- Phụng Hiếu nghĩ khi nào thời cơ đến?
Tào Tháo nhìn Quách Gia với ánh mắt dò xét, trên mặt tươi cười.
Nhưng nhìn Quách Gia vô cùng thỏa mái nói:
- Tại hạ và Văn Nhược đã từng bàn luận về chuyện này, chủ công nay lợi dụng Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, có được Nhị Châu cần phải mạnh mẽ, thật sự bốn phía toàn địch. Mặc dù Nguyên Thường giữ trấn Quan Trung, chủ công cần loại bỏ những lo lắng ở vùng Tây Bắc nhưng phía Bắc có Viên Thiệu, Nam có Viên Thuật, Lưu Biểu còn có Trương Tú ở Uyển Thành đều là tai họa. Tình thế như vậy nên chiến sự cũng kéo dài liên tục, lâu dài hợp nhau tấn công … Cho nên chủ công chỉ cần đánh một trận, tốt nhất một trận chiến tấn công toàn bộ. Chỉ có như thế chủ công mới có thể bình yên chư hầu kinh sợ.
Một trận chiến tấn công toàn bộ? Tào Tháo hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gật đầu:
- Phụng Hiếu nói phải.
Hắn chợt nói:
- Nhưng Phụng Hiếu nói xem khi nào có thể chinh phạt Lã Bố?
Quách Gia khẽ mỉm cười:
- Chủ công việc gì phải vội, đợi khi chinh phạt Viên Thuật thì tính tiếp, khi nào thời cơ đến Gia sẽ báo với chủ công.
- Tên Phụng Hiếu này …
Tào Tháo không kìm được chỉ Quách Gia cười, không hề hỏi tiếp nữa. Ở điểm này cũng có thể thấy được Tào Tháo vô cùng yêu thích Quách Gia.
Quách Gia dụng kế tất nhiên không bỏ sót chi tiết nào. Mà Tào Tháo đối với Quách Gia lại rất tin tưởng. Mọi chuyện hắn giao cho Quách Gia hắn sẽ không hỏi gì thêm. Khi nào Quách Gia nói có thể thì Tào Tháo mới làm, có thể nói hai người vô cùng hiểu nhau. Nếu Quách Gia nói thời cơ chưa tới thì Tào Tháo tất nhiên sẽ không cần lo lắng về chuyện của Lã Bố nữa. Thậm chí hắn mời Lã Bố cùng tấn công Viên Thuật. Tuy nhiên Lã Bố lại lấy cớ vừa trải qua cuộc chiến, binh mã mỏi mệt nên từ chối lời mời của Tào Tháo … Trong lịch sử, khi Lưu Sấm tiến vào Hạ Bì đã xảy ra nhiều thay đổi. Lần này Lưu Bị bất ngờ tấn công Hạ Bì cũng không được ghi lại trong sử sách. Nếu cứ đi tiếp tục theo hướng như vậy, Lã Bố nhân cơ hội cướp lấy Quảng Lăng, đánh đuổi Trần Đăng điều này cũng không phải không có khả năng, không sợ Tào Tháo đưa binh thảo phạt nhưng Viên Thuật nhất định sẽ đến quấy rối.
Đáng tiếc Lã Bố lại không chinh phạt Quảng Lăng.
Lịch sử tạo nên một bước ngoặc mới một lần nữa lại trở lại quỹ đạo ban đầu. Tào Tháo tấn công Kỳ Dương, Trương Huân không cần đánh cũng chạy, Kiều Nhuy khởi khiến mấy ngày cũng không thể nào địch lại được đội quân dũng mãnh của Tào Tháo, Kỳ Dương được cáo phá, Kiều Nhuy bị giết.
Tuy nhiên, sau khi Tào Tháo công chiếm Kỳ Dương thì vẫn không tiếp tục đẩy mạnh. Hắn lệnh cho Hạ Hầu Đôn đóng ở Kỳ Dương, sau đó rút quân về Hứa Đô.
Lưu Bị thấy Lã Bố thu binh cũng không tiếp tục đóng ở Huyện Ngô nữa … Y rất thất vọng bởi vì Tào Tháo không trợ giúp y công phá Từ Châu.
Không có sự trợ giúp của Tào Tháo, với lực lượng của một mình y làm thế nào ngăn cản được đội quân hùng hổ của Lã Bố? Cho nên Lưu Bị nhanh chóng rút khỏi Huyện Ngô, đưa quân trở về Huyện Tương, tuy nhiên trên đường rút quân Lã Bố lại ra lệnh cho Quan Vũ đóng quân ở Phù Ly để đề phòng bị Lã Bố đánh lén. Tháng năm, Hạ Hầu Đôn rút khỏi Kỳ Dương trở về đóng quân ở Huyện Tiếu, chiến sự ở Nhữ Nam đã đến hồi kết thúc. …
- Lưu mập, Lưu mập, kể nhanh đi, cuối cùng Chúc Anh Đài thật sự bị gả cho Mã Văn Tài sao?
Trong hoa viên vương thành Hạ Bì, Lã Lam kéo cánh tay Lưu Sấm, nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Sấm hỏi đến cùng. Trong đình còn có Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền và Tào thị, ba người ánh mắt đỏ hoe hiển nhiên vừa mới khóc, vẻ mặt cũng tỏ vẻ chờ đợi. - Ta mặc kệ, ta bất chấp … Chúc Anh Đài không thể gả cho Mã Văn Tài được. Lưu mập, nếu ngươi dám bảo Chúc Anh Đài bị gả cho Mã Văn Tài thì … Ta sẽ, ta sẽ chém chết ngươi.
Một tay Lã Lam kéo tay Lưu Sấm, một tay sờ lên hông phải nơi hay đeo thanh kiếm, tuy nhiên lúc này nàng ta mới nhớ tới hôm nay nàng chính cùng mẫu thân du ngoạn nên không mang theo vũ khí. Thật sự trong lòng nàng không cam lòng, nàng ta trừng mắt sưng húp của mình nhìn Lưu Sấm. - Linh Đang Nhi, không được vô lễ.
Tuy rằng bất mãn với kết cục bi thảm của Lương Sơn Bá nhưng Nghiêm phu nhân vẫn còn lý trí suy xét. Điêu Thuyền đến bên cạnh Lã Lam kéo ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: - Lưu công tử, thật sự Chúc Anh Đài không thể nên duyên cùng Lương Sơn Bá sao?
Từ khi cuộc chiến ở Hạ Bì chấm dứt, Lã Lam thường chạy đến chơi đùa cùng Lưu Sấm. Nhưng cô bé này vô cùng tinh nghịch nên khiến Lưu Sấm nhiều phen đau đầu.
Vì thế Lưu Sấm bắt đầu kể những mẩu chuyện, ban đầu chỉ những câu chuyện đời xưa lưu truyền, dần dần truyện cũng hết … Nhưng Lã Lam nghe riết thành quen mỗi này đều chạy đến quấn quýt bên Lưu Sấm để nghe Lưu Sấm kể chuyện. Cũng bất đắc dĩ Lưu Sấm bèn kể chuyện Lương Chúc.
Nhưng có lẽ hắn đã quá xem thường phụ nữ thời đại này. Thời Đông Hán, không có nhiều điểm giải trí như ở thời hiện đại. Nghiêm phu nhân và các nàng ở nhà hoài cũng nhàm chán, nên ngẫu nhiên nghe Lã Lam kể lại chuyện xưa cũng hứng thú vô cùng. Sau này các nàng mời Lưu Sấm đến vương thành để hắn kể chuyện Lương Chúc.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hắn giọng nói:
- Sơn Bá u buồn sinh bệnh không lâu sau lìa trần. Hắn được chôn cất trên mảnh đất Cửu Long Khư, trước đó hắn nghe nói khi Anh Đài xuất giá sẽ qua đường này, nên Sơn Bá muốn ở nơi này nhìn Anh Đài lần cuối. Khi Anh Đài nghe được tin dữ ấy, cũng đã nguyện chết cùng Sơn Bá … Ngày ấy cuối cùng cũng đến, chính cái ngày xuất giá của Anh Đài.
Mã Văn Tài vô cùng hào hứng, trong lòng đắc ý vô cùng. Anh Đài bị bắt lên xe ngựa, Mã Văn Tài biết nơi chôn cất Lương Sơn Bá nên y cố ý đi đường vòng để tránh gặp phần mộ của Lương Sơn Bá. Nhưng dù y có đi đường vòng thế nào, lượn đi lượn lại mấy lần nhưng vẫn đến Cửu Long Khư, trước phần mộ của Lương Sơn Bá.
Anh Đài nói với Mã Văn Tài, nếu không để bái lạy Sơn Bá sợ có lẽ không thể nào đi được, không biết làm thế nào Mã Văn Tài đành phải đồng ý … Anh Đài xuống xe đi đến trước mộ Sơn Bá, nàng quỳ trước mộ phần của Sơn Bá khóc nức nở, vừa khóc nàng vừa cởi bộ y phục cô dâu, lộ ra bên trong là bộ đồ tang trắng. Có lẽ bị Anh Đài làm cảm động, trong phút chốc lôi phong cuồn cuộn, lốc xoáy cùng mưa rơi không ngừng, phần mộ Sơn Bá đột nhiên chuyển động tách ra tạo nên con đường đi, Anh Đài cười … Nàng giãy dụa trong cơn cuồng phong quay đầu nhìn Mã Văn Tài, sau đó nàng nhanh chóng nhảy vào nấm mộ, nấm mộ kia cũng khép lại … Mã Văn Tài chết rồi, gió mưa cũng ngừng, cầu vồng lên cao. Mọi người đứng nơi đó đều nhìn thấy trên phần mộ Lương Sơn Bá chợt xuất hiện hai con bướm bay nhảy múa về phía cầu vồng … Mọi người nói đó chính là Sơn Bá và Anh Đài biến thành … Đây đúng là trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện làm vợ chồng. Ha ha, chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài đến đây là hết.
Lưu Sấm nói với vẻ vô cùng phấn khích.
Tuy rằng kiếp trước hắn thật sự không phải là người có khiếu ăn nói nhưng đọc không ít sách. Kể chuyện đông chuyện tây nhưng khi kể về chuyện của Lương Chúc vô cùng phấn khích. Cho tới khi hắn ngừng lại mọi người bao gồm cả nữ tỳ đều ngây dại, giống như đang đứng nhìn cảnh tượng hóa bướm của hai người. - Hay, hay quá! Điêu Thuyền không kìm được tán thưởng một câu, nước mắt chảy ròng vỗ tay khen ngợi.
- Trên trời nguyện làm chim liền cánh, trên mặt đất nguyện làm vợ chồng?
Ánh mắt Lã Lam buồn bã, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thấm đấy nước mắt đang ngã vào lòng Điêu Thuyền thì thào nói.
Nghiêm phu nhân cũng không kìm được vỗ tay khen ngợi:
- Mạnh Ngạn kể rất hay … Làm ta thấy thích thú, làm người ta hiểu được nhiều điều. Không nghĩ Mạnh Ngạn nhìn to lớn thô kệch lại có tâm hồn tinh tế như vậy, có thể nghĩ ra được câu chuyện hay làm người ta thích thú.
Phu nhân nói chuyện ánh mắt lại hướng nhìn Lã Lam đang ngã vào lòng Điêu Thuyền.
Nếu tên Lưu Sấm này thật sự yêu thương Linh Đang Nhi thì như lời Nhị nương nói danh phận gì đó cũng không cần đến, chỉ cần hắn yêu thương Linh Đang Nhi thật lòng phu nhân cảm thấy thỏa lòng rồi.
Nếu Lưu Sấm biết được hắn kể chuyện đã làm Nghiêm phu nhân quyết định như thế không biết sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng khi nhìn mặt Lã Lam như con mèo nhỏ, vừa khóc vừa cười hắn không kìm được nói: - Nhìn bộ dạng của Linh Đang lúc này cũng đáng yêu quá.
- Hả?
Lã Lam nghe ngẩn cả ra, hai má đỏ bừng, lại có chút nghi hoặc.
Nàng không rõ tại sao đột nhiên Lưu Sấm lại nói thế, nhưng Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền, Tào thị ba người đã biết được không nén được cười. Một tỳ nữ mang gương đồng đến rọi vào mặt Lã Lam, nàng nhìn vào kính kêu lên kinh hãi. - Lưu mập chết tiệt!
Nàng oán giận quát to một tiếng xoay người vội chạy ra khỏi đình.
Quá khó nhìn, thật sự quá khó nhìn … Sao lại biến thành bộ dạng như thế? Lưu Sấm cũng không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu, hắn đứng lên nhìn ba người Nghiêm phu nhân chắp tay nói: - Phu nhân, ta cáo từ trước.
- Mạnh Ngạn, ngày mai kể chuyện gì?
- Cái này … Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ngày mai kể chuyện truyền thuyết Bạch Xà.
- Truyền thuyết Bạch Xà?
Ngay cả người luôn trầm mặc như Tào phu nhân cũng cảm thấy hiếu kỳ:
- Chuyện đó là chuyện xưa sao? So với Lương Chúc có hay hơn không? Nếu không Linh Đang Nhi sẽ không đồng ý.
- Việc này … Đến khi đó thì biết liền.
Lưu Sấm nói vài ba câu liền cáo từ.
Nhìn bóng lưng của hắn dần biến mất Nghiêm phu nhân đột nhiên nói:
- Lưu công tử văn võ song toàn, thật ra là người khá tốt.
Tào thị cười nói:
- Việc này thật nên chúc mừng phu nhân.
Điêu Thuyền đứng bên thì thào nói:
- Trên trời nguyện là chim liền cánh, trên mặt đất nguyện làm tình vợ chồng … có thể làm nên được câu thơ như thế nhất định cũng là người si tình.
Nghiêm phu nhân nghe xong liên tục gật đầu.