Lưu Dũng vào tháng sáu, từng phái người đưa thư đến, báo cho Lưu Sấm là ông đã gặp Sĩ Tiếp.
Chỉ có điều trong thư, Lưu Dũng nói cho Lưu Sấm biết, Sĩ Tiếp hy vọng ông hãy lưu lại, trợ giúp một tay... Tôn Sách ở Giang Đông được thế hoành tỏa ngang dọc, gần như không có người chống đỡ được. Tuy rằng trước mắt chỉ giới hạn trong phạm vi Dương Châu, nhưng thật sự đem đến cho Sĩ Tiếp áp lực cực lớn.
Đúng vậy, áp lực!
Tôn Sách mặc dù chưa dụng binh với Giao Châu, nhưng Sĩ Tiếp đã cảm nhận thấy dã tâm của y.
Sau khi Lưu Dũng đến Giao Châu, Sĩ Tiếp phi thường trịnh trọng tiếp đãi Lưu Dũng, và ngỏ ý, y sẽ tâu với triều đình, y sẽ tỏ rõ thái độ ủng hộ với Lưu Sấm. Nhưng mà, sự ủng hộ của Sĩ Tiếp cũng không thể giảm bớt áp lực của Lưu Sấm, điều này, Lưu Sấm và Sĩ Tiếp đều rõ ràng. Nguyên nhân rất đơn giản, Giao Châu quá mức hoang vắng, muốn lui tới Hứa Đô cần nửa năm thời gian... Còn chưa nói đến có hai cường địch trước mặt cản trở là Tôn Sách, Lưu Biểu, cho nên một khi phát sinh biến cố, dù là Sĩ Tiếp có lòng xuất binh cứu viện Lưu Sấm, về thời gian căn bản là không kịp.
Ủng hộ của Sĩ Tiếp, nhiều phần hơn là một loại thái độ ủng hộ bằng lời thôi, trong thời đại mà thực lực được đưa lên hàng đầu, cho dù có hữu dụng, nhưng mang lại hiệu quả không lớn.
Có điều, Lưu Sấm cuối cùng vẫn là đồng ý cho Lưu Dũng ở lại Giao Châu. Không vì gì khác, Sĩ Tiếp từng bái làm môn hạ của Lưu Đào, cũng là người thân cận nhất trên đời này của Lưu Sấm mấy người ít ỏi là Tuân Kham, Chung Diêu, Trịnh Huyền ra.
Thủ đoạn của Tôn Sách thế nào?
Lưu Sấm đương nhiên rõ ràng.
Trong lịch sử, Tôn Sách trước dùng biện pháp mạnh mẽ, cứng rắn bức bách Sĩ Tiếp quy thuận, sau khi Tôn Quyền tiếp quản Giang Đông xong, lại thừa dịp sau khi Sĩ Tiếp bệnh chết, từng bước nắm chắc Giao Châu trong tay, khiến cho Sĩ gia nhiều đời ở Giao Châu khổ tâm kinh doanh, sau cùng đành phải phó mặc, càng làm Tôn Quyền có địa vị trở thành bá chủ của Giang Đông.
Tôn Sách tất nhiên sẽ dòm ngó đến Giao Châu!
Sĩ Tiếp rõ ràng điểm này, trong lòng Lưu Sấm cũng biết rõ. Tuy không muốn nhưng Lưu Sấm vẫn là đáp ứng, để Lưu Dũng ở lại Giao Châu, trợ giúp Sĩ Tiếp một tay. Mặc dù như vậy sẽ khiến Lưu Sấm mất đi một tuyệt thế võ tướng cảnh giới Luyện Thần, tuy nhiên về đại cục, cũng không đem đến tổn thất quá lớn cho hắn.
Hiện giờ, Sĩ gia phái sứ đoàn đến, có thể tiến thêm một bước đề cao thanh danh của Lưu Sấm. Nói về điểm này, Lưu Sấm tiếp đãi sứ đoàn Giao Châu càng phải gióng trống khua chiêng, hắn dẫn người tự mình ra nghênh đón.
Sứ giả Sĩ Nhất của sứ đoàn Giao Châu là đệ đệ của Sĩ Tiếp.
Lúc trước, thứ sử Giao Châu Đinh Cung bị triệu hồi triều đình, Sĩ Nhất đi theo đưa tiễn, một mạch đưa Đinh Cung đến Hứa Đô. Sau khi Đinh Cung được phong làm Tư Đồ, yêu cầu Sĩ Nhất làm thuộc quan. Sau đó Đinh Cung bị bãi chức, người kế nhiệm Tư Đồ là Hoàng Uyển vẫn như trước rất coi trọng Sĩ Nhất, đãi ngộ còn hơn. Chỉ có điều sau này, Đồng Trác làm loạn, Sĩ Nhất thấy thế cục Trung Nguyên hỗn loạn, vì thế trốn về Giao Châu. Vừa hay thứ sử Giao Châu Chu Phù bị giết, Sĩ Tiếp thừa cơ quật khởi, vì thế mà Sĩ Nhất được nhận chức thái thú Hợp Phổ.
Mệnh thái thú một quận làm sứ giả, đủ thấy thái độ của Sĩ Tiếp. Sĩ Nhất sau khi gặp Lưu Sấm cũng biểu hiện rõ sự đặc biệt thân thiết. Tuy nhiên, khi y nghe nói Khoái Kỳ cùng sứ đoàn đến Cao Mật trước một bước, rõ ràng biểu lộ vẻ ngạc nhiên. - Đại huynh, không lẽ có gì không đúng sao?
Tuổi của Sĩ Nhất có khi lớn hơn Lưu Sấm gấp đôi, tuy nhiên bởi vì quan hệ với Sĩ Tiếp, mà y mà Lưu Sấm xưng hô huynh đệ.
- Mạnh Ngạn, có lời ta không biết nên hay không nên nói ra.
- Đại huynh cứ nói đừng ngại.
Sĩ Nhất trầm ngâm một chút, rồi hạ giọng nói:
- Lần này ta tới Cao Mật, là phụng mệnh huynh trưởng, trước đó đã tới Hứa Đô triều bái thiên tử. Ta ở Hứa Đô lại gặp sứ đoàn Kinh Châu. Tuy nhiên sứ giả của sứ đoàn không phải Khoái Kỳ, mà là tên Bàng Quý ở Kinh Châu. Khoái Kỳ cũng có trong sứ đoàn, nhưng chỉ là một người đi theo trong sứ đoàn. nhưng lúc ta rời đi, Bàng Quý đã phụng mệnh trở về Kinh Châu, Khoái Kỳ làm sao lại chạy đến Cao Mật? Theo lẽ mà nói, thì cũng không phù hợp... Nếu Lưu Biểu phái ra sứ đoàn, Bàng Quý cũng nên cùng sứ đoàn đến mới phải.
Lưu Sấm nghe xong, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Lời nói của Sĩ Nhất, khiến hắn đột nhiên cẩn trọng hơn. Khoái Kỳ, dường như là kẻ đến bất thiện. Liên tưởng đến sự việc ngày mai Tuân Diễn sẽ dẫn sứ đoàn đến Cao Mật, Lưu Sấm như lập tức hiểu ra. Giữa hai người này, có quan hệ mờ ám nào hay không? Cũng có thể nói, Khoái Kỳ cùng cái được gọi là sứ đoàn kia, chỉ là trận đánh thăm dò đầu tiên của Tuân Diễn.
Tóm lại, Lưu Sấm không thể không cẩn thận. Cho nên sau khi cáo biệt Sĩ Nhất, hắn lập tức gọi Trần Kiểu, lệnh y phái quân bí mật đến nơi dừng chân của sứ đoàn Kinh Châu, bí mật giám thị...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Sấm lại dẫn người đến quan đình cách thành nam mười dặm nghênh đón đoàn người Tuân Diễn. Tuân Kham cũng cùng Lưu Sấm đi tới, bởi vì Tuân Diễn không chỉ là huynh trưởng của ông, mà còn thay mặt Thiên tử. Về công về tư, thận phận của Tuân Diễm điều cao hơn Lưu Sấm một cái đầu. Tuân Kham sở dĩ cũng tới đón, thứ là biểu thị sự tôn trọng của ông với Thiên tử, tiếp nữa ông là chỗ dựa của Lưu Sấm. Tuân Diễn mặc dù là Thiên sứ, đại diện cho Thiên tử. nhưng đứng đằng sau có chỗ dựa vững chắc hơn lại là Tào Tháo.
Tuân Diễn tuổi gần bốn mươi. Y với Tuân Kham khá giống nhau, chỉ là so với sự lạnh lùng của Tuân Kham, Tuân Diễm nhìn bề ngoài dường như hiền lành hơn, khiến người khác có cảm giác thân thiết.
Lưu Sấm không có ấn tượng gì nhiều về Tuân Diễm, cơ bản là không nhớ rõ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tuân Diễn có được nhắc tới không. Tuy nhiên Tuân Kham lại nhắc nhở Lưu Sấm: - Mạnh Ngạn, lúc nhìn thấy tam huynh của ta, ngàn vạn lần không được thiếu cảnh giác. Con chớ nhìn y tươi cười, trông bộ dạng như rất hoà thuận. Nhưng thực tế, y lòng lang dạ sói, lúc ra tay với người khác tuyệt đối không hề nhân từ nương tay. Dùng cách nói của còn chính là người bề ngoài thì nói cười nhưng trong bụng một bồ dao găm, khẩu phật tâm xà, cho nên lúc giao tiếp với y, con cần cẩn thận hơn nhiều.
Lời nhắc nhở của Tuân Kham vẫn còn ở bên tai vang vọng.
Nhưng ánh mắt của Lưu Sấm lại lướt qua Tuân Diễn, hướng đến người thanh niên đằng sau mặc chiếc áo lông trắng Hồ Ly. Đồng tử hắn có rụt lại, trong lòng đột nhiên nổi lên một cố sát khí. Nhưng rất nhanh đấy, Lưu Sấm liền nén cố sát khí này xuống, cùng với Tuân Diễm hành lễ xong, sau đó nhìn thanh niên đó, cười nói: - Phụng Hiếu tiên sinh, đã lâu không gặp.
Người thanh niên đứng sau Tuân Diễn đó, chính là Quách Gia. Y lần này cùng Tuân Diễn đến, cũng không có ý che giấu thân phận, có thể nói là quang minh chính đại đứng trong sứ đoàn.
Nghe Lưu Sấm chào hỏi, Quách Gia khẽ mỉn cười:
- Lưu hoàng thúc, lần trước vội vã từ biệt, sau khi trở về, suy nghĩ kĩ lại, cảm thấy có chút thất lễ. Lần này Tuân tam huynh đến, nên Mao Toại ta cố ý tự tiến cử mình làm phó sứ sứ đoàn, cũng là muốn đến trước mặt hoàng thúc để xin nhận lỗi.
Y nói lời này đã chiếm hết tiện nghi của Lưu sấm. Đầu tiên, y thân là phó sứ sứ đoàn, đại biểu Thiên tử mà đến...Nếu y ở Cao Mật phát sinh bất kì bất ngờ nào, Lưu Sấm đều bị liên lụy. Nói cách khác, Lưu Sấm không những không được làm tổn hại đến tính mạng y, mà còn phải bảo vệ y.
Quách Gia đã dám đến Cao Mật, chắc chắn đã có chuẩn bị trước. Mặc dù y chưa cùng Lưu Sấm chân chính đối địch, nhưng Quách Gia rất rõ ràng, Lưu Sấm đã nảy sinh sát cơ đối với y. Nhưng, y giờ đây là phó sứ, thân phận và địa vị lập tức phát sinh biến hóa. Cho nên, dù cho Lưu Sấm đối y có sát tâm thì cũng không làm gì được y. Người này sau khi chiếm một quân của Lưu Sấm, còn chiếm tiện nghi của Lưu Sấm. Về tuổi, Quách Gia chỉ lớn hơn Lưu Sấm vài tuổi mà thôi, chỉ vì y giao hảo cùng Tuân Úc, nên trở thành trưởng bối của Lưu Sấm. Trong lòng Lưu Sấm rất khó chịu... nhưng trên khuôn mặt lại không có toát ra chút cảm xúc bất mãn nào. - Phụng Hiếu trước đây không từ mà biệt, ta cũng đang lấy làm tiếc. Nghe tiếng Quách Gia tài trí hơn người đã lâu, còn được xưng là Dĩnh Xuyên đệ nhất tài tử... Ha ha, còn chưa được cùng Quách tiên sinh đàm đạo, trong lòng thực có tiếc nuối. Tuy nhiên ông trời đối đãi ta không tệ, tiên sinh lần này đến Cao Mật, ta cũng đang muốn thỉnh giáo tiên sinh, cũng là hy vọng có thể tăng thêm chút kiến thức.
Trong lòng Quách Gia run lên, theo bản năng nhìn sang Tuân Diễm. Tuân Diễm vẫn như vẻ mặt tươi cười như cũ, căn bản làm như không nhận ra nội tâm y nghĩ gì.
Dĩnh Xuyên đệ nhất tài tử? Chỉ e trong lòng Quách Gia cho là như vậy nhưng cũng không dám nói trực tiếp ra. Dĩnh Xuyên là quê hương của danh sĩ, người tài xuất hiện lớp lớp, đâu đến lượt y, một sĩ tử nghèo hèn? Cho dù nhiều người biết rõ Lưu Sấm đang nói lời giả dối, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Văn nhân coi nhẹ đấu đá, một khi rơi lên người Quách Gia, cho dù y tự nhận mình là đệ nhất thì cũng cảm thấy rất đau đầu. Chớ đừng nói đến, còn có một con hổ đang đứng bên cạnh cười nham hiểm.
Tuân Diễm cười ha hả nói:
- Mạnh Ngạn nói lời này quả không ngoa, Phụng Hiếu tài hoa xuất chúng, cho dù là ta, cũng phi thường khâm phục.
Người này quả nhiên cảm thấy không được tự nhiên! Trong lòng Quách Gia thầm kêu khổ, đồng thời nhận thức đối với Lưu Sấm, lại tăng thêm vài phần.
Đưa Tuân Diễm cùng đoàn người vào huyện thành xong, an bài thỏa đáng. Tuân Diễn đọc thánh chỉ của Thiên tử khen ngợi Lưu Sấm, tuy nhiên phần lớn là một ít lời nói suông, không có bất kì nội dung thực tế nào. Cũng khó trách, sứ đoàn vốn là phụng lệnh Tào Tháo đến, Tào Tháo sao lại có thể cấp cho Lưu Sám phần thưởng thực tế nào? Đừng nói là thưởng, mà đến mấy câu cửa miệng tán dương, cũng đều là hàm hàm hồ hồ. Dù sao Lưu Sấm nghe đó, cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm...
Sau khi lĩnh thánh chỉ, Lưu Sấm lấy cớ công vụ bề bộn, liền rời khỏi dịch quán. Tuân Kham không theo Lưu Sấm rời khỏi, mà ở lại hàn huyên cùng Tuân Diễn, chủ yếu là hỏi thăm một ít tin tức.
Sau khi đi ra dịch quán, Lưu Sấm liền leo lên xe ngựa. Hắn vỗ nhè nhẹ trán mình, đúng là có chút đau đầu.
Viên Thiệu, Lưu Biểu, Tào Tháo... ngắn ngủi thời gian mấy ngày này, trong huyện thành Cao Mật đúng là phong vân tụ hội, Ngưu quỷ xà thần các nơi nườm nượp đến.
Những ngày tiếp theo, chỉ e là càng thêm náo nhiệt.
Đêm đó, Lưu Sấm ở trong phủ thiết yến, khoản đái sứ giả các nơi. Điền Phong, Viên Thượng, Sĩ Nhất, Khoái Kỳ, Quách Gia, Tuân Diễn... đều theo hẹn mà đến, khiến cho không khí cực kì náo nhiệt.
Bề ngoài nhìn qua thì không có bất kì liên hệ nào, thậm chí có thể nói là các thế lực đối địch lẫn nhau, nhưng lai vui vẻ hòa thuận hội tụ một nhà. Tất cả cùng nâng ly cạn chén, bề ngoài tỏ ra như là người một nhà, từng người từng người chuyện trò vui vẻ, có vẻ rất là hòa hợp. Lưu Sấm cũng luôn tươi cười, liên tục nâng chén mời rượu, biểu hiện ra sự nhiệt tình của người chủ nhà. Nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng không được tự nhiên...
Chính trị chết tiệt này!
Rõ ràng là thù hận lẫn nhau, từng người, từng người lại làm ra bộ dạng thân mật, hư tình giả ý mà hàn huyên. Hắn thực sự không thích không khí như thế, nhìn như hòa hợp, kì thực lại lục đục với nhau... Loại cố làm vẻ như này, không bằng sảng khoái đánh một trận có tốt hơn không. Nhưng Lưu Sấm biết rõ, điều này là không thể tránh khỏi. Đây chính là chính trị, trên mặt mọi người đều phải đội lên một bộ mặt nạ.
Rượu quá tam tuần, chợt nghe bên ngoài một trận rối loạn. Lưu Sấm nhăn mày lại, vừa đứng dậy đang định ra ngoài hỏi, đã thấy Chu Thương vội vàng chạy tới. - Công tử, chuyện lớn không tốt.
Trong lòng Lưu Sấm căng thẳng, trước tiên theo ý thức nhìn mọi người xung quanh một lượt, rồi sau đó trầm giọng hỏi:
- Nguyên Phúc, chuyện gì mà kinh hoảng đến thế?
Chu Thương nói:
- Sứ đoàn Giang Đông ở ngoài thành cùng sứ đoàn Kinh Châu phát sinh xung đột. Sứ đoàn Kinh Châu chặn mất đường đi của sứ đoàn Giang Đông, hai đoàn đang ở ngoài thành đánh nhau.