- Ta không phải có ý đó.
Quách Đồ có chút nôn nóng, muốn giải thích với Viên Thiệu. Chỉ là không đợi y mở miệng, Hứa Du đứng một bên lại nói:
- Ta vốn không muốn nhúng tay vào việc này. Dù sao năm đó ta từng cầu học môn hạ của Trung Lăng Hầu, coi như có chút tình nghĩa. Nhưng chuyện này, Đại công tử xác thực làm không tốt! Lưu hoàng thúc được Đại công tử mời tới quận Tề để cầu hỗ trợ. Dù không có đủ binh mã, nhưng Lưu hoàng thúc vẫn đồng ý. Cuối cùng Lưu hoàng thúc thủ thắng. Vậy mà còn muốn tính toán chi ly mấy trăm con ngựa kia, thực sự là… Chủ Công, không phải thuộc hạ muốn giúp Lưu hoàng thúc giải thích điều gì. Chỉ là nếu chuyện này lan ra ngoài, chẳng phải bị người khác chê cười là Chủ Công không đủ rộng lượng hay sao?
Sắc mặt của Viên Thiệu chợt trầm xuống. Y tự xưng là người cao thượng, rộng rãi, đương nhiên không muốn bị mọi người nói ra nói vào.
- Công Tắc, trở về nói cho Hiển Tư, nếu không có ngựa thì cứ nói với ta. Mặc dù ta không tính là dư dả, nhưng mấy trăm con ngựa, thậm chí hơn ngàn con, ta còn lấy ra được. Nếu vì thế mà tranh chấp với người khác, thực sự là mất cả thể thống.
Sắc mặt Quách Đồ rất khó nhìn, nhưng vẫn cắn răng lĩnh mệnh. Viên Thiệu đã nói tới mức này, xem như biểu lộ thái độ. Chuyện này, Viên Đàm làm không đúng! Nếu lại tranh cãi nữa, chỉ sợ sẽ khiến cho Viên Thiệu sinh lòng bất mãn. Nhưng dừng ở đây, Quách Đồ lại có chút không cam lòng… - Chủ Công, vị Lưu hoàng thúc kia được Chủ Công coi trọng, nhưng vẫn nhận phong thưởng của Tào Tháo, làm Dương Võ Tướng Quân, có quyền chinh phạt. Chẳng phải cổ quái sao.
Bồng!
Điền Phong ngồi ở bên cạnh Hứa Du bỗng gõ mạnh quải trượng xuống mặt đất, nghiêm nghị mắng:
- Công Tắc, lẽ nào ngươi có tư cách oán trách Lưu hoàng thúc?
- A?
- Lúc Tào Tháo phong thưởng Lưu hoàng thúc làm Dương Võ Tướng Quân, Lưu hoàng thúc còn đang ở quận Tề, đang cùng Thái Sơn tặc giao phong, thì sao có thể cấu kết với Tào Tháo được? Đây nhất định là kế ly gián của Tào Mạnh Đức, muốn Chủ Công sinh lòng nghi ngờ với Lưu hoàng thúc. Việc này chỉ càng nói rõ Tào Tháo rất kiêng kỵ Lưu hoàng thúc. Ta thực sự không rõ, Công Tắc ngươi cũng được coi là danh sĩ một phương, sao lại noi theo tiểu nhân, làm chuyện xấu xa như vậy? - Điền tiên sinh..
Mặt Quách Đồ đỏ bừng, cứng họng không nói ra lời. Y vốn tưởng rằng giội chút nước bẩn không tính là đại sự gì. Nhưng lại không ngờ, hôm nay trên sảnh đường, tất cả mọi người đều tỏ vẻ phản đối. Điền Phong chưa bao giờ tham dự vào cuộc tranh đấu giữa hai vị công tử. Hứa Du càng không có hứng thú, chỉ một mực trung thành và tận tâm với Viên Thiệu. Nhưng hiện tại, những người này rõ ràng liên thủ biện hộ thay cho Lưu Sấm.
Quách Đồ phát hiện, hình như mình đã hơi xem nhẹ phản ứng của mọi người.
Viên Thiệu đột nhiên nói:
- Trung Lăng Hầu là một kỳ nhân, từ trước tới nay ta rất kính trọng. Công Tắc có khả năng không biết, năm Trung Bình thứ hai, ta ẩn cư ở Lạc Dương, kết giao với Tử Viễn. Thì Trung Thường Thị Triệu Trung vu hãm ta nuôi dưỡng tử sĩ, cho nên muốn gây bất lợi cho ta. Thúc phụ sau khi biết, đã cùng Trung Lăng Hầu lúc ấy đang làm Gián Nghị Đại Phu liên danh tiến cử ta làm Đại Tướng Quân Duyện. Cho nên Triệu Trung không dám làm gì ta. Về sau ta thăng làm Hổ Bí Trung Lang Tướng, cũng là nhờ Trung Lăng Hầu tiến cử. Tử Kỳ Công chính là ân nhân của ta.
Nói tới đây, khuôn mặt Viên Thiệu nở nụ cười cổ quái nhìn Quách Đồ. Sắc mặt Quách Đồ thoáng cái trở nên khó nhìn.
Đây là chuyện của hai mươi năm trước, Quách Đồ làm sao mà biết được.
- Trung Lăng Hầu bị Thập Thường Thị làm hại. Ta từng phái người tới Dĩnh Xuyên, muốn bảo vệ tiểu công gia của Tử Kỳ. Lại không ngờ chậm một bước. Qua rất nhiều năm, đây là một việc khiến ta cảm thấy hổ thẹn. Nhưng Tử Kỳ Công không tuyệt tự, Lưu Sấm lưu lại nhân gian, nhưng lại gây được sự nghiệp lớn như vậy, ta thực sự cao hứng thay cho Trung Lăng Hầu. Ài, thoáng cái đã qua nhiều năm. Nhớ năm đó, lúc Lưu Sấm tròn tuổi, ta có theo thúc phụ tới chúc mừng. Đến nay vẫn còn chưa quên.
Đúng rồi, nghe nói Lưu Sấm có cái dũng của vạn phu?
Viên Thiệu nói chuyện chậm rãi, cho dù là quan thoại, vẫn mang theo ít khẩu âm Nhữ Nam. Y hỏi câu cuối là hỏi Viên Thượng đứng ở đằng sau. Viên Thượng không tới Đông Bình lăng tụ hợp với Viên Đàm, mà trực tiếp quay về Nghiệp Thành.
Nghe Viên Thiệu hỏi, Viên Thượng vội vàng đáp:
- Người này có cái dũng của Bá Vương.
- Ồ?
- Phụ thân chắc biết Khôi Nguyên Tiến, ngay cả Văn Sửu Tướng quân cũng rất tán thưởng gã. Một mãnh tướng như vậy lại không chống đỡ được cây chùy của Lưu hoàng thúc, bị Lưu hoàng thúc đánh chết. Không dối gạt phụ thân, lúc ấy hài nhi còn có chút xem thường Lưu hoàng thúc. Cho rằng người này có tiếng mà không có miếng. Bởi thế mà hài nhi mới thua mất ngựa yêu trong tay của Lưu hoàng thúc. Hiện giờ nghĩ tới vẫn có chút đau lòng. Tuy nhiên hài nhi thua tâm phục khẩu phục. Tuy nói Lưu hoàng thúc ham vật chất, nhưng thực sự có chân bản lĩnh.
Viên Thiệu vừa nghe, chợt có hào hứng.
- Nói nghe một chút?
- Con và hắn từng luận về tấu ‘Tảo Thanh vạn lý’ của Trung Lăng Hầu. Nhưng Lưu hoàng thúc lại tôn sùng ‘Dân dĩ thực vi thiên’ của Trung Lăng Hầu hơn. Hắn còn từng làm một bài thơ rằng “Cày bừa đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”. Có thể thấy hắn rất coi trọng việc của nhà nông. Hài nhi cho rằng, điều này có quan hệ tới lúc nhỏ Lưu hoàng thúc lưu lạc trong dân gian. Cho nên hắn mới tham món lợi nhỏ, chẳng hạn như mấy trăm con chiến mã kia.
Nói đi nói lại, cuối cùng lại chuyển tới việc Lưu Sấm mang theo số ngựa kia. Viên Thiệu nhịn không được cười ha hả:
- Thuở nhỏ Mạnh Ngạn gặp nạn, sinh hoạt trong phố xá, khó trách có chút tham tài, hám lợi. Hắn có thể có tài năng, nhưng tiếc rằng không sinh sống ở những nơi thanh nhã, khó cùng bàn với ẩn sĩ. Chắc hẳn chính vì như vậy, hắn mới coi trọng tài vật. Hiển Phủ con có thể có khí độ rộng rãi như vậy, đã khiến ta rất vui vẻ… Viên Thiệu cũng không cho rằng, Lưu Sấm tham mấy trăm con ngựa là việc lớn gì. Y càng coi trọng chính là ở việc Viên Thượng đã biểu hiện ra được khí độ và lòng dạ.
Sắc mặt Quách Đồ trắng bệch, âm thầm kêu khổ. Vốn cho rằng giội nước bẩn lên người Lưu Sấm, sao biết lại vô duyên vô cớ cho Viên Thượng chiếm được lợi. Cử động lần này của Viên Đàm, chỉ sợ sẽ gây tác dụng ngược, khiến cho Viên Thiệu càng thêm bất mãn với y.
Trộm gà không thành, còn mất nắm gạo.
Quách Đồ âm thầm kêu khổ, mà Viên Thượng thì không khỏi tự đắc. Tuy nhiên, Điền Phong lại nheo mắt, nhướn hàng mi trắng lên, một lát sau, đột nhiên nói:
- Tam công tử.
Viên Thượng liền vội vàng khom người hỏi:
- Điền tiên sinh có gì phân phó?
- Ta nghe người ta nói, Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc phát triển đồn điền, không biết công tử có biết việc này không?
- Cái này…
Viên Thượng sửng sốt một chút: - Không rõ lắm.
- Nguyên Hạo, sao lão hỏi vậy?
Điền Phong mỉm cười:
- Chủ Công và Trung Lăng Hầu từng là bạn cố tri, mà Phong cũng không phải là không quen biết Trung Lăng Hầu. Nhớ ngày đó Trung Lăng Hầu viết ‘Dân dĩ thực vi thiên’, Phong liền cực kỳ tán thưởng, vì nó mà tranh luận khá lâu. Nay Lưu Mạnh Ngạn ở Bắc Hải quốc, hưng đồn điền, khiến dân chúng no bụng, Phong cũng rất có hứng thú. Hiển Phủ, ngươi có biết con gái của Hữu Nhược khi nào gả tới Bắc Hải quốc không? - Việc này…
Viên Thượng nghĩ nghĩ:
- Nghe Tử Sơn nói, là đầu tháng mười hai.
Điền Phong xoay người, chắp tay nói với Viên Thiệu:
- Chủ Công, Phong muốn tới Bắc Hải một chuyến. Một là muốn gặp mặt con trai của bạn cũ, thuận tiện muốn nhìn xem, đồn điền mà hắn phổ biến ở Bắc Hải, nó như thế nào.