Sau khi Tôn Quyền làm chủ Đông Ngô, từng nói với Chu Thái:
- Ấu Bình, khanh vì huynh đệ Cô chiến đấu như gấu hổ, không tiếc sinh mạng, bị thương hơn mười chỗ, da như khắc, ta cũng coi khanh như anh em, cho khanh nắm quyền binh mã được không? Khanh là công thần của Đông Ngô, ta và khanh cùng vinh nhục, vui buồn. Ấu Bình hãy đồng ý, đừng tự ti mình bần hàn.
Người như thế, một khi đã thần phục người khác rồi, cũng đừng mong chiêu dụ nữa. Cho nên Lưu Sấm căn bản không có suy nghĩ này, chỉ sau khi quan sát Chu Thái vài lần, cười nói: - Đây chắc chắn là hổ thần ở Giang Biểu.
Tôn Quyền nghe vậy, trong lòng mừng rỡ. Y đang muốn giới thiệu võ tướng đang liên thủ với Trần Vũ đối địch, lại bị Lưu Sấm ngăn lại.
- Nhị công tử, để ta đoán thử xem. Ta từng nghe người ta nói, Ấu Bình có quan hệ vô cùng tốt với một người, từng nghe 'Tưởng không rời Chu, Chu không rời Tưởng', có lẽ là Thọ Xuân Tưởng Công Dịch?
Tưởng không rời Chu, Chu không rời Tưởng?
Tôn Quyền lộ ra vẻ ngạc nhiên, mà trên gương mặt của Chu Thái kia giống như khắc đá, hơi động một chút, kinh ngạc nhìn về phía Lưu Sấm.
- Tưởng Khâm bái kiến Lưu hoàng thúc.
Võ tướng kia nghe thấy lời nói của Lưu Sấm cũng cảm thấy kinh ngạc. Y chẳng qua cũng chỉ là một người bên cạnh Tôn Sách, bởi vì trước kia giống như Chu Thái, từng là đạo phỉ, cho nên luôn luôn khiêm tốn ở Giang Đông, ít có người biết.
Không nghĩ tới...
Trong lòng Tôn Quyền âm thầm hồi hộp: Hoá ra, Lưu Sấm đối với Giang Đông ta lại hiểu rõ như thế?
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++++++++++
- Lưu hoàng thúc, ngươi có ý gì?
Khoái Kỳ mắt thấy Lưu Sấm cho ngừng xe, ý đồ bảo hộ sứ đoàn Giang Đông, chợt cảm thấy mất hết mặt mũi. Gã bước nhanh đến phía trước, chỉ vào Lưu Sấm lớn tiếng quát hỏi: - Đây là việc riêng của Kinh Châu và Tôn gia, Lưu hoàng thúc ngươi tốt nhất không cần nhúng tay.
Lưu Sấm nhìn gã một cái, ngoắc ra hiệu Trần Kiểu tiến đến, bảo y dẫn dắt Tôn Quyền và đội ngũ sứ đoàn Giang Đông tiến vào huyện thành Cao Mật. Rồi sau đó, Lưu Sấm lấy tay chỉ vào đại hán cầm búa: - Hán tử kia, tên gì?
Đại hán đen ngẩn ra, chợt nói:
- Ta là Lâu Dị.
Lâu Dị?
Một cái tên xa lạ! Tuy nhiên, người này dũng lực không tầm thường, lúc giao thủ với Chu Thái, không ngờ muốn chặn được Chu Thái. Điều này khiến Lưu Sấm cảm thấy kinh hãi.
Người này không ngờ cũng là võ tướng Luyện Thần!
Trong lòng Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trong ngày hôm nay, không ngờ hắn nhìn thấy ba võ tướng Luyện Thần.
Việt Hề không cần phải nói, người này dường như đã đến trung kỳ Luyện Thần, so với Thái Sử Từ còn cao hơn một bậc... Võ tướng Kinh Châu mới vừa bị Lưu Sấm bắt sống kia, cũng là ở giai đoạn đầu Luyện Thần, mặc dù không bằng Thái Sử Từ, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hiện giờ, lại xuất hiện thêm một võ tướng Luyện Thần. Thật sự khiến Lưu Sấm kinh hãi. Chẳng lẽ, Kinh Châu này lại có nhiều người tài ba như thế? Một sứ đoàn lại có hai võ tướng Luyện Thần đi theo?
Không đúng!
Lưu Sấm đột nhiên tỉnh ngộ, giọng nói của Lâu Dị khác hoàn toàn với Khoái Kỳ. Khoái Kỳ ở Kinh Châu, đương nhiên nói giọng Kinh Tương... Mà giọng nói của Lâu Dị, càng giống với giọng nói của Thanh Châu hoặc Duyện Châu. Nghĩ đến đây, Lưu Sấm quay đầu nhìn về phía Tuân Diễn và Quách Gia, đột nhiên lấy tay chỉ Lâu Dị: - Ta cho ngươi hai con đường đi, vứt vũ khí quy hàng. Hoặc là ta ra tay giết chết ngươi ngay tại chỗ. Sống hay chết, ngươi có thể lựa chọn. Bất quá ta khuyên ngươi tốt nhất là vứt bỏ vũ khí quy hàng cho thỏa đáng.
Một câu nói kia rất cao ngạo, đừng nói Khoái Kỳ, cho dù là Tuân Diễn và Quách Gia, cũng không khỏi biến sắc.
Khoái Kỳ cả giận nói:
- Lưu Mạnh Ngạn, bắt nạt ta Kinh Châu không người sao?
Bốp!
Không chờ gã nói xong, Lưu Sấm tát một cái đánh cho Khoái Kỳ quay tròn tại chỗ, lập tức ngã phịch trên mặt đất.
- Nguyên Cát, những lời này Lưu Kinh Châu có thể nói, nhưng ngươi lại không thể! Kinh Châu, là Kinh Châu của Lưu Kinh Châu, chứ không phải Kinh Châu của Khoái gia ngươi? Ngươi lại tính cái gì vậy? Dám ở trước mặt ta lớn tiếng như thế? Nếu ta sắp tới không có đại hôn, sợ ảnh hưởng không khí vui mừng, nếu không đã lấy đầu ngươi. Uổng cho ngươi là hậu nhân của danh môn, toàn bộ không có một chút gia giáo. Ngươi là khách nhân của ta, Tôn Quyền cũng là khách nhân của ta. Nhưng khách nhân như ngươi, cũng là một ác khách, hoàn toàn không biết phải tôn trọng chủ nhà như thế nào.
Một tát này của Lưu Sấm cực kỳ vang dội, Khoái Kỳ bị đánh máu chảy đầy mặt. Tay gã chỉ vào Lưu Sấm, một lúc lâu vẫn nói không ra lời...
Mà Tuân Diễn và Quách Gia một bên sắc mặt xanh mét, khó coi đến cực điểm.
Lâu Dị là người nào?
Y không phải là võ tướng Kinh Châu, mà là phủ duyện của Tư Không, là tướng tâm phúc của Tào Tháo, đồng thời cũng từng có ân cứu mạng Tào Tháo.
Tam quốc chí có ghi lại một đoạn như thế này: Thanh Châu binh chạy, Thái Tổ hoảng loạn, xông vào trong lửa, té ngựa, bàn tay trái bị đốt. Tư Mã Lâu Dị đỡ Thái Tổ lên ngựa, liền dẫn đi.
Ghi về Lâu Dị, chỉ một đoạn này. Nhưng chỉ có ghi lại một đoạn ngắn, cũng đủ để nhìn ra, Lâu Dị này từng đã cứu tính mạng Tào Tháo.
Chỉ có điều sau này, Lâu Dị cũng không có thành tựu gì... Hơn nữa, ở hậu thế có nhiều ghi chép Lâu Dị biến thành Tư Mã Lâu Dị.
Lưu Sấm đối với y không có ấn tượng, cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, theo giọng nói của Lâu Dị, Lưu Sấm mơ hồ đoán ra manh mối. Lưu Biểu trọng văn, khinh võ, văn phong Kinh Châu hưng thịnh, nhưng quân binh yếu kém. Tuy có Hoàng Tổ là một võ tướng như thế, cũng là bởi vì Hoàng Tổ xuất thân danh môn vọng tộc. Trên thực tế, Kinh Châu lúc này có thật nhiều người khỏe mạnh, ví dụ như Hoàng Trung, Cam Ninh, nhưng phần lớn lại không có tiếng tăm gì.
Lâu Dị là người của Tào Tháo! Nhưng vì sao Tào Tháo lại đem Lâu Dị an bài ở sứ đoàn Kinh Châu? Vấn đề này, chỉ sợ không khó đoán ra đáp án.
Trong lòng Quách Gia trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Tuân Diễn.
Y nhìn ra được, Lưu Sấm đã nhìn ra vấn đề.
Đúng vậy, một cái kế hoạch hoàn chỉnh như vậy, đều xuất phát từ chủ ý của Quách Gia. Khoái Kỳ lần này tới Cao Mật, quả thật là lấy danh nghĩa của gia tộc, đồng thời cũng vì sự ủy thác cuả Lưu Biểu để kéo gần hơn quan hệ với Lưu Sấm. Đại tỷ của Gia Cát Lượng trước kia ở Khoái gia địa vị không cao, đó là bởi vì sau lưng nàng không có chỗ dựa. Mà nay Lưu Sấm quật khởi, muốn kết hôn với Nhị nương tử của nhà Gia Cát, như vậy đối với Khoái gia mà nói, địa vị của Đại nương tử Gia Cát, cũng sẽ thay đổi.
Nhưng vấn đề là, Khoái Kỳ cũng không thích Đại nương tử. Nhưng lệnh cha khó cãi, gã đành phải đến Cao Mật... Đồng thời, sau khi trãi qua cuộc chiến ở Uyển Thành cuối năm, Lưu Biểu cũng hy vọng mượn cơ hội này, thay đổi một chút quan hệ với Tào Tháo. Cho nên, Khoái Kỳ theo sứ đoàn tới Hứa Đô trong một lần tình cờ, gã quen biết Quách Gia. Quách Gia là một người như thế nào? Liếc mắt đã nhận ra ý nghĩ của Khoái Kỳ, vì thế ở trước mặt gã nhẹ nhàng thúc đẩy, Khoái Kỳ này lập tức đã mắc câu rồi.
Quách Gia đã nhận được tin tức Tôn Sách đã phái sứ đoàn đi tới Cao Mật. Việc này cho thấy, Lưu Sấm và Giang Đông đã bắt được liên lạc, thậm chí rất có thể dựa vào Thanh Từ Dương hình thành một liên minh vững chắc. Điều này không phải là kết quả mà Quách Gia muốn thấy, vì thế y quyết định, mượn tay Khoái Kỳ, đến phá hư liên minh lần này. Mà giữa Tôn thị Giang Đông và Lưu Biểu ở Kinh Châu, bao gồm cả năm đại vọng tộc Kinh Châu, có thể nói thù sâu như biển. Tiếp theo, Khoái Kỳ đối với Tôn thị, cũng đang có địch ý.
Vì thế, Quách Gia đề nghị, Khoái Kỳ phải nghĩ cách ngăn trở sứ đoàn Giang Đông, phá hỏng liên hệ giữa Tôn thị và Lưu Sấm lần này. Hơn nữa, nếu sứ đoàn Giang Đông gặp chuyện không may ở Bắc Hải, đối với Lưu Sấm mà nói, chắc chắn danh vọng giảm đi, cũng có thể đạt tới mục đích làm suy yếu Lưu Sấm.
Quách Gia sắp xếp cho Lâu Dị ở sứ đoàn Kinh Châu, làm việc giúp cho sứ đoàn Kinh Châu. Thanh Châu binh chạy, Lâu Dị mặc dù cứu Tào Tháo, bản thân lại bị trọng thương, nửa năm sau mới khôi phục lại, cho nên cũng không có nhiều người biết gã. Kế hoạch này vốn cực kỳ chu đáo, nhưng Quách Gia lại không nghĩ rằng, Lưu Sấm cũng dám thật sự liều lĩnh, thậm chí ngay cả sứ đoàn thiên tử cũng dám công kích. Nếu hắn phải bảo vệ Tôn Quyền, dù ai cũng không cách nào ngăn cản.
Quách Gia vốn định đem chuyện này cho qua, lại không ngờ Lưu Sấm khám phá sự thật bên trong, mục tiêu trực chỉ Lâu Dị.
Sống chết của Khoái Kỳ không liên quan đến Quách Gia.
Nhưng Lâu Dị là ân nhân cứu mạng Tào Tháo, lại là tướng tâm phúc của Tào Tháo. Nếu y chết ở chỗ này, chỉ sợ Tào Tháo sẽ cực kỳ bi ai, đây không phải là kết quả Quách Gia muốn có.
Rơi vào đường cùng, Quách Gia đành phải hướng Tuân Diễn cầu tình. Lúc này, giữa rất nhiều người, chỉ sợ cũng chỉ có Tuân Diễn, có tư cách đi ra khuyên bảo.
Tuân Diễn trong lòng cười khổ một tiếng, cảm thấy bất đắc dĩ. Nói thật, y cũng không đồng ý với cách sắp xếp lần này của Quách Gia... Cũng không phải y có nhiều thiện cảm với Lưu Sấm, mà là cảm thấy có chút không cần thiết. Quách Gia ngươi muốn áp đảo Lưu Sấm, ta có thể hiểu được, nhưng thủ đoạn nhỏ nhặt sau lưng như thế này, thật sự là khó mà lên mặt được.
Nhưng, Tào Tháo tin cậy Quách Gia...
Tuân Diễn thở dài, tiến lên một bước nói:
- Mạnh Ngạn!
Y gọi tên Lưu Sấm chứ không phải là hoàng thúc, tức là chuẩn bị lấy thân tình mà cầu xin.
Nào đâu, không đợi y mở miệng nói chuyện, Lưu Sấm liền trầm giọng nói:
- Lão đại nhân khoan nói đã, ta biết người muốn nói điều gì. Chỉ có điều, người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nay đại hôn của ta, vốn là việc vui, ta không muốn đại khai sát giới. Nhưng nếu có người nào không biết tốt xấu, muốn leo lên đầu của ta, ta không thể nhẫn nhịn được. Nếu như lão đại nhân muốn cầu xin, kính xin đừng mở miệng, tránh phải mất thể diện, ảnh hưởng đến tình thân thích. Nếu như bằng hữu đến, ta có rượu ngon chiêu đãi; nếu như hổ lang đến, ta nhất định phải giết.
Nói xong, hắn cũng không để ý vẻ xấu hổ của Tuân Diễn, lấy tay chỉ Lâu Dị:
- Lâu Dị, là hàng hay là chết, chớ có dông dài!