Lưu Biểu nghe ra chợt hiểu, vẻ mặt lộ nét khinh thường.
Y đương nhiên biết tên tuổi của Cẩm Phàm tặc kia, đồng thời cũng đã nhớ ra nhân vật là Cam Ninh rồi.
Cam Ninh, nguyên quán Kinh Châu Nam Dương, tổ tiên tạm trú tại huyện Lâm Gian Ba Quận, cùng với Nghiêm, Văn, Dương, Đỗ hợp thành năm gia tộc lớn tại Ba Quận.
Cam Ninh này có khí lực, là một hiệp khách, từng làm chức Kế Duyện, Bổ Thục Quận Thừa. Có điều Cam Ninh này không chịu trói được buộc, sau khi vứt bỏ chức quan đã tụ hợp một đám thiếu niên, du đãng khắp nơi. Bởi vì hoạt động trên bộ trưng bày xa kỵ, hoạt động trên biển thì liên kết thuyền nhẹ, đều khoác cẩm tú. Mỗi khi dừng lại thì dùng cẩm tú buộc trên thuyền, lúc rời đi thì vứt bỏ, cho nên người đời xưng là Cẩm Phàm tặc.
Người này ở Ba Quận cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo, mơ hồ giằng co hơn mười năm … Sau loạn Hỗ Mạo, Cam Ninh thoát khỏi Ba Quận, trở về Kinh Châu. Bởi vì Lưu Biểu ghét những kẻ ngang ngược kiêu ngạo, không đáng chiêu mộ, nên trở về quê đọc sách.
Lưu Biểu vốn tưởng rằng Lưu Sấm muốn người nào, hóa ra là một lão tốt, một Cẩm Phàm tặc … Trong lòng y liền nảy sinh một tia khinh mạn.
- Nếu là hai người này vậy thì cứ tặng cho Lưu Sấm là được.
Khoái Lương đương nhiên sẽ không cự tuyệt, liên tục gật đầu tán thành. Chỉ cần có thể đổi được đứa con trở về, dù là Hoàng Trung hay Cam Ninh thì cũng đều không đáng để lo nghĩ. Nhưng trong lòng của Khoái Việt, lại có chút tò mò, vì thế đứng lên nói: - Cảnh Thăng, không bằng chiêu mộ Hoàng Trung và Cam Ninh tới đây, theo ta đi sứ Cao Mật một lần.
- Dị Độ, sao lại đi Cao Mật? Hay là ngươi có lòng hiếu kỳ đối với tên Lưu Sấm kia?
Khoái Việt cười nói:
- Năm đó ta từng được Trung Lăng Hầu chỉ điểm, coi như là đồng môn với Lưu Bắc Hải. Nguyên Cát phạm vào sai lầm, ta đây làm thúc phụ cũng muốn qua đó xem, thứ nhất là bồi lễ, thứ hai là thăm dò người này một chút.
Lưu Biểu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý. Y lập tức sai người tới Trường Sa chiêu Hoàng Trung tiến đến, lại sai người đến Nam Dương trưng tích Cam Ninh.
Khoái Việt và Khoái Lương cùng ra khỏi châu phủ, lên xe ngựa.
Vừa lên xe, Khoái Lương liền không kìm nổi hỏi:
- Dị Độ, đang yên lành sao lại muốn đi Cao Mật?
Lưu Sấm kia nếu đã phái sứ giả tới đây, tuyệt đối sẽ không làm khó Nguyên Cát đâu.
Khoái Việt vén rèm xe lên, ra lệnh Hỗ Tòng cảnh giới chung quanh xe ngựa.
- Tử Nhu, ta đương nhiên biết Nguyên Cát không có nguy hiểm, Lưu Mạnh Ngạn sao có thể vào lúc đó gây khó cho hắn chứ? Hắn giữ lại Nguyên Cát, thật ra chính là một cách nói. Nói thật, Nguyên Cát lần này ở Cao Mật làm việc thật hơi quá, nếu ta là Lưu Sấm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Nguyên Cát đâu. Chờ sau khi Nguyên Cát trở về, ta nhất định phải giáo huấn y mới được. Gia Cát nương tử hiện giờ coi như là có chỗ dựa vững chắc rồi. Trước kia y cả ngày chơi bời lêu lổng, trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng ấy chẳng thể truy cứu được, nhưng từ nay về sau chắc không ai dám khinh nhờn Gia Cát nương tử nữa.
Khoái Lương nghe vậy lộ vẻ ngượng ngập.
- Dị Độ nói đúng, ta nhất định phải giáo huấn Nguyên Cát.
Tuy nhiên, y lại chuyển đề tài, hạ thấp giọng nói:
- Nhưng ngươi cũng không nên tự mình đi Cao Mật chứ?
Khoái Việt thở dài.
- Tử Nhu, huynh cho là họ Khoái chúng ta hiện giờ có địa vị như nào?
Khoái Lương cười nói:
- Lưu Kinh Châu rất nể trọng chúng ta, có lẽ hiện tại ta và ngươi không được sủng ái như Thái gia, nhưng cũng coi như là căn cơ vững chắc.
Y nói xong những câu này, đột nhiên hiểu gì đó:
- Dị Độ, ngươi …
- Vững chắc ư?
Khoái Việt cười lạnh:
- Người bên ngoài không nhìn thấu cái chết của Nễ Hành quá nhanh quá trùng hợp, nhưng chẳng lẽ huynh trưởng cũng không nhìn thấu ư?
- Cái này …
- Kinh Châu ngũ đại gia tộc chỉ sợ ngoại trừ Thái thị ra thì đều bị Cảnh Thăng nghi kỵ. Chỉ có điều y trước đây vì cần ta ổn định thế cục Kinh Châu, cho nên mới chưa thể hiện gì, nhưng hiện giờ địa vị của y đã vững chắc, sao có thể cùng chúng ta chung Kinh Tương? Y mượn tay Hoàng Tổ giết Nễ Hành, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim. Nễ Hành này cũng quá mức khinh mạn, ta cũng chẳng thích hắn, nhưng tội gì phải đưa hắn đi Giang Hạ? Đây rõ ràng là muốn Hoàng Tổ xuống tay diệt trừ Nễ Hành. Đồng thời cũng có thể đả kích danh vọng của Hoàng thị.
Huynh hẳn chưa thấy ngay cả Thừa Ngạn cũng đã rời bỏ Giang Hạ, đã ẩn cư ở đồi Ngọa Long rồi sao? Hoàng thị một văn một võ, hùng quan Giang Hạ, Nay Văn Hoàng đã thoái ẩn, Võ Hoàng quy thuận … Ha hả, Hoàng thị Giang Hạ chỉ sợ khó có thể phục hồi nguyên khí.
Khoái Lương nghe vậy lập tức trầm mặc! Y không phải người ngu, sao có thể không nhìn thấu dụng ý của Lưu Biểu. Chẳng qua y không muốn thừa nhận chuyện này, cho nên ra vẻ không biết.
Nhưng hiện tại …
- Vậy Dị Độ muốn …
Khoái Việt cười nói:
- Tử Nhu không cần lo lắng, ta không có ý gì khác. Mặc kệ thế nào, Lưu Cảnh Thăng còn nể chúng ta, ít nhất trong thời gian ngắn không phải lo gì cả. Ta chỉ muốn đi Cao Mật tìm hiểu, thuận tiện quan sát Lưu Mạnh Ngạn một chút. Nếu như người này tương lai có thể làm được việc, cũng có thể lôi kéo giao tình, làm chút chuẩn bị vì tương lai của Khoái thị. Dù gì vẫn hơn là tương lai ta và huynh giao Khoái thị cho Lưu Cảnh Thăng. Nếu Lưu Mạnh Ngạn là người làm được việc, sao không đi tạo quan hệ sớm hơn?
Khoái Lương ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu Khoái Việt nói có lý.
Đích xác, khi Lưu Biểu củng cố địa vị, chắc chắn sẽ xuống tay với năm đại gia tộc Kinh Châu. Trừ phi Khoái gia y nguyện ý hoàn toàn thuần phục Lưu Biểu, giống như Thái gia đã trở thành gia tộc phụ thuộc vào Lưu Biểu, nếu không sớm muốn gì cũng sẽ bị Lưu Biểu tính kế … Điểm này, trong lòng Khoái Lương hiểu rõ.
Tuy nhiên, Lưu Sấm kia thật sự đáng giá để phó thác sao? Trong lòng Khoái Lương lại có chút không yên. Nhưng bất kể thế nào, Khoái Việt đi chuyến này tới Cao Mật là chuyện phải làm, bất kể là vì Khoái Kỳ, hay là vì tương lai Khoái gia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Khoái Lương nặng trĩu. Kinh Châu hiện giờ nhìn như bình ổn, nhưng ai có thể biết, phần bình ổn này sẽ duy trì được bao lâu? Hết thảy, vẫn nên đợi Khoái Việt đi sứ Cao Mật, sau khi trở về Kinh Châu thì tiếp tục tính toán … Từ trước mắt mà thấy, vẫn nên duy trì hiện trạng là ổn thỏa! Kinh trập tháng hai, cày bừa vụ xuân mở ra.
Năm nay diện tích đồn điền của Bắc Hải quốc đã tăng gấp ba so với năm ngoái.
Mà nhân khẩu của Bắc Hải quốc và quận Đông Lai sau khi trải qua đồn điền đã gia tăng hơn mười vạn, nhân khẩu hai quận tổng cộng đã đạt sau mươi vạn người, tiếp tục nghênh đón sự thúc đẩy tăng vọt của đồn điền. Không chỉ là đồn điền ở Bắc Hải quốc, ngay cả Lã Bố Từ Châu cũng hứng khởi nổi lên ý niệm đồn điền trong đầu.
Sau đầu xuân, Lã Bố lại phái người tiến đến, hy vọng lấy được giống cây cao lương. Đối với điều này, Lưu Sấm cũng không có gì băn khoăn, không nói hai lời liền đáp ứng thỉnh cầu của Lã Bố, đồng thời thụ Tráng Võ Lệnh Hoàng Trân làm Điển Nông lệnh, cũng phái hai người Võ An Quốc, Tiêu Lăng đi theo bảo vệ tới Hạ Bì, hiệp trợ Lã Bố thi hành đồn điền. Lã Bố vô cùng cảm kích, liên tục cảm tạ Lưu Sấm.
Đương nhiên, Lưu Sấm cũng không phải cho bảo Hoàng Trân giúp không Lã Bố, hắn khẩn cầu Lã Bố cho phép Cao Thuận ở lại Cao Mật nửa năm nữa.
Hùng Bi Quân, đã thấy hình thức ban đầu. Nhưng bất kể là Cao Thuận hay là Hứa Chử, bao gồm cả Lưu Sấm cũng không quá hài lòng. Hiện nay Lã Bố và Lưu Sấm đã là người một nhà, năm ngoái Lưu Sấm còn cho Lã Bố mượn mười vạn hộc lương thực, năm này lại phái người đến hỗ trợ y khai hoang đồn điền. Bởi phần nhân tình này và mối quan hệ này, Lã Bố lập tức đáp ứng, để Cao Thuận trợ giúp Lưu Sấm luyện xong Hùng Bi Quân thì hẵng trở về Hạ Bì.
Lưu Sấm cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đại hôn, nay Lưu Sấm là người đã có gia thất. Sau khi thành gia, Lưu Sấm càng trở nên trầm ổn, sang năm mới, Tuân Kham rời khỏi Cao Mật, nhưng ông không trở về quận Tề mà mang theo vợ con về thẳng Nghiệp Thành.
Trước khi chuẩn bị đi, Tuân Kham nói với Lưu Sấm:
- Ta chuẩn bị xin với Viên Công đi đảm nhiệm chức Thái Thú Bột Hải. Nay ta đi rồi, con càng phải cẩn thận thêm … Tuy rằng lần trước con từng trợ giúp Đại công tử một lần, nhưng Đại công tử vẫn không hài lòng với con. Ta ở quận Tề còn có thể phối hợp với con, nay ta đi rồi, thì con phải tự mình chống đỡ. Hãy nhớ là đừng nên tranh phong gì với Đại công tử, nếu có chuyện gì thì không ngại cứ nói và liên lạc với Trọng Trị, tin rằng y nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Lưu Sấm biết lần này Tuân Kham đi Bột Hải là làm tiền tiêu cho mình. Mà địa khu Bột Hải cũng là nơi có thế cục phức tạp, tuy rằng Tuân Kham trí dũng hơn người, nhưng dù gì cũng là có chút thế đơn lực cô. - Cha lần này đi Bột Hải cũng phải cẩn thận nhiều hơn. Không bằng như này, con sai Ngụy Việt và Hậu Tiền cùng đi theo cha. Hai người đó mặc dù không dũng mãnh bằng lão Hổ ca, và Tử Nghia, nhưng cũng là Thượng tướng. Có hai người đó đi theo tương trợ, cha đi Bột Hải cũng làm con yên tâm hơn. Đây là tấm lòng của con, mong cha chớ chối từ.
Sự quan tâm của Tuân Kham với Lưu Sấm là xuất phát từ nội tâm. Vì Lưu Sấm đã chạy tới Bột Hải làm tiền trạm, phần yêu thương quan tâm này, Lưu Sấm sao không cảm nhận được? Chỉ có điều Thái Sử Từ và Hứa Chử hiện giờ đều có nhiệm vụ, không thể thoát thân. Càng nghĩ, Lưu Sấm vẫn quyết định phái Ngụy Việt và Hậu Tiền đi theo.
Tuân Kham cũng không cự tuyệt.
Sau mười lăm, Tuân Kham mang theo Ngụy Việt và Hậu Tiền rời khỏi Cao Mật.
Trước đó, sứ doàn Hà Bắc Điền Phong, Viên Thượng cùng sứ đoàn Giang Đông cũng đã rời khỏi. Về phần đám người Tuân Diễn, Quách Gia thì rời di vào ngày thứ hai sau đại hôn của Lưu Sấm. Trước khi đi, ánh mắt của Quách Gia nhìn Lưu Sấm cực kỳ không tốt.
Nhưng thì sao chứ? Chẳng lẽ ngươi tính kế ta, ta không trả thù được sao? Tuy rằng Lưu Sấm rất thích Quách Gia, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ cúi đầu trước mặt Quách Gia.
Quách Gia ngươi đã đối địch với ta, vậy thì cũng đừng trách ta hạ nhục ngươi … Mọi người đều có lập trường khác nhau, cứ thi triển thủ đoạn đi để xem ai sẽ là người cười cuối cùng.
Cho nên, Lưu Sấm cũng không hề để việc này trong lòng. Sau khi tiễn Tuân Kham, Lưu Sấm bắt đầu bắt tay vào kế hoạch lớn về đồn điền, công việc cứ bù lu cả lên kéo dài cho tới kinh trập tháng hai …