Quách Gia híp mắt, ngẩng đầu lên nói:
- Vậy theo ý của ngươi, Lưu Sấm đang tính toán ta?
- Cũng chưa chắc.
Tuân Úc cười nói:
- Lưu Sấm chưa hẳn muốn tính toán ai. Tuy nhiên chắc hắn cũng biết đạo lý quất và quýt. Thực vật có sản lương cao như thế, nếu đổi thành người khác, sẽ gia tăng đề phòng. Nhưng hắn lại chủ động mang tới, chứng tỏ rằng, hắn biết căn bản không có khả năng đề phòng thứ này. Có lẽ hắn cũng muốn mở rộng trồng cây cao lương với quy mô lớn. Nhưng phong hiểm trong đó, thì do Chủ Công nhận.
Sắc mặt Quách Gia chợt trở nên khó nhìn.
- Vậy theo ý của Nhược, rốt cuộc nên mở rộng hay không mở rộng?
Tuân Úc nghĩ ngợi, trầm giọng nói:
- Mở rộng, nhưng không phải hiện tại.
- A?
- Đề nghị của ta là, trước tìm vài địa phương tiến hành trồng trọt. Các khu khác vẫn tập trung trồng ngũ cốc và ngô. Kể từ đó, cho dù có thất bại, cũng không ảnh hưởng tới đại cục. Một khi nơi trồng thử thành công, thì có thể chế định luật pháp, tiến hành mở rộng toàn diện.
Tuy nhiên ta đoán chừng, việc này cần một khoảng thời gian. Có lẽ hai năm, ba năm, có lẽ saus năm mới đưa ra được kết luận. Nhưng còn chưa thí nghiệm thành công, ta đề nghị không nên mở rộng toàn diện.
Tào Tháo ở một bên nghe, không ngừng gật đầu.
- Lời của Nhược nói rất ổn thỏa.
Nói xong, lão lại ăn hai thìa, chợt cười nói:
- Nếu chậm rãi nhai, gạo cao lương này cũng không phải khó ăn lắm.
Quách Gia cũng biết, Tuân Úc không phải nhắm vào mình. Chỉ là từ lần trước y và Tuân Úc khắc khẩu, Quách Gia rõ ràng cảm nhận được, quan hệ giữa y và Tuân Úc không thể trở lại khăng khít mật thiết như trước kia. Nói cách khác, giữa hai người đã sinh ra ngăn cách, không còn bảo trì tâm hữu linh tề như lúc trước. Quách Gia chán nản không nói, sau khi ăn một miếng cao lương vào miệng, lập tức không còn khẩu vị gì nữa.
Tào Tháo thấy vậy, cũng âm thầm cảm thán. Lão nghĩ ngợi, chợt hỏi:
- Phụng Hiếu, lần này ngươi tới Bắc Hải quốc, cảm thấy tên Lưu Sấm kia thế nào?
- Người này…
Quách Gia nghĩ ngợi, lại lắc đầu cười khổ.
- Thuộc hạ không ngờ rằng, vừa mới gặp mặt, hắn liền để ý tới sự hiện hữu của thuộc hạ. Dù hắn phái hai tiểu tử tới thử, nhưng thuộc hạ có thể cảm giác được, hắn đã sinh ra lòng hoài nghi. Cho nên thuộc hạ lập tức rời đi. Nghe Quý Du nói, thuộc hạ vừa rời khỏi, Lưu Sấm đã dẫn theo người xông vào dịch quán tìm thuộc hạ rồi. Nếu như lúc trước thuộc hạ có nửa phần do dự, chỉ sợ đã gặp phải độc thủ của hắn.
Kẻ này thật có lòng cảnh giác. Thuộc hạ ở Cao Mật năm ngày, đại khái minh bạch một việc. Chủ Công, cái tay Lưu Sấm kia tuyệt đối không phải hạng người tầm thường. Hắn có dã tâm lớn, từ những việc hắn làm ở Bắc Hải quốc, cùng với việc phổ biến tạo giấy làm sách. Có thể thấy dã tâm của hắn không nhỏ. Nếu hắn sinh sớm mười năm…Chủ Công, người này tất sẽ thành họa tâm phúc của Chủ Công. - Lần trước tay Mạnh Ngạn kia chỉ muốn quay về nhà, nhưng vì bức bách mới phải xa xứ.
Tuân Úc chợt mở miệng, khiến cho Tào Tháo cảm thấy xấu hổ.
Nhớ ngày đó, chính vì lão phái binh chinh phạt Lưu Sấm, mới tạo thành kết quả như ngày hôm nay.
Quách Gia cười lạnh:
- Nhược, làm sao ngươi biết hắn quy tông nhận tổ rồi sẽ không có ý đồ khác?
- Mạnh Ngạn có ý đồ khác hay không ta không biết, nhưng ít nhất ta biết rõ, hắn sẽ có nhiều băn khoăn.
- Có băn khoăn, không có nghĩa là hắn không có dã tâm.
- Dã tâm, cũng có thể…nhưng sử dụng như nào. Lẽ nào đao kiếm giết người, thì không thể cầm giao kiếm sao? Lời này của Phụng Hiếu sao mà thú vị. Chẳng lẽ chỉ một mình hắn là có dã tâm? Cho dù hắn có dã tâm, cuối cùng hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, có được bao nhiêu dã tâm cơ chứ? Ngươi cứ vất vả bức bách Mạnh Ngạn, kết quả là, chỉ sợ sẽ tạo cho Tư Không thêm kình địch. - Đã biết Lưu Sấm là mãnh hổ ăn thịt người, còn muốn nuôi ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng gây ra tai họa.
- Có phải là mãnh hổ ăn thịt người hay không, ta và ngươi không biết được. Nhưng ta biết rõ, cho dù hắn không phải là mãnh hổ ăn thịt người, ngươi cũng vẫn bức bách hắn. Khiến hắn biến thành mãnh hổ ăn thịt người… Tào Tháo thấy tình cảnh này, liền rất đau đầu. Mùi thuốc súng trong lời nói của Tuân Úc và Quách Gia càng ngày càng đậm, làm cho lão âm thầm kêu khổ.
- Nhược, Phụng Hiếu, hai người các ngươi đừng tranh chấp nữa.
Tào Tháo thở dài, có chút tự trách nói:
- Việc này không nên trách Phụng Hiếu. Thực ra là do ta tin vào những lời phiến diện, nên mới gây ra tình cảnh như ngày hôm nay. Nhược, ta biết ngươi luôn bất mãn ta không thân thiện với Lưu Mạnh Ngạn. Nhưng ta đã khiến hắn biến thành một đầu mãnh hổ, hối hận cũng không có tác dụng gì. Chỉ có giết hổ mới có thể bảo vệ tánh mạng. Đây là điều bất đắc dĩ.
Tào Tháo nói vậy, coi như đã hạ thấp tư thái xuống thấp nhất rồi. Tuân Úc nhếch nhếch miệng, cuối cùng vẫn phải chán nản ngồi xuống. Qua đó cũng cho thấy quyết tâm của Tào Tháo. Ta đã khiến Lưu Sấm biến thành một con mãnh hổ, nhưng ta không hối hận. Hắn biến thành mãnh hổ ăn thịt người, ta chỉ có thể giết chết hắn. Nếu không, sớm muộn gì con mãnh hổ kia cũng ăn ta. Ta không thể khoanh tay chịu chết. - Đã như vậy, thuộc hạ không nhiều lời nữa. Tư Không muốn giết hổ, cũng không phải là Tư Không sai. Trong trường hợp đó, đừng hỏi kế của thuộc hạ. Mặc kệ như thế nào, năm đó giao tình giữa ông nội thuộc hạ và Trung Lăng Hầu rất sâu. - Nhược, ta sẽ không khiến ngươi khó xử.
Tuân Úc đứng dậy cáo từ, sắc mặt Tào Tháo thì càng khó coi.
Quách Gia khẽ nói:
- Tư Không, mong ngài đừng trách cứ Nhược. Trung Lăng Hầu và Tuân gia dù sao cũng đã có giao tình nhiều năm. Chớ đừng nói là chất nữ của Hữu Nhược sắp được gả cho Lưu Sấm. Nếu Nhược thực sự muốn ra tay đối phó Lưu Mạnh Ngạn, thì đối với Nhược mà nói, là một việc khó khăn. Nhưng trừ việc này ra, Nhược rất trung thành và tận tâm với Tư Không… Tào Tháo khoát tay nói:
- Phụng Hiếu không cần nói nữa, ta làm sao không biết sự khó xử của Nhược. Chỉ tại ta lúc đầu tin vào lời của Lưu Huyền Đức, mới bức Lưu Sấm, khiến cho mọi việc trở nên như bây giờ. Tuy nhiên, như ta vừa nói, làm thì đã làm rồi, ta sẽ không hối hận. Chỉ là việc kế tiếp làm phiền Phụng Hiếu tốn nhiều tâm tư hơn.
Quách Gia vừa nghe, vội vàng đứng dậy:
- Chủ Công yên tâm, Gia đã bố trí thỏa đáng. Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ chín muồi. Tuy nhiên, trước đó Chủ Công vẫn mau chóng giải quyết cái họa tâm phúc Trương Tú kia.
Tào Tháo nhíu mày, vê râu gật đầu.
- Dù Phụng Hiếu không nói, ta cũng tinh tường. Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói, Lưu Sấm sắp thành thân?
- Đúng vậy.
Tào Tháo đứng dậy, bồi hồi đi trong phòng một lát, chợt cười nói:
- Mặc kệ như thế nào, Lưu Sấm cũng là Hoàng thân quốc thích, càng là hậu nhân của danh môn. Nhớ ngày đó, ta cũng được Trung Lăng Hầu chiếu cố. Nay hắn sắp thành thân, dù gì ta cũng phải tỏ tâm ý. - Ý của Chủ Công là…
Tào Tháo nhìn Quách Gia, vẻ mặt cười cười.
- Không phải Phụng Hiếu nói, trước không nên động vào Lưu Sấm đó sao? Không biết Phụng Hiếu có can đảm lại tới Bắc Hải quốc một chuyến, thử xem tay Lưu Mạnh Ngạn kia rốt cuộc là người như thế nào không?
Quách Gia vừa nghe, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó vẻ mặt chợt lộ nụ cười cổ quái. Y nghĩ nghĩ, liền gật đầu:
- Chủ Công nói chí phải. Gia cũng chính có ý đó. Gia thật sự muốn một lần nữa mặt đối mặt với Lưu Mạnh Ngạn.
- Vậy thì mời Phụng Hiếu nghỉ ngơi trước, rồi lại tới Bắc Hải quốc một chuyến.