Chương 304: Quyển 1 Chương 204-Lần Đầu Gặp Mặt (2) (2)

- Lưu mập!

Bên ngoài phòng chợt truyền tới tiếng gọi. Lưu Sấm dù không ngẩng đầu, nhưng trên mặt đã lộ nụ cười. Dưới gầm trời này, gọi hắn là Lưu mập, chỉ có hai người, một người đang ở Lâm Truy, mà người khác, ở Cao Mật đã lâu. - Linh Đang à, vào đi.

Lưu Sấm còn chưa dứt lời, Lã Lam đã đi vào trong phòng. Nàng tới Cao Mật lúc đầu tháng, nhưng tiếc rằng khi đó Lưu Sấm nhận được lời mời của Viên Đàm đến tương trợ, nên không ở trong thành.

Vất vả lắm Lưu Sấm mới trở về, lại bận tối mắt tối mũi. Lã Lam bĩu môi đi tới:

- Lưu mập, Tam tỷ tỷ cùng mấy tỷ đang chờ ngươi.

- Chờ ta?

- Đúng vậy, ngươi đã quên rồi à. Lần cuối cùng ngươi giao bản thảo đã là hai mươi ngày trước. Bạch nương tử uống rượu hùng hoàng hiện ra chân thân, hù chết Hứa Tiên. Về sau không thấy giao bản thảo nữa. Như vậy không được, mẫu thân của ta và hai vị tiểu nương đã phái người thúc dục nhiều lần.

Lưu Sấm vừa nghe, nhịn không được cười cười. Hắn nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa. Bởi vậy buông công vụ trong tay xuống, đứng dây, tới bên cạnh Lã Lam, nói: - Như vậy đã không chờ được rồi?

Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi kể chuyện tiếp.

… Một đoạn kinh tâm, Bạch nương tử trộm Hoàn Hồn Thảo, cứu sống Hứa Tiên kể xong, Lã Lam, Mi Hoán và Gia Cát Linh vẫn chưa thỏa mãn rời đi. Dù các nàng rất muốn biết sau khi Hứa Tiên sống lại, kết cục với Bạch nương tử sẽ như thế nào? Nhưng các nàng cũng biết, hiện tại Lưu Sấm có rất nhiều việc phải làm, kể một đoạn như vậy đã là quý lắm rồi.

Đợi các cô gái đi hết rồi, Lưu Sấm ngồi một mình trong đình viện, sững sờ nhìn tuyết trắng bám đầy đình viện. U Châu giá lạnh, đã trở ngại không ít tới công việc.

Tình hình của Lã Lam khả quan hơn nhiều, trước kia nàng từng sống ở Quan Trung, có lẽ đã quen với khí hậu của U Châu. Nhưng Mi Hoán, Cam phu nhân và Gia Cát Linh thì sao? Càng không nói tới Tuần Đán được nuông chiều từ bé. Trừ cái giá rét ra, khí hậu Thanh Châu và U Châu cũng không có khác biệt quá lớn.

Có lẽ nhiều người thấy thời tiết Thanh Châu rất lạnh, thì không biết U Châu còn lạnh hơn. Như vậy, người từ Thanh Châu tới, liệu có quen với cuộc sống nơi đây không? Đây cũng là một vấn đề rất là nghiêm trọng Lưu Sấm cảm thấy, làm một phương chư hầu, những việc cần lo lắng thực sự quá nhiều. Nhưng tiếc rằng Gia Cát Lượng tuổi còn nhỏ, không thể bỏ việc học theo hắn.

Nếu không y đã có thể vì hắn san sẻ nỗi ưu tư rồi. Vấn đề lương thực, có thể thông qua cây cao lương để xoa dịu. Nhưng vấn đề khí hậu thì sao, nên giải quyết như thế nào? Nếu xuất hiện rất nhiều người không quen với khí hậu, có thể dẫn tới tai họa ngập đầu. - Người tới.

- Công tử có gì phân phó?

Một thanh âm nhu hòa vang lên ở phía sau Lưu Sấm.

Lưu Sấm quay đầu nhìn, thì thấy Đỗ thị đứng cách đó không xa.

- Sao ngươi lại ở đây?

- Vừa rồi Tam nương tử bảo tiểu tỳ tới gọi công tử dùng cơm. Nhưng tiểu tỳ thấy công tử đang suy nghĩ xuất thần, không dám quấy rầy, cho nên đứng đợi ở đây.

Lưu Sấm vỗ trán một cái, cười khổ.

- Đúng rồi, ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết Ngô Phổ tiên sinh ở nơi nào hay không?

- Lúc trước Ngô Phổ tiên sinh cùng Lã nương tử tới. Sau đó phải đi Giao Đông. Nghe nói ở đó có một ca bệnh cần tiên sinh tới khám.

Đi Giao Đông rồi? Lưu Sấm trầm ngâm:

- Vậy làm phiền ngươi sai người tìm Trương Cửu Công, mời Cửu Công tới thư phòng của ta. Ta có chuyện muốn bàn với y.

- Tiểu tỳ tuân mệnh.

Đỗ thị nói chuyện không nhanh không chậm, thanh âm nhu hòa, rất là dễ nghe.

Lưu Sấm gật đầu, đi thẳng tới phòng chính. Nếm xong bữa cơm chiều, Lưu Sấm đi tới thư phòng, đã thấy Gia Cát Lượng và Thái Sử Hanh chờ ở đó.

- Khổng Minh, tình hình như thế nào?

Gia Cát Lượng gãi dầu, cười hì hì nói:

- Mạnh Ngạn ca ca, người nọ hình như không có chỗ nào đặc biệt. Đệ và Tiểu Hanh tìm được y, liền chơi với y một lúc. Về sau y còn dẫn theo bọn đệ đi ăn. Tuy nhiên đệ nghe được một tin tức quan trọng từ miệng y. - Tin gì?

- Tào Tháo rất nhanh sẽ điều quân đánh Uyển Thành.

Lưu Sấm vừa nghe, lông mày nhíu lại.

Tào Tháo muốn đánh Uyển Thành, dù rất nhiều không biết, nhưng đối với chư hầu khắp nơi, còn lạ gì. Không nói Lưu Sấm đã biết rõ, cho dù Lưu Sấm không biết Tào Tháo sẽ tấn công Uyển Thành, nhưng một khi Tào Tháo có dấu hiệu điều động binh mã, là lập tức có thể đoán ra được. Tào Tháo lần thứ hai chinh phạt Uyển Thành, là thế phải làm. Tin mà Giả Phụng nói với Gia Cát Lượng, chợt nghe khó lường, chính là - Đệ và y đã nói chuyện những gì?

- Đệ?

Gia Cát Lượng nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, nói:

- Cũng không nói gì nhiều, chỉ một vài việc vặt. Đúng rồi, y có hỏi đệ, vì sao Bắc Hải có nhiều người trồng cây cao lương như vậy? Đệ liền

Sắc mặt của Gia Cát Lượng chợt thay đổi, giống như tỉnh ngộ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Lưu Sấm, nói:

- Mạnh Ngạn ca ca, đệ bị lừa rồi!

Lưu Sấm không hỏi y bị lừa gì, không nói hai lời, đứng dậy, đến bên cửa thư phòng, nghiêm nghị quát:

- Hành Nhược!

- Có mạt tướng.

- Lập tức mang theo ba trăm người cùng ta tới trạm dịch.

Gia Cát Lượng cắn môi, nhìn phản ứng này của Lưu Sấm, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Trong lòng Lưu Sấm biết, Gia Cát Lượng hẳn là trong lúc vô tình tiết lộ bí mật của cây cao lương. Cái tay Giả Phụng kia, sử dụng một tin tức không quan trọng, đổi được bí mật cây cao lương từ trong miệng Gia Cát Lượng, đã khiến Lưu Sấm có vài suy đoán với tay Giả Phụng kia Người này, không đơn giản! Hắn vội vàng đuổi tới trạm dịch, đã thấy Ứng Tuần đang đọc sách. - Quý Du tiên sinh, xin hỏi vị thủ hạ Giả Phụng kia của tiên sinh đang ở đâu?

Ứng Tuần khẽ giật mình, vội vàng đứng lên nói:

- Ta vừa vặn có vài việc đã giao cho Giả Phụng ra khỏi thành làm rồi.

Y nói xong, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Lưu công tử, xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào Giả Phụng gây họa gì đó?

Lưu Sấm nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ứng Tuần. Sau một lúc lâu, hắn chợt nở nụ cười.

-Không có việc gì, ta chỉ muốn cùng vị Giả Phụng tiên sinh nói chuyện một lát. Nếu y đã đi rồi thì thôiQuý Du tiên sinh tiếp tục nghỉ ngơi đi, Sấm cáo lui. Lưu Sấm nói xong, xoay người sải bước rời khỏi dịch quán.

- Hành Nhược, lập tức cầm lệnh tiễn của ta tới Cô Mạc, nói cho Ngụy Việt tướng quân, nếu như gặp được đoàn người Giả Phụng, tuyệt đối không thể phóng thả, phải lưu người này lại. Nếu như y phản kháng.

Lưu Sấm cắn răng một cái, khẽ nói:

- Giết ngay lập tức.

- Vâng!

Đứng ở cửa dịch quán, Lưu Sấm chợt nở nụ cười cổ quái. Không biết tay Giả Phụng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thực ra, về chuyện cây cao lương cho ra sản lượng cao, Lưu Sấm cũng không muốn giấu diếm quá lâu. Mấy năm chiến loạn liên tục, dân chúng sống lưu lạc, lương thực đã trở thành vấn đề quan trọng nhất. Nếu cây cao lương có thể phổ biến ra ngoài, thì đối với thiên hạ dân sinh mà noi, chưa hẳn là một việc xấu. Mọi người ăn no bụng, cũng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái. Sở dĩ Lưu Sấm khẩn trương, là vì hắn thấy lai lịch của tay Giả Phụng này khẳng định không đơn giản.

Trở lại huyện nha chợt gặp Mi Hoán đi tới.

- Mạnh Ngạn, sao chàng lại trách cứ Khổng Minh?

Lưu Sấm khẽ giật mình:

- Ta trách cứ đệ ấy khi nào?

- Vậy sao Khổng Minh lại rầu rĩ không vui, trốn ở trong phòng khóc?

- Điều này Lưu Sấm lập tức hiểu ra, nhịn không được lắc đầu cười.

- Ta biết rồi, Hoán Hoán, muội đừng xen vào, để ta đi khuyên đệ ấy.

Lưu Sấm đã nói như vậy, Mi Hoán sẽ không hỏi thêm. Lưu Sấm men theo hành lang đi thẳng tơi phòng của Gia Cát LượngGia Cát Lượng đã mười bảy tuổi, nên có một tòa nhà riêng cho mình. Tòa nhà không lớn, một phòng chính, hai sương phòng, nhưng rất yên tĩnh.

Gia Cát Linh đang đứng ở ngoài cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Khổng Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có gì, không có gì

Trong phòng vang lên tiếng la hét của Gia Cát Lượng:

- Nhị tỷ, tỷ cứ để đệ một mình đi.

Lưu Sấm đi tới trước, vỗ vai Gia Cát Linh, ý bảo nàng rời đi. Đứng ở cửa ra vào một lát, Lưu Sấm trầm giọng nói:

- Khổng Minh, mở cửa.

Lưu Sấm vừa dứt lời, két một tiếng, cửa liền mở ra.

Gia Cát Lượng nhô đầu nhìn, thấy là Lưu Sấm, liền cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.

Lưu Sấm cất bước đi vào gian phòng của Gia Cát Lượng, ngồi xuống ghế, thuận tay cầm một quyển sách đặt trên bàn, lật vài trang "Mỗi ngày ta đều đề tỉnh bản thân ba điều: Làm con phải giữ đạo hiếu. Làm người phải có lòng trung. Làm bạn phải có lòng tin. " Hắn nhìn Gia Cát Lượng, ngoắc tay ý bảo ngồi xuống: - Khổng Minh, đệ đã bắt đầu đọc Luận rồi à? Mà đệ có biết, đệ phạm phải sai lầm gì không?