Chương 211: Quyển 1 Chương 158-Thích Khách Đến Từ Đại Hán Hoàng Thúc (2) (2)

So sánh với những người xuất hiện trước Gia Cát Lượng, trong Tam Quốc chứa nhiều mưu sĩ, Lưu Sấm còn thích hai người.

Một người là Đông Ngô Lục Tốn Lục Bá Ngôn, người kia chính là Tào Ngụy Quách Gia Quách Phụng Hiếu.

Chỉ có điều, hắn vạn lần không ngờ, người mưu sĩ hắn vô cùng sùng bái, lúc này đã đem hắn xếp vào danh sách địch nhân. Tuy nhiên, cho dù là biết, Lưu Sấm cũng không để ý quá mức. Bởi vì hắn bây giờ, còn có rất nhiều chuyện quan trọng, cần phải xử lý.

Thái Sử Từ cướp lấy vịnh Giao Châu, làm cho thanh danh của Lưu Sấm lại càng được nâng cao.

Được sự giúp đỡ của Trịnh Huyền, Lưu Sấm có được sự ủng hộ của hai huyện nhỏ là Cao Mật và Di An, hùng cứ ở giữa Duy Thủy và Gia Thủy , trở thành một lực lượng không thể khinh thường ở Bắc Hải quốc.

Tuy nhiên, từ khi Dịch Thôi tiến hành phát triển phương pháp đồn điền, Lưu Sấm lại gặp phải rất nhiều phiền toái lớn.

Lưu dân gia tăng, khiến cho lương thực ngày càng thiếu thốn.

Hơn nữa dựa theo cày bừa vụ xuân sắp bắt đầu, nông cụ, dê bò cùng với hạt giống, đã khiến Lưu Sấm không thể không đối mặt với khó khăn không nhỏ. Cho dù Vương Tu và Tả Bá ở hai địa phương Cao Mật và Di An ra sức ủng hộ, cũng chỉ có thể duy trì binh mã của Lưu Sấm ở hai địa phương đó, căn bản không có lương thực dư thừa. Dưới tình huống như vậy, cày bừa vụ xuân, gieo trồng cái gì, cũng đã trở thành một vấn đề mấu chốt. Đại lượng nhân khẩu dũng mãnh, tất nhiên lương thực sẽ thiếu thốn. Tuy rằng Lưu Sấm đã cho Mi Phương phụ trách mua đồ ăn lương thực, nhưng trên thực tế, cũng chỉ là như muối bỏ biển mà thôi. - Ta nghe người ta nói, Tây Xuyên có một loại cây, gọi là cậy cao lương, sản lượng rất lớn.

Giữa năm Vĩnh Hòa, cây cao lương từ Tây Xuyên du nhập vào Lương Châu, đã thử trồng thành công, ở Quan Trung có chút thịnh hành. Loại này gieo trồng thu hoạch dễ dàng, hơn nữa thích ứng rất nhanh. Lưu công tử nếu lo lắng về vấn đề lương thực, hay là cho người ta trồng thử cây cao lương, nói không chừng có thể mang đến niềm vui ngoài mong đợi. - Cây cao lương?

Lưu Sấm nghi hoặc nhìn Vương Tu, có chút ngỡ ngàng.

Thật sự là hắn muốn tăng năng suất thu hoạch, tuy nhiên lại không nghĩ ra cây gì. Trong trí nhớ, khoai lang, khoai tây các loại thu hoạch đều rất cao, đáng tiếc trước mắt ở Trung Quốc còn chưa xuất hiện.

Về phần cây cao lương ? là cây gì ?

- Cây cao lương tên là cao lương, rất phổ biến ở phía bắc.

Vương Tu không giải thích rõ ràng được, tìm một trang giấy, vẽ một bức hình để Lưu Sấm phân biệt.

Lưu Sấm xem đi xem lại cũng không phân biệt được đó là cây ngũ cốc gì, sau khi xem xong, hắn không kìm nổi ranh mãnh nói:

- Cây cao lương cái gì, không phải là cây cao lương! Hóa ra, cây cao lương này đã phát triển ở Hoa Hạ sao? Nhưng hắn vẫn chưa thật rõ lắm.

- Thúc Trị, bây giờ thu thập giống cây cao lương, chỉ sợ là không kịp.

Vương Tu cười nói:

- Công tử không cần phải lo lắng, giống cây cao lương, ta đã thu thập được một chút. Hồi trước lúc ta du học ở Bắc Cương, thấy cây cao lương phát triển mạnh, hơn nữa sản lượng rất lớn, trong lòng liền suy nghĩ, muốn phát triển ở Bắc Hải quốc. Chỉ có điều Bắc Hải vẫn lấy kê, ngô là chính, muốn mọi người thay đổi thói quen, có chút khó khăn. Bất đắc dĩ, ta chỉ còn cách bảo người nhà trồng thử cây cao lương ở điền trang, mới bắt đầu thì bị thất bại, cho tới bây giờ sản lượng đã dần dần ổn định, cho nên cũng tích cóp được không ít giống. Cây cao lương này, người Bắc Hải quốc không thích trồng, nhưng nếu công tử quyết định đồn điền. Ngược lại có thể phát triển ở trong đồn điền.

Vương Tu ban đầu có chút căm thù đối với Lưu Sấm, cho tới bây giờ đã dần dần hợp tác, cũng là do Trịnh Huyền hòa giải.

Hơn nữa, thân phận Lưu Sấm đã xác định, Vương Tu cũng không muốn làm chim ra mặt. Hai người thường xuyên cùng thảo luận sự tình ở cùng một chỗ, quan hệ này đã dần dần thân cận hơn. Hiện giờ, lúc Lưu Sấm nghị sự ở biệt viện của Nghị gia, Vương Tu cũng đến nghe, đôi khi còn bổ sung thêm.

Lưu Sấm mừng rỡ, liên tục gật đầu.

- Nếu đã như vậy, ta có thể mua giống giá cao ở chỗ thúc Trị.

- Ôi, đây cũng tính là sự tình, công tử làm, cũng là muốn tạo phúc một phương. Ngày mai ta liền phái người theo lão gia đem giống đưa tới, phối hợp với đồn điền của công tử Tuy nhiên, ta còn có một thỉnh cầu. Vốn, năm nay ta cũng chuẩn bị lập đồn điền ở ngoài thành Cao Mật, đáng tiếc đối với sự việc này lại không hiểu nhiều lắm. Nếu công tử bên này đã chuẩn bị xong, có thể lập đồn điền ở Cao Mật luôn không? Thật ra, tình hình của Cao Mật, Đông Võ và những nơi khác không khác nhau nhiều lắm.

Ở giữa Giao Thủy và Duy Thủy, bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn, nên đại đa số ruộng đất bị bỏ phế, hoang vu.

Năm trước, Tào Tháo lập thành công đồn điền ở Duyện Châu, đã khiến cho Vương Tu suy nghĩ. Nhưng chỉ bằng lực lượng của hắn ta ở huyện, căn bản không thể thành lập đồn điền được. Loại sự tình này, nhất định phải có người am hiểu đến phụ trách làm. Mà Vương Tu căn bản không điều động được người đến, vì chuyện này mà suy nghĩ lo lắng rất nhiều.

Thủ hạ của Lưu Sấm có người, lại có binh mã làm chỗ dựa.

Lưu dân nếu là đám nhiều chuyện, nhất định sẽ bị Lưu Sấm trừng phạt không nương tay.

Vương Tu sau khi biết Lưu Sấm chuẩn bị lập đồn điền, liền suy nghĩ muốn cùng Lưu Sấm làm việc này.

Nay lại nghe thấy Lưu Sấm vì sản lượng lương thực thu hoạch mà lo lắng, Vương Tu liền có chủ ý. Y lấy mầm giống cây cao lương làm bước đầu, đạt được sự ủng hộ của Lưu Sấm, coi như là đã giải quyết xong sự việc.

Sau khi tiễn bước Vương Tu, Lưu Sấm lại cùng Bộ Chất và Lã Đại thảo luận rất lâu.

Dựa vào Cao Mật, Đông Võ, vịnh Giao Châu và những nơi khác ở phía đông con sông, có đặc điểm nguồn nước dồi dào, Lưu Sấm lại kết hợp với khoa học nông nghiệp ở hậu thế, thí điểm trồng dâu nuôi cá. Tuy nhiên, phương thức trồng trọt này cần từ từ suy nghĩ thêm, ít nhất là trong năm nay, rất khó có thể mở rộng thêm.

Lưu Sấm bây giờ cũng đang tiến hành nghiên cứu, cho nên cũng không quá lo lắng.

Tuy nhiên, với Vương Tu mà nói, ngược lại kiến nghị của Lưu Sấm là một cơ hội tốt.

Ở hậu thế, nhắc tới năng suất thu hoạch, rất nhiều người cũng giới hạn vài loại, hơn nữa rất nhiều giống, ở thời đại này vẫn chưa xuất hiện.

Nhưng thực tế, trên đất Hoa Hạ cũng có rất nhiều cây cho năng suất thu hoạch cao, chỉ có điều người ta lại không biết.

Đặc biệt ở khu Bắc Cương, rất nhiều cây có năng suất thu hoạch cao đã bắt đầu mở rộng, nhưng rất ít người biết. Lưu Sấm và đám người Bộ Chất thảo luận một chút, quyết định gọi Phương Mi trở về, giao cho y phụ trách việc này. Cây cho năng suất thu hoạch cao, ở thời đại này, có thể sánh ngang với báu vật.

Sau khi thỏa thuận thương lượng với đám người Bộ Chất xong, Lưu Sấm chuẩn bị ra ngoài.

Hắn muốn ra ngoài thành xem việc xây dựng cải tạo lò xưởng.

Sau khi Phí Ốc đến Cao Mật, liền đề nghị Lưu Sấm xây một lò xưởng nhỏ ở bên sông Duy Thủy, dùng để chế tạo binh khí.

Mà Lưu Sấm, lúc này cũng có rất nhiều ý tưởng, cần mượn cơ hội này tiến hành thử nghiệm, vì thế liền hạ lệnh, mệnh Hứa Chử xây dựng một lò xưởng ngay bên cạnh đại doanh bên sông Duy Thủy. Xây dựng xưởng ở bên cạnh quân doanh, vừa thuận lợi cho việc bảo hộ, đồng thời cũng thuận lợi cho Lưu Sấm tiến hành nghiên cứu.

Nhưng mà, Lưu Sấm mới đi ra, liền gặp Gia Cát từ bên ngoài trở về.

- Mạnh Ngạn ca ca, huynh đang muốn đi đâu?

- À, ta đang muốn đi ra lò xưởng, xem tiến độ bên Phí Ốc bọn họ tiến hành đến đâu rồi.

- Cùng đi, cùng đi.

Gia Cát Lượng vừa nghe, tinh thần liền tỉnh táo.

Lưu Sấm thấy y hưng trí bừng bừng, cũng không tiện cự tuyệt, vì thế liền gật đầu đáp ứng.

Hắn cùng Gia Cát Lượng đi ra cửa chính của biệt viện, thấy Chu Thương đã mang theo hai mươi danh Phi Hùng Vệ chờ sẵn.

Lúc Lưu Sấm chuẩn bị lên ngựa, chợt nghe một trận khua chiếng gõ trống truyền đến. Từ đầu đường, một đám người đi tới, khoác lụa hồng treo dải lụa trước cửa, nhìn qua hình như là một đội rước dâu. Lưu Sấm cũng không để ý, liền kéo Gia Cát Lượng sang một bên, muốn nhường đường cho đối phương.

Hắn đứng ở bên đường, chăm chú nhìn đoàn rước dâu ngày càng tới gần.

Đột nhiên, có người hô to một tiếng,

- Giết chết Lưu Sấm, đừng để hắn chạy thoát.

Đội khua chiêng gõ trống trong đám rước dâu ban đầu, trong lúc đó trở nên đằng đằng sát khí. Hơn trăm người cùng kêu lên hò hét, rút đoản đao ra, nhằm hướng Lưu Sấm chạy tới. Lưu Sấm hoảng sợ, vội đẩy Gia Cát Lượng ra bên cạnh. Hắn vốn là mặc y phục hàng ngày xuất hành, nên cũng không đem theo binh khí tùy thân.

Hai thích khách tiến lên rút đao đâm về phía Lưu Sấm, Lưu Sấm tay mắt lanh lẹ, nắm lấy cái chốt cọc ngựa ở bên cạnh, dùng lực dưới chân, BA nhổ cây cọc dưới chân lên, cầm cây cọc buộc ngựa trong tay, húc đầu liền đánh về phía đối phương.

Tên thích khách nâng đao lên chắn, lại bị Lưu Sấm một gậy giáng xuống nằm ở trên mặt đất. Chỉ thấy Lưu Sấm một bước vượt lên phía trước, chắn trước người Gia Cát Lượng, vung cái cọc buộc ngựa, đập một tên thích khách khác vỡ toang đầu. - Khổng Minh, trở về!

Hắn hét lớn một tiếng, rồi nhằm hướng đám người xông tới.

Cùng lúc đó, đám người Chu Thương cũng kịp phản ứng, đều rút binh khí ra, ngăn đám thích khách lại.

Gia Cát Lượng sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, đứng dậy xoay người bỏ chạy.

Từ trong cửa phủ, rất nhiều Phi Hùng Vệ xong ra, có hai Phi Hùng Vệ tiến lên ôm lấy Gia Cát Lượng, mang y vào trong phủ. Lưu Sấm tiếng như cự lôi, cái cọc buộc ngựa lao vun vút, đâm tới đám người.

Cái cọc buộc ngựa đó chí ít cũng có hai mươi cân, nhưng trong tay Lưu Sấm lại cảm giác nhẹ như không. Có cái cọc ngựa trong tay, căn bản cũng không sợ dao kiếm của đối phương chém phải. Ngược lại, mỗi lần vung cọc ra, đều có thể đập thích khách gãy xương đứt gân. Đương nhiên, đám thích khách này cũng không tầm thường, nhưng đối mặt với Phi Hùng Vệ đã trải qua trăm trận chiến có vẻ, không phải là đối thủ.

Lưu Sấm liên tiếp đánh mười mấy thích khách, đoạt được trong tay hai tên thích khách, hai thanh đại đao.

Có đại đao trong tay, càng lộ ra uy lực kinh người.

Trong lúc nhất thời, trước cửa biệt việt tiếng kêu rung trời, hai bên giằng co ở một chỗ, chém giết không ngừng.

Trận chiến ước chừng kéo dài không đến mười phút, thích khách đều bị giết hết.

Cả người Lưu Sấm đẫm máu, đứng ở giữa thi thể, vẻ mặt lạnh như băng.

Đám thích khách này, cuối cùng là đến từ đâu? Hắn ngồi xổm xuống trước một thi thể, hai mắt chăm chú nhìn, đột nhiên giật bên hông tên thích khách xuống một tấm thẻ bài màu đen. - Nguyên Phúc, phía người đi thăm dò một chút, xem thẻ bài này, là có ý gì.

Lưu Sấm nói xong, ném tấm thẻ bài cho Chu Thương.

Ngay khi hắn định quay người rời đi thì trong nháy mắt cảm thấy có một hơi lạnh chạy dọc sống lưng, thấy lạnh cả người.

Cảm giác đó, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vào vậy! Lưu Sấm mặt liền biến sắc, vừa định xoay người.

Chợt nghe thấy tiếng dây cung vang lên, một mũi tên nhọn từ trong hẻm nhỏ bên cạnh bắn ra.

Chân hắn di chuyển một bước thân hình đột nhiên quay lại, mũi tên chạm vào đao thép trong tay kêu keng lên một tiếng, cùng lúc đó cao giọng quát:

- Nguyên Phúc, thích khách vẫn còn đồng đảng.

Chu Thương nghe xong, ngay tức khắc, mang người liền vọt vào trong hẻm nhỏ.

Liên hoàn ám sát! Lưu Sấm bị làm cho sợ tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Hắn đang muốn cất bước thu hồi, tuy nhiên lại dừng bước lại. Cái cảm giác lạnh sống lưng ban nãy, vẫn chưa có biến mất, một cỗ sát khí như có như không, đã xem hắn khóa lại.

Không tốt, còn có thích khách! Ý niệm trong đầu Lưu Sấm vừa hiện lên, đã thấy từ trên một cây đại thụ bên đường phóng ra một bóng người, cầm kiếm sắc trong tay, đâm về hướng Lưu Sấm