Lưu Sấm sát tâm đã động!
Tuân Kham thầm kêu khổ, còn Viên Đàm và Tân Bình nhìn nhau không kìm được sự mừng rỡ trong lòng.
- Người đâu, lấy Bàn long bát âm chuy cho ta.
Dù Chu Thương không đi theo nhưng Phi Hùng Vệ vẫn có vài tên theo Lưu Sấm vào thành. Khi Lưu Sấm hạ lệnh, mặt tên Đại Viên Vương kia biến sắc, mặt xanh lét âm u, cũng lộ nên sát khí làm cho người ta sợ hãi. Ánh mắt Viên Thượng nhíu lại cười lạnh thầm nói: Khôi Nguyên Tiến dũng lực vô song, dù là Văn Sú và Nhan Lương đối với y cũng khen ngợi không ngớt. Vốn ta chỉ muốn giáo huấn ngươi, nếu ngươi muốn chết thì ta cũng không khách khí. - Lưu công tử nói vậy không đúng, mỗ gia không phải muốn bức bách ngươi, chỉ là ngưỡng mộ dũng lực của Lưu công tử thôi....Thôi được, nếu Lưu công tử nói như vậy hay là không muốn tỷ thí. Nếu chẳng may Lưu công tử bị thương ta sẽ bị trách tội. Nguyên Tiến, ngươi quá vô lễ, còn không mau xin lỗi Lưu công tử.
Y nói lời này bề ngoài thì như xin lỗi nhưng thực tế chính muốn bức Lưu Sấm đến đường cùng.
Lưu Sấm cười lạnh một tiếng nói:
- Tam công tử, ai bị thương còn chưa nói trước được.
Đại Viên Vương?
Hắn chưa nghe nói qua bao giờ.
Nhưng ở Tam quốc hắn chỉ biết Lã Bố, Quan -Trương, Triệu - Mã - Hoàng còn Viên Tiến gì đó bố đây không biết.
Khi nói chuyện, ba người Trương Ngưu Nhi khiêng Bàn Long Bát Âm chuy đến ngoài sảnh. Lưu Sấm nhanh chân bước ra ngoài, đưa tay đón lấy Bàn long bát âm chuy trên vai ba người, hướng mặt đất đâm một phát. Đầu âm chuy khi chạm với mặt đất phát ra âm thanh thật lớn.
Thấy vậy làm cho đám người Viên Đàm, Viên Thượng mặt trầm xuống.
Dù Viên Đàm biết Lưu Sấm vũ lực hơn người nhưng đến mức nào thì y lại không rõ lắm.
Lúc này khi nhìn thấy Lưu Sấm cầm cán Bát âm chuy cũng biết được người thường không thể nào so sánh được. Trong lòng Viên Đàm khoái chí vô cùng, không nghĩ Lưu Sấm lại là một mãnh tướng như thế, chỉ sợ hai người bên cạnh phụ thân là Nhan Lương, Văn Sú cũng yếu hơn.
Còn Viên Thượng thầm kêu khổ trong lòng. Đại Viên Vương vốn tên là Khôi Nguyên Tiến, người có tướng mạo khá kỳ lại, hai tay y dài quá gối, cho nên mới được gọi là Đại Viên Vương. Mắt y nhìn thấy Lưu Sấm mang binh khí tới, trong lòng cũng không khỏi giật mình.
Nhưng chợt y cười lạnh một tiếng nói:
- Lưu công tử đã có ý như thế sao ta có thể từ chối được. Tuy nhiên đao thương không có mắt nếu làm Lưu công tử bị thương thì kính xin Lưu công tử thứ tội.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Nếu ta có lỡ tay giết ngươi nhất định ta sẽ đi cho ngươi ít nhiều vàng mã đến lúc đó xin ngươi thứ tội.
- Mang chùy cho ta.
Lưu Sấm châm chọc nói khiến Khôi Nguyên giận tím mặt. Mặt Tuân Kham vô cùng lo lắng, đi đến bên cạnh Lưu Sấm hạ giọng nói:
- Mạnh Ngạn, ta thấy người này dũng lực khá lớn, cháu không nên tranh tài.
- Lão đại nhân yên tâm, hắn tuy mạnh nhưng có thể nào lại mạnh như Lã Bố được chứ?
Ở thời đại này Lã Bố chính là nhân vật điển hình về dũng lực.
Ở trong Diễn nghĩa, ba người Lưu - Quan - Trương liên kết đánh Lã Bố nên mới vang danh thiên hạ.
Từ sau khi đạt được đến mức Luyện Thần, Lưu Sấm vẫn chưa bao giờ chậm trễ rèn luyện, Ưng Xà Đồng Vũ cũng đã thành công, chỉ thiếu chút nữa có thể đột phá được đến mức cảnh giới của Long Xà Biến. Đương nhiên sau khi luyện thành cảnh giới Ưng Xà Đồng Vũ hắn đã không ngừng so tài với các cao thủ. Bên cạnh hắn còn có những mãnh tướng như Hứa Chử, Thái Sử Từ, ở Hạ Bì khổ chiến với Trương Phi cũng hoàn toàn chiến thắng.
Có lẽ tên Đại Viên Vương cũng là mãnh tướng nhưng theo Lưu Sấm so với Trương Phi thì tên này còn kém một bậc. Lúc này có một tên tiểu giáo mang đến cho Khôi Nguyên cặp song chuy. Nhìn hai đầu chùy cực lớn, Tuân Kham trong lòng run sợ định mở miệng khuyên nhủ Lưu Sấm. - Lão đại nhân, chuyện đến nước này cháu đã không có đường lui. Cần phải đánh tên lỗ mãng này một trận, cứ tin tưởng cháu, cháu không có chuyện gì đâu....Loại người này giết đi sẽ làm Viên Công yên tâm hơn.
Tuân Kham ngẩn ra, ánh mắt vừa mừng rỡ vui mừng lẫn chút sợ hãi.
Không biết tại sao quả tim lo lắng lại trở nên thả lỏng xuống.
Chuyện hôm nay Lưu Sấm gây nên cũng không phải nhất thời kích động....Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, lão chỉ lo lắng hắn sẽ kích động nhất thời làm hỏng đại sự.
Nghĩ đến đấy, Tuân Kham cũng không còn lo lắng nữa lui về ghế ngồi.
Còn đám người Viên Đàm thì đều đi ra đứng trên bậc thang xem.
- Hữu Nhược, ngươi hãy khuyên nhủ Mạnh Ngạn đi.
Tuân Kham liếc nhìn Tân Bình, tuy rằng trong lòng khá bất mãn với việc Tân Bình kéo Lưu Sấm vào trong dòng nước xoáy này, nhưng lão cũng hiểu Tân Bình thật sự là lo lắng cho Lưu Sấm. Bất kể thế nào thì họ cũng là người Dĩnh Xuyên, tuy không thân thích nhưng cũng là đồng hương.....Chớ đừng nói chi Tân Bình và Lưu Đào cũng có giao tình với nhau, nghĩ đến đó, ánh mắt Tuân Kham nhìn lướt qua chợt nói: - Trọng Trị, chúng ta đánh cuộc không?
- Lúc này ngươi còn tâm tư đánh cuộc sao?
Tân Bình không kìm được mắng lão một câu, rồi lại vội nói:
- Ngươi nói xem, đánh cuộc cái gì?
- Ta cá Mạnh Ngạn thắng.
- Ta.......
Trong lòng Tân Bình giận dữ mắng thầm: Lão này không biết xấu hổ, ta cũng muốn cược Mạnh Ngạn thắng. Nhưng bị Tuân Kham ép như thế Tân Bình cũng không có khả năng cược Lưu Sấm thắng, thật giống như ông đang phải nịnh bợ Tuân Kham vậy. - Được ta sẽ cược Khôi Nguyên Tiến thắng.
- Vậy thì, ta cũng sẽ đánh cược Mạnh Ngạn thắng....Trước kia Hứa Du tiên sinh có tặng ta con "Sa Lý Phi" người ta nói ngựa tặng anh hùng, nếu ai thắng ta sẽ tặng Sa Lý Phi cho kẻ đó.
Sa Lý Phi là ngựa gì?
Lưu Sấm cũng không được rõ ràng lắm.....
Nhưng hắn tin tưởng Viên Đàm lấy ngựa đặt vào cược này tuyệt cũng không phải là loại tầm thường.
Viên Đàm nói xong liền nhìn sang Viên Thượng.
Sắc mặt Viên Thượng trầm xuống, cắn môi nói:
- Huynh trưởng nếu đã không tiếc đưa Sa Lý Phi, ta làm sao tiếc con Liệu Nguyên Hỏa....Ta cũng dùng con Liệu Nguyên Hỏa đánh cược ai thắng sẽ có được hai ngựa này. Ha ha, Nguyên Tiến, hai con vật này đều là bảo mã Lương câu, không kém con Xích Thố của Lã Bố đâu.
Lần này xem như cuộc chiến của y và Viên Đàm vậy.
Lưu Sấm nghe nói thế không kìm được bật cười ha hả:
- Một khi đã thế ta cũng cảm ơn hai công tử đã ban thưởng.
- Kiêu ngạo ngông cuồng.
Khôi Nguyên Tiến giận tím mặt, gầm lên giận dữ, một tay chùy thủ thế ở sau, một chùy bổ về hướng Lưu Sấm.
Chùy kia nặng chừng tám mươi cân, đầu chùy xoáy bay vù vù trong gió.
Tuân Kham biến sắc, có chút khẩn trương.
Tuy rằng mới vừa rồi lão tin tưởng lời Lưu Sấm nói, nhưng đao thương không có mắt, nếu chẳng may y làm Lưu Sấm bị thương, chẳng phải lão sẽ làm ....Lưu Đào thất vọng sao?
Tuân Kham phập phồng lo sợ, Tân Bình và Viên Đàm khẩn trương vô cùng.
Lưu Sấm cười lạnh một tiếng, một tay vỗ mạnh vào cán, liền thấy Bát âm chuy rút bay khỏi lên mặt đất, chùy treo phong thanh, bát âm trỗi lên, đâm thẳng tới, Bát âm chuy rung rẩy phóng ra ảo ảnh ba đầu chùy, Viên Đàm không kìm được quát to một tiếng: - Chùy hay.
Keng.
Một tiếng kêu vang lên thật lớn, chấn động cả nơi mọi người đang đứng, âm thanh vù vù bên tai.
Khôi Nguyên Tiến nghiêng người bước đến, chùy trên đầu đỡ đẩy Bát âm chuy ra.
Tuy nhiên, chỉ có một chùy giao kích, trong lòng Khôi Nguyên Tiến hốt hoảng.
Bởi vì y chỉ vừa mới đỡ một đòn của Lưu Sấm mà cánh tay của y run lên, chấn động mạnh. Y vội xoay chân, một cán chùy khác của y hướng Lưu Sấm nện xuống. Y chỉ thấy hai tay Lưu Sấm kết hợp âm dương, chân lùi về ba bước, miệng hét nhẹ lên một tiếng, đầu chuy lại vung lên keng....đánh vào phía trên đại chùy, hai chùy giao kích lại phát ra tiếng nổ, Khôi Nguyên Tiến không ngờ chiêu thức của y lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy, một lực khá lớn truyền đến làm sắc mặt Khôi Nguyên Tiến đỏ lên, chân lùi mấy bước mới có thể đứng vững được. - Đại Viên Vương sao?
Lưu Sấm cười lạnh nói:
- Chỉ với bản lĩnh như thế mà cũng dám so sánh với Hao Hổ?
Hắn vừa nói vừa bước chân lên phía trước, Bát âm chuy trong tay tạo nên một vòng cung:
- Nếu ngươi tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ công nhận ngươi thắng.
Vừa nói Bàn long bát âm chuy phát ra một âm thanh sắc nhọn, bát âm trỗi lên.
Kình phong theo bát âm thù xuyên qua không ngớt tạo nên tiếng gào thét thảm thiết, mọi người ai đứng xem cuộc chiến cũng cảm thấy kinh hãi, tên tiểu giáo dù đứng khá xa nhưng mặt cũng biến sắc. - Bá vương nhất tự suất phương thức!
Bát âm chuy mang theo lôi phong cuồn cuộn, gào thét kinh khủng. Mặt Khôi Nguyên Tiến không còn chút máu, song chùy thi triển đều giơ lên cao, miệng hét lớn: - Tiếp.
Keng!
Như tiếng sấm nổ quanh quẩn trên bầu trời. Chiến mã trước phủ nha hí vang vọng không ngừng dường như bị tiếng nổ lớn làm giật mình.
- Dừng tay, dừng tay!
Khôi Nguyên Tiến hạ một chuy xuống, từ cổ họng phun ra một ngụm máu tươi.
Đứng trên bậc thang, Viên Thượng thấy tình hình như vậy vội vàng quát lớn. Nhưng Lưu Sấm không thèm để ý đến tiếng quát của y:
- Bá vương nhất tự suất phương thức!
Bàn long bát âm chuy văng ra, trên không họa nên một đường cong quỷ dị, vù vù....hạ xuống.
Khôi Nguyên Tiến bị trúng một chùy vừa rồi hai tay run lên, mắt nhìn thấy Lưu Sấm hạ chùy xuống nhưng y không thể tránh né được nữa, đành cố cắn răng nâng chùy lên chắn lại. Tuy nhiên lúc này y không còn được may mắn như trước, chợt nghe tiếng nổ lớn truyền đến, Khôi Nguyên Tiến kêu lên thảm thiết, máu văng tung tóe.