Chương 332: Quyển 1 Chương Trận Chiến Đầu Tiên Ở Từ Châu (1)

Từ Châu, Hạ Bì.

Trần Cung xông vào phòng chính, chỉ thấy Lã Bố đang ở nói chuyện với Nghiêm phu nhân. Nghiêm phu nhân thấy Trần Cung tiến vào, vội vàng đứng dậy rời khỏi.

Lã Bố lại lộ ra một chút vẻ không hài lòng:

- Công Đài, vì sao lại kích động như thế?

- Quân hầu, Bành thành báo lại, Tào Tháo đã phát động công kích.

- Ừ, ta đã biết rồi.

- Cung có một kế, có thể làm binh Tào thối lui. Nay Quân hầu đang thắng Tào Tháo, sĩ khí đang vượng. Tào Tháo ba lượt thảo phạt Trương Tú, cuối cùng đều không thể toàn công, sĩ khí hạ. Nếu Quân hầu nhân cơ hội này, xua quân tiến tới Bành Thành, nhất định có thể đánh Tào Tháo một trận thật đau.

Nào biết Lã Bố khoát tay chặn lại, cười nói:

- Công Đài quá lo lắng rồi, ta đã có kế sách. Văn Viễn hiện nay còn ở tại Quảng Lăng, khó có thể tập trung binh lực. Tào Tháo đường xa mà đến, mượn Bành Thành để tiêu ma sĩ khí của gã, đợi sau khi gã đi vào Hạ Bì, ta có thể "dĩ dật đãi lao" đuổi vào Tứ Thủy. Lại nói thêm, bên ta nhận được tin tức, con rể ta đã xuất binh tương trợ, nhất định có thể làm Tào Tháo luống cuống tay chân. (Dĩ dật đãi lao: Lấy an nhàn đối phó với mỏi mệt)

Trần Cung ngẩn ra:

- Quân hầu, nếu Hoàng thúc xuất binh gấp rút tiếp viện, Quân hầu đang lúc xuất binh, hai người cùng giáp công, thì Tào Tháo tất bại.

Lã Bố cười nói:

- Yên tâm, Mạnh Ngạn nhất định có thể bám trụ Tào Tháo.

Xem ý tứ của Lã Bố là không định chủ động xuất kích. Trong lòng Trần Cung không khỏi nghi hoặc, nhưng y cũng biết, Lã Bố xưa nay bảo thủ. Nếu khuyên bảo thêm nữa mà nói, ngược lại sẽ khiến cho Lã Bố phản cảm. - Nhưng …

Trần Cung thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, Lã Bố dựa vào đâu mà tin tưởng sẽ đại hoạch toàn thắng ở Hạ Bì? Từ xưa đến nay, địch lớn ở ngoài mà không phải là chiến từ bên trong. Lã Bố ở Bành thành nếu có chút sơ xuất, ít nhất còn có đường sống. Nhưng nếu như ở Hạ Bì thất bại mà nói, đã có thể hoàn toàn không có đường lui.

Đi ra khỏi vương thành, cũng thấy Thành Liêm đối diện đi tới.

- Công Đài, Quân hầu khi nào xuất binh?

Trần Cung lộ ra nụ cười chua xót:

- Quân hầu còn chưa đưa ra tính toán xuất binh.

- Vì sao như thế?

Thành Liêm nghe vậy giận dữ:

- Đừng nói là Quân hầu phải chờ tới khi Tào Tháo nguy cấp, mới muốn quyết chiến cùng Tào Tháo chứ hả?

Gã vừa nói chuyện, vừa định xông vào vương thành, lại bị Trần Cung cản lại.

- Lúc này, có lẽ không cần đi nữa, mặc kệ ta và ngươi ai đi, cũng sẽ không có tác dụng. Việc cấp bách, là phải bảo Văn Viễn mau chóng trở lại. Nếu Văn Viễn ở đây, nói không chừng còn có thể khuyên bảo được Quân hầu, những người khác … Ha hả, bao gồm ta và ngươi, chỉ sợ cũng khó mà khuyên nổi. - Nhưng, Trần Đăng trú đóng ở Hải Tây, Văn Viễn chỉ sợ cũng khó có thể trở về.

Từ khi Lã Bố quyết ý dụng binh đối với Quảng Lăng tới nay, Trần Đăng mặc dù tài năng trác tuyệt, thế nhưng đối thủ của Trương Liêu y cũng là một viên trí tướng, đã trải qua trăm trận chiến. Sau mấy lần giao phong, đầu tháng tám, Trương Liêu công chiếm huyện Quảng Lăng, đuổi Trần Đăng tới Hải Tây phía bắc Hoài Thủy.

May mà Từ thị ở Hải Tây xuất binh tương trợ, mới xem như tạm thời ổn định đầu trận tuyến. Nhưng dù vậy, Trương Liêu muốn phá liên quân của Trần

- Từ, cũng không phải là chuyện dễ.

Trần Cung trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:

- Ta thật ra có một kế, có thể triệu hồi Văn Viễn.

- Mời Công Đài nói.

- Làm phiền tướng quân lập tức đi tới Hoài Phổ, rồi sau đó trú đóng ở Hoài Phổ, giằng co với Trần Đăng. Chỉ cần tướng quân có thể thủ ở Hoài Phổ, thì Trần Đăng liền không đủ gây sợ hãi … Như vậy, Văn Viễn trở về Hạ Bì, liền có thể vô tư.

Thành Liêm ngẫm nghĩ một chút, cho rằng lời nói của Trần Cung có phần có đạo lý. Chỉ có điều, nên nói với Lã Bố như thế nào mới có thể để cho Lã Bố đáp ứng? Lúc này, chỉ sợ Lã Bố cũng sẽ không dễ dàng thả người rời đi. Trừ phi … Thành Liêm do dự một chút: - Lúc này, chỉ sợ còn phải xin Hoàng tiên sinh hỗ trợ.

Hoàng tiên sinh, đó là Hoàng Trân. Trước đây Hoàng Trân nghe lệnh Lưu Sấm hiệp trợ Lã Bố thi hành đồn điền, rất được Lã Bố coi trọng. Quan trọng nhất là, bởi vì Hoàng Trân là Lưu Sấm sai tới, Nghiêm phu nhân và hai vị phu nhân Điêu Thuyền, Tào thị cũng rất thân thiết đối với y, thường xuyên hỏi thăm tình huống của Lã Lam từ y.

Trần Cung trầm ngâm một lát:

- Một khi đã như vậy, ta đây phải đi tìm Hoàng tiên sinh hỗ trợ. Chuyện này còn phải nhờ thêm Điêu Thuyền hoặc Nghiêm phu nhân nói giúp nữa.

Chỉ cần hai vị phu nhân mở miệng, hẳn là Lã Bố liền sẽ đồng ý. Chỉ có điều, Trần Cung lại cảm thấy sự tình cũng không phải đơn giản như tưởng tượng. Tào Tháo biết rõ Lưu Sấm sẽ xuất binh, thật sự sẽ không có phòng bị sao? Nhìn theo Thành Liêm rời khỏi, tâm tình của Trần Cung, có chút trầm trọng … Mùng năm tháng chín, Lưu Sấm suất bộ xuôi nam, ở Khai Dương, hợp binh một chỗ với Tang Bá.

Trước đây, Lưu Sấm nhiều lần trên đường đi qua Lang Gia, nhưng trước sau chưa thể gặp mặt Tang Bá. Còn lần này cũng là Tang Bá chủ động đón chào.

- Hoàng thúc, từng nghe danh Hoàng thúc nhưng trước sau vẫn chưa gặp được, Bá vẫn cảm thấy tiếc nuối sâu sắc. Lần này Hoàng thúc rút đao tương trợ, không hổ danh hào sĩ. Chỉ là tin tức ta nhận được, Tào Tháo đã mệnh Kỵ Đô úy Lộ Chiêu đóng trú ở Ký Khâu, sợ rằng muốn đi qua cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tang Bá thân cao tám thước, hình thể khôi ngô. Cho tới nay, bởi vì tên của Tang Bá, Lưu Sấm vẫn cho rằng y là người tướng mạo thô kệch to lớn. Nào biết được sau khi gặp mới biết này người này trông nho nhã tuấn tú, vừa thấy, còn tưởng rằng đó là một thư sinh. - Lộ Chiêu là ai?

Đối với việc Tang Bá mở cửa trông núi giới thiệu quân tình, Lưu Sấm cũng không khách sáo mà là trực tiếp mở miệng hỏi. Thật sự là hắn chưa từng nghe nói tới Lộ Chiêu, thậm chí cảm thấy cái tên này có chút xa lạ. Mà Tang Bá hiển nhiên cũng không rõ lắm lai lịch của Lộ Chiêu, chỉ nói Lộ Chiêu này là một viên Đại tướng ở Đông Hải được Tào Tháo phái tới trú đóng ở Ký Khâu. Nói cách khác, Lưu Sấm nếu muốn cứu viện Lã Bố, nhất định phải phải phá được Ký Khâu. - Xin hỏi Tuyên Cao tướng quân, vì sao không xuất binh cứu viện?

Tang Bá nghe vậy cười khổ một tiếng:

- Ta cũng muốn xuất binh, thế nhưng Lã Càn tự mình dẫn đại quân, đốc chiến Lâm Nghi … Nếu ta xuất binh, thì Lang Gia thế tất trống rỗng.

Lã Càn không ngờ đã đến Lâm Nghi? Sau khi Lưu Sấm nghe xong ngẩn ra, sau đó chợt thoải mái. Tang Bá kia đích thật là khó có thể thoát thân, nếu y xuất binh cứu viện, chỉ sợ Lã Càn sẽ lập tức công chiếm Lang Gia. Lang Gia là đường nối liền Bắc Hải quốc mà Lưu Sấm phải qua.

Nếu Lang Gia mất đi, hắn không muốn một mình xâm nhập, ngay cả đường về cũng bị đứt.

Ừ, Tang Bá đích xác không thể rời khỏi! Lưu Sấm nghĩ đến đây liền không hỏi tiếp nữa. Đại thể hắn đã hiểu rõ dụng ý của Tào Tháo, từ Quận Lang Gia xuất binh đến Hạ Bì, cần phải trải qua Đông Hải. Tào Tháo phái ra binh mã ngăn trở ở Ký Khâu, làm sao biết lão sẽ không mai phục trọng binh ở Huyện Đàm, Tương Bí và những nơi khác. Đây là lão muốn bám trụ cước bộ của Lưu Sấm, cho đến khi Lưu Sấm người kiệt sức, ngựa hết hơi, vô lực chiến đấu, mới nâng phản kích lớn hơn. Nhưng, ngươi làm sao mà biết ta còn có hậu chiêu? - Một khi đã như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy Tuyên Cao nữa. Ta lập tức phát binh tới Ký Khâu, mau chóng tiến đến Hạ Bì viện trợ Quân hầu. Tuy nhiên, binh mã Quận Thái Sơn này, phải nhờ vào tướng quân lo lắng nhiều hơn.

Tang Bá cười nói: Xin Hoàng thúc yên tâm, Tang Bá ở đây, Lã Càn đừng hòng mơ tưởng lấy được món hời.

Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở ngoài Thành Khai Dương một đêm, Lưu Sấm suất bộ tiếp tục xuôi nam. Chỉ có điều, trên đường hành quân, Hoàng Thiệu lại đột nhiên đuổi đi lên, hạ giọng nói: - Công tử, có phát hiện Tang Bá kia có chút cổ quái hay không?

Lưu Sấm ngẩn ra:

- Công Mỹ chỉ giáo cho?

Hoàng Thiệu gãi gãi đầu:

- Ta cũng nói không chính xác được, chẳng qua là cảm thấy Tang Bá này quá mức bình tĩnh.

- Có sao?

Lưu Sấm cẩn thận ngẫm lại, cũng không cảm thấy được có gì sơ hở.

- Công Mỹ, có phải ngươi quá đa nghi rồi hay không hả?

Hoàng Thiệu cười khổ một tiếng:

- Có lẽ thế, nhưng theo đạo lý mà nói Tang Bá thân là bộ khúc của Quân hầu, mà nay binh của Tào Tháo vào Từ Châu, gã đóng ở Lang Gia, có thể nói bốn phía là địch, gã chắc chẳn phải khẩn trương mới đúng. Nhưng hôm qua khi công tử và gã nói chuyện với nhau, ta không có nhìn ra gã có gì lo lắng khẩn trương cả. Hơn nữa đêm qua ta từng tuần tra xung quanh Khai Dương, tuy là binh mã Khai Dương đều một bộ mặt thái độ binh mãnh lệ mã, nhưng ta cảm giác sự khẩn trương của bọn họ không hề chân thật.

Lưu Sấm được nghe, xua tay cười nói:

- Tang Bá người này kiên nghị quả cảm, trị quân cẩn thận, nghiêm túc. Có lẽ, gã cũng không có đem Lã Càn để ở trong mắt …

Quả thực như thế sao? Hoàng Thiệu gãi gãi đầu, vẫn còn có chút hoài nghi. Dù sao, y chỉ cảm thấy Tang Bá có điều gì đó cổ quái, nhưng đến tột cùng là cổ quái như thế nào? Y cũng không nói rõ được.