Lâm Truy thời Đông Hán cũng không gọi là Lâm Truy mà gọi là Lâm Tai.
Sắp tới ba tháng, mưa phùn lả lướt.
Một trận gió nhẹ thổi tới, mặt sông Truy Hà lăn tăn gợn sóng, lại một khung cảnh mê đắm lòng người.
Sáng sớm, Tuân Kham đã bị Viên Đàm gọi ra, nói là muốn cùng nhau đi đạp thanh. Nhân sĩ phong nhã mà, đi hội đạp thanh trong mưa xuân, cũng có tư vị ấy chứ, nhưng nếu đổi là người khác, Tuân Kham chắc còn vui hơn. Nhưng bị Viên đại công tử gọi ra, trong lòng lại có ý nghĩ khác.
Lão tay cầm đèn trúc, cùng Viên Đàm bước chậm về phía trước.
Phía xa xa có thể nhìn thấy con định trạch lớn, trong mưa phùn, như bị một lớp mây mù bao phủ,lại càng lộ ra một vẻ mông lung và hư ảo.
- Hữu Nhược tiên sinh!
- Đại công tử.
Viên Đàm đột nhiên dừng bước, phất tay ra hiệu cho người hầu lui lại.
- Tính ra thì ngươi theo ta cũng gần hai năm rồi, ta đối xử với ngươi thế nào?
- Công tử đối với ta tất nhiên là rất tốt.
Viên Đàm trên mặt đột nhiên lộ ra một nét cười:
- Nhưng Hữu Nhược tiên sinh ngươi lại có lòng đề phòng với ta.
Tuân Kham nghe vậy, không khỏi phấp phỏng trong lòng. Lão hướng mắt nhìn Viên Đàm, muốn tìm ra một chút manh mối trên gương mặt Viên Đàm.
Câu nói đó của Viên Đàm hơi có chút đột ngột, khiến lão không biết trả lời thế nào. Giữa hai người đột nhiên trầm ngâm, không khí có phần gượng gạo.
Hồi lâu, Viên Đàm đột nhiên nói:
- Gần đây, sao không thấy Đán Nhi ra khỏi nhà?
- Việc này …
Tuân Kham trong lòng run lên, có chút không biết trả lời thế nào mới hay. Trước kia, Tuân Đán rất hoạt bát, thường xuyên mang theo tên tiểu nha đầu đó, vui chơi trong thành Lâm Tai, thậm chí còn như hình với bóng. Nàng ra tay hào phóng, đồng thời cũng đã từng gây ra không ít rắc rối. Nhưng có Tuân Kham bên cạnh, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra. Viên Đàm đột nhiên hỏi Tuân Đán, Tuân Kham tất nhiên sẽ không xem xét đến chuyện tình cảm gái trai vớ vẩn rồi. Viên Đàm tuổi gấp đôi Tuân Đán, tuy nói ở thời đại này năm thê bảy thiếp chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng ngươi để Tuân gia cô nương làm thiếp, e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.
Viên Đàm hỏi như vậy, tất nhiên là có nguyên do của nó.
Tuân Kham đảo con ngươi một vòng, liền biết, rất có thể Viên Đàm đã nghe phong thanh chuyện gì đó.
- Đán Nhi đi Cao Mật rồi.
- Gặp phu quân sao?
- Cái này …
Viên Đàm không kìm nổi cười ha ha:
- Hữu Nhược, ngươi không cần căng thẳng, ta không có ác ý gì đâu. Kì thực, chuyện của Đán Nhi và tên Lưu Mạnh Ngạn đó, là phụ thân sai người nói lại với ta. Chuyện thế này, sao có thể giấu diếm được mãi chứ? Phụ thân hỏi ta nhìn nhận tên Lưu Mạnh Ngạn đó thế nào. Ta hôm nay gọi tiên sinh tới, thực ra là muốn thỉnh giáo, ta nên trả lời phụ thân thế nào?
Tuân Kham khẽ híp mắt lại, đã hiểu ý tứ Viên Đàm.
Cùng với sự tranh đấu giữa Viên Thượng và Viên Đàm ngày càng kịch liệt. Viên Đàm ngày càng ở vào thế hạ phong. Viên Thiệu yêu thích con út Viên Thượng, còn mẫu thân của Viên Thượng cũng biết cách lôi kéo người khác. Dần dần hình thành một nhóm nhỏ do Viên Thượng làm chủ.
Còn Viên Đàm dựa vào thân phận là con cả của Viên Thiệu, bên cạnh tự nhiên cũng sẽ có một nhóm người.
Có điều, so với Viên Thượng, Viên Đàm đang dần dần thất thế. Y cả năm ở bên ngoài, tất nhiên không thể so với Viên Thượng cả ngày bên cạnh Viên Thiệu rồi.
Cũng chính vì vậy, mà Viên Đàm vẫn luôn muốn lôi kéo Tuân Kham. Bởi vì xung quanh Tuân Kham, có một lực lượng độc lập bên ngoài sĩ tộc Hà Bắc, cũng chính là Dĩnh Xuyên sĩ tộc thủ hạ chính của Viên Thiệu. Nếu có thể khiến cho Tuân Kham phò tá bên cạnh, Viên Đàm có thể có được sự ủng hộ của toàn bộ sĩ tộc Dĩnh Xuyên.
Điểm này, Viên Đàm rất quan tâm.
Chẳng qua Tuân Kham vẫn chưa chịu bày tỏ thái độ, khiến Viên Đàm có chút đau đầu.
Tân Bình tuy đã quy thuận Viên Đàm, cũng coi Tuân Kham dẫn đầu, sai đâu đánh đó, khiến suy nghĩ có được sự trợ giúp của Tuân Kham của Viên Đàm ngày càng thêm mãnh liệt.
Tuân Kham khẽ mỉm cười:
- Cứ theo sự thật mà bẩm báo thôi.
Viên Đàm gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy … Lưu Mạnh Ngạn là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, chịu hết đau khổ mới có thể đứng được trên đất Bắc Hải. Tào A Man cho lão cái chức thái thú quận Tề, cho rằng ta không biết là có ý gì sao? Không nói đến chuyện Lưu Mạnh Ngạn có khả năng đến Quận Tề không. Cứ cho là lão đến thật đi, ta cũng không vì thế mà trở mặt với lão, cùng lắm là lui về Nhạc An, tiên sinh nói xem, có phải thế không? - Cái này … công tử không cần chết vô ích.
Viên Đàm lắc đầu liên tục:
- Cái này là vì tư phế công? Ta tin rằng, chỉ cần Hữu Nhược tiên sinh còn, ta và Lưu Mạnh Ngạn chẳng những sẽ không trở mặt nhau, thậm chí còn có thể trở thành bằng hữu. Tào Tháo ép thiên tử lệnh cho các chư hầu, lấy danh nghĩa Tư Không phong Lưu Mạnh Ngạn làm thái thú Quận Tề, mưu đồ để ta và Lưu Mạnh Ngạn song hổ tranh hùng, lão ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi, ta sao có thể để lão đắc ý được chứ? Đúng rồi, ta còn nhớ Bắc Hải tướng Bành Cầu, là người được Tào Tháo phái đi trấn áp Mạnh Ngạn, đúng không? - Đúng vậy!
Viên Đàm nghe vậy, gương mặt lộ ra vẻ khinh thường.
- Bành Cầu là cái thá gì chứ, mà cũng có thể làm được Bắc Hải tướng? Người này trước đây, chẳng qua là nịnh nọt Khổng Dung mới có được một vị trí đàng hoàng. Nay lại dựa dẫm vào Tào Tháo, ngồi vào vị trí Bắc Hải tướng, ta nghe nói, rất nhiều người đều không mấy phục, con người này tin dùng kẻ tiểu nhân, làm hại xã tắc … theo ta thấy, quả thực không xứng làm chủ quản một phương.
Con mắt Tuân Kham híp lại thành một đường nhỏ.
Mấy ngày này lão liên tục nói tốt cho Lưu Sấm trước mặt Viên Thiệu, là vì cái gì chứ? Chính là vì hi vọng Viên Thiệu có thể mở mồm.
Có thể có người sẽ cảm thấy kì lạ, Viên Thiệu mở mồm thì có ích gì? Trên thực tế, từ sau khi Viên Thiệu lên làm đại tướng quân, trong tay ôm chặt con ấn đại tướng, có quyền ủy nhiệm quan viên.
Tào Tháo đem cái chức đại tướng quân nhường cho Viên Thiệu chẳng qua cũng chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Nhưng đồng thời, cũng đồng nghĩa với việc đem quyền cắt cử quan viên của triều đình chia sẻ cho Viên Thiệu.
Đây cũng chính là lý do tại sao Tào Tháo uy hiếp được cả thiên tử, chiếm giữ cái danh đại nghĩa, lại vô cùng kiêng kị Viên Thiệu. Cuối thời Đông Hán, quyền lực của đại tướng quân rất lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng. Nghĩ lại tên Hà Tiến kia, có thể trực tiếp kêu gọi chư hầu vào kinh, là có thể nhìn ra, cái chức đại tướng quân này có quyền hiệu lệnh thiên hạ. Tào Tháo tuy có cái danh đại nghĩa, nhưng Viên Thiệu cũng thế cũng có thể không nghe theo hiệu lệnh, hùng cứ một vùng Tứ Châu.
Đám Tuân Kham là do Viên Thiệu nhổ ra.
Mấy lời này của Viên Đàm đã nói rất rõ ràng:
- Ta có thể giúp Lưu Sấm đòi hỏi cái ngôi vị Bắc Hải tướng. Chỉ cần Lưu Sấm có thể có được chức Bắc Hải tướng, là có đủ sức mạnh, chống lại Bành Cầu.
Tuân Kham khẽ mỉm cười:
- Mạnh Ngạn nếu có thể có được chỗ dung thân, ta đảm bảo, lão sẽ rất cảm kích đại công tử.
Viên Đàm mỉm cười.
Y cười vô cùng vui vẻ, bởi vì từ trong lời nói của Tuân Kham, y nghe ra một ý tứ đặt biệt. Chỉ cần ngươi có thể giúp đỡ Lưu Sấm. Ngay cả Lưu Sấm cũng sẽ thần phục ngươi … Đây là khái niệm gì chứ? Lưu Sấm là con trai của Trung Lăng Hầu, là hoàng thúc Đại Hán, thân phận này đã được thực tọa. Điều quan trọng nhất là, sau lưng Lưu Sấm, còn ẩn dấu một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Mạng lưới quan hệ này rốt cuộc lớn đến cỡ nào? Viên Đàm không rõ lắm, nhưng từ việc đám người Trịnh Huyền, Quản Ninh ủng hộ Lưu Sấm không chút kiêng kị thì sức mạnh của mạng lưới quan hệ này không thể coi thường được.
Hơn nữa, Lưu Sấm vũ dũng hơn người.
Có thể hai lần đánh bại Lã Bố, bất kể là lão lấy nhiều đánh ít, hay là dùng quỷ kế gì, lão dù sao cũng đã đánh bại được Lã Bố.
Viên Đàm vô cùng thèm khát phần vũ lực này! Nếu như có thể có được sự phò tá của Tuân Kham, có được sự ủng hộ của thế tộc Dĩnh Xuyên, lại cộng thêm vũ lực của Lưu Sấm và mạng lưới quan hệ sau lưng lão nữa, y có thể đảm bảo có thể cứu vãn thế bại trong một thời gian ngắn, đồng thời có thể chiếm lại thế thượng phong trong tranh đoạt với Viên Thượng.
Viên Đàm có được những lời này, trong lòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Y hạ giọng nói:
- Tiên sinh không cần phải lo lắng, có ta ở đây. Nhất định sẽ không để cho Lưu Sấm chịu thiệt thòi đâu.
- Vậy, ta thay Mạnh Ngạn, tạ ơn đại công tử.
Vụ giao dịch này kết thúc tại đây trong mưa phùn gió nhẹ.
Tuân Kham quay về nhà, liền nhận được thư của Tuân Khuông, nói rõ ràng chi tiết mọi chuyện.
Thấy Tuân Đán bị Lưu Sấm áp chế, Tuân Kham lại đau lòng, lại có chút vui mừng. Đau lòng vì con gái bị dọa đến mức gặp ác mộng … Cái tên béo Lưu Sấm này, ngươi muốn dạy dỗ con gái ta, ta không ý kiến, nhưng sao có thể khiến người ta sợ đến mức này? Đồng thời, lão lại thích thú, bởi vì trong bức thư này Tuân Khuông đánh giá Lưu Sấm không thấp.
Mạnh Ngạn giỏi về dùng người, hơn nữa có thể bao dung, giết người càng quyết đoán hơn.
Chỉ với ba điểm này, cũng đủ cho Tuân Kham yên tâm hơn rất nhiều … Lão vẫn luôn lo lắng, tên Lưu Sấm này vì lưu lạc nhân gian, học được không ít điều, đơn thuần là một kẻ vũ phu. Nhưng bây giờ xem ra, Lưu Sấm không đơn thuần chỉ là một tên vũ phu, thậm chí còn giống dáng vẻ của một ông chủ.
Lão vui trong lòng, bữa cơm tối uống liền thêm hai chén rượu.
Trần phu nhân thấy bộ dạng lão như vậy, không kìm được hỏi:
- Phu quân, sao uống thoải mái thế?
- Đán Nhi gửi thư về, nó ở bên đó rất tốt.
- À?
- Nguyên Dận nói, Mạnh Ngạn là người có tài cán, là người có thể thành đại sự, ta vui vì người bạn cũ.
Trần phu nhân nghe vậy, lại tỏ ra có chút khinh thường.
- Nguyên Dận mới mấy tuổi đầu, biết gì chứ? Có thể thành đại nghiệp hay không, không phải chuyện nó có thể nhìn ra được … Ta không phải là nói Mạnh Ngạn không tốt, nhưng mà nói thật, với tí năng lực đó của nó, thì có thể làm được đại sự gì chứ? Cần binh không binh, cần tướng thì chẳng qua chỉ có mấy người ít ỏi. Mưu thần bên cạnh, cũng chẳng có người nào danh tiếng cả … Thành đại sự được không?
Trần phu nhân lắc đầu:
- E là rất khó.
Nào biết được, sau khi những lời này nói ra khỏi mồm, lại làm cho Tuân Kham nhớ tới một chuyện.