Chương 310: Quyển 1 Chương 207-Quần Anh Hội (1) (2)

Đôi lông mi trắng của Trịnh Huyền nheo hai cái nói:

- Mạnh Ngạn không cần lo lắng, dựa vào cấp bậc lễ giáo mà tiếp đón cho đúng... chỉ là cháu cần chuẩn bị nhiều binh mã trong thành chút, đề phòng việc ngoài ý muốn. Cao Mật còn chưa từng náo nhiệt như vậy qua. Ta suy đoán, e rằng còn nhiều nhân vật đến đây nữa.

Cháu phải cẩn thận, đừng để cho bọn họ ở trong thành phát sinh tranh chấp. Bất kể là do người nào phái đến, đều đại biểu sự uy nghiêm của thiên tử. Cháu là dòng họ Hán thất, đương nhiên cũng tuân thủ theo đạo thần tử. Tiếp đãi người như Hưu Nhược phải cao hơn người khác, còn những người khác... Đối xử bình đằng, không phân biệt cao thấp.

Nói cách khác, dù là Điền Phong đi nữa, cũng không cần phải quá tôn kính. Đây gọi là, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Lưu Sấm cũng rất đồng tình, vội vàng đứng dậy nói:

- Như vậy, cháu đây đi sắp xếp sự việc trước.

- Hữu Nhược hãy ở lại, ta có lời muốn nói với ngươi

Nếu như về bối phận mà nói, Tuân Kham và Trịnh Huyền là đồng lứa. Nhưng trên thực tế, Trịnh Huyền và phụ thân của Tuân Kham là Tuân Cổn có quan hệ rất tốt, Tuân Kham ở trước mặt Trịnh Huyền, cũng phải theo lễ đệ tử.

Sau khi Lưu Sấm rời khỏi, Trịnh Huyền cố gắng ngồi dậy.

- Hữu Nhược này, ngươi biết tính toán của Mạnh Ngạn, nhưng không biết ngươi định tính toán như thế nào?

Tuân Kham ngẩn ra, chợt hiểu ra ý tứ của Trịnh Huyền. Ông cười khổ:

- Lão đại nhân, ta tất nhiên là giúp con rể mình rồi... Nhưng tình trạng hiện giờ của Mạnh Ngạn cũng không phải quá tốt. Hắn trước đây cũng nói ta biết ý nghĩ của hắn, ta đang âm thầm làm việc. Như lão đại nhân biết, bên cạnh Viên Công có hai người Điền Phong, Tự Thụ mưu kế hơn người, hơn nữa còn có vị tướng túc chí đa mưu là Thẩm Phối Hứa Du. Ta phải rất cẩn thận đề phòng, nếu để lộ ra dấu vết, sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu. - Ta cũng biết ngươi khó xử, nhưng...

Trịnh Huyền do dụ một chứ, rồi nhẹ nhàng nói: - Cõ lẽ ngươi biết rõ hơn ai hết, Mạnh Ngạn e là không chống đỡ được lâu.

Tuân Kham gật đầu, thở dài.

- Lão đại nhân yên tâm, lúc cần thiết, ta sẽ kiến nghị Viên Công xuất binh tương trợ.

Nào ngờ được, Trịnh Huyền lại lắc đầu:

- Đây chắc gì đã là thượng sách... nhưng ta có một chủ ý, chỉ là không biết ngươi có gan làm.

- Hả?

- Nay người mà Viên Thiệu đố kị duy chỉ có Công Tôn Toản mà thôi. Lần này sau khi trở về, Hữu Nhược sao không xin ý kiến Viên Công do thám Công Tôn Toản?

- Ý của lão đại nhân là...

- Mạnh Ngạn có ý đi phương bắc U Châu, cần phải có thêm trợ lực hơn nữa. Ngươi trước tiên đối phó với Công Tôn Toản, tốt nhất là phòng thủ tốt Bột Hải... Thứ nhất là tránh né đấu đá của phe dưới trướng Viên Thiệu, hai là hỗ trợ Mạnh Ngạn cho trận kế tiếp. Chẳng qua ta biết, ngươi không thích việc vặt này. Nhưng vì con rể, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ? - Viên Thiệu có tam đại chủ mưu, tứ đại mưu sĩ, thanh danh hiển hách.

Ba người Điền Phong, Tự Thụ, Hứa Du đều là những người thân phận, ở dưới trướng Viên Thiệu có địa vị cực cao.

Hứa Du là nguyên lão thần theo Viên Thiệu; Điền Phong, Tự Thụ lại là nhân vật trọng yếu khi Viên Thiệu nhập chủ tại Kỳ Châu. Dưới trướng Viên Thiệu các phe phái tranh đấu, sự thật rõ ràng. Nhưng mà ba người này lại không thuộc phe phái nào... như vậy, tứ đại mưu sĩ, cũng là: Tân Bình, Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phôi phân biệt là thuộc hạ của hai người Viên Đàm và Viên Thượng. Tuân Kham là người mà nhị Viên nỗ lực lôi kéo, cho nên cũng có chút xấu hổ.

Hiện giờ, Viên Đàm và Lưu Sấm có chút bất hòa, đối với Tuân Kham cũng chút có xa lánh Mà bản thân Tuân Kham cũng không muốn cuốn vào vòng thị phi, đối với sự lôi kéo của Viên Thượng là ôn hòa. Trong thời gian ngắn, Tuân Kham còn có thể như vậy, tiếp tục duy trì trung lập, nhưng nếu thời gian dài, e đia vị khó mà giữ vững được Tuân Kham đang nghĩ cách làm sao để thoát khỏi khốn cảnh này. Nghe được lời khuyên của Trịnh Huyền, ông chợt tỉnh ngộ ra...

“Phải rồi, ta phải phụ tá cho con rể ta, một khi đã như vậy, cớ sao ta lại ở giữa làm khó nhị Viên? Ở Thanh Châu cũng được, hoặc giả ở Nghiệp Thành cũng tốt, đều không phải ý muốn thực sự của ta. Chi bằng, giờ ta đi quận Bột Hải... Một mặt có thể tránh xa vòng thị phi, một mặt, cũng có thể tương trợ giúp Mạnh Ngạn, tìm hiểu chút tình hình ở U Châu.” Nghĩ đến đây, Tuân Kham thầm mỉm cười.

- Lão đại nhân quả nhiên cao minh, nếu ta thỉnh cầu với Viên Công đi Bột Hải, chắc Viên Công sẽ không cự tuyệt.

Nói tới đây, Tuân Kham chợt nhớ tới một việc:

- Lão đại nhân, ta nghe nói năm sau người sẽ chủ trì việc tạo giấy biên thư, có phải việc đã chuẩn bị xong?

Trịnh Huyền cười nói:

- Nào có đơn giản như vậy...Hiện giờ Mạnh Ngạn, đã thu thập được hơn mười ba vạn đầu sách, nhưng phải phân loại ra, có thể sẽ mất một thời gian nữa. Hiện tại Văn Cử đã làm việc ở mặt này, nhưng nhân thủ rõ ràng chưa đủ. Ta đã gửi tín thư, chiêu mộ học tử ngày xưa theo ta đến trợ giúp. Đồng thời ta còn phái người đi Lục Hồn Sơn, mời Khổng Minh rời núi... Tóm lại tất cả vẫn còn đang chuẩn bị. - Lão đại nhân nói Khổng Minh, không lẽ là Hồ Khổng Minh ư?

- Chính là người này!

Tuân Kham ngẫn nghĩ một chút, liền gật đầu nói:

- Nếu lão ta chịu xuất sơn, chính là một cánh tay đắc lực.

Trịnh Huyền nói đến Hồ Khổng Minh, tên húy là Hồ Chiêu, là người ở Dĩnh Xuyên - Dĩnh Âm, là đồng hương của Tuân Kham.

Người này từ nhỏ đọc kinh sử, học vẫn uyên thâm, đặc biệt tinh thông điển sử, giỏi về thư pháp. Khi còn là thanh niên được người đời gọi là thiên tài kỳ học. Đầu năm Sơ Bình, Viên thiệu từng nhiều lần đến bái phỏng, muốn mời Hồ Chiêu xuất sơn tương trợ. Nhưng bản thân Hồ Chiêu lại chán ghét quan trường hiểm ác, cho nên kiên quyết từ chối. Sau khi Tào Tháo nghênh đón Hán Đế dời đô Hứa Xương, cũng từng phái người đến mời Hồ Chiêu xuất sơn. Rơi vào đường cùng, Hồ Chiêu chỉ còn cách đến gặp Tào Tháo, tỏ rõ việc không muốn đầu quân, rồi mong Tào Tháo lượng thứ, Không còn cách nào khác, Táo Tháo đành phải để Hồ Chiêu rời khỏi, đành cảm thám: ''Nhân các hữu chí, xuất xứ dị thú'' (ý nói mỗi người đều có chí hướng, xuất xứ khác nhau thôi).

Hồ Chiêu sau khi về nhà, để tránh né sự chiêu mộ của người khác, liền chuyển đến Lục Hồn Sơn, ở Ngọa Long Cốc trong Lục Hồn Sơn thu nạp môn đồ. Về tuổi của Hồ Chiều còn nhỏ hơn Tuân Úc một tuổi. Tuân Kham cũng biết khá nhiều về lão ta, nghe Trịnh Huyền sẽ mời Hồ Chiêu đến, ông đương nhiên hai tay đồng ý. - Lão đại nhân mời Hồ Chiêu đến, ta cũng muốn tiến cử một người, thật ra, người này cũng từng là người đi theo lão đại nhân, tên là Thôi Quân, tự Châu Bình, không biết lão đại nhân có còn ấn tượng gì không? - Thôi Châu Bình?

Trịnh Huyền ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nói:

- Có phải Thôi Châu Bình ở An Bình, con trai Thôi Uy Khảo, Thôi Quân từng ở trước mặt Thôi Uy Khảo, nói ông ấy là ''Đồng xú'' ( ý là đồng xu thối).

- Chính là người này.

Thôi Uy Khảo, tên gọi là Thôi Liệt, từng làm chức Thái Úy. Trịnh Huyền nói đến chuyện này, cũng là một điền cố: Thời Linh đế, Thôi Liệt mua quan, Thôi Quân biết được việc này, ở này trước mặt Thôi Liệt, nói ông ấy là ''đồng xú'', làm Thôi Liệt bực đến nỗi nổi trận lôi đình. - Nếu là người này thì đúng là thích hợp.

Tuân Kham nghe xong, liên khom người nói:

- Một khi đã vậy, ta phái người đi mời tương trợ luôn. Ta nghe nói, hăn ta mấy ngày nữa sẽ đi Kinh Châu du ngoạn. Hà hà, ta nghĩ, so với việc đi Kinh Châu du ngoạn, không bằng việc để hắn ta giúp lão đại nhân một tay. Đây cũng là việc mà thời gian trước Thôi Uy Khảo đến tìm ta, người cũng biết đấy, Uy Khảo là người tham hư danh.

Trịnh Huyền nghe vậy lập tức mỉm cười...

Tuyết trắng tinh ngần, hàng trăm dặm không thấy bóng người. Một đoàn xe chậm rãi đi dọc theo Duy Thủy, Điền Phong ngồi trong xe, đang lật đọc một tập hồ sơ.

Đột nhiên, chiếc xe lắc lư, Viên Thượng một thân phong trần từ ngoài vào:

- Điền tiên sinh, vừa rồi ta bắn được hai con thỏ hoang, đêm nay vừa hay có thể nhấm nháp.

Điền Phong nghe được, ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Viên Thượng, cười nói:

- Tam công tử, đây không phải đất Kỳ Châu, chúng ta lại độc hành đến Bắc Hải, phải luôn cẩn thận, sao có thể vì thú vui nhất thời, mà mạo hiểm dời khỏi đoàn? Nếu chẳng may gặp phải người xấu, thì chẳng phải gặp phiền toái sao?

Viên Thượng vốn đang bừng bừng hứng trí, nào ngờ được bị Điền Phong cho một trận răn dạy. Trong lòng y lâp tức có chút bất mãn, nhưng không dám biểu lộ ra sự bất mãn này trên mặt, mà còn làm bộ dạng tiếp thu ý kiến, nhẹ nhàng nói: - Điền tiên sinh, Hiển Phủ ta biết mình sai rồi.

“Trên đường đi chán nản này, ta săn bắt chút thú hoang thay đổi khẩu vị, như thế có gì sai trái? Hơn nữa, gần ngàn nhân mã đi đến Bắc Hải, chẳng lẽ lại có người dám tới chịu chết hay sao? Điền tiên sinh này, đúng là cổ hủ quá, thảo nào phụ thân không thích lão, đi cùng lão, khác nào muốn người ta buồn đến chết mà.” - Hiển Phủ, lần đi đường này có quan sát thấy gì không?

Viên Thượng ngẫm nghĩ một chút:

- Bắc Hải quốc này tiêu điều, dường như không được thịnh vượng lắm. Lúc ta ở Đô Xương thì nghe Lưu Tử Hòa nói, nay bên chiến sự đã dứt, cho nên trộm cướp hoành hành. Lưu Mạnh Ngạn mặc dù đã sai người bắt đầu diệt phỉ, nhưng không phải trong thời gian ngắn giải quyết được, theo ta thấy, Bắc Hải quốc dường như cũng không phải nơi thần kỳ gì, khác xa với những gì người ta nói. - Còn gì nữa không?

- Còn nữa, chính là tên Lưu Sấm tự hồ có chút kiêng dè với đại huynh, chậm chạp không chịu dời đến trị vì Cao Mật huyện, mà lại lưu lại ở Cao Mật.

Điền Phong nghe đến đó, đôi lông mi trắng nheo lại. Lão cúi đầu nhìn tập hồ sơ trong tay, trong lòng lại không ngừng tính toán.

Tiến vào Bắc Hải tới nay, toàn chứng kiến những điều bình thường này. Có lẽ do vấn đề thời tiết, mà Điền Phong vẫn chưa nhìn thấy những nơi rầm rộ, cũng không phát hiện ra cao lương trong truyền thuyết Tất cả, điều biểu thị điều vô cùng bình thường. Nhưng tất cả những điều bình thường này, lại đem đến cho Điền Phong cảm giác có chút cổ quái.

- Hiển Phủ...

- Aa, Điền tiên sinh, ta chợt nhớ ra một việc, nên xin cáo lui trước. Theo lộ trình hiện tại, chậm nhất vào trưa ngày mai, là có thể đến Cao Mật... Tuy nhiên đêm nay vẫn phải nghỉ ở ngoài, ta cho người đi do thám một chút, tìm xem nơi có thể cắm được trại.

Viên Thượng nói xong, liền như làn khói chạy đi.

Điền Phong nhìn bóng lưng của y, đôi lông mi trắng động động, định gọi Viên Thượng, nhưng lời vừa đến miệng, lại không nói ra được, đành chuyển thành tiếng thở dài...