Có thể có chuyện gì gấp? Lưu Sấm ngẩn ra cảm thấy có chút kỳ quái.
- Mạnh Ngạn có công vụ cần phải đi thì cứ đi, chúng ta có thể tự quay về.
Trần phu nhân là người rất hiểu chuyện liền thúc giục Lưu Sấm nhanh chóng quay về phủ.
Lưu Sấm vội cáo từ liền giục ngựa theo tên lính kia quay về, trên đường trở về hắn vẫn đang suy nghĩ không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tại sảnh đường Châu phủ, Tân Bình cùng vài người đang nói chuyện. Khi Lưu Sấm tiến vào, vài ánh mắt đồng thời dừng lại trên người hắn. - Tân quân sư, ngươi vội vàng tìm ta như vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tân Bình nhìn thấy Lưu Sấm tiến vào lắc đầu cười khổ nói:
- Mạnh Ngạn, con người của cháu đúng tiêu diêu tự tại, thật đúng là khiến người khác ganh tỵ mà.
Tiêu diêu tự tại? Ông thử là ta xem … Mỗi ngày đều chịu ảnh hưởng không tốt của người mẹ vợ xem có tự do tự tại không? Lưu Sấm hận không thể phun vào mặt Tân Bình, nhưng hắn mỉm cười nói: - Tân quân sư cứ nói đùa.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua mọi người trong công đường, toàn là những người quen thuộc.
Đứng trước soái án một nam tử xoay người hướng về phía hắn nhìn qua nam tử tên là Lưu Hiến, đó chính là Viên Đàm Biệt Giá, người đàn ông ngồi phía trên cùng là Tố Hoa Ngạn là thuộc hạ của Viên Đàm. Ngoài những người đó ra còn có Binh Tào Bành An người của Quận Tề, khi thấy Lưu Sấm nhìn mình thì vội khom người thi lễ.
Cách đó không xa, còn có một nam tử lớn tuổi hơn, ước chừng ba mươi, dung mạo khá phi thường.
- Mạnh Ngạn, người này là Tòng sự của Tam công tử, Hàn Phạm.
Lưu Sấm hướng người này chào hỏi, nhưng Hàn Phạm này lại hừ lạnh một tiếng xoay người không nói gì.
Ngẫm lại dường như cũng cảm thấy bình thường, trước đây mấy ngày Lưu Sấm đã không nể mặt Viên Thượng, theo một cách nói khác hắn và Viên Thượng có quan hệ đối địch, nếu người này là thủ hạ của Viên Thượng tất nhiên sẽ không nể mặt Lưu Sấm, điều này cũng bình thường, tuy nhiên việc này Lưu Sấm cũng không để trong lòng. Đối với địa vị của hắn hiện giờ sao có thể so đo với người đó chứ? Nếu hắn có khó chịu cũng không để Viên Thượng làm khó chịu, y không có tư cách.
Người này tên là Phạm Nhi! Ngồi ở vị trí này cần gì phải so đo với gã chứ.
Lưu Sấm hỏi:
- Tân quân sư, ông vội vàng gọi ta đến cháu phải vì để tiến cử với cháu người này đó chứ.
Hàn Phạm quay phắt lại căm tức nhìn Lưu Sấm. Mặc dù Lưu Sấm không nói rõ tên họ nhưng trên thực tế nghe nói những lời này đã biết nói về gã.
Tân Bình vội nói:
- Mạnh Ngạn, ta tìm cháu đương nhiên có chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
- Mạnh Ngạn, Bàn Dương thất thủ, Tam công tử nay ở Vu Lăng gặp mai phục nên bị nhốt trong thành. Còn Đại công tử đang dẫn quân kiềm chế Điền Giai tại Tứ Thủy, căn bản không thể cứu viện cho Tam công tử được, cho nên hắn lệnh ta đến xuất binh giải vây. - Tân quân sư, nhưng ở Lâm Truy có binh mã nào có thể điều động được? Nếu binh mã Lâm Truy mà điều động đi thì nơi này sẽ không có binh lực, nếu có chuyện gì phát sinh mà nói … Chỉ sợ khó có thể ứng phó.
Vẻ mặt Lưu Hiến có vẻ không hài lòng, nói chuyện cũng có chút kỳ quái. Có thể nhìn thấy được y đối với chuyện xuất binh này đặc biệt không để tâm, thậm chí không muốn Tân Bình điều động binh mã. - Lưu Hiến, ngươi cứ việc nói thẳng có phải không muốn cứu viện Tam công tử không?
- Ta không nói như vậy, lời nói của ta cũng thật mà thôi … Binh mã Lâm Truy hiện nay tuy có năm nghìn, làm gì có dư lực mà đi cứu viện Tam công tử? Hơn nữa lần này kẻ tặc khá đông, Tam công tử không cẩn thận trúng phải mai phục, ta dù có muốn cũng không có sức mạnh đó.
Hoa Ngạn bên cạnh im lặng không nói lời nào.
Còn Bành An thì khó xử không biết nên làm thế nào cho phải.
- Mạnh Ngạn …
Tân Bình hướng nhìn Lưu Sấm.
Ông nhìn ta thì có lợi gì? Bên cạnh ta chỉ có bốn trăm người, chẳng lẽ để ta đi cứu viện sao? Nhưng trong lòng Lưu Sấm biết nếu Viên Thượng gặp chuyện không may thì cho dù đó là Viên Đàm cũng không thể chịu đựng được cơn nổi trận lôi đình của Viên Thiệu.
Còn Lưu Hiến? Tuân Kham có nói qua "một kẻ tiểu nhân nhĩ". Người này lúc này vẫn ở đây khua môi múa mép, chẳng lẽ không biết nếu Viên Thượng chết thì quan viên trong Quận Tề chỉ sợ ngoại trừ Tuân Kham và vài người ít ỏi thì khó ai có thể sống sót.
Hơn nữa nếu Viên Thượng gặp chuyện không may chỉ sợ địa vị của Viên Đàm cũng sẽ có nhiều thay đổi.
Hiện tại Lưu Sấm cần ủng hộ Viên Đàm, cũng không muốn gây khó khăn.
Suy nghĩ một lát hắn nói:
- Tân quân sư, đang yên lành sao Tam công tử gặp nạn ở Vu Lăng thế nào?
Tân Bình cười khổ nói:
- Điền Giai cấu kết với Thái Sơn tặc, công chiếm Bàn Dương thừa dịp Tam công tử liều lĩnh tiến vào mà mai phục Tam công tử … Tam công tử lui binh về Vu Lăng, Thái Sơn tặc kia bao vây Vu Lăng lại. Văn Bình trước đó từng xuất binh giải cứu lại bị Thái Sơn tặc kia mai phục nên đại bại mà quay về.
Văn Bình, tự là Bành An của Quận Tề. Bành An là thuộc cấp của Viên Đàm, dù võ nghệ cùng tài cán không quá phi thường nhưng lại rất trung thành và tận tâm.
Nghe lời nói này của Tân Bình … Bành An đỏ mặt tỏ vẻ xấu hổ, chắp tay nói:
- Lưu công tử, kẻ trộm quá đông ta không có khả năng ngăn cản, cho nên nhờ Lưu công tử hỗ trợ xuất binh giải cứu.
- Vậy … Ta có thể có bao nhiêu binh mã có thể điều động?
- Việc này …
Tân Bình do dự một chút nhỏ giọng nói:
- Nay binh mã Lâm Truy không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể điều động hai ngàn người là cùng.
Văn Bình cũng từng nói Xương Quốc còn hơn một ngàn binh mã … Cùng với hai nghìn binh mã của cháu thì tổng là năm nghìn, có được không? Lưu Sấm vội hỏi:
- Thái Sơn tặc kia có bao nhiêu người?
- Việc này … Tân Bình có chút xấu hổ, trong lòng Lưu Sấm liền có dự cảm xấu.
Bành An ho khan một tiếng hạ giọng nói:
- Bàn Dương có tám ngàn Thái Sơn tặc chiếm cứ, nhưng vây Tam công tử khoảng hơn ba vạn quân.
Lưu Sấm nghe nói thế không kìm được hít một hơi sâu.
- Nói cách khác là có bốn vạn tên sao?
- Còn có tám ngàn người đóng của Điền Giai đóng ở Thổ Cổ.
Vậy là gần năm vạn người rồi sao? Lưu Sấm nghe nói xong liền quay đầu bước đi.
Nói giỡn hay chơi … Nếu dưới tay hắn có năm nghìn binh mã, là bộ khúc của hắn, đương nhiên có thể thuận buồm xuôi gió. Nhưng năm nghìn binh này là đám ô hợp vậy mà để hắn chống đỡ gần năm vạn binh mã … Binh lực nhỏ hơn gấp mười lần mà lại chắp vá lung tung. - Mạnh Ngạn, Mạnh Ngạn …
Tân Bình vội lôi kéo Lưu Sấm nói:
- Ta biết việc này đúng thật làm khó dễ cháu, nhưng nếu không thể cứu Tam công tử thì tiêu diệt được Điền Giai có ích lợi gì chứ? Việc này cũng là Hữu Nhược hiến kế, người nói cháu nhất định có biện pháp, chuyện gì ta cũng nghe theo miễn cháu nguyện xuất binh là được.
Hóa ra là Tuân Kham hiến kế.
Vấn đề là Tuân Kham biết bên trong người hắn có gì khác thường sao? Nhìn mặt của Lưu Hiến đỏ như gà chọi … Căn bản chẳng phân biệt được mức độ nặng nhẹ.
Lưu Sấm cảm thấy có chút đau đầu, vỗ vỗ trán trầm giọng nói:
- Cháu muốn biết tin tức về Thái Sơn tặc, cháu muốn quyền sinh quyền sát tất cả nằm trong tay cháu, mệnh lệnh của cháu nếu ai không nghe sẽ bị xử trảm. Tóm lại, cháu muốn quyền sử dụng binh mã, đội binh mã này đều nằm trong tay cháu. - Được!
Tân Bình không nói hai lời liền đồng ý. Ông biết hiện tại không có người có thể dùng, người có thể lãnh binh đánh giặc đều đã phái đi rồi. Hàn Phạm nghe Lưu Sấm nguyện ý xuất binh cũng ngẩn ra, quay đầu lớn tiếng hỏi: - Lưu công tử, xin hỏi ngươi khi nào có thể xuất binh?
- Khi ta thấy thích hợp thì sẽ xuất binh?
- Ngươi … Hàn Phạm giận tím mặt.
- Ngươi kéo dài càng lâu Tam công tử càng nguy hiểm. Hay ngươi muốn đẩy Tam công tử vào chỗ chết? Ta cho ngươi biết, nếu Tam công tử có mệnh hệ nào … Lúc đó Viên Công sẽ không tha cho ngươi … Mặt Lưu Sấm biến sắc, không đợi Hàn Phạm nói xong hắn nhanh chóng tiến đến phía trước đánh một quyền thẳng vào mặt Hàn Phạm. Một quyền này của hắn tuy không dùng lực nhưng nặng gần hai trăm cân, đánh một cái Hàn Phạm liền ngã xuống đất, mặt đầy máu hôn mê bất tỉnh. - Ta làm việc như thế nào người khác không được hỏi đến. Cũng đừng cho là ta sợ Viên Công … Ta biết Viên Công bốn đời làm Tam Công nhưng không có nghĩa vì thế mà ta bị ức hiếp, ngươi là cái gì mà dám trước mặt ta khoa tay múa chân. Tân quân sư, nếu muốn ta thống quân thì nghe theo sự sắp xếp của ta, dù là ông cũng không được hỏi đến.
Nói xong hắn quét mắt nhìn Lưu Hiến một cái.
Thấy Lưu Hiến sợ tới mức thân mình lạnh loát, vội xoay người nhìn hướng khác.
Lưu Sấm đúng vang danh hiển hách. Hắn dám ngay trước mặt Viên Thượng mà đánh chết vị tướng gã yêu thích chớ đừng nói chi một Hàn Phạm nho nhỏ.
Hàn Phạm tỉnh lại nghe những lời nói này của Lưu Sấm tức giận vô cùng. Gã ở Ký Châu cũng xem như có chút tiếng tăm, cho dù là Viên Thượng cũng đối với gã vài phần khách khí … Không nghĩ Lưu Sấm lại hoàn toàn không để ý gã là ai, không cần nói gì đã động thủ, thật đúng là tên mãng phu, mãng phu.
Nhưng gã lại không dám lên tiếng. Bởi vì gã biết lúc này nếu Lưu Sấm có giết gã mà có thể cứu được Viên Thượng ra thì chẳng ai truy cứu.
Lưu Sấm thấy mọi người đã chịu khuất phục, hắn liền giơ tay ra trước mặt Tân Bình.
- Mạnh Ngạn, cháu có ý gì?
- Hổ phù, ấn tín và tín vật.
Tân Bình ngẫm nghĩ một chút liền đành lấy thanh kiếm đưa cho Lưu Sấm.
- Kiếm này là kiếm của Đại công tử, tên là Tư Triệu.
Kiếm này vốn là tín vật của Viên Công, Đại công tử tiến đến Thanh Châu, Viên Công đã mang kiếm này tặng lại cho Đại công tử. Nay Mạnh Ngạn cầm kiếm này quân sĩ lớn nhỏ trong quân vụ đều tuân lệnh, bất kể kẻ nào nhúng tay hỏi đến, Mạnh Ngạn có thể dùng kiếm chém chết, không ai dám băn khoăn gì.