Dương Võ Tướng Quân, nắm quyền chinh phạt, ở thời Đông Hán, bổng lộc hai ngàn thạch, lương tháng một trăm hai mươi hộc.
Lưu Sấm đã không còn là kẻ ngu ngơ với quan chế của Đông Hán nữa rồi. Đọc xong cuốn Đại Hán điển chương, hắn hiểu ra rất nhiều chuyện. Chức Dương Võ Tướng Quân tuy có chữ tướng quân, nhưng nắm quyền chinh phạt trong tay. Chớ xem thường ba chữ Quyền chinh phạt kia. Trên thực tế nó đại biểu cho một ý nghĩa rất lớn.
Nói cách khác, Lưu Sấm bằng chức vụ này, có thể chinh phạt tứ phương, thừa lệnh vua thảo nghịch. Đây chính là một quyền lực cực lớn. Bề ngoài nhìn, chỉ là một chức quan, nhưng lại chư hầu một phương do triều đình thừa nhận. Phàm là chư hầu, đều có quyền chinh phạt. Lưu Sấm được phong làm Bắc Hải Tướng, quản lý hai quận Bắc Hải, Đông Lai, nhưng trên thực tế đã thành tiểu chư hầu một phương. Tuy nhiên, những chuyện như vậy sẽ không nói ngoài sáng, mọi người cũng coi như không có việc gì. Nhưng nếu đặt ở trên bàn, tất sẽ dẫn tới rất nhiều rung chuyển - Đây là kế ly gian của Tào Tháo.
Trần Kiểu phản ứng có chút chậm, nhưng rất nhanh tỉnh ngộ. Lúc đầu y cảm thấy cao hứng thay cho Lưu Sấm, bởi vì cái quyền chinh phạt, thực sự quá mê người.
Những năm Đông Hán, có rất nhiều người từng đảm nhiệm qua chức Dương Võ Tướng Quân. Nhưng ở khoảng thời gian này, chỉ có một người, chính là Lý Giác ở Quan Trung. Sau khi y theo Đổng Trác vào Lạc Dương, liền phong làm Dương Võ Tướng Quân.
Đồng cấp với Dương Võ Tướng Quân, còn có Dương Liệt Tướng Quân.
Lưu Sấm được phong cái danh hào này, chẳng khác gì chính thức bước lên vũ đài.
Viên Thiệu sẽ nghĩ như thế nào? Ta vừa phong người làm Bắc Hải Tướng, Tào Tháo đã phong ngươi là Dương Võ Tướng Quân. Lẽ nào Lưu Sấm ngươi muốn đạp chân lên hai thuyền? Muốn mọi việc đều thuận lợi? Đến lúc đó, Viên Thiệu tất sẽ sinh ra hiểu lầm. Như vậy, mọi cố gắng của Lưu Sấm trước đây đều ném xuống sông xuống bể. - Quý Bật!
- Có.
- Ta muốn ngươi lập tức tới Lâm Truy. Mặc kệ làm thế nào, phải trong vòng hai ngày gặp được Tuân Kham Tuân tiên sinh, rồi nói chuyện này cho ông ta biết.
Trần Kiểu lập tức hiểu ý của Lưu Sấm. Lưu Sấm là muốn thông qua Tuân Kham, để hướng Viên Thiệu giải thích. Tin rằng vừa nghe tin tức này, Tuân Kham chắc chắn sẽ trợ giúp Lưu Sấm.
Lưu Sấm nghĩ ngợi, lại khẽ nói:
- Lúc cần, có thể mời lão đại nhân ủy thác Tam công tử nói tốt với Viên công.
Trần Kiểu chắp tay lĩnh mệnh, lập tức gọi theo vài tùy tùng, lên ngựa đi thẳng tới Lâm Truy.
Xử lý xong chuyện này, Lưu Sấm nhịn không được lắc đầu cười khổ, âm thầm thở dài.
Tào Tháo ra tay thật là nhanh! Mình vừa mới ổn định bên Viên Thiệu, lão đã xuất chiêu ra rồi. Kế ly gián này, cho dù khám phá ra cũng không ảnh hưởng gì tới lão. Đây là dương mưu. Với tính tình của Viên Thiệu, Tào Tháo vừa dùng kế, dù biết rõ, cũng sẽ sinh lòng khúc mắc với Lưu Sấm.
Không thể không nói, kế này của Tào Tháo thật là cao minh! Giống như lúc trước lão dùng mạt thư để ly gián Quan Vũ và Lưu Bị vậy. Lưu Sấm rất rõ ràng, kế sách đó chưa hẳn có công dụng lớn, nhưng hắn tin rằng, bất kể là Quan Vũ hay là Lưu Bị, trong lòng đều có một vết rách. Đây là nhân chi thường tình, làm cho người ta căn bản không có cách nào đề phòng.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hàn Toại và Mã Siêu hợp tác khá khăng khít.
Nhưng cuối cùng chả phải bị Tào Tháo dùng gian kế, khiến cho hai người trở mặt thành thù? Lưu Sấm ngồi trong lều lớn, đột nhiên cười hắc một tiếng.
- Kế này cũng không biết do ai nghĩ ra. Độc sĩ chưa đến, chắc hẳn là do Quỷ tài.
Tuân Úc ra mưu, quang minh lỗi lạc. Tuân Du thì khéo tùy cơ ứng biến, nhưng tổng thể cũng coi là quang minh chính đại. So sánh, hai mưu sĩ xuất thân Hàn Môn của Tào Tháo là Trình Dục và Quách Gia, đều có thủ đoạn độc ác. Thậm chí có thể nói là không từ thủ đoạn để đạt mục đích.
Duyện Châu thiếu lương thực, Trình Dục từng dùng thịt người để làm lương khô, sung vào quân lương.
Mà Quách Gia Lưu Sấm nhịn không được nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười cổ quái.
- Phụng Hiếu lão huynh, ngươi đã xuất ra dao mổ rồi à? Hắn tin rằng, kế ly gián này chắc chắn xuất từ tay Quách Gia. Bởi vì trừ y ra, Lưu Sấm thực không nghĩ ra người nào. Dưới trướng Tào Tháo ai nghĩ được một mưu kế như vậy? Cao minh, thực sự cao minhTay Quách Gia kia chắc cũng nhìn thấu tính tình của Viên Thiệu.
Tuy nhiên, nhất định ngươi không nghĩ tới, ta đã có phòng bị rồi.
Lưu Sấm cười lạnh một tiếng, liền đứng dậy.
Quách Gia, một mưu sĩ mà rất nhiều người ở hậu thế cảm thấy đáng tiếc. Thậm chí có rất nhiều người yêu mến y.
Kiếp trước Lưu Sấm cũng rất yêu thích Quách Gia. Không chỉ vì bài luận của Quách Gia về thắng bại, còn vì Quách Gia trước khi chết không hoàn thành chí lớn của mình. Nhưng, một nhân vật như vậy nếu trở thành đối thủ của hắn, cũng không phải là một chuyện khiến người ta cao hứng. Cho dù Lưu Sấm có yêu mến Quách Gia, còn có sự đồng tình với y, nhưng cũng không thể dung nhẫn một người núp trong bóng tối, không ngừng tính toán mình như vậy.
Nếu không để cho ta sở dụng, thì chỉ có thể giết mà thôi.
Lưu Sấm trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói:
- Người đâu, mang bút và giấy cho ta.
Hắn viết một phong thư, sai người mang tới Giang Đông.
Ngươi không cho ta sống khá yên, ta cũng sẽ không để ngươi thoải máiNếu Tôn Sách không chết, Quách Gia ngươi sẽ như thế nào? Ở hậu thế, có người nói rằng, Tôn Sách bị đâm chết chính là do rơi vào mưu của Quách Gia.
Đương nhiên cách nói này cũng không chính xác lắm. Cũng không ai có thể chứng thực.
Nhưng Lưu Sấm tin rằng, cái chết của Tôn Sách, Quách Gia chắc chắn không thoát khỏi liên quan. Mà nguyên nhân, xuất phát chính từ một câu bình luận của Quách Gia với Tôn Sách: "Sách khinh suất không biết đề phòng. Tuy quân đội có trăm vạn, nhưng chẳng khác gì khách độc hành ở Trung Nguyên vậy. Nếu cho thích khách tiềm phục, chỉ cần một người là đủ. Theo ta thấy, y hẳn phải chết trong tay của thất phu".
Trên thực tế, Tôn Sách chính là chết trong tay của thích khách.
Nhưng Lưu Sấm không tin, những thích khách kia là môn khách gì đó của Hứa Cống. Đạo lý tan đàn xẻ nghé, mọi người đều rõ ràng. Hứa Cống chết ở năm Kiến An thứ hai. Mà thích khách phục kích Tôn Sách, chính là ba năm sau. Ngươi có thể nói là môn khách của Hứa Cống rất trung thành. Nhưng Lưu Sấm lại tin rằng, nếu không có người ở đằng sau sai sử, thời gian ba năm, cho dù môn khách có trung thành hơn nữa, cũng không dám phạm hiểm như vậy.
Khả năng duy nhất, là tử sĩ.
Nhưng trên đời này, không phải tất cả mọi người đều là Lưu Dũng.
Mà trên thực tế, Lưu Dũng chỉ có một. Còn Hứa Cống, rõ ràng tụ tập rất nhiều môn khách vì y báo thù, không khỏi quá mức cổ quái Đương nhiên, quan trọng nhất là, lúc Tôn Sách bị đâm chết, đang muốn cùng Viên Thiệu giáp công Tào Tháo. Điểm này càng làm cho Lưu Sấm tin tưởng, Tôn Sách chết đi, có liên quan mật thiết tới Tào Tháo và Quách Gia. Theo Sư nhi không thể tranh phong tới Sinh tử nên như Tôn Trọng Mưu, đã sáng tỏ không ít vấn đề.
Ngươi đã muốn hại ta, vậy chúng ta không ngại thử xem.
Lưu Sấm viết xong bức thư, phái người mang đi.
Ngoài cửa Hạ Hầu Lan bẩm báo:
- Khởi bẩm công tử, Lưu Chính cầu kiến.
… Lưu Chính được Viên Thiệu phong thưởng, đảm nhiệm Đô Xương Lệnh.
Nói toạc ra, Lưu Chính chính là một con cờ mà Viên Thiệu đặt ở Bắc Hải quốc.
Lưu Chính minh bạch, Lưu Sấm cũng rất rõ ràng. Về điểm này, Lưu Sấm cũng không thèm để ý. Dù sao hắn và Lưu Chính hợp tác không tồi. Trước kia Lưu Chính đóng quân ở Thuần Vu, đã trợ giúp Lưu Sấm không ít. Theo tình hình trước mắt mà nói, hai người cũng không có xung đột và mâu thuẫn quá lớn.
Lưu Sấm và Lưu Chính nói chuyện, Lưu Sấm thuận tiện nói luôn việc phong Sầm Bích làm Bắc Hải Tặc Tào, tọa trấn huyện Kịch, trợ giúp Lưu Chính dẹp yên đạo phỉ của Bắc Hải. Giờ thời tiết đang rét đậm, một khi đám sơn tặc thổ phỉ kia không có lương thực, nhất định sẽ tới xung quanh cướp bóc, quấy rối địa phương, đúng là lúc cần tiêu diệt. Lưu Chính tới đây, chính là vì thế sự mà tới. Y hy vọng Lưu Sấm lưu lại môt người để trợ giúp y quét sách đám trộm cướp đó.
Lưu Sấm cũng biết thời biết thế Dừng chân ở huyện Kịch một ngày, Lưu Sấm lệnh cho Chu Thương và Hạ Hầu Lan, suất lĩnh chín trăm bộ binh và kỵ binh, cùng sáu trăm con chiến mã, lên đường rời huyện Kịch, quay về Cao Mật.
Hôm Lưu Sấm tới huyện Kịch, Viên Đàm đã công phá huyện Đài, đánh bại Điền Giai.
Cùng lúc đó, Viên Thượng chiếm được Thổ Cổ, dùng kỵ binh nhẹ chiếm lĩnh Lịch Thành, cắt đứt đường lui của Điền Giai. Hai vạn quân của Điền Giai bị Viên Đàm vây khốn ở đồi Đông Bình, bại vong chỉ là sớm hay muộn. Tuy nhiên, lúc Viên Thượng đang chỉnh đốn binh mã, lệnh cho Bành An lưu thủ ở Lịch Thành, y tự mình dẫn đại quân chuẩn bị tới đồi Đông Bình tụ hợp với Viên Đàm, thì nghênh đón một vị khách bất ngờ tới. - Tử Sơn sao lại tới đây?
Tử Sơn mà Viên Thượng gọi cũng không phải là Bộ Chất. Vị "Tử Sơn" huynh này, ngược lại có quan hệ rất mật thiết với Lưu Sấm, chính là con trai trưởng của Tuân Kham, Tuân Lộc. - Hiển Phủ, lần này ta tới đây, chính là phụng mệnh gia phụ, mời Hiển Phủ ra mặt, cứu muội phu của chúng ta.
Muội phu? Viên Thượng lộ vẻ ngạc nhiên, có chút không rõ. Em rể Tuân Lộc chẳng phải là Lưu Sấm đó sao? Nói thật, Viên Thượng cũng không yêu thích Tuân Đán lắm. Sở dĩ y muốn tranh đoạt, nhiều hơn là nhìn trúng lực ảnh hưởng của Tuân Kham. Nói cách khác, đối với Tuân Đán, Viên Thượng muố hướng tới một cuộc hôn nhân chính trị. Chứ không phải y yêu thích Tuân Đán đến cỡ nào.
Tuy nhiên, sau khi được kiến thức tới thủ đoạn của Lưu Sấm, tâm tư này của Viên Thượng liền phai nhạt. Y và Viên Đàm suy nghĩ không giống nhau. Y thấy, nếu có một trợ lực như Lưu Sấm, sẽ có ưu thế để sau này đoạt đích. Y suy tính còn xa hơn Viên Đàm một chút. Dù tuổi của y nhỏ hơn Viên Đàm, nhưng so về tài cán, Viên Thượng xác thực hơn Viên Đàm. - Tử Sơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lưu hoàng thúc làm sao vậy?