Mi Thiệp thực sự là có chút lo lắng!
Nếu chỉ là có chút xung đột với Bộ gia, vấn đề có thể giải quyết được, những người ở Hoài Âm giao dịch với Mi gia, vốn cũng là những vọng tộc ở Quảng Lăng, địa vị cũng không cao hơn Bộ gia là bao nhiêu. Đến lúc đó chỉ cần mời bọn họ ra mặt, Bộ gia nhất định không dám theo đuổi đến cùng.
Nhưng nếu như giết người…
Lưu Sấm cười, nói:
- Mi quản gia cứ đùa, ở nơi phố xá đông đúc, sầm uất như vậy, sao ta có thể giết người được?
- Vậy các ngươi…
- Chỉ là có quý nhân trợ giúp rồi, mấy tên rác rưởi Bộ gia sao dám tiếp tục gây sự nữa chứ?
- Quý nhân?
Mi Thiệp nghe được thấy rất sửng sốt:
- Quý nhân phương nào?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, làm ra bộ bí hiểm, hạ giọng nói:
- Quảng Lăng Trần Nguyên Long.
- Há.
Mi Thiệp hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Lưu Sấm.
Chỉ có điều Lưu Sấm không giải thích thêm cho anh ta nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Mi quản gia, chúng ta lòng vòng một ngày cũng mệt rồi, xin được về trước nghỉ ngơi.
Nói xong, hắn nhấc chân bước đi.
Bùi Thiệu cũng gọi thêm cả Bùi Vĩ và Thường Thắng, vội vàng chạy theo.
- Trần Nguyên Long?
- Đó chẳng phải là Trần Đăng sao!
Lưu Sấm chỉ biết đến Trần Đăng, chứ không rõ lắm về danh tiếng của Trần Đăng tại Từ Châu.
Đây thực sự là một người nổi tiếng! Có lẽ trong con mắt của Lưu Sấm, Trần Đăng càng giống một con người theo chủ nghĩa đầu cơ. Nhưng trong mắt Mi Thiệp, Trần Đăng và gia tộc Trần thị sau lưng gã là cường hào lớn nhất Từ Châu, kể cả Đào Khiêm dù còn sống cũng không dám trêu chọc.
Trần Đăng người này nhạy bén cao sảng, đọc rộng hiểu nhiều, nhã hữu văn nghệ.
Lưu Bị đã từng nói:
- Nguyên Văn Long văn vũ đảm chí, đương cầu chi vu cổ nhĩ, tạo thứ nan đắc bỉ dã.
Nói cách khác, Trần Đăng người này văn võ song toàn, dũng cảm mưu trí và có chí hướng hơn người. Một nhân vật như vậy, cũng chỉ có cổ nhân thánh hiền mới có thể so sánh được, trong thời này này, không ai có thể bì được với gã. Mi gia là cường hào Đông Hải, còn Trần Đăng lại là vọng tộc ở Từ Châu. Khó trách được tại sao Lưu Sấm có thể bình an vô sự đi về, hóa ra là nhờ có Trần Đăng ra mặt…Không đúng, Trần Đăng xưa này ngang ngược kiêu ngạo, ngoài trừ Lưu Sứ quân ra, thì không ai có thể lọt vào tầm mắt của gã, mà tầm nhìn của người này cũng rất xa, không phải người tài giỏi thì đừng hòng được ngồi cùng bàn với gã.
Một người như vậy, sao lại có thể ra mặt vì Lưu Sấm được?
Mi Thiệp càng nghĩ, càng thấy việc này không bình thường, trong lòng có chút căng thẳng. Sau khi trở về nhất định phải bẩm báo với nhị lão gia về việc này. Xem ra, thằng nhãi Lưu Sấm này không đơn giản như vẻ ngoài của hắn! Đầu tiên là việc làm thơ bên sông Hoài Thủy, dẫn đến việc quen biết với Trần Trường Văn. Mà nay thì là việc Trần Đăng vì hắn mà ra mặt…haizz, người này nhất định không đơn giản!
Sau khi trở về doanh trại, Lưu Sấm trở về chiếc lều nhỏ để nghỉ ngơi.
Bùi Thiệu và Bùi Vĩ, cả Thường thắng bọn họ cũng trở về tiểu trướng của mình, Bùi Thiệu vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy Thường Thắng nói:
- Bùi soái, tên Lưu Sấm này không đơn giản!
Bùi Thiệu ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi:
- Lời của Bá Lâm là sao?
Thường Thắng cười cười, rồi sau đó có vẻ suy nghĩ gì đó nói:
- Bùi soái chẳng lẽ không nhìn ra, khi vừa rồi Lưu Sấm nói chuyện với Mi Thiệp đó, giống như mượn thế của Trần Đăng vậy.
- Hả?
Bùi Thiệu tỉ mỉ nhớ lại, rồi cười nói:
- Như nào là mượn thế của Trần Đăng?
- Vậy Trần Nguyên Long là ai, ta nghĩ Bùi soái chắc hẳn đã nghe qua. Người này gia thế vững chắc, còn thêm văn thao võ lược hơn người. Tuy là năm nay mới hai mươi bảy tuổi, nhưng lại là hiền tài khó mà kiếm được ở Từ Châu. Nghe người ta nói, ngay cả Lưu Huyền Đức cũng rất tôn trọng người này. Mi gia tuy rằng là cường hào Đông Hải, nhưng dù có thể nào thì cũng không so được với Trần thị.
Vừa rồi Lưu Sấm suy đoán một cách hàm hồ, nói cái gì mà Trần Đăng vì hắn mà ra mặt. Nhưng trên thực tế, có thực sự là Trần Đăng có thực sự là vì hắn mà ra mặt hay không? Haha, chỉ e rằng đối với Trần Đăng, có mười tên như Lưu Sấm cũng không bằng một tên rác rưởi nhà họ Bùi. Thế nên trong tình huống này, rõ ràng là Lưu Sấm mượn danh nghĩa của Trần Đăng. Mi Thiệp hiểu về thực lực của Trần Đăng còn rõ hơn ta và ngươi. Ta dám khẳng định Mi Thiệp sẽ đem chuyện này nói cho người nhà họ Mi, sau khi Lưu Sấm trở về, tất nhiên là sẽ được Mi gia coi trọng.
Không đợi Bùi Thiệu mở miệng, Bùi Vĩ kêu lên những câu kì quái.
- Thằng nhãi này, hắn gian trá như vậy sao? Lẽ nào không sợ người nhà Mi gia đi tìm Trần Đăng hỏi?
Thường Thắng cười lớn,
- Nô Tâm, ngươi cho rằng là Trần Đăng sẽ giải thích cho người Mi gia sao?
-Trần Đăng là một kẻ cực kì hợm hĩnh, ngang ngược kiêu ngạo hơn người. Khi gã làm việc, về cơ bản sẽ không bận tâm đến cái nhìn của kẻ khác, nếu quả thực Mi Chúc đi hỏi, thì có tới chín phần là sẽ bị họ đóng cửa không cho vào. Đây chính là sự kiêu ngạo của con cháu thế gia vọng tộc. Bùi Thiệu nhẹ nhàng gật đầu, nhưng rồi lại trở nên đăm chiêu.
Sau một hồi lâu, y đột nhiên mở miệng nói:
- Bá Lâm, ngươi muốn nói gì?
Thường Thắng là thuộc hạ của Bùi Thiệu, nhưng trên thực tế lại là một người đa mưu túc trí bên cạnh y. Người này vốn là con cháu của Hàn Môn Dự Châu, đã từng được đi học và biết chữ, cũng coi là có vài phần kiến thức.
Thường Thắng nói:
- Bùi soái, trước đây Hợi soái quyết chí báo ân, thà rằng ở lại thâm sơn cùng cốc, còn hơn khiến các huynh đệ trong lòng nguội lạnh.
Đô soái và Tích soái Nhữ Nam đều có lời mời, nói thật lúc đầu ta có tán thành việc đi đến đó. Nhưng xét tình hình hiện nay, xem ra cũng không cần nóng lòng quyết định…nhưng hiện nay Tào Tháo đang nghênh đón Hoàn Hán đế đến Lạc Dương, đang lúc thế mạnh. Dưới trướng binh hùng tướng mạnh này, thì Đô soái và Tích soái không chắc có thể chống lại được. Ban đầu chúng ta muốn đến nương tựa Nhữ Nam, là vì đã cùng đường rồi, không cam lòng. Nhưng ta cảm thấy, tên Lưu Sấm này cũng khá thú vị, chi bằng ở lại quan sát hắn thêm nữa.
Nếu Đô soái mà thành sự, chúng ta sẽ đến đó cậy nhờ, ông ta cũng sẽ trọng dụng chúng ta. Nếu bọn bọn không thành sự, chúng ta sẽ không qua đó nữa, thì chúng ta vẫn có lợi…nhưng nói thật, ta vẫn cho rằng bọn họ khó mà thành công.
Bùi Thiệu bỗng trầm mặc! Y nhắm mắt lại, một hồi lâu không nói câu nào.
Một lát sau đột nhiên mở miệng nó:
- Ý của Bá Lâm là, Hợi soái lưu lại huyện Cù là vì có tính toán khác?
Thường Thắng gật gật đầu,
- Nhớ ngày đó, chúng ta cùng Hợi Soái tung hoành khắp Thanh Châu, quan quân ai cũng né tránh. Nhưng từ Bắc Hải trở đi, trước có Tào Mạnh Đức chèn ép, sau có Từ Hòa có mưu làm phản, mấy đại vạn quân mà nay chỉ còn lại chúng ta. Hợi soái cũng vì thế mà đâm ra cẩn thận, không muốn hành động thiếu suy nghĩ. - Chuyện đã như vậy, chúng ta chỉ còn biết đợi thôi, phải quan sát thế cục nữa.
- Nếu Hợi soái có kế hoạch khác, chi bằng chúng ta nên ở lại để phụ ta ông ấy…Theo ta thấy, kể cả Cung Đô hay Lưu Tích cũng không sánh được với tài năng của Hợi soái.
Bùi Thiệu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau một lúc lâu, anh ta nói:
- Nếu Bá Lâm nói như vậy, vậy chúng ta nên ở đây chờ tiếp.
Bộ gia Hoài Âm, đã không còn xuất hiện để gây chuyện nữa.
Tuy nhiên, sau đó bọn chúng chạy tới trong nhà Bộ Chất, nhưng lại phát hiện ra anh ta đã mang theo thím và tiểu muội bỏ nhà đi rồi, chúng không biết họ chạy theo hướng nào. Kết quả là, bản khế ước đó còn chưa đến tay. Nhưng đối với Bộ gia mà nói, không lấy được khế ước thì thôi, dù sau Bộ Chất và người nhà anh ta cũng chạy trốn rồi, phần đất đó giờ thuộc về bọn chúng. Nếu sau này Bộ Chất vẫn chưa chết, quay lại gây rối. Dựa vào danh tiếng của Bộ gia, thì việc xử lý Bộ Chất cũng không có gì khó.
Còn thân phận của đám người Lưu Sấm, ngay sau đó Bộ gia cũng đã hỏi ra được. Nhưng hiện giờ Bộ Gia đang xuống dốc, làm sao có thể so bì được với thế lực như mặt trời ban trưa của Mi gia. Còn thêm lời cảnh cáo của Trần Đăng, càng khiến cho Bộ gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này cũng cứ vậy mà lắng xuống. Còn cách nghĩ của người nhà Bộ gia thế nào? Không có ai biết được! Lưu Sấm thì lại càng không để ý.
Cuối thời Đông Hán, thời kì Tam Quốc, ngoài Bộ Chất ra thì nhà họ Bộ không còn nhân vật kiệt xuất nào.
Sau thời Tam Quốc, họ Bộ ở Hoài âm cũng dần dần bị trôn vùi vào lịch sử, sau này, càng không thấy có ai nhắc tới những điều gì liên quan đến bọn họ… Đối với một gia tộc như vậy, Lưu Sấm sao có thể để trong lòng được.
Sau một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau tinh thần hắn đã phấn chấn lên, hắn ngồi thu xếp lại ít hành lí, rồi cầm trân châu đi ra ngoài, tụ họp lại với bọn Mi Thiệp.
Có thể nhìn ra được thái độ của Mi Thiệp với hắn có sự thay đổi lớn. Trước đây, Mi Thiệp gần như không có chút cảm tình gì với hắn, thậm chí trong lời nói có lộ chút khinh thường. Nhưng hôm nay, tuy rằng Mi Thiệp vẫn không có hành động gì quá thân thiết, nhưng trong cử chỉ cũng có thể thấy được có tang thêm vài phần kính sợ.
Hôm qua mượn lực, việc lớn đã thành!
Lưu Sấm thầm đắc ý, tuy nhiên, ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
Sau khi dọn dẹp xong doanh trại, Thương đội chậm rãi khởi hành.
Trong ngày đó đã qua sông Hoài Thủy, sau đó tới bờ bắc sông nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai thì lên dường trở về. Chỉ có điều, dường trờ về lại không được thuận lợi như lúc đi, vì tới ngày thứ ba bỗng xuất hiện một trận mưa lớn.