Hà, thẳng đến Hứa Đô, nghênh đón thiên tử hoàn nghiệp, từ nay về sau danh chính ngôn thuận, thảo phạt nghịch tặc. Chẳng lẽ, minh công còn không muốn sao?
Điền Phong nói:
- Chưa diệt được Công Tôn, chủ công sợ không lòng dạ nào chú ý đến phía nam. Nghe nói Công Tôn Toản mượn binh từ Hắc Sơn, chủ công lo lắng sẽ có lặp lại, cho nên quyết ý diệt Công Tôn trước, sau đó lấy Trung Nguyên... Ta mặc dù theo lý cố gắng, nhưng tâm ý chủ công đã quyết. Y đã hạ mệnh lệnh, lệnh cho Nhan Lương, Văn Sú làm tiên phong, Trương Cáp, Cao Lãm theo quân nghe lệnh, chinh phạt Dịch Kinh rồi. - Ngươi nói là, Công Tôn Toản và Trương Yến cấu kết?
- Đúng vậy!
Tuân Kham đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không kìm nổi nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tại sao Minh công vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn?
Công Tôn Toản, tự Bá Khuê, là người Liêu Tây, xuất thân thư tá, theo Lư Thực học hành. Đây là một người dựa vào tài của mình mà có thể thăng thiên, lại lấy thái độ cứng rắn, mạnh mẽ, đối kháng Hung Nô Tiên Ti phương bắc mà nổi danh, tác chiến dũng mãnh, thanh danh hiển hách, hiệu Bạch Mã tướng quân. Nhớ ngày đó, gã và Mục Lưu Ngu ở U Châu vì chứng kiện bất hòa, thế cho nên chinh phạt lẫn nhau. Công Tôn Toản lấy ít thắng nhiều, sau khi diệt trừ Lưu Ngu, cũng ủng hộ triều đình lúc ấy, được Tổng đốc phương bắc Tứ Châu trao quyền, phân công Thứ sử Tứ Châu, trở thành một chư hầu cường đại nhất phương bắc. Thậm chí cả lúc đầu khi tranh chấp với Viên Thiệu, Công Tôn Toản cũng chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, sau cuộc chiến Giới Kiều thì dần dần mất đi sự tín nhiệm của bộ khúc, vì thế bị Viên Thiệu đánh bại.
Đầu năm Kiến An thứ ba, Viên Thiệu từng truyền thư cho Công Tôn Toản, muốn cùng gã hòa giải, nhưng Công Tôn Toản không hề trả lời, ngược lại tăng binh tăng mạnh phòng giữ. Vì thế, Viên Thiệu xuất binh chinh phạt. Công Tôn Toản từng có một biệt tướng dưới trướng bị vây, Công Tôn Toản lại không chịu cứu giúp, còn nói: Cứu một người, vậy sau này tất cả mọi người sẽ chỉ chờ cứu binh, mà không chịu dốc sức chiến đấu. Đợi tới khi Viên Thiệu tấn công đến, biệt doanh Giới Kiều của Công Tôn Toản tự độ không thể tự cứu, mà Công Tôn Toản chưa chắc đồng ý cứu, cho nên đều đầu hàng. Cho tới khi binh mã Viên Thiệu đến bên ngoài thành Dịch Kinh, Công Tôn Toản mới phái con gã là Công Tôn Tục cầu cứu Hắc Sơn tặc.
Nói thật, đối với giải thích kia của Công Tôn Toản, chớ nói sau khi Lưu Sấm nghe được không hiểu, liền ngay cả Tuân Kham cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả. Xuất binh viện cứu người của mình, sẽ làm cho mọi người không chịu dốc sức chiến đấu?
Đây được coi là cái đạo lý gì!
Theo Tuân Kham, Công Tôn Toản hiện tại đã như cá trong chậu, căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp quá lớn cho Viên Thiệu. Người chân chính có thể sinh ra uy hiếp đối với Viên Thiệu là Tào Tháo ở Hứa Đô... Tương lai con rể nhà mình cũng có khả năng chế tạo uy hiếp đối với Viên Thiệu, nhưng trước mắt địch nhân lớn nhất của Viên Thiệu chỉ có Tào Tháo. Tào Tháo bây giờ không có ở tại Hứa Đô, dốc sức chinh phạt Lã Bố, là cơ hội tốt đến bậc nào?
Không ngờ Viên Thiệu buông tha cho cơ hội như vậy, muốn đi tiêu diệt cái gì Công Tôn Toản. Được rồi, coi như là Công Tôn Toản được Trương Yến trợ giúp, nhưng thật sự có thể đủ để lật tay thành mây, đảo tay thành mưa sao? Nếu thật gã có bản lĩnh này, cũng sẽ không rơi vào kết cục hiện nay. Công Tôn Toản dũng khí và cứng rắn, mạnh mẽ, rất được Tuân Kham tôn sùng, nhưng vận mệnh cùng khí độ của gã cũng không được Tuân Kham thích.
Điền Phong cũng là vẻ mặt vẻ bất đắc dĩ, cười chua xót.
Tuân Kham chỉ biết, vừa rồi Điền Phong khẳng định đã vì chuyện này mà phát sinh tranh chấp với Viên Thiệu.
- Nguyên Hạo, chẳng phải ngươi không ưa Mạnh Ngạn đó sao?
Tuân Kham giật mình, không kìm nổi mở miệng hỏi.
Điền Phong trừng mắt nhìn Tuân Kham:
- Ngươi nói ta là vì con rể ngươi mới tranh chấp với chủ công sao? Hữu Nhược, ta xác thực không thích con rể kia của ngươi, tuy rằng hắn cố ý ẩn núp, nhưng ta biết rằng, hắn cũng không phải một tiểu tử cam nguyện khuất phục dưới người khác. Dã tâm của hắn quá nhiều, nếu sinh sớm mười năm, có khi đã trở thành kiêu hùng một phương. Ta không thích người như hắn vậy, sở dĩ khuyên chủ công xuôi nam, chỉ vì Tào Tháo càng làm cho ta kiêng kị hơn.
Tuân Kham mỉm cười. Thái độ của Điền Phong đối với Lưu Sấm, từ sau khi y trở lại Nghiệp Thành đã lập tức biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng bề ngoài y cũng không từng nói gì không hay về Lưu Sấm, nhưng nói lý ra, lại nhiều lần ngăn cản Viên Thiệu cho phong thưởng cho Lưu Sấm.
Theo lời của y nói:
- Hoàng thúc chưa qua tuổi nhược quán, đã làm Quán Đình Hầu, Dương Võ Tướng Quân. Nếu lại phong thưởng, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng. Chủ công cố ý báo đáp ân nghĩa của Trung Lăng Hầu năm đó, sao không thưởng nhiều tiền tài? Dù sao hắn thích tiền tài, cứ cho hắn là được, cũng dễ khiến hắn đóng ở Bắc Hải cho tốt, kiềm chế Tào Tháo. Đợi tương lai hắn lại lập công huân, phong thưởng cho hắn cũng không muộn.
Điền Phong không phải người ngu, y biết rõ, nếu công kích Lưu Sấm, sẽ chọc đến bao nhiêu phiền toái. Không nói đến đám người Dĩnh Xuyên kia sẽ không đáp ứng, chỉ bằng Lưu Sấm kia là con trai của Trung Lăng Hầu, danh hoàng thúc Đại Hán liền có phần làm cho người ta cảm thấy đau đầu. Chớ đừng nói chi là, Lưu Sấm tạo giấy biên thư, danh sĩ nước Bắc Hải tập hợp, cũng có Trịnh Huyền làm chỗ dựa cho hắn.
Nếu Điền Phong dám mạo hiểm công kích Lưu Sấm, rất có thể rước họa vào thân... Hơn nữa năm đó y và Lưu Đào hoặc nhiều hoặc ít đều tồn lại như vậy một đoạn tình hương khói, Điền Phong cũng không khả năng hạ tử thủ đối với Lưu Sấm. Nhưng tất yếu chèn ép và tiết chế, lại không thể thiếu, đây là vấn đề nguyên tắc.
Tuân Kham cũng không có để ý lời nói này của Điền Phong, mà là mỉm cười.
- Lúc ta rời đi, từng nhắc nhở Mạnh Ngạn, bảo hắn quan lại tốt với Nguyên Hạo. Ngươi đoán hắn nói như thế nào?
- Nói như thế nào?
Điền Phong cũng không khỏi có chút tò mò, không kìm nổi mở miệng hỏi.
- Mạnh Ngạn nói, bên người minh công, Nguyên Hạo cương trực, Công Dữ đa trí, đều là người có chủ kiến.
Người giống như Nguyên Hạo, khi ở trước trái phải rõ ràng dù ai cũng không cách nào khuyên động, cho nên muốn dùng ân huệ nhỏ để lôi kéo, có khi lại hoàn toàn ngược lại. Chòm râu xám trắng của Điền Phong hơi hơi run lên, tuy rằng sắc mặt như thường nhưng Tuân Kham lại có thể cảm nhận được, nội tâm của y vui mừng. - Coi như con rể ngươi thông minh, nếu hắn thực có can đảm lôi kéo ta, ta tất tìm hắn phiền toái. Tốt lắm, ngươi chớ lo lắng nhiều nữa. Chủ công bên kia rất khó thay đổi chủ ý, ngươi nếu thật sự muốn giúp con rể ngươi, đừng ngại đi gặp một chút Tam công tử. Ta biết rằng, Tam công tử đối với đứa con rể này của ngươi là vô cùng tán thưởng. Chỉ cần gã đồng ý tương trợ, nghĩ đến có thể giảm bớt áp lực cho con rể ngươi. Còn có, ngươi chớ dừng lại ở Nghiệp Thành, nhanh đi nhậm chức đi thôi. Ngươi dừng ở đây nhiều một ngày, sẽ gây ra nhiều lời bàn tán... Ta biết rằng ngươi là lo lắng cho con rể ngươi, nhưng cũng phải lượng sức mà đi.
Nói xong, Điền Phong liền trèo lên xe ngựa.
Nhìn bóng lưng đoàn xe Điền Phong rời đi, Tuân Kham suy nghĩ một lát, đột nhiên cười, xoay người liền đi.
Ông không có lại đi tìm Viên Thiệu, mà là cũng trèo lên xe ngựa.
Điền Phong nói không sai, Lưu Sấm muốn thành đại sự, cuối cùng cũng phải trải qua chút tôi luyện... Nếu ngay cả cửa ải này đều xông không qua được, làm sao nói đến đại sự?
Ông dừng tại Nghiệp Thành cũng có chút lâu, cũng nên khởi hành đi nhậm chức thôi.
Chỉ có điều, Tuân Kham tuyệt đối không nghĩ tới, Lưu Sấm không ngờ sẽ lâm vào trong hiểm địa. Tang Bá phản bội, chớ nói Tuân Kham thật không ngờ, thậm chí bao gồm cả Lã Bố trong đó khi biết được tin tức Tang Bá đầu hàng cũng chấn động. - Vậy Mạnh Ngạn hiện giờ tốt chứ?
- May mắn hoàng thúc sớm có sắp xếp, cảm thấy trước được cạm bẫy của Tào Tháo, ngày hôm trước đã suất bộ cưỡng ép phá vây, hiện giờ đang đồn trú ở Lương Thành.
Lã Bố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một lát sau đột nhiên rút kiếm chặt đứt bàn:
- Tuyên Cao đáng chết, dám lừa ta.
Trần Cung nói:
- Quân hầu, tình thế hiện giờ cũng không phải là quá tốt. Gần mười vạn đại quân Tào Tháo đang đến dưới thành, Bành thành sợ khó có thể thủ vững. Nếu đại quân Tào Tháo vào Hạ Bì, ta có một kế có thể làm thối lui Tào Tháo. Quân hầu kỵ chiến, thiên hạ vô song, không người nào có thể chống lại. Một khi Tào Tháo đến Hạ Bì, mời quân hầu dẫn thiết kỵ đóng ở ngoài thành, ta thủ bên trong thành.
Nếu Tào Tháo công thành, thì quân hầu đánh lén từ phía sau; nếu Tào Tháo tấn công quân hầu, ta liền ra khỏi thành đánh lén, khiến cho đầu đuôi không được chú ý. Mà nay cuối mùa thu, lương thảo của Tào Tháo chưa chắc có thể kiên trì bao lâu. Chỉ cần mấy tháng, Tào Tháo hết lương thực, nhất định khó kiên trì nữa, tự nhiên lui binh.