Binh mã Hãm Trận Doanh đi càng lúc càng xa, biến mất theo đường chân trời. Tần Nghị hơi nhếch mép, trên mặt hiện vẻ lạnh lùng đáng sợ. Y quay người, đi chậm rãi đi xuôi theo đường lớn, từ trên đầu thành đi xuống.
Khi tới cổng thành, thì gặp ngay vẻ giận dữ của Lưu Sấm, phóng ngựa mà qua. Ở phía sau, Tào Tính cùng Lã Lãm chậm rãi tiến đến.
Tần Nghị liền vội lánh mặt trốn phía sau một cây đại thụ, nhìn theo Tào Tính và Lã Lam vào thành, lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Y nhìn xung quanh không một ai, liền đi vào một ngõ nhỏ. Sau một lát, Tần Nghị xuất hiện ngoài cửa Kim Hành, cất bước đi vào cổng chính. - Bá Hữu, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy?
Chu Quỳ tươi cười chào đón, kéo lấy tay Tần Nghị, cực kỳ nhiệt tình.
- Cao Thuận đã rời đi rồi… Vừa rồi ta nhìn thấy Lưu sấm và Lã nương tử ra khỏi thành, không biết là nguyên do gì, sau đó gặp Lưu Sấm giận dữ vào thành một mình. Ta đoán giữa bọn họ đã xảy ra chuyện. Hãy chuyển lời tới Hán Du Công, nói rằng phải động thủ vào giờ tuất ngày mai. - Rõ.
Chu Quỳ giả vờ như giới thiệu hàng hóa cho Tần Nghị, một lát sau Tần Nghị rời khỏi Kim Hành. Phân phó cho tiểu nhị trông coi cửa hàng xong, Chu Quỳ đã thay một bộ quần áo, cũng đi theo ra, đi thẳng tới Trần phủ.
Sau khi đêm xuống, Chu Quỳ đi ra từ Trần phủ. Lúc này sắc trời đã tối, người trên đường đi thưa thớt vắng vẻ. Men theo đường phố, gã đi chậm rãi, miệng ngân nga tiểu khúc quê hương Hạ Bì. Khi vừa đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đại hán, chẳng nói chẳng rằng xông tới bóp chặt cổ Chu Quỳ, bịt chặt miệng của gã rồi kéo vào bóng tối. Chu Quỳ liều lĩnh giãy dụa. nhưng đại hán cường tráng kia khí lực kinh người, gã không thể nào phản kháng lại được. Sau khi vào ngõ nhỏ, có người tiến lên đập một gậy vào đầu Chu Quỳ, khiến gã ngất lịm đi… - Nguyên Phúc, chỉ một tên thôi, chẳng khó khăn gì, một gậy chẳng phải là giải quyết được luôn đó sao?
Người nói chuyện tính như trẻ con vậy, rõ ràn là Gia Cát Lượng rồi. Mà đại hán cường tráng kia chính là Chu Thương. Nghe Gia Cát Lượng trách cứ. Y giở giọng: - Với khí lực này của ta thì một gậy là có thể khiến hắn vỡ đầu luôn rồi. Công Tử nói muốn bắt sống, thế chẳng phải ta chỉ có thể đem tử thi về thôi hay sao. Nhanh lên, Công Tử đang sốt ruột chờ ở nhà rồi.
Y khoát tay, Trương Ngưu Nhi dẫn theo hai Phi hùng vệ, dùng túi vải chụp lên Chu Quỳ, rồi đặt lên xe bò ở cửa ngõ.
Két.. Két…, xe bò đang lăn bánh trên con đường dài yên tĩnh, tuy trên đường gặp hai đội tuần binh, song trong tay Chu Thương có thẻ bài mà Tào Tính phát cho, nên cũng không bị thẩm tra, liền trực tiếp tiến vào trong trạm nghỉ chân. Cùng lúc đó, ngoài cổng Chu phủ có người chạy tới báo tin, nói rằng Chu Quỳ tối nay nhận lời mời ăn tối, đêm sẽ không trở về, mọi người trong nhà không cần phải lo lắng, bởi vậy trên dưới Chu phủ cũng không có người đi hỏi.
Một chậu nước lạnh giội thẳng mặt Chu Quỳ, Chu Quỳ hét lớn một tiếng, xoay người ngồi dậy. Trên người gã ướt sũng, trông nhếch nhác chẳng ra sao cả. Tuy nhiên Chu Quỳ cũng không để ý việc này, gã vội vàng xem xét bốn phía, thì thấy mình đang ở trong một căn phòng tối mờ mịt. Trên vách tường còn dính vết máu chưa khô, sau khi mặt đất được giội sạch, thì vẫn lưu lại những vết máu.
Bụp!
Cùng với sự im lìm khó chịu, thì thấy một đại hán mình trần, mang theo một cái túi đi tới, chẳng thèm nhìn Chu Quỳ, rồi quăng cái túi lên trên bàn.
- Ngươi là ai? Từ đâu đến?
Chu Quỳ xoay người đứng lên, muốn đứng dậy chất vấn.
Nhưng gã phát hiện ra tứ chi của mình bị dây thừng buộc chặt, chẳng đi nổi vài bước.
- Nếu ta là ngươi thì đã ngậm miệng lại, nghỉ ngơi cho khỏe rồi. Một lát nữa, sẽ có người tới thu dọn.. Ha hả, đến lúc đó ngươi nghĩ xem, nên trả lời thế nào mới có thể khiến ta vừa lòng đây.
Đại Hán chậm rãi mở cái túi ra, lấy từng vật phẩm ở trong ra.
Có dao găm, đủ loại dao găm, thẳng có, cong có, hình răng cưa có… Ngoài ra còn có nhiều loại dụng cụ, rất nhiều dụng cụ mà Chu Quỳ chưa từng nhìn qua.
- Cái này gọi là giáp côn ( cái kẹp, là dụng cụ tra tấn thời xưa). Đại hán vừa xếp đồ ra vừa giới thiệu.
- Cái này dùng để kẹp lấy từng đầu ngón tay của ngươi, sau có chỉ cần kéo dây thừng rồi vặn, ha hả, đầu ngón tay của các hạ (lời nói kính trọng dùng trong ngoại giao) sẽ dập nát. Ngươi xem, đồ kẹp tay này có thể kẹp vỡ nát từng khúc xương trên ngón tay của ngươi, còn đồ kẹp chân này, có thể kẹp nát tan xương chân của ngươi.. Còn thứ này, e rằng ngươi mà nhận được, nó gọi là trúc thiêm. Nó sẽ rút từng mảnh móng tay của ngươi ra, máu thịt trên đầu ngón tay tuôn chảy, sẽ vô cùng đau đớn đấy.
Ừ, Cái này là một vật phẩm mà ta thích nhất.. Ngươi đừng xem thường, một lát nữa ta sẽ dùng đến nó, đóng từng ngón tay ngươi lên trên tấm gỗ. Đúng rồi đúng rồi, cái thứ này ta không nhớ rõ tên, nhưng lát nữa sẽ có người dán nó lên người ngươi, lột từng lớp da đó xuống…Ha ha ha.
Tráng hán hăng say nói, lại không nghĩ Chu Quỳ nghe được hết hồn, ngã đập đầu xuống đất, sau đó thì ngất xỉu tại chỗ. Y đặt đồ cầm trên tay xuống, đi tới mở cửa phòng.
Hít sâu mấy hơi, y hướng về phía Lưu Sấm và Tào Tính đang đứng ở cửa, cười gượng nói: - Công Tử, ngươi nói mấy thứ này có phải thật hay không đây, thật sự đáng sợ vậy sao? Ta vừa rồi khi dựa vào lời căn dặn của ngươi nói với hắn, bản thân ta cũng cảm thấy khắp người khó chịu đây này.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười: - Chẳng qua là mấy trò vui nhỏ, rất đáng sợ phải không, hôm nào ta cho ngươi thử xem?
Đại hán được nghe, liền vội lắc đầu.
Lưu Sấm cười ha hả hai tiếng, quay lại nói với Tào Tính: - Tào tướng quân, mời
Tào Tính nhìn ánh mắt của Lưu Sấm có chút cổ quái, nghe Lưu Sấm lên tiếng, y nuốt nước miếng, vội vàng đi vào phòng.
- Mùi trong phòng này có gì đó kỳ lạ.
- Đương nhiên kỳ lạ rồi, sau buổi trưa Trần Tiên Sinh và Khổng Minh ở trong phòng giết mười mấy con gà, khắp nơi văng đầy máu.
- Nguyên Tắc, ngươi tốt nhất ngậm miệng lại. Nếu Khổng Minh biết rằng sau lưng ngươi nói y, thì ngươi chắc chắn sẽ phiền phức rồi.
Võ An Quốc vội che miệng lại, không nói gì nữa.
Lưu Sấm đi tới, cau mày lại, không nhịn nổi mắng: - Khổng Minh và Quý Bật, sao lại làm như vậy… mùi trong cái phòng này thật sự là… thôi quên đi. Nguyên Tắc mau mở cửa sổ ra. Ở trong này lâu một chút, cho dù là những người tâm lý bình thường cũng phải thay đổi.
Võ An Quốc vội vàng mở cửa sổ ra. Rồi sau đó theo chỉ bảo của Lưu Sấm, bưng một chậu nước, tạt lên người Chu Quỳ.
Chu Quỳ giật nảy mình, đột nhiên tỉnh lại.
- Đừng đánh ta !
Gã mở mắt ra, liền gào thét thê thảm: - Ta biết ngươi là ai, Lưu Sấm, ngươi muốn biết gì, ta đều có thể nói cho ngươi biết.
Thật đúng là người thông minh !
Lưu Sấm ra hiệu Võ An Quốc đem những khí cụ trên bàn ra. Cùng Tào Tính ngồi xuống.
- Cự Lộ tiên sinh, mục đích ta mời ngươi tới, chắc ngươi biết rất rõ ràng. Ta không muốn nói những lời vô nghĩa, nếu ngươi không muốn chịu tội, không muốn Nguyên Tắc dùng toàn bộ thủ đoạn mà y vừa nói lên người ngươi, ha hả... Lúc nào? Có bao nhiêu người? Chuẩn bị hành động ra sao? Nói ra, ta đảm bảo cả gia đình ngươi vô sự. Nếu không thì… Tào Tính cười âm trầm: - Kỳ thật ta rất có hứng thú với những thứ đồ chơi này của Lưu Công Tử.
Chu Quỳ ngày thường diễu võ dương oai, vẻ mặt thì đầy kiêu ngạo. Trên thực tế, gan gã không lớn.
Lưu Sấm và Tào Tính ngồi ở đây là đủ để giải thích mọi vấn đề. Rõ ràng là kế hoạch của Trần Khuê đã bị lộ…Vậy làm sao mà lộ được? Chu Quỳ cũng chẳng rõ. Nhưng gã lại biết rằng, nếu gã hôm nay không thành thật mà khai báo, tiếp đến đối mặt với hai người này, chắc chắn sẽ xử lý gã, đến lúc đó muốn chết cũng khó.
Chứ đừng nói là Chu Quỳ không muốn chết !
- Ta nói, ta nói..
Trong âm thanh của Chu Quỳ có cả tiếng khóc, ngồi liệt dưới đất hô to: - Ta cái gì cũng đều nói cho ngươi biết !
Ngày hôm sau, Tần Nghị như thường lệ đi tới nha phủ.
Y đi vào đại sảnh, thấy trên công đường không một bóng người, chỉ có một loạt thẻ lệnh bài đặt trên bàn. Chẳng có một ai cả, Tần Nghị cầm lệnh tiễn lên, rồi giấu vào trong tay áo. Sau đó lẳng lặng đi ra ngoài nha đường. - Tần Nghi Lộc.
- A, Tào tướng quân.
Tần Nghị đang đi ra, không nghĩ rằng trước mặt là Tào Tính đang đi tới. Tần Nghị giật mình một cái, trong lòng bàn tay đổ toàn mồ hôi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. - Ngươi làm sao vậy?
- À?
- Ta thấy sắc mặt ngươi trắng bệch, có phải thân thể không được khỏe không?
Tần Nghị vội nói: - Đúng ạ, đêm qua bị trúng phong hàn cho nên… Mà Tào tướng quân có dặn dò vậy? - Ồ, định nhờ ngươi tới Vương Thành, bẩm báo với phu nhân, mời phu nhân điều đi một ít binh mã từ Vương Thành, cho ta mượn hai ngày.
- Điều binh mã từ Vương Thành ư?