Chương 187: Quyển 1 Chương 146-Trận Chiến Ở Huyện Chư (4) (2)

Khi hừng đông, quân tiên phong của Lang Gia binh hùng hổ kéo đến Huyện Chư, nhưng nghênh đón bọn họ lại là một cảnh tượng hoang tàn.

Lửa lớn cháy suốt một đêm, đem toàn bộ Huyện Chư nuốt vào trong biển lửa.

Những người không chịu rời khỏi Huyện Chư bị lửa thiêu sống, tuyệt đại bộ phận hóa thành tro tàn. Còn có một nhóm người may mắn thoát khỏi. Khi trời sáng, lúc bọn họ rời khỏi chỗ ẩn nấp, lại phát hiện tài vật, vàng bạc của bọn họ, nhà ở của bọn họ, cũng đã hóa thành hư ảo … Một đám người, không kìm nổi ở trong đống hoang tàn gào khóc.

Sau khi quân tiên phong của Tiêu Kiến biết rõ tình hình, cũng thất kinh. Bọn họ vội vàng phái người thông báo tới Tiêu Kiến, binh mã hạ trại cách huyện Đông Võ hai mươi dặm.

Buổi chiều, khoảng ba giờ, binh mã của Tiêu Kiến cuối cùng cũng đến Huyện thành Đông Võ.

Biết được Lưu Sấm đốt bỏ Huyện Chư, Tiêu Kiến nổi trận lôi đình. Y ban đầu vốn định lấy Huyện Chư làm đại bản doanh, có thể tạo áp lực đối với Huyện thành Đông Võ. Nhưng bây giờ xem ra, Đông Võ căn bản không cho y có cơ hội như vậy.

Ngươi không phải muốn đánh nhau sao? Vậy phóng ngựa lại đây! Ta ở trong thành Đông Võ chờ ngươi, đừng có dùng những thủ đoạn bịp bợm vô dụng.

Tiêu Kiến tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo rất tốt.

Nói tới, người này cũng là xui xẻo, y được Đào Khiêm ủy nhiệm làm Lang Gia Tướng Không nghĩ vừa mới nhậm chức, Đào Khiêm liền chết. Sau khi Lưu Bị tiếp nhận Từ Châu, đến mông còn chưa cả kịp ngồi vững thì đã bị Lã Bố đuổi ra khỏi Từ Châu, làm cho Tiêu Kiến cảm thấy chân tay luống cuống.

Lúc đó binh mã của Tang Bá tiến vào Lang Gia. Tiêu Kiến không dám chống lại Tang Bá, chật vật rút lui khỏi Khai Dương, trốn đến Dương Đô. Y vốn định đi nương nhờ Tào Tháo, tuy nhiên ở Dương Đô thì lại thân hào, cũng là thúc phụ Gia Cát Huyền của Gia Cát Lượng kịch liệt phản đối. Gia Cát Huyền không có chút thiện cảm nào với Tào Tháo, không vì cái gì khác, nhưng chỉ nhắc đến thời điểm Tào Tháo phát binh chiếm Từ Châu, Lang Gia quận cũng đụng phải phá hỏng. Rất nhiều con cháu Gia Cát gia ở trong chiến loạn bị loạn binh làm hại, trong chuyện này, còn con trai độc nhất của Gia Cát Huyền cũng chết oan chết uổng.

Gia Cát Huyền kiên quyết không đồng ý Tiêu Kiến đi nương nhờ Tào Tháo, khiến Tiêu Kiến tâm phiền ý loạn.

Hai người ban đầu mâu thuẫn, càng về sau càng tranh chấp kịch liệt … Gia Cát Huyền là cường hào Lang Gia tuy rằng gia đạo không so được với lúc trước, nhưng nội lực vẫn còn. Có Gia Cát Huyền ra mặt, thân hào Dương Đô đều tỏ vẻ phản đối.

Gia Cát Huyền thậm chí chuẩn bị mật báo với Tang Bá, khiến cho cuối cùng Tiêu Kiến quyết định lấy mạng Gia Cát Huyền. Không nghĩ tới, Gia Cát Huyền tuy rằng chết rồi, Nhưng Gia Cát Lượng lại chạy thoát ra ngoài.

Tiêu Kiến hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến cùng, quyết định nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Nhưng mà Thật ra, sự sống chết của đám người Gia Cát Lượng với Tiêu Kiến không quan trọng.

Quan trọng là, lúc y vừa định nắm hết mọi quyền hành, một cái tát của Lưu Sấm lại đánh tới khiến Tiêu Kiến không còn mặt mũi. Y nhất định phải đánh bại Lưu Sấm, cũng là nói nhất định phải đuổi Lưu Sấm ra khỏi Lang Gia quận. Nếu không như thế, y ở Lang Gia, chỉ sợ không có người nghe theo.

Nhưng Tiêu Kiến cũng không phải là một người lỗ mãng. Y biết rõ, Lưu Sấm có thể từ Từ Châu một đường giết tiến đến, hai lần đánh bại Lã Bố, nhất định không phải là kẻ có thể xem thường. Cho nên, sau khi y ở đây biết được Lưu Sấm cứu đi Gia Cát Lượng, liền tiện thể bí mật phái người đi tới Công Lai sơn, mệnh Công Lai đạo tặc xuất binh, kiềm chế binh lực của Sử Hoán. Có thể mệnh lệnh Công Lai đạo tặc, Tiêu Kiến cũng đã tốn công sức và chi phí rất nhiều. Theo sau, y lại mệnh Đông Hoàn xuất binh Vận Đình, ý muốn cùng Công Lai đạo tặc giáp công Sử Hoán. Sau khi giải quyết xong chi nhân mã uy hiếp của Sử Hoán, sự chú ý của Tiêu Kiến liền tập trung ở Đông Võ.

Từ ba huyện Hải Khúc, Dương Đô, Cử huyện điều động tám ngàn tinh binh, Tiêu Kiến chuẩn bị dựa vào ưu thế của binh lực, một lần hành động chiếm được huyện Đông Võ.

Nhưng, Huyện Chư bị Lưu Sấm đốt, khiến Tiêu Kiến nhận một cú thua đau.

Cũng may y còn duy trì được một chút tỉnh táo, sau khi đến huyện Đông Võ, lập tức hạ lệnh bao vây Đông Võ lại.

- Sấm tặc ở đâu, nay thiên binh của ta đến, còn không mở thành chịu chết, còn đợi đến khi nào?

Tiêu Kiến phái người mắng chửi dưới thành, thấy trên đầu thành huyện Đông Võ, hoàn toàn yên tĩnh, giống như không có bất kỳ tiếng động nào.

Tên tiểu giáo kia mắng càng thêm bừa bãi, chỉ có điều đúng lúc gã đang mắng vui vẻ nhất, chợt thấy trên đầu thành xuất hiện một người thanh niên khôi ngô cường tráng. Tay y cầm một bộ cường cung năm thạch, giương cung cài tên, một mũi bắn ra, bắn chết tên tiểu giáo dưới thành. - Tiêu Kiến, bớt nói lảm nhảm đi. Hôm nay ngươi tới xâm phạm thành trì của ta, Lưu Sấm ta đã đợi ngươi lâu rồi. Nếu muốn chết thì cứ tới chiến. Đừng làm nhảm giống như đàn bà vậy, miệng lưỡi thật lợi hại. Mỗ gia từ Đông Hải xuất đạo, năm nay quay vòng ngàn dặm, gặp anh hùng đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn. Tinh binh mãnh tướng ta đều đã thấy nhiều, lại chưa từng gặp qua kẻ nào ngu xuẩn như ngươi. Ngay cả Lã Ôn Hầu cũng không làm gì được ta, một Lang Gia nho nhỏ như ngươi, cũng dám đến tìm cái chết. Đến đây, đến đây, ngươi phóng ngựa lại đây, để mọi người nhìn xem, ngươi có bản lĩnh gì.

Nói xong, Lưu Sấm ở đầu thành lại giương cung cài tên, một mũi tên bắn trúng lá cờ của Lang Gia binh.

Lá cờ lớn bay thấp xuống, lại làm cho Tiêu Kiến tức giận đến đỏ mặt tía tai.

"Lưu Sấm ngươi chỉ là một tên giặc cỏ, chiếm giữ huyện thành Đông Võ của ta, còn dám nói ta tới xâm phạm ư? Thấy qua người không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp qua người không biết xấu hổ đến mức này … Ngươi đã muốn chết, như vậy bổn tướng khiến cho ngươi chết một cách vui vẻ!" Lưu Sấm và Tiêu Kiến không có gì giao tình, đương nhiên cũng không cần phải mất thời gian biểu hiện nhiều.

Thấy Lưu Sấm bắn rơi cờ của mình, Tiêu Kiến cũng không khách khí nữa, rút bảo kiếm trong tay ra, chỉ về phía cửa thành Đông Võ.

- Truyền mệnh lệnh của ta, quân tiên phong công kích cho ta.

Ầm ầm! Hơn mười mặt trống trận gõ vang, đông đông đông đông đông đông đông! Tiếng trống ngày càng dồn dập, tù và cũng thổi vang, quanh quẩn trên trời cao.

Lang Gia binh cùng hò hét xông tới hướng cửa thành của Huyện thành Đông Võ, phát động cuộc công kích hung hãn.

Phía trước có trận xe bắn đá, kẽo kẹt kẽo kẹt vang không ngừng, từng tảng đá lớn bị ném mạnh đi ra ngoài, rơi đập về hướng đầu Huyện thành Đông Võ.

Lưu Sấm đứng ở phía sau tường chắn, không chút sứt mẻ.

Lang thiệt tiễn gào thét bắn lên bao cát chắn trên tường thành rung lên, cát mịn theo tường thành, chảy ra giống như suối nước, rơi trên mặt đất.

- Công tử, cần phải đánh trả?

Lưu Sấm lắc đầu, hạ giọng nói:

- Không cần sốt ruột, đợi khi quân giặc tiến vào gần ba trăm bước, báo cho ta biết.

Nói xong, hắn ngồi xuống trên mặt đất, cầm lấy một cái bánh nếp, cuốn một khối thịt bò lớn, há mồm hung hăng cắn hết một nửa.

- Công tử, đã đến gần ba trăm bước.

- Đợi khi quân giặc đến gần hai trăm bước, báo cho ta biết.

Lưu Sấm một mực bình tĩnh, ngồi yên ở đó ăn uống, ăn hết một cân bánh nếp với nửa cân thịt bò.

Vốn là quân tốt trên đầu thành có chút khẩn trương.

Nhưng khi nhìn thấy điệu bộ Lưu Sấm bình tĩnh như không có chuyện gì, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng dần mất đi.

- Nhớ ngày đó, ông đây từ quận Đông Hải giết Giang Đông, từ Giang Đông đanh tơi Nhữ Nam, lại từ Nhữ Nam giết lại Từ Châu, trường hợp nào chưa từng gặp qua. Các ngươi đi theo ta cũng đã lâu mà vẫn giống như một đám ô hợp vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thì thật là làm ta xấu hổ đấy. - Công tử đừng vội nhạo báng bọn ta, đợi xem ai giết được kẻ tặc nhiều nhất.

Trương Ngưu Nhi la lớn.

Hắn ta vốn là người Đan Dương, khi Công Sách công phá Đan Dương thì bị bắt làm tù binh. Sau khi được Lưu Sấm mua về thì một mạch đi theo, hiện giờ đã là Đội soái của mộtt đội binh mã.

Vừa mới lúc bắt đầu, Trương Ngưu Nhi còn có chút khẩn trương. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Sấm như vậy, hơn nữa nghe những lời Lưu Sấm nói, không kìm nổi lên tiếng chống đối.

Lưu Sấm nhìn thoáng qua gã.

- Tiểu tử, đừng mạnh miệng. Như thế này đi, nếu như ngươi có thể bắn chết mười người, ta sẽ cho ngươi làm Đồn tướng.

- Công tử, người nói thật không?

- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.

Trương Ngưu Nhi kìm không nổi nhếch miệng cười. Đồn tướng, cũng chính là Bách phu trưởng.

Theo Lưu Sấm, Đồn tướng này chẳng qua là tướng quân cấp cơ sở, nhưng đối với Trương Ngưu Nhi mà nói, nếu được làm Đồn tướng, có thể dẫn tới quân tiền, hơn nữa có thể có được giáp trụ và binh khí, so với Đội soái một đội binh mã thì mạnh hơn gấp trăm lần. - Công tử, tặc nhân đã đến gần trăm năm mươi bước.

Lưu Sấm nghe xong, quơ tay lấy thiết cung, quay về phía Trương Ngưu Nhi nhếch miệng cười,

- Cung tiễn thủ nghe lệnh, cùng ta bắn tên!

Vừa nói, hắn đột nhiên vươn người đứng dậy, theo mái tường chắn đứng lên, giương cung cài tên, một mũi tên liền bắn chết một gã Lang Gia binh. Lưu Sấm từ khi theo Thường Thắng học bắn, sau lại được Thái Sử Từ chỉ điểm, kỹ thuật bắn đã đạt đến mức cực kỳ chuẩn xác. Hắn căn bản không thèm nhìn tới vị trí địch, một tay ba tiễn, tiễn phát đi hàng loạt.

Kèm theo sự phát động phản kích của Lưu Sấm, trên đầu thành liên tiếp vang lên tiếng quát khàn khàn.

- Cung tiễn thủ, một trăm năm mươi bước, ngắm bắn!

Vù, một loạt tên bắn từ trên thành Đông Võ che phủ trời đất, bắn về phía Lang Gia binh …