Muộn rồi!
Lưu Sấm ngồi dựa vào trụ cột hành lang gấp khúc trong hoa viên.
Đằng sau có tiếng bước chân, hắn không quay đầu lại nhưng nghe tiếng bước chân kia là đoán ra thân phận của người đến.
- Chép xong chưa?
Vẻ mặt tức cười nhưng hắn cũng không quay đầu lại mà hỏi. Mi Hoán ngồi xuống bên cạnh hắn, chau mày lắc đầu ra vẻ như "mệt chết đi được". Lưu Sấm cười ha ha cầm tay Mi Hoán nhẹ nhàng xoa tay nàng, nói: - Cơm chiều thế nào rồi? Biết nàng thích thanh đạm mà.
Nhớ đến món canh cá kia, vẻ mặt vui mừng của Mi Hoán liền tắt hẳn. Nàng hừ một tiếng duỗi cái lưng mệt mỏi lộ ra vẻ lười biếng.
- Đại Hùng, chàng thích Lã nương tử đúng không?
- Hả?
- Thiếp chưa bao giờ thấy chàng tức giận như hôm nay lúc đó khiến thiếp sợ hãi. Thiếp thừa nhận đúng là thiếp có kháng cự lại Lã Lam, nhưng cớ gì chàng phải tức giận như vậy, thậm chí là không tiếc mà đắc tội với Tuân gia, chàng không sợ sẽ rước phiền toái sao? - Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Nếu đúng là Viên Thiệu muốn đối phó với ta, một Tuân Kham cũng không thể ngăn cản được. Đại trượng phu sống trên đời, mọi chuyện sao có thể dựa vào sự giúp đỡ của người khác được? Nếu Viên Đàm phải dùng binh đối phó với ta, ta đánh với y một trận có ngại gì chứ? Ta không sợ Viên Đàm, ta chỉ không muốn một tiểu nha đầu lại tác oai tác quái ở nhà mình. Dù Tuân nương tử xuất phát từ suy nghĩ gì thì nha đầu Lã Lam kia cũng là khách của ta … Cô ấy không có tư cách giễu cợt khách của ta, cho dù là Tuân Kham đến đây thì cũng không được phép!
Mi Hoán mỉm cười! Nàng gật đầu hạ giọng nói:
- Vậy thì thiếp biết từ nay về sau phải làm thế nào rồi.
- Ừ!
Lưu Sấm nói tiếp:
- Còn về phần Lã tiểu thư … thực ra trong nhà này ngoài nàng ra, ta đối xử bình đẳng hết, không thiên vị ai cả. Lã Lam là một tiểu cô nương, tuy là con gái của Lã Bố nhưng không phải là sai lầm của cô ấy. Giống như Hoán Hoán, nàng xuất thân con nhà thương nhân cũng không liên quan gì đến nàng? Lã Bố là Lã Bố, cô ấy là cô ấy. Nếu Hoán Hoán nàng ở vào địa vị của cô ấy, hôm nay Tuân nương tử nói nhừng câu đó nàng sẽ nghĩ thế nào? Dù sao nếu đổi lại là ta cũng chắc chắn sẽ sống chết với Tuân Đán kia.
Mi Hoán trầm mặc chỉ cúi đầu không nói câu nào.
- Đại Hùng, thiếp sai rồi!
Một lúc lâu sau, nàng kéo tay lưu Sấm nhẹ nhàng nói lời xin lỗi. Nhưng, Mi Hoán chợt nói:
- Nhưng vấn đề là ở chỗ càng đối xử bình đẳng … Đại Hùng, lẽ nào chàng không phát hiện ra. Thực ra Gia Cát nương tử cũng giống Cam tỷ, đều đi theo chàng thực ra là thích chàng. Tiểu nha đầu Lã gia kia cũng vậy, rốt cuộc là chàng chọn thế nào? Càng đối xử bình đẳng như vậy lại càng làm cho người ta hiểu lầm, ngược lại càng thêm phiền toái. - Chuyện này …
Lưu Sấm không khỏi tức cười gãi đầu không biết phải thế nào mới tốt.
- Thực ra, chàng quyết ý lên bắc Thanh Châu, thiếp chỉ biết cả đời này của chàng chắc chắn không phải chỉ thuộc về một mình thiếp. Thiếp cũng biết chàng lo lắng cho thiếp. Thực ra chàng không cần phải thế … Nếu thích các cô ấy thì ở rể. Gia Cát nương tử cũng được mà Cam tỷ cũng thế, cho dù là tiểu nha đầu kia, đương nhiên nếu chàng không sợ chọc giận Lã Bố thì cũng không cần lo lắng. Nhưng chàng do dự như vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền toái không cần thiết. Thích thì thích, nếu không thích thì phải từ chối rõ ràng. Đại Hùng, chàng cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng thôi. - Hoán Hoán, ta …
- Được rồi, thiếp cũng không tị hiềm với các cô ấy nữa. Lúc trước phụ thân lấy sáu tiểu nương … Hừ chỉ là chàng phải làm rõ ràng ra một chút. Đặc biệt là Gia Cát nương tử, nếu chàng thực sự thích cô ấy thì đừng do dự. Thiếp biết chàng rất coi trọng Khổng Minh, nếu chàng và Gia cát nương tử thành chuyện tốt thì Khổng Minh sẽ không rời chàng. Nhưng nếu chàng vẫn do dự như vậy, dây dưa dài dòng thì cuối cùng ngược lại sẽ thành thù kẻ thù.
Mi Hoán dứt lời liền đứng dậy.
- Đại Hùng, chàng cứ nghĩ cho kĩ đi.
Nàng thản nhiên rời đi để lại Lưu Sấm ngồi phía xa.
Cuộc đời này có được Tam nương tử qua thật là may mắn. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm cũng không biết rốt cuộc cảm giác với Gia Cát Linh là cảm giác gì.
Gia Cát Linh rất dịu dàng, rất có phong thái của người trí thức cổ, tính tình cũng hiền lành, tướng mạo khá. Lưu Sấm vẫn cho rằng hắn rất có thiện cảm với Gia Cát Linh nguồn gốc chính là ở Gia Cát Lượng. Cái gọi là yêu nhau yêu cả đường đi chính là như vậy. Thậm chí Lưu Sấm cũng không có nghĩ đến phương diện đó.
Kiếp trước của hắn có hơi quái gở không giỏi về giao tiếp với các cô gái đẹp.
Còn ở kiếp này, hắn thấy có thể làm bạn với Mi Hoán đã là chuyện may mắn lắm rồi, cho nên dù có Gia Cát Linh, Cam phu nhân bên cạnh thì hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến họ.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, Gia Cát Linh cũng thế mà Cam nương tử cũng vậy, tội gì phải bôn ba theo hắn! Các cô ấy và Lưu Sấm hắn không có quan hệ họ hàng thân thích gì, tình nghĩa này chũng chỉ có trên trang giấy. Không chỉ có Gia Cát Linh mà gồm cả Lã Lam … người ta là tiểu cô nương, trong lòng có phiền muộn đầu tiên là nghĩ đến Lưu Sấm. Chạy đến tận Cao Mật tìm hắn chứ không đi tìm những người khác để nói.
Ngần đó đủ để nói lên rất nhiều chuyện … Đầu Lưu Sấm bắt đầu nhức. Thật ra mà nói, hắn vốn không am hiểu xử lý những chuyện tình cảm khúc mắc này.
Lẽ nào thực sự như Mi Hoán đã nói? Nói hắn không động lòng là nói dối, nhưng Lưu Sấm vẫn cảm thấy bối rối.
Sử dụng câu của đời sau chính là người hèn hạ hoặc là kẻ quái gở.
Lưu Sấm cảm thấy, hình như hắn có hơi ti tiện … Tuân Đán theo Tuân Khuông ở lại nhà Trịnh Huyền hai ngày. Trong hai ngày này, Lưu Sấm cũng không đến thăm lại càng không để ý gì đến. Thái Sử Hanh theo cùng với mẹ và vợ của Thải Sử Từ từ Võ Tráng chuyển đến ở lại Cao Mật.
Vốn dĩ, Thái Sử Từ hy vọng lão phu nhân có thể ở lại Tráng Võ để tiện cho y chăm sóc. Nhưng lão phu nhân lại không nỡ rời xa đứa cháu, muốn đi cùng Thái Sử Hanh. Thái Sử Từ lại lo lão phu nhân không có người chăm sóc liền bảo vợ hộ tống lão phu nhân đến Cao Mật.
Lưu Sấm ở Cao Mật mua một căn nhà để cho lão phu nhân và ba người nhà ở đó.
Sau đó, hắn lại dẫn theo Thái Sử Hanh đến quý phủ Trịnh Huyền. Sau khi được sự đồng ý của Trịnh Huyền, Thái Sử Hanh có thể đến dự thính tại Trịnh Phủ.
Gia Cát Lượng rất vui vì có một người cùng tuổi làm bạn. Ngay từ đầu. Thái Sử Hanh cũng không chịu phục Gia Cát Lượng. Nhưng có trời mới biết Gia Cát Lượng dùng thủ đoạn gì mà chỉ trong hai ngày đã làm cho Thái Sử Hanh trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, biến cậu thành người hầu của y.
Lưu Sấm cũng không quan tâm đến thủ đoạn của Gia Cát Lượng. Sau đó hắn tìm đến Vương Tu nói ý tưởng lúc trước của mình cho Vương Tu nghe. Vốn dĩ, Lưu Sấm còn định khuyên Vương Tu một chút, không ngờ chưa đợi hắn nói xong Vương Tu đã đồng ý đến Giao Đông.
Lưu Sấm bái Vương Tu làm Trưởng sử thay mặt cho hắn hoàn thành nhiệm vụ ở hai huyện Tức Mặc và Giao Đông.
- Thúc Trị có biết vì sao ta phái ngươi đi Giao Đông chứ?
Vương Tu khẽ cười trầm giọng nói:
- Công tử yên tâm, Tu biết nặng nhẹ, tuyệt đối không chậm trễ sau khi Từ tướng quân giành được sẽ cướp Lư xã nhập thu.
Lư xã là cửa ngõ của Đông Lai. Còn sau khi Từ Thịnh phá được Tức Mặc và Giao Đông, Lưu Sấm liền lệnh cho Từ Thịnh đóng ở huyện Giao Đông lấy Ổ bảo của Công Sa gia làm quân doanh, bắt đầu huấn luyện binh mã. Ngoài mặt, Lưu Sấm lo lắng tàn dư của Công Sa gia sẽ sinh sự ở Giao Đông. Nhưng trên thực tế, đã sẵn sàng chuẩn bị cướp lấy Lư xã.
Vương Tu làm Trưởng sử đóng ở Giao Đông, vừa mở rộng khai hoang vừa vào thu phải chuẩn bị khai chiến với Lư xã. Biết rằng, vì có thể đảm bảo sau khi chiếm được Lư xã, Lưu Sấm đã đem Tiêu Lăng từ Kiềm Tưu điều động ra làm Phó tướng của Từ Thịnh. Với năng lực của hai người này, cướp Đông Lai không thành vấn đề.
Nhưng trước khi khai chiến với Đông Lai, Lưu Sấm quyết định trì hoãn một chút để tích trữ đủ lực lượng.
Thảo luận với Vương Tu xong, hôm sau Vương Tu liền lên đường đến Giao Đông. Lưu Sấm để cho Bộ Chất tạm đảm nhiệm việc chính tại Cao Mật, đồng thời sắp xếp cho Gia Cát Lượng làm một nhiệm vụ, để y trợ giúp Bộ Chất phụ trách xử lý văn án. Hắn không cần Gia Cát Lượng phải đề nghị gì với Bộ Chất. Hắn chỉ cần để Gia Cát Lượng suy nghĩ nên sắp xếp thế nào.
Đợi tất cả mọi chuyện được sắp xếp thỏa đáng. Lưu Sấm đột nhiên phát hiện hắn đã không có việc để làm rồi.
Ngày hôm nay, hắn mới luyện xong Long xà cửu biến thì Chu Thương đến báo Trịnh Huyền đến hỏi thăm.
Lưu Sấm ngẩn người vội vàng ra nghênh đón. Sau khi gặp Trịnh Huyền, chợt nghe ông nói:
- Mạnh Ngạn, khá lắm, giải quyết được đám ồn ào rồi lại không muốn qua à.
- Thế phụ, ý của người là …
- Nguyên Dận, ta ở bên kia đã ba ngày rồi! Cũng trị được nha đầu kia rồi. Nếu lại giằng co nữa sẽ khiến Tuân Kham sinh lòng bất mãn. Dù thế nào thì sau này tiểu nha đầu kia cũng là vợ ngươi. Lúc cha ngươi còn sống đã cùng Hữu Nhược định ra cuộc hôn nhân này … Nếu không lựa lời với tiểu nha đầu này mà lại có hơi mạnh mẽ đã khiến nó cũng thiệt thòi rồi, mà dọa thì cũng dọa rồi. Nhưng nếu như thật sự náo loạn đến mức không thể giải được, thì giữa ngươi và Hữu Nhược cũng không phải chuyện tốt.