Bành Cầu chưa bao giờ có cảm giác bị xúc phạm như thế, thân thể gã như muốn nổ tung, tròng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trịnh Huyền.
Khi vừa mới bắt đầu Trịnh Huyền đưa lời mời, đây rõ ràng vì tìm chỗ dựa cho Lưu Sấm, đáng tiếc là Bành Cầu gã không nhìn ra.
Gã nghĩ vì mối quan hệ của gã và Khổng Dung, Trịnh Huyền sẽ phải ủng hộ gã.
Ngẫm nghĩ lại lúc trước gã mất biết bao công sức mới được Khổng Dung xem trọng, sau đó làm việc cẩn trọng trong nhiều năm càng vất vả và công lao càng lớn thế nên khi được Tào Tháo sắc phong đã mừng rỡ vô cùng, tự đắc sau này gã sẽ thăng tiến khá nhanh.
Bành Cầu đương nhiên biết Trịnh Huyền có uy vọng ở Bắc Hải quốc.
Nhưng gã đã nghĩ Trịnh Huyền ủng hộ Khổng Dung nhất định cũng sẽ ủng hộ gã.
Nào biết được … Quản Ninh, Bỉnh Nguyên là hai danh sĩ nổi tiếng bấy giờ.
Một con rồng đầu đàn, Khổng Dung chắc sẽ không dám đắc tội.
Có thể nói hôm nay Trịnh Huyền gần như mời hầu hết tất cả các danh sĩ đến, thậm chí có cả Lưu Chính.
Hán thất tuy rằng suy yếu, Bắc Hải Vương xuống dốc từ lâu, người nổi danh nhất là Lưu Hi lại chạy đến An Nam làm Thái Thú, tị nạn ở Giao Châu.
Lưu Chính tự xưng danh tuy không quá vang dội nhưng dù sao cũng là đại diện cho huyết mạch của Bắc Hải Vương.
Quản Ninh cũng tốt, Bỉnh Nguyên cũng tốt … Bao gồm cả Lưu Chính nữa Bành Cầu đều khinh cả nhưng không dám đắc tội.
Về phần Lưu Tử Chính vốn tên là Lưu Bình là một cường hào ở quận Bình Nguyên, là dòng họ Hán thất.
Trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa người này không có thanh danh gì nhưng trong Tam Quốc Chí lại có ghi lại mối quan hệ của y. Người tên Lưu Bình này vô cùng ghét Lưu Bị, từ lúc học môn hạ Lư Thực đã cực kỳ ghét Lưu Bị, gia cảnh của Lưu Bị không thật sự tốt. Lưu Bình ghét Lưu Bị không phải vì gia cảnh bần hàn, mà chính vì bản tính xa hoa của Lưu Bị, rõ ràng gia cảnh nhà gã không tốt nhưng suốt ngày mặc hoa phục, đi rêu rao khắp nơi, ăn uống nhậu nhẹt … Lưu Bình đối với thói quen này của Lưu Bị thật sự căm ghét đến tận xương tủy.
Thế nên sau khi Lưu Bị bị Lư Thực đuổi đi, Lưu Bình thậm chí còn vui mừng.
Nhưng Lưu Bị lại không chịu hối cải, ngược lại ngày càng lún sâu thêm, mọi người tuyên dương y là dòng họ Hán thất, là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương.
Điều này càng làm cho Lưu Bình thêm tức giận.
Nguyên nhân khá đơn giản, Lưu Bình cũng là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, lại cùng đồng tộc với Lưu Bị.
Theo đạo lý mà nói nếu hai người là huynh đệ đồng tông, hơn nữa còn là đồng môn hẳn chắc là phải hỗ trợ tôn kính lẫn nhau mới đúng nhưng Lưu Bình lại cho rằng hành vi của Lưu Bị khiến con cháu của Trung Sơn Tĩnh Vương hổ thẹn, chỉ có trình độ dệt chiếu buôn giày mà còn luôn miệng nói là dòng họ Hán Thất.
Dòng họ Hán thất mà phải lăn lộn thê lương thế sao? Sau này, Lưu Bị theo Điền Giai tại Thanh Châu có công chống đỡ Viên Thiệu nên được thăng chức Bình Nguyên Tướng.
Phải biết rằng lúc ấy chư hầu mọc nên như nấm, Lưu Bị thân là dòng họ Hán thất không suy nghĩ đến việc đền đáp quốc gia lại chạy đi hiệu lực cho một chư hầu. Lưu Bình đối với Công Tôn Toản Điền Giai không có ý kiến gì nhưng trong lòng lại nghiêng về Viên Thiệu hơn, dù sao bốn đời Viên Thiệu là Tam Công, cũng là tuấn kiệt, Lưu Bình đối với người như vậy đương nhiên cảm tình nhiều hơn, cho nên khi Lưu Bị đảm nhiệm Bình Nguyên Tướng thậm chí Lưu Bình phái thích khách ám sát Lưu Bị.
Đương nhiên thích khách không thành công! Người bên cạnh Lưu Bị có Quan Trương hộ tống, tối còn ngủ chung, thích khách sao có thể ám sát thành công chứ? Chuyện này sau cũng không thể nào giải quyết được.
Lưu Bị ở Bình Nguyên cũng không dừng lại lâu lắm, liền biết được Tào Tháo xuất binh chinh phạt Từ Châu, Lưu Bị liền rời Bình Nguyên đến Từ Châu cứu viện Đào Khiêm.
Sau lần đó hai người không xuất hiện cùng nhau.
Lưu Bình ở Thanh Châu cũng có chút uy danh.
Y vốn chỉ muốn đến bái kiến Trịnh Huyền nhưng sau khi nghe chuyện của Lưu Sấm lập tức giơ tay tán thành.
Nguyên nhân rất đơn giản vì Lưu Sấm có thể khiến Lưu Bị kinh ngạc Theo Lưu Bình, ai có thể làm cho Lưu Bị khó chịu thì đều là bạn tốt! Hơn nữa Lưu Sấm lại là con trai của Lưu Đào, người chung quanh cũng tuyên dương hắn, nhưng theo cách nhìn của Lưu Bình tính chất của hắn và Lưu Bị hoàn toàn khác nhau. Lưu Sấm gặp nhiều khó khăn lưu lạc trong giang hồ, chỉ cần hắn thật sự là con trai của Lưu Đào thì không làm gì đáng trách cả, nhưng người tên Lưu Bị kia dựa vào hoàng thân quốc thích sử dụng chiêu bài, nói khó nghe hơn chính là lừa bịp, Lưu Bình nhận ra điều đó.
Mà nay thân phận của Lưu Sấm đã được Trịnh Huyền xác nhận, đầy đủ mọi nhân tố nên cũng không thành vấn đề gì.
Tuy uy danh của Lưu Bình không bằng Trịnh Huyền, cũng không được như Quản Ninh và Bỉnh Nguyên.
Nhưng dù sao hắn cũng thuộc dòng họ Hán thất, hơn nữa đường đường chính chính thuộc dòng họ hoàng tộc cho nên nói ra cũng có phân lượng.
- Mạnh Ngạn, ngươi thật sự đánh bại Lã Bố sao?
Ngồi trong thư phòng Lưu Bình không kìm được tò mò hỏi:
- Người tên Lã Bố kia có biệt danh là Hao Hổ, sao ngươi có thể đánh bại hắn những hai lần?
Lưu Sấm nhếch miệng cười, trên mặt hiện lên vẻ mặt cộc lốc.
- Hai lần đánh bại Lã Bố không chỉ có mình ta. Lần đầu tiên, là Tử Nghĩa và Trọng Khang tấn công Lã Bố trước, hai người này đều là dũng tướng, khi Lã Bố yếu thế ta lại ra tay thì thắng hắn có khó gì. Lần thứ hai cũng có Tử Nghĩa bên cạnh dùng tên tượng trợ thủ cho nên ta dùng toàn lực giao thủ cùng Lã Bố, mà Lã Bố lại không phát huy toàn lực được cho nên y mới bại hai lần. Ta đánh bại Lã Bố hai lần không phải ta mạnh hơn hắn mà chỉ do hắn khinh địch.
Nếu lúc này Lưu Sấm ôm cả công lao hai lần đánh bại Lã Bố lên người có lẽ Lưu Bình sẽ không tin.
Y mỉm cười gật đầu nói:
- Mạnh Ngạn đúng là người thật thà.
Dứt lời, Lưu Bình không nói gì thêm.
Tuy nhiên nghe những lời này thốt ra, Lưu Sấm lại nghe có hàm nghĩa khác.
Lưu Bình và Viên Thiệu có quan hệ thân thiết.
Khi Lưu Sấm và Lưu Bình nói chuyện, Trịnh Huyền ngồi bên cạnh vẫn không nói tiếng nào.
Quản Ninh bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, còn Bỉnh Nguyên tò mò đánh giá Lưu Sấm.
Gia Cát Lượng đứng phía sau Lưu Sấm không khỏi có chút khẩn trương, y tuy kiêu ngạo nhưng trước mặt nhà thông thái như Trịnh Huyền y cảm thấy áp lực vô cùng, khiến miệng khô lưỡi đắng, nhìn trộm sang Lưu Sấm đã thấy thần sắc hắn vẫn như thường.
Trịnh Huyền đột nhiên mở miệng nói:
- Mạnh Ngạn, có chuyện ta cần ngươi hiểu.
- Xin mời Trịnh Công dạy dỗ.
- Tử Kỳ gặp nạn quả thật là bất hạnh của Hán thất, chúng ta vẫn cảm thấy vô cùng bi thương. Cứ nghĩ hậu nhân Tử Kỳ, Tể Bắc Trinh Vương đã tuyệt tự, không nghĩ ngươi gặp đại nạn không chết càng có danh thế như vậy ta cũng vui mừng thay cho Trung Lăng Hầu, chuyện của ngươi ta đã tìm hiểu qua, thật sự ngươi phải trải qua khá nhiều chuyện cũng không thể nào trách ngươi được.
Sở dĩ ta ủng hộ ngươi gia nhập vào Bắc Hải ngoại trừ vì Trung Lăng Hầu còn có nguyên nhân khác. Ta biết hiện giờ ngươi chiếm giữ ba huyện Đông Võ, đánh bại Tiêu Kiến, uy danh hiển hách. Nếu ngươi muốn vào Bắc Hải dù ta không đồng ý cũng không thể thay đổi chủ ý của ngươi, Bắc Hải từ khi quân Khăn vàng loạn đến nay thảm họa chiến tranh vẫn còn kéo dài, thực sự khá suy yếu. Ban đầu Văn Cử ở Bắc Hải, trọng văn không trọng võ nên bị Viên Đàm đánh bại, bất đắc dĩ đành rời đi.
Cho nên dù ta có ngăn cản ngươi, với binh lực của Bành Cầu chỉ sợ cũng không thể ngăn cản ngươi tiến vào, ngược lại có thể gây thảm họa chiến tranh, tất sinh cảnh lầm than … Ta muốn ngươi cam đoan sau khi vào Bắc Hải không nên vọng động binh đao không nên khai chiến. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ Bắc Hải có thể bình an, nhưng không muốn làm thế cục Bắc Hải trở nên hỗn loạn … Ngươi có thể làm được không? - Việc này … Lưu Sấm do dự một chút hạ giọng nói:
- Như lời thế phụ nói … Thật sự Sấm đến không phải để giết người, trước đây làm thế bất quá cũng chính vì đường sinh cơ.
Yêu cầu của thế phụ, cháu không dám khẳng định có thể làm được. Cháu chỉ có thể nói người không phạm cháu, cháu không phạm người … Nếu không có người đánh cháu cháu tất nhiên không khai chiến. Nhưng nếu người đến tận cửa cháu cũng không thể khoanh tay chịu chết, gia phụ năm đó bị Thập Thường Thị làm hại khiến cháu hiểu được đạo lý, hư danh như mây khói, nếu muốn giữ được mạng sống tay phải cầm chắc đao, không có điều này dù có danh khí cao hơn kết quả cũng chỉ còn lại một nấm mộ xương khô mà thôi.
Những lời này của Lưu Sấm khiến Trịnh Huyền nhăn mặt.
Sau đó lão chợt thở dài một tiếng nói:
- Ngươi giống hệt cha ngươi, đều cùng một kiểu người có bản tính cương liệt, không để cho người khác khuất nhục. Tuy nhiên ngươi và cha ngươi lại có điểm bất đồng, cha ngươi hết lòng tin vào đạo đức, văn chương còn ngươi chỉ tin tưởng vào thanh thép trong tay … Cũng không trách ngươi được, mấy năm nay lưu lạc giang hồ có lẽ gặp nhiều chuyện bất bình mới khiến ngươi nghĩ như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết sau khi tiến vào Bắc Hải ngươi định làm gì?