- Công tử, Trần Cung đến rồi.
Ngay lúc Lưu Sấm đang suy nghĩ đến xuất thần thì Hoàng Thiệu đứng bên cạnh mở miệng nói.
Lưu Sấm vội vàng lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy một chiếc khinh xe chậm rãi đi đến, trên xe đứng một người đàn ông trung niên, cao chừng 175cm, hơi gầy. Bên cạnh khinh xa, trên một con chiến mã là một nam tử tráng kiện, tuổi chừng ba mươi, nhảy xuống ngựa, cao chừng bảy thước ngũ tấc, da ngăm đen, xương cốt mạnh mẽ, nhìn như là người làm nghề nông. Nhưng trên người y lại toát lên khí chất trầm ổn, tuy không phải là thân thể hùng tráng, nhưng lại có thế trầm ổn như sơn.
Cao Thuận! Lưu Sấm chưa từng gặp Cao Thuận, nhưng có thể liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của người này ngay.
Hắn bước nhanh ra trước nghênh đón, mà Trần Cung ở trên xe cách hơn hai mươi bước cũng bước xuống, cùng với Cao Thuận một trước một sau đến chỗ Lưu Sấm.
- Là Công Đài tiên sinh?
- Làm phiền Quán Đình Hầu ra khỏi thành nghênh đón, Trần Cung hổ thẹn không dám nhận.
Lưu Sấm và Trần Cung mặt đối mặt, chắp tay vái chào. Trần Cung cũng đang quan sát Lưu Sấm, trong lòng vô cùng hiếu kỳ đối với một nhân vật trong khoảng thời gian ngắn ngủi một năm đã quật khởi ở Đông Hải.
Lần trước Lã Bố và Lưu Sấm giao thủ, Trần Cung bởi vì đi tới Hoài Phổ cho nên không đi theo Lã Bố. Tuy nhiên, nếu Trần Cung ở đó, phỏng chừng Lưu Sấm cũng không phải là đối thủ của Lã Bố … Trong Tam quốc chí, Ngụy Thư thập, Tuân Du từng có một đánh giá với Trần Cung: Trần Cung có trí tuệ chậm chạp. Nói cách khác, Trần Cung không phải một nhân vật mười bước một mưu, y tuy có mưu, nhưng thường không theo kịp biến hóa.
Ý tứ là, người này không có sở trường biến báo, không thể tùy cơ ứng biến. Nhưng đây là trên góc độ đánh giá của Tuân Du với Trần Cung. Nếu lấy góc độ của một người bình thường, thì không thể nghi ngờ Trần Cung là một mưu sĩ cao nhất cuối thời Đông Hán.
Cho nên, Lưu Sấm cũng không dám chậm trễ, biểu hiện vô cùng tôn trọng Trần Cung.
Sau khi chào hỏi Trần Cung xong, hắn lại quay sang nhìn nam tử phía sau Trần Cung. Nam tử kia đón ánh mắt của hắn, vẻ mặt khô khan, cười lạnh nhạt:
- Cao Thuận ra mắt Quán Đình Hầu.
Gã quả nhiên là Cao Thuận. Trong mắt của Lưu Sấm, hiện lên vẻ phấn chấn, rồi chợt lại biến mất. Sau khi hắn cùng Trần Cung và Cao Thuận giới thiệu mọi người phía sau xong, Lưu Sấm phát hiện, trừ Sử Hoán ra, thậm chí bao gồm cả Hứa Chử đều không làm trong trong ánh mắt của Cao Thuận nảy sinh ra chút hứng thú nào.
Mọi người hàn huyên xong thì đi tới huyện thành Cao Mật. Lưu Sấm đã sai người sửa Mật Thủy đình thành dịch trạm, làm nơi để chiêu đãi khách. Sau khi Ngụy Việt quy hàng, Mật Thủy đình đã không dùng tới nữa. Lúc này vừa mới tu sửa xong, Trần Cung và Cao Thuận tiến đến đúng là vừa lúc dùng tới. - Không biết Linh Đang Nhi nhà ta nay thế nào rồi?
Trần Cung sau khi ngồi xuống, liền mở miệng hỏi về Lã Lam.
Lưu Sấm cười khổ nói:
- Linh Đang vốn hôm nay cũng tới nghênh đón, nhưng sáng sớm cô ấy đã dẫn người ra ngoài rồi, nói là đi săn băn, cho nên hiện giờ không ở trong thành.
- Linh Đang Nhi là con gái yêu của Quân hầu, nếu có sơ xuất gì, Quân hầu sẽ không để yên đâu.
Cao Thuận đột nhiên mở miệng lập tức khiến cho các tướng lĩnh bên người Lưu Sấm giận giữ.
- Tên mặt đen kia, sao dám vô lễ như thế!
Hứa Chử giận quát một tiếng, vươn người đứng dậy. Trần Cung thầm kêu khổ trong lòng, đang định đứng lên giải thích, lại nghe Lưu Sấm cười nói:
- Trọng Khang, đừng để ý … Ta tin tưởng Cao tướng quân cũng không có ác ý, hắn chỉ muốn biểu đạt sự quan tâm đối với Linh Đang thôi, đúng không? Ha hả, Cao tướng quân yên tâm, Linh Đang sẽ về nhanh thôi. Lúc cô ấy sắp đi còn nói, Cao tướng quân thích ăn lợn sữa nhỏ, cho nên mới đi săn bắn, để làm mồi nhắm rượu cho Cao tướng quân. Linh Đang rất quan tâm tới Cao tướng quân đó.
Nếu không phải trước đó hắn đã từng hỏi Lã Lam rồi, nếu không một câu nói kia của Cao Thuận, tất nhiên cúng sẽ bị Lưu Sấm coi là uy hiếp. Trần Cung bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua Cao Thuận.
Cao Thuận mặt đỏ bừng, vội cúi đầu, không dám nói nữa. Người này là một tay luyện binh giỏi, hơn nữa tác chiến dũng mãnh, càng trung thành và tận tâm. Nhưng gã lại không phải là một người khéo ăn nói, một lời nói hay thốt ra khỏi miệng gã sẽ lập tức mang đến ý hiểu khác. Trần Cung thở phào, y cũng sợ một câu nói kia của Cao Thuận sẽ làm Lưu Sấm tức giận. Nhưng hiện tại xem ra, lòng dạ của Lưu Sấm này cũng không tệ.
Cao Thuận là dưới trướng Lã Bố, nổi danh ít nói, cái gì tốt từ trong miệng gã nói ra đều lập tức biến đổi ý tứ, rõ ràng là có ý tốt, nhưng bình thường nói ra lại khiến người khác nảy sinh hiểu lầm.
Ngoại trừ ba người Trương Liêu Tào Tính và Thành Liêm ra, chỉ sợ cũng chỉ có Trần Cung là không để tâm. Lã Bố thật sự là chán ghét Cao Thuận, nhưng vì biết gã giỏi về luyện binh, đồng thời là người trung trực, cho nên không mấy khi trách cứ.
Nhưng một người như vậy, ngươi muốn mượn Lã Bố, rõ ràng là không có khả năng … Lưu Sấm thấy Cao Thuận không lên tiếng nữa, liền hỏi:
- Trần tiên sinh, xin hỏi lần này tiến đến Cao Mật, có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, chỉ là phụng mệnh của Quân hầu, đến đón Linh Đang Nhi trở về.
Y nói xong, lại vội vàng giải thích nói:
- Công tử không nên hiểu lầm, quân hầu biết, công tử là người thành tín, tuyệt đối không hoài nghi Công tư. Chỉ là Linh Đang Nhi đi nửa tháng, phu nhân rất lo lắng, cho nên lệnh ta đến đây đón nó về. Dù sao, ở lại đây không danh không phận cũng là việc không nên.
A, lời nói này thật là có hàm ý khác! Lưu Sấm hơi sửng sốt, rồi sau đó trầm ngâm một lát , nói:
- Có câu này ta không biết có nên nói hay không.
- Mời công tử chỉ bảo.
- Thánh nhân nói: Nhân vô tín nhi bất lập, không biết Trần tiên sinh nghĩ như thế nào?
- Đây là gốc rễ của con người.
Trần Cung thân là một người vô cùng giữ chữ tín, đối với chữ tín có thể nói là vô cùng coi trọng. Một câu nói kia của Lưu Sấm lập tức làm y nảy sinh ra thiện cảm, đồng thời cũng nảy sinh một tia nghi hoặc, không rõ Lưu Sấm nói vậy là có ý gì.
Năm Sơ Bình thứ ba, Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại mất, Trần Cung nghênh đón Tào Tháo nhập chủ Duyện Châu. Lúc ấy, y vì lôi kéo quan hệ với Tào Tháo, trở về quê khuyên bảo hương nhân: Hôm nay thiên hạ phân chia mọi nơi vô chủ, Tào Đông quận mệnh thế chi tài, nếu nghênh đón làm Mục Châu, chắc chắn dân sẽ sống yên. Y còn cam đoan với kẻ dĩ Duyện Châu, Tào Tháo sẽ luôn vì lợi ích của mọi người.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, không lâu sau, Tào Tháo chém chết Biên Nhượng, khiến cho Trần Cung bị mất đi chữ tín ở trước mặt hương nhân, vì thế mới phản bội Tào Tháo.
Lưu Sấm sờ sờ cái mũi, cười ngượng ngập, nhìn vô cùng thật thà chất phác.
Hắn trầm giọng nói:
- Không dối gạt Trần tiên sinh, lúc trước Linh Đang đến chỗ của ta, từng nói không muốn gả cho con trai của Viên Thuật. Ta cũng biết chuyện này bản thân mình không thể nhúng tay vào được, nhưng khi nhìn cảnh Linh Đang khóc đến thương tâm, cho nên nhất thời mềm lòng, đã hứa với cô ấy là nếu như Quân hầu không ép gả cô ấy cho con trai của Viên Thuật, ta chắc chắn sẽ giúp cô ấy. Nếu lần này Trần tiên sinh đến là để bắt Linh Đang về xuất giá, ta e rằng khó mà đồng ý được.
Cao Thuận nghe vậy thì chau mày lại.
Mà Trần Cung thì lại vui vẻ trong lòng, nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt.
- Công tử là người trọng chữ tín, một lời giá ngàn vàng, Cung vô cùng khâm phục. Tuy nhiên … Linh Đang là con gái của Quân hầu, việc kết hôn nay ta không thể làm chủ. Chẳng lẽ Công tử không sợ chọc giận Quân hầu, đến lúc đó sinh linh lầm than hay sao? - Chết trên chiến trường, có sợ gì chứ?
Lưu Sấm nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại toát lên chiến ý nồng đậm.
Ánh mắt Cao Thuận sáng lên, rồi chợt lại ảm đạm xuống. Nhớ năm đó, Lã Bố cũng như thế, không sợ trời không sợ đất. Nhưng từ lúc Lã Bố chiếm lĩnh Từ Châu, loại ý chí chiến đấu nay ngày càng suy giảm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Trương Liêu sinh lòng bất mãn đối với Lã Bố, cảm giác không còn ý chí chiến đấu như năm xưa nữa.
Trần Cung liên tục xua tay, cười nói:
- Công tử đừng hiểu lầm, ta tin tưởng, Quân hầu không muốn khai chiến đâu. Về phần hôn sự với Viên Thuật … Viên Công Lộ mặc dù là hậu nhân của Công tộc, nhưng nay mưu nghịch, tự lập làm Thiên tử, là kẻ địch của thiên hạ. Quân hầu nhà ta năm đó diệt trừ Đổng Trác, vô cùng trung thành và tận tâm với Thiên tử, lòng hướng về Hán thất, sao có thể kết thân với nghịch tặc chứ? Cho nên xin công tử yên tâm. - Vậy thì, nghĩ hẳn Linh Đang cũng sẽ không cự tuyệt. Nha đầu này không cần phải lo lắng gì nữa rồi, coi như ta cũng hoàn thành lời hứa của mình!
- Ngoài ra còn có một việc khác, lần nay ta đến đây, ngoại trừ đón Linh Đang Nhi, còn chịu ủy thác của Quân hầu, mời công tử tiến đến Hạ Bì.
- Mời ta đi Hạ Bì?
Lưu Sấm nghe vậy thì ngẩn ra:
- Quân hầu mời ta tiến đến Hạ Bì, là dụng ý gì?
- Nay Viên tặc mưu nghịch, Tào Tháo phụng thiên tử chiếu lệnh Quân hầu nhà ta xuất binh đi thảo phạt. Quân hầu nhà ta cố ý công tử cùng xuất binh, ra sức vì triều đình … Nhưng không biết Công tử có nguyện đến giúp Quân hầu ta một tay không?
Lưu Sấm ngạc nhiên! Trước đó, hắn từng đoán rất nhiều loại khả năng. Tuy nhiên lại chưa bao giờ nghĩ tới, Lã Bố tìm hắn lại là muốn hắn xuất binh thảo phạt Viên Thuật? Trong lúc nhất thời, Lưu Sấm cũng không biết nên trả lời như thế nào …