Chương 183: Quyển 1 Chương 144-Cuộc Chiến Tại Huyện Chư (2) (2)

Hoàng Trân, người huyện Trường Quảng quận Đông Lai, tự là Bá Tá.

Trong sử sách ghi lại, người này trong những năm Kiến An từng làm Quận Thừa.

Nói một cách khác, đó là một người được lưu danh trong sử sách Chỉ có điều, thời Tam Quốc xuất hiện vô số người đại dũng, Lưu Sấm cũng không có khả năng nhớ hết.

Đêm đó, Thái Sử Từ đi gặp Hoàng Trân.

Khi biết được Thái Sử Từ là người cùng xã, Hoàng Trân cũng cởi mở hơn.

Thì ra, Hoàng Trân cũng coi là xuất thân từ sĩ phu, chẳng qua thanh danh tổ tiên cũng không mấy hiển hách. Phụ thân có giao tình với Lang Gia Thuận Vương Lưu Dung của Lang Gia Quốc có chút giao tình, cho nên năm Sơ Bình thứ ba khi phụ thân của Hoàng Trân ốm chết, Lưu Dung thấy Hoàng Trân không còn chỗ để dựa vào, liền bổ nhiệm y giữ chức Đông Võ lệnh.

Đáng tiếc, Hoàng Trân làm Đông Võ lệnh được ba tháng, tức là vào năm Sơ Bình thứ tư, Lưu Dung hoăng (thời xưa gọi các chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng).

Đến lúc này, Hoàng Trân lại rơi vào đau khổ.

Y là người của Lưu Dung, đương nhiên Đào Khiêm sẽ không trọng dụng.

Cho nên, y lên lên xuống xuống ở vị trí Đông Võ lệnh này cũng đã được bốn năm.

Mặc dù Đông Võ dưới sự quản lý của Hoàng Trân mưa thuận gió hòa, dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, nhưng y lại chưa từng được thăng chức.

Sau khi Đào Khiêm chết, Từ Châu đại loạn.

Tiêu Kiến làm Lang Gia huyện, càng không quan tâm đến sự sống chết của Hoàng Trân, mà là bận việc … quy hàng Tào Tháo.

Tóm lại, Hoàng Trân mang trong mình một bụng oán khí. Không hiểu ra sao sau khi biến thành tù binh, lại thấp thỏm lo âu, đối với tương lai rất mênh mông mịt mù.

Nghe Thái Sử Từ nói xong lai lịch của Lưu Sấm, Hoàng Trân cảm thấy giật mình.

Nói chung, Hoàng Trân đối với Hán thất rất trung thành Đừng nói là, người lúc trước đề bạt y là Lưu Dung. Lưu Sấm và Lưu Dung không có quan hệ gì, nhưng chỉ cần Lưu Sấm và Lưu Dung cùng mang dòng họ Hán thất, Hoàng Trân không nói hai lời, tỏ vẻ nguyện ý quy hàng.

Khi đề cập đến tình hình của Võ An Quốc, Hoàng Trân cũng nói rõ tình hình.

Võ An Quốc này vốn là người Bắc Hải, vốn là du hiệp Bắc Hải quốc, sau đắc tội với người quyền quý, chạy trốn khỏi Bắc Hải. Chỉ có điều người này tính tình đơn giản thẳng thắn, không muốn rời nhà quá xa. Kết quả là bị kẻ thù tìm được, hai bên trải qua một cuộc ác chiến, bản thân Võ An Quốc bị trọng thương, chạy đi tìm đường sống. May mắn là lúc đó được Hoàng Trân vừa mới đảm nhiệm Đông Võ lệnh cứu, cuối cùng Võ An Quốc giữ được tính mạng, chỉ có điều tay phải bị tàn tật.

Tình huống này, nghe rất giống quan hệ của Quản Hợi và Lưu Sấm.

Sau khi Lưu Sấm nghe xong Thái Sử Từ báo cáo, lập tức sinh ra thiện cảm đối với Võ An Quốc, vì thế mang theo Hoàng Trân, tự mình đi đến nhà lao chiêu hàng Võ An Quốc.

Võ An Quốc đã biết thân phận của Lưu Sấm, lại thấy Hoàng Trân đã quy hàng, thì không kiên trì nữa.

Hai người trò chuyện với nhau một hồi, mới biết được Võ An Quốc chính là hậu duệ của Bạch Khởi, chẳng qua y là một chi khác, lại không phải chi chính, từ lúc Tây Hán sơ chạy đến Bắc Hải, nay sống yên ổn ở Bắc Hải hơn bốn trăm năm, xem như người sinh trưởng ở Bắc Hải quốc.

Võ An Quốc, tự là Nguyên Tắc, ba mươi tuổi.

Lưu Sấm không kìm nổi hỏi:

- Nguyên Tắc, kẻ thù của ngươi là kẻ nào vậy?

- Chính là Giao Đông Công Sa Lư.

Nhắc tới tên này, Võ An Quốc không thể nhịn được nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ phẫn nộ.

Công Sa Lư? Tên thật là kỳ cục Lưu Sấm lần đầu tiên nghe thấy một dòng họ Công Sa như vậy, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

Thì ra, Võ An Quốc từng cưới vợ, nhưng lại bị con trai của Công Sa Lư nhìn trúng, bèn cưỡng ép xảy ra quan hệ. Vợ con của Võ An Quốc cũng là cương liệt nữ tử, sau khi bị làm nhục, liền quăng giếng bỏ mình. Võ An Quốc lúc ấy vốn là một Ngục duyện ở Giao Đông huyện, thấy thê tử chết thảm, y dưới sự giận dữ, sống mái với con trai của Công Sa Lư trên đường, giết chết con trai của Công Sa Lư, rồi sau đó trốn khỏi huyện thành Giao Đông … Công Sa Lư thân là cường hào ở Giao Đông, tất nhiên không chịu bỏ qua, cho nên phái người đuổi giết Võ An Quốc.

Nếu không phải Hoàng Trân che chở y, nói không chừng y đã chết từ lâu rồi.

- Công Sa Lư này hoành hành như vậy, chẳng lẽ Giao Đông huyện không quản sao?

- Giao Đông ai dám trêu chọc người này Công Sa Lư mấy đời nối tiếp nhau làm cường hào. Tiền tài trong nhà hơn trăm triệu, đồng khách mấy ngàn người. Hắn ta ở Giao Đông, thành lập Ổ bảo, tư thiết doanh khe, không người nào dám đi trêu chọc. Giao Đông lệnh đối với hắn ta cũng sợ giống như hổ, làm sao quản lý được hắn ta? - Khổng Dung thì sao?

Lưu Sấm lại không kìm nổi hỏi.

Theo lý mà nói, thời điểm Võ An Quốc gặp phải chuyện này, chắc chắn là thời điểm Khổng Dung làm Bắc Hải Tướng, sao lại bỏ mặc chuyện này? Võ An Quốc thở dài, - Khổng Tướng thích nói những chuyện thanh nhàn, vui văn trị, làm sao để ý tới những việc đó? Chỉ cần Công Sa Lư không tạo phản, y cơ bản sẽ không hỏi đến. Còn nữa, Khổng Tương lúc ấy bên ngoài có Điền Giai, Đàm Viên, bên trong có họa Khăn Vàng, căn bản không còn tâm trí đâu để ý đến. Ngoài ra, Khổng Tướng cùng với Phương Chính Bành Cầu và Công Sa Lư quen biết nhau đã mấy đời. Có hắn ta ở đấy, Công Sa Lư làm sao xảy ra chuyện được?

Bành Cầu? Lại là một cái tên xa lạ.

Lưu Sấm mơ hồ cảm thấy, muốn sống yên ở Bắc Hải, sợ rằng thật đúng là có chút phiền phức.

Quan lại cường hào câu kết với nhau Đúng rồi Bành Cầu là người nào?

- Nguyên Tắc đừng vội tức giận, có một ngày, ta sẽ giúp Nguyên Tắc báo thù rửa hận, bắt Công Sa Lư cầm hỏa chúc, đem cho Nguyên Tắc trừng trị.

Võ An Quốc nghe xong, mặc kệ là Lưu Sấm ứng phó hay là thật lòng, không khỏi lệ nóng lưng tròng.

- Công tử nếu có thể giúp Quốc ta báo thù rửa hận, Quốc ta nguyện vì công tử, làm thân trâu ngựa.

- Tốt lắm tốt lắm, trước tiên chớ nói chuyện đó Công Sa Lư này nếu có thể xưng bá ở Giao Đông, có lẽ cũng có chút bản lĩnh. Ta nghe Bá Tá nói, Nguyên Tắc ngươi ở Đông Võ cũng từng thống soái binh mã?

Võ An Quốc đỏ mặt, hạ giọng nói:

- Chỉ là dẫn dắt khoảng trăm tuần binh, sao dám ở trước mặt công tử, ngông đàm chiến sự?

- Ôi chao, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm.

Lưu Sấm nghe xong cười to,

- Mấy trăm tuần binh cũng là binh, tuy lần này Nguyên Tắc thua trận, không có nghĩa là chưa từng làm qua. Binh mã dưới trướng của ta, theo ta liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, người nào không phải trải qua trăm trận chiến? Tuần binh của Nguyên Tắc thua bởi bọn họ, cũng không có nghĩa là Nguyên Tắc không có năng lực. Như vậy đi, không bằng Nguyên Tắc trước tiên ở quân ta trung tạm lĩnh nhất bộ, cũng không tính phụ lòng một thân bản lĩnh, càng không phụ lòng danh Võ An quân.

Võ An Quốc vội vàng quỳ gối.

- Quốc ta nhất định quên mình phụng mệnh.

Chiêu dụ nhân tài, cũng thật là khó! Sau khi tiễn bước Hoàng Trân và Võ An Quốc, Lưu Sấm không kìm nổi phát ra một tiếng cảm thán.

Một Võ An Quốc, còn có một Hoàng Trân cơ bản chưa từng nghe nói qua, đã gặp nhiều trắc trở như vậy. Ngẫm lại ngày sau muốn lôi kéo nhóm Đại Ngưu này, thì không biết vất vả đến mức nào? Hắn đi tới cửa, nhìn đêm đen như mực mầu, không kìm nổi âm thầm thở dài một tiếng. Thời Tam Quốc là tốt! Nếu làm một người đứng xem, đại khái có thể cảm giác máu nóng sôi trào … Nhưng khi đã làm người tham dự, thật sự rất vất vả.

Cũng không biết, Hợi thúc ở bên kia mọi việc có được thuận lợi không? Lưu Sấm suy nghĩ lung tung, trong lúc bất chợt nghĩ đến Quản Hợi.

Mới chia tay, chỉ trong chớp mắt hơn nửa tháng đã trôi qua Không có tin tức của Quản Hợi, cũng làm cho Lưu Sấm vô cùng lo lắng.

Đến bây giờ hắn cũng không biết rõ, Quản Hợi chạy đến Thái Sơn quận, đến cuối cùng là có tính toán gì.

Ít nhất cũng phải có một chút tin tức mới đúng, đến bây giờ ngay cả một chút tin tức cũng không có, Lưu Sấm bây giờ, quả thực là có chút lo lắng!

- Báo!

Ngay lúc Lưu Sấm cảm thấy cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, muốn đi về nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập đến.

Chu Thương từ ngoài huyện nha bước vào, hắn ta bước lên bậc thang, quỳ một chân trên đất,

- Khởi bẩm công tử, phương thám báo báo lại, phát hiện từ bốn huyện Cử huyện, Hải Khúc, Đông Dương và Đông Hoàn đều điều động binh mã. Trong đó, binh mã huyện Đông Hoàn, hình như đang tập kết ở Vận Đình. Còn binh mã ba huyện Cử huyện, Hải Khúc và Dương Đô, đều tập kết ở Tranh Vanh Cốc, đang xuất phát về hướng Đông Võ. - Cái gì? Lưu Sấm nghe xong, lập tức cả kinh.

- Nguyên Phúc, lập tức triệu tập Thái Sử Từ, Hứa Chử, Bộ Chất và Lã Đại đến nghị sự.

- Vâng!

Chu Thương đứng dậy, vội vàng rời đi.

Lưu Sấm đang muốn đi đến đại sảnh để nghị sự, đã thấy Mi Hoán đang ở góc rẽ của hành lang, cầm trên tay chén cháo, mang vẻ lo âu trên mặt.

- Hoán Hoán, muộn như vậy, sao nàng còn chưa nghỉ ngơi?

- Thấy huynh vất vả, cho nên muội bảo Cam tỷ tỷ dạy muội nấu cháo Đại Hùng, có giặc đánh tới rồi phải không?

Lưu Sấm bước nhanh về phía trước, một tay nhận lấy chén cháo, một tay cầm bàn tay nhỏ bé của Mi Hoán.

- Sợ gì chứ, sóng to gió lớn chúng ta đều đã trải qua được, có đối thủ nào, mà chúng ta chưa gặp phải? Nhớ ngày đó ta không binh không tướng, vẫn có thể đại sát tứ phương như thường; nay trong tay ta có binh hùng tướng mạnh, chỉ là một tên giặc không có mắt, ta giành chiến thắng dễ như trở bàn tay. - Đừng khinh địch!

Trên mặt Mi Hoán, lại tươi cười.

Lưu Sấm cười ha hả, vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Mi Hoán.

- Đi nghỉ đi, ta đi bàn luận sự tình cùng cới đám người Tử Nghĩa. Đừng lo lắng, cho dù trời có sập xuống, ta sẽ vì nàng mà chống đỡ.

- Vâng! Mi Hoán dùng sức gật gật đầu.

Lưu Sấm bưng chén cháo lên, húp ba ngụm hết một nửa chén cháo, đem chén cháo thả trong tay Mi Hoán, xoay người sải bước rời đi.

Từ góc hành lang dài có bóng người, hình ảnh của Cam phu nhân bước đi thong thả.

Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Mi Hoán, vươn tay ôm Mi Hoán vào trong ngực, khoảng cách có thể cảm nhận được rõ, thân thể mềm mại của Mi Hoán đang run rẩy. - Tam Nương Tử, đây là số mệnh. Nếu Lưu công tử đã lựa chọn con đường như vậy, muội nhất định phải học được cách chịu đựng. Sau này sự nghiệp của hắn càng lúc càng lớn, cuộc sống như vậy sẽ liên tiếp không ngừng. Muội phải học được sự trầm tĩnh, sau đó yên lặng ủng hộ hắn, là đủ.

Mi Hoán dùng sức gật gật đầu, hít một hơi thật sâu.

- Cam tỷ tỷ, yên tâm đi.

Nàng khẽ mỉm cười,

- Muội sẽ không gây thêm phiền phức cho Đại Hùng, nếu huynh ấy thắng muội sẽ vui cùng huynh ấy; nếu huynh ấy… Dù sao, muội cũng sẽ ở bên huynh ấy.