- Đùng!
Tang Bá nghe thấy, giận tím mặt.
Nói thật, y đích thật có chút kiêng dè Lã Càn.
Sau khi Lã Càn đảm nhiệm Thái thú quận Thái Sơn, khiến các lộ cường nhân đều cúi đầu phục tùng.
Lúc ấy Tang Bá cũng là một chi trong Thái Sơn tặc mà tương đối có tiếng tăm, thấy Quách Tổ, Công Tôn Độc những người này đều rời núi đầu hàng, trong lòng y có chút bối rồi. Thế là vội vội vàng vàng, rút khỏi quận Thái Sơn, để tránh mặt Lã Càn. Lựa chọn này của y cũng không sai lầm, nhưng trong lòng lại có cảm giác tự mình lúc đầu có sợ Lã Càn, mới rời khỏi quận Thái Sơn, cho nên liên tục có khúc mắc với Lã Càn.
Nay Lã Đại đột nhiên nhắc tới, đã nói trúng ngay nỗi đau của Tang Bá.
- Chỉ là Lã Tử Khác hèn mọn này, ta có gì phải sợ ư?
Y đứng lên, vừa mới nổi cáu, chợt nghe bên ngoài có Tiếu Giáo tới báo, nói là có chiến báo của Đông Võ.
Lưu Sấm và Tiêu Kiến khai chiến, nhưng đã tác động không ít lòng người.
Lã Càn đang để ý tới, Tang Bá cũng vậy, thậm chí cả Trương Liêu đồn trú tại huyện Đàm cũng có hứng thú với tình hình chiến trường huyện Đông Võ.
Ngoài ra, còn có người Bắc Hải Quốc, cùng với lực lượng khắp Thanh Châu, đều im lặng chú ý tới sự phát triên của chiến trường Đông Võ.
Tang Bá tiếp nhận chiến báo đưa tới từ tiền phương, liếc mặt đọc nhanh như gió, trên mặt bỗng tỏ vẻ kinh ngạc.
Trong lòng Lã Đại cũng có chút hoảng sợ.
Tuy nhiên nhìn vẻ sợ hãi trên mặt Tang Bá, đột nhiên y lại bình tĩnh lại, tỏ vẻ nhàn nhã tự đắc.
- Lưu Công Tử quả nhiên thủ đoạn giỏi.
- Hả?
Tang Bá ha hả cười nói:
- Định Công nói không sai, Lã Tử Khác hèn mọn này, cần gì phải lo lắng? Tuy nhiên, tất cả lời Định Công vừa nói có thật không? Nếu Lã Tử Khác dụng binh. Lưu Công Tử thật sự muốn xuất binh ở Đông Võ, để cho ta hãm chân quân Tào sao? - Lời này chính miệng Công Tử nhà ta nói.
- Ha ha ha, bỗng dưng ta lại hối hận rồi.
Lã Đại nói:
- Tướng quân hối hận chuyện gì?
- Lúc trước Lưu Công Tử mượn lời Khai Dương, từng có ý định gặp mặt với ta. Chỉ tiếc ta lúc đó không được khỏe, thế cho nên đã bỏ lỡ cỡ hội gặp Lưu Công Tử. Định Công, mời ngươi bẩm báo với Lưu Công Tử, nói rằng sáu huyện Dương Đô ta có được rồi Một ngày nào đó nếu Lưu Công Tử có rảnh, vui lòng tới Dương Đô một chuyến. Đến lúc đó Tang Mỗ sẽ ở Dương Đô, quét dọn giường chiếu tiếp đón.
Lã Đại được nghe, liền thở phào một hơi.
Y hàn huyên với Tang Bá hai câu, rồi đứng dậy cáo từ.
- Tướng quân, thật muốn xuất binh sao?
Ngô Đôn không kìm nổi tiến lên hỏi:
- Liều lĩnh đưa quân thế này, nếu chẳng may Tiêu Kiến đại thắng, chỉ sợ bất lợi cho thanh danh của tướng quân.
- Hừ!
Tang Bá cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói
- Yên tâm đi, Tiêu Kiến không về được rồi.
- À?
- Đây là truyền báo của trinh sát tiền phương. Lưu Sấm giữa trưa hôm qua đã đánh tan triệt để quân đội sở thuộc của Tiêu Kiến. Hắn bị Lưu Sấm bắt được, chém giết tại huyện thành Đông Võ rồi.
Ba người Ngô Đôn, Tôn Quan, Doãn Lễ được nghe ngơ ngác nhìn nhau.
Tang Bá lắc đầu nói:
- Lưu Sấm, Hổ Lang dã, cũng không thể là địch được.
- Nhưng Lã Tử Khác …
- Lã Tử Khác như thế nào?
Tang Bá bổng nhiên quay lại, lớn tiếng hỏi:
- Đừng nói là một Lã Tử Khác ra đã dọa ta và ngươi có bộ dáng như vậy? Y chẳng qua là đóng quân ở Banh Đình, khiến cho chúng ta thấp thỏm lo âu. Nhớ ngày đó, ta và người tung hoành quận Thái Sơn, lại chẳng sợ bất kì ai? Giờ đây hẳn là những ngày tháng êm đềm đã trôi qua lâu rồi, ngay cả chút can đảm cũng đều không có ư? Các ngươi nếu không chịu động thủ, ta bèn dẫn bản bộ xuất kích, xem Lã Tử Khác hắn ta có thể làm khó ta thế nào.
Binh mã của Tang Bá kết cấu rất phức tạp.
Trừ binh mã của chính y lúc đầu ra, còn thu hút thêm bốn người Tôn Quan mới hình thành được cục diện hiện giờ.
Tôn Quan đỏ mặt tía tai, vội khom người nói:
- Tướng quân sao lại nói ra những lời như vậy, lúc trước chúng ta rời khỏi quận Thái Sơn, đã quyết ý phụ tá tướng quân. Nay tướng quân đã quyết, chúng ta đương nhiên quên mình phục mệnh. Lã Tử Khác ở quận Thái Sơn hoành hành ngang ngược, có thể nếu muốn ở quận Lang Gia phô trương thanh thế, nhưng lại không có khả năng. - Kỳ thật, các ngươi cũng đừng lo lắng.
Tang Bá hít sâu một hơi, rồi sau đó làm mặt tươi cười.
- Ta sẽ phái người tới huyện Đàm, mời tướng quân Văn Viễn giúp ta một tay. Lã Tử Khác hắn quá coi thường Tang Bá, tưởng rằng phái một đội binh mã đóng quân ở Banh Đình mà khiến ta không dám manh động ư? Hừ hừ, y không phải đóng quân ở Banh Đình sao? Ta đã mời tướng quân Văn Viễn đóng quân ở Tăng Quốc. Đến lúc đó, ta sợ hay là Lã Tử Khác hắn sợ đây.
Tăng Quốc, chính là Táo Trang hậu thế.
Ba người Tôn Quan được nghe liền tươi cười rạng rỡ.
Nếu Trương Liêu đồng ý xuất binh tương trợ, thì cướp lấy sáu huyện Lang Gia dễ như trở bàn tay.
Tháng mười một nguyên niên Kiến An vốn thiên hạ thái bình.
Lại không nghĩ một trận chiến ở Đông Võ, khiến cho vô số người cảm thấy kinh hãi.
Lưu Sấm lấy binh lực yếu thế, nhiều lần đã đánh bại Lang Gia Tiêu Kiến. Tiêu Kiến sau khi bị Lưu Sấm bắt tù, bị giết trong thành Đông Võ, đầu bị treo ở đầu thành.
Thái thủ Lã Càn quận Thái Sơn biết tin liền giận dữ.
Y vừa chuẩn bị phái binh đến chinh phạt, không nghĩ Tang Bá từ Khai Dương xuất binh, gần như tiến quân thần tốc, binh không lưỡi huyết chiếm sáu huyện Dương Đô.
Lã Càn phái binh mã đóng tại Banh Đình vốn muốn ngăn cản Tang Bá.
Ai ngờ, Trương Liêu đột nhiên tự xuất binh huyện Đàm, tập trung tại Tăng Quốc.
Tướng coi giữ Phí Quốc Công Tôn Độc vội vàng phái người cấp báo cho Lã Càn, lệnh cho Lã Càn phải ngừng dụng binh.
Rất rõ ràng, Lưu Sấm đã kết minh với Tang bá, thậm chí có thể trở thành đồng minh với Lã Bố, bằng không Tang Bá sao dám to gan như vậy, xuất binh cướp lấy sáu huyện Dương Đô.
Tuy nhiên, chưa đợi y tiêu xóa đi tin tức này, thì lại có thám báo báo lại, Lưu Sấm sau khi đánh tan Tiêu Kiến, trong ba ngày liền đoạt lấy hai huyện Kiềm Tưu và Lang Gia.
Do Lưu Sấm xuất binh nhanh chóng, tướng canh giữ Kiềm Tưu thậm chí chưa đợi biết rõ ràng chuyện gì xảy ra thì đã bị Thái Sử Từ chiếm lấy Kiềm Tưu.
Theo sau, Hoàng Trân dẫn quân vào, phối hợp Thái Sử Từ ổn định thế cục Kiềm Tưu.
Thái Sử Từ thì đóng quân ở Giới Đình, đối với Tráng Võ, Bất Kỳ nhìn chằm chằm như hổ đói; ngày thứ hai sau khi Thái Sử Từ công chiếm Kiềm Tưu, Từ Thịnh gần như là quân không đao máu, đoạt lấy huyện Lang Gia. Đối mặt với đại quân Từ Thịnh, Lang Gia lệnh chống cự nhưng chẳng có chống cự nào, liền sợ tới mức vội vàng bỏ thành mà chạy.
Lưu Sấm trong trận chiến ở Đông Võ đánh tới mức quá hung hãn rồi! Thế cho nên Lang Gia lệnh nghe nói là binh mã của Lưu Sấm, liền sợ tới mức chạy tán loạn.
Từ Thịnh tuy rằng bất mãn, nhưng cuối cùng đã chiếm lĩnh được huyện Lang Gia.
Y phái người hồi báo cho Lưu Sấm, mà Lưu Sấm sau khi thương nghị với Bộ Chất, quyết định di dời tám ngàn người từ Tiểu Hoàn Sơn trở về, những người còn lại toàn bộ chuyển tới huyện Lang Gia. Cho dù các ngươi nguyện ý hay không, cũng chỉ có lựa chọn như này. Lưu Sấm vì động viên những người này, đồng ý mỗi hộ có thể có được bồi thường lớn, hơn nữa khi cày bừa vụ xuân năm sau, quan phủ có thể thuê trâu cày và canh mã Động viên như vậy, khiến cho dân chúng ngược không có quá nhiều ý kiến.
Huyện Chư đã biến thành đống hoang tàn, chẳng còn cách nào mà trở về.
Cùng với sự chống trọi kiên cường của Lưu Sấm, chẳng bằng ngoan ngoãnnghe theo mệnh lệnh.
Ít nhất, bọn họ có thể có đủ lương thực qua mùa đông, cũng như ruộng nương Quận Tề, Lâm Truy.
Trời đã tối, lúc Tuân Kham đi ra từ phủ nha thì đã đến lúc lên đèn.
Y với cõi lòng đầy tâm sự về tới nhà đã thấy thê tử chuẩn bị xong cơm chiều.
Tùy tiện ăn hai phần, Tuân Kham liền trở lại thư phòng, ngồi yên trước bàn, im lặng hồi lâu.
- Phu quân, có tâm sự hả?
Thê tử Trần Thị từ ngoài tiến tới, còn bưng một bát canh thịt dê, đặt lên bàn.
Tuân Kham đột nhiên tỉnh ngộ lại, mỉm cười với thê tử khẽ:
- Đích thật là có chút chuyện, để ta một mình, không chừng sẽ có chủ ý.
- Bất kể chuyện gì, cũng phải ăn cơm mới được. Phu quân phụ tá Đại Công Tử tới Thanh Châu, trách nhiệm trên người rất lớn, càng cần phải giữ gìn thân thể.
Tuân Kham khẽ mỉm cười, cầm lấy bát từ tay thê tử, uống vài ngụm canh, đột nhiên hỏi:
- Phu nhân, Đán nhi năm nay mấy tuổi rồi?
- À, đã mười chín tuổi rồi.
Tuổi mà Trần Thị nói, tất nhiên chỉ tuổi mụ.
Tuân Kham ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi:
- Nói như vậy, Đán nhi cũng đến tuổi lập gia đình rồi.
Trần phu nhân được nghe ngẩn ra, không kìm nổi bèn cười nói:
- Phu quân hôm nay làm sao vậy, năm trước chủ công từng có ý làm thân gia với phu quân nhưng phu quân lại không đồng ý, nói Đán nhi gì mà nhỏ tuổi … Mười sáu tuổi rồi, sao mà nhỏ tuổi được? Đổi lấy con gái gia đình bình thường, nghĩ đến đều phải làm mẫu thân rồi.
Nói tới đây, Trần phu nhân đột nhiên dừng lại.
Nàng nghi hoặc nhìn Tuân Kham, hạ giọng nói:
- Phu quân, hay là sự tình trong lòng phu quân có liên quan đến Đán nhi?
Tuân Khâm chần chừ một chút:
- Phu nhân còn nhớ được Trung Lăng Hầu không?
Trần phu nhân nói:
- Phu quân nói gì, thiếp thân rất dễ quên, nhưng cũng không đến mức đến Tử Kỳ Công cũng quên được.
Tuân Kham hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười kỳ lạ:
- Vậy Phu nhân có thể biết, Tử Kỳ Công vẫn chưa tuyệt tự không.
- À?
- Ta hôm nay ở trong phủ nha cùng Đại Công Tử nghị sự, lại ngẫu nhiên nghe được một sự kiện. Trước đó vài ngày, có một đội giặc cỏ từ Từ Châu đến, xuất phát về Bắc Hải. Kẻ cầm đầu kia, nàng có biết tên là gì không? Lưu Sấm! - Lưu Sấm ư? Không phải là Sấm nhi nhà Tử Kỷ Công chứ Phu quân, dưới gầm trời này người trùng tên trùng họ nhiều không kể xiết, năm đó …
- Năm đó trong nhà Tử Kỳ Công gặp nạn, và chưa tìm được thi thể Sấm nhi.
- Cách nhiều năm như vậy, chúng ta đều cho rằng Tự Kỷ Công đã tuyệt tự. Nhưng Lưu Sấm kia không ngờ tự xưng là hậu nhân của Tử Kỳ Công, hơn nữa tuổi tác tương đương với Sấm nhi. - Phu nhân, nếu hắn thật sự là Sấm nhi, vậy nên làm thế nào cho phải đây?