Sau khi Lưu Sấm vẽ phác thảo hình độc luân xa (xe một bánh) xong, lại vẽ thêm một chiếc lưỡng luân xa (xe hai bánh). Tuy nhiên, khác với loại xe hai bánh phổ biến ở thời đại này, ở giữa hai bánh xe nó có thêm một thanh hình xoắn ốc, cũng chính là thêm một trục bánh đà hình xoắn ốc, có thể cố định bánh xe, như vậy sẽ tránh cho bánh xe rời khỏi trục xe.
Xuất hiện một vật nho nhỏ này chắc hẳn sẽ không làm cho thay đổi quá lớn.
Nhưng đối với thời đại này mà nói, lại có tác dụng rất lớn … Lưu Sấm vẽ xong, liền thu lại, cho vào giữa một cái ống trúc. Cho dù không làm cho Gia Cát Lượng thấy hứng thú, cũng có thể tự mình sử dụng. Loại linh cảm này không phải nói đến là đến, bất cứ khi nào nghĩ ra nhất định phải ghi chép lại.
Từ Tranh Vanh cốc đến Đông Võ, đường đi cũng không quá xa. Đám người Lưu Sấm cũng không đi quá nhanh, ngày thứ ba lúc trời rạng sáng thì đến huyện thành Đông Võ. Hứa Chử và Bộ Chất đã ở bên ngoài huyện thành Đông Võ chờ đã lâu, thấy Lưu Sấm tới, liền vội vàng tiến lên thi lễ - Trọng Khang, Tử Sơn, tất cả đều thuận lợi chứ?
Hứa Chử cười nói:
- Công tử sao lại hỏi như vậy, một huyện thành Đông Võ nho nhỏ như thế này, muốn lấy, dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, được Tử Sơn nghĩ mưu giúp, ta không những lấy được Đông Võ, mà đã lấy luôn được cả huyện Chư, bây giờ trong tay Công tử đã nắm giữ hai huyện thành rồi. - A?
Lưu Sấm nghe xong, lập tức giật mình không nhỏ. Hắn quay đầu nhìn về phía Bộ Chất, đã thấy Bộ Chất khẽ mỉm cười, gật đầu thừa nhận.
Huyện Chư nằm ở phía tây Huyện thành Đông Võ, chưa tới sáu mươi dặm. Duy Thủy chảy từ Ki Ốc Sơn ra, từ phía bắc nhập vào vịnh Lai Châu. Do Duy Thủy nằm một đường chảy theo hướng đông bắc, nên Huyện Chư và Đông Võ đều là nơi mà Duy Thủy chảy qua bên cạnh - Trên đường chúng ta tới đây, đã bàn bạc kỹ đối sách. Ta dẫn một đạo nhân mã, đánh nghi binh Huyện Chư, rồi sau đó Trọng Khang dẫn quân mai phục ở ngoài thành Đông Võ. Đợi đến khi Huyện thành Đông Võ phái binh ra chi viện, Trọng Khang thuận thế công hãm Đông Võ. Mà ta thì sai người phục kích ở bên bờ Duy Thủy, sau khi đánh ta viện binh của Đông Võ, Huyện Chư không cần đánh cũng tự hàng.
Bộ Chất miêu tả rất sơ lược.
Nhưng Gia Cát Lượng ở bên cạnh cũng không khỏi âm thầm gật đầu.
Huyện Chư không lớn, quy mô của nó thậm chí còn nhỏ hơn so với Lang Gia, nhân khẩu thậm chí không đến hai vạn. Chỗ này binh lính lỏng lẻo, hoàn toàn dựa vào sự bảo hộ của Huyện thành Đông Võ. Nếu viện binh của Huyện thành Đông Võ bị đánh tan, thì Huyện Chư sẽ không có sức để ngăn cản. Mấu chốt là, Hứa Chử chỉ dẫn theo một ngàn binh mã. Chỉ bằng một ngàn binh mã này đã liên tiếp lấy được hai huyện Thoạt nhìn đã thấy nhân tài dưới tay vị Lưu Công tử này rất nhiều, bao gồm cả Bộ Chất này cũng không phải là bình thường.
Y đã tin thân thế của Lưu Sấm, bởi vì trong lúc vô ý Mi Hoán từng lấy ra gia phả của Lưu Sấm, cùng với một số bản gốc tấu chương của Lưu Đào. Có mấy thứ này, đủ để chứng minh thân phận của Lưu Sấm là con trai của Trung Lăng Hầu không phải mạo danh thân thế. Điều này cũng làm thái độ của Gia Cát Lượng đối với Lưu Sấm, ở trong lúc vô ý đã thay đổi không nhỏ. Lang Gia Gia Cát thị, sao so được với sự vinh diệu của hoàng thân quốc thích được?
Ban đêm, trong huyện nha Đông Võ đèn đuốc sáng trưng.
Trong ngày Bộ Chất chiếm được Huyện thành Đông Võ, liền hạ lệnh ra thông báo an dân, ổn định lòng dân. Tính ra, Huyện thành Đông Võ cũng đã rất nhiều năm không trải qua chiến tranh. Cho nên khi nghe tin Đông Võ bị giặc cỏ chiếm lĩnh, đám dân chúng vô cùng hoang mang lo sợ. Tuy nhiên, ngay sau đó bọn họ đã nhận được tin tức, người chiếm lĩnh Huyện thành Đông Võ không phải là giặc cỏ, mà là hoàng thân quốc thích chân chính.
Điều này làm cho dân chúng Huyện thành Đông Võ an tâm rất nhiều.
- Đánh chiếm Đông Võ, có gặp phải sự chống cự nào lớn không?
Hứa Chử vội vàng nói:
- Binh mã Đông Võ vẫn chưa chống cự quá mức, tuy nhiên lúc công chiếm huyện nha, thật ra gặp một chút phiền toái.
- Hả?
- Không nghĩ đến, Huyện thành Đông Võ nho nhỏ này cũng là nơi tàng long ngọa hổ. Lúc ta tấn công huyện nha, gặp phải sự ngăn trở của Binh Tào Đông Võ. Nói ra thật xấu hổ, cái lão đó là người tàn phế, không ngờ phải qua năm hiệp ta mới bắt được lão. Ta thấy thân thủ lão không tầm thường, cũng không đành lòng giết, đem lão nhốt vào trong lao, đợi Công tử đến xử lý.
Có thể chống đỡ năm hiệp của Hứa Chử, hơn nữa còn là người tàn phế? Lưu Sấm không kìm nén nổi sự hiếu kỳ, người này ít nhất định là một bậc cao thủ.
Tuy nhiên, không đợi hắn kịp hỏi tình huống cụ thể, Bộ Chất nói tiếp:
- Mặt khác, Công Lưu ở bên ngoài Ki Ốc Sơn cũng gặp phải một chút phiền toái.
- Phiền toái gì?
- Chính tây Ki Ốc Sơn có một ngọn núi tên là Công Lai sơn. Trong núi cũng có một đám sơn tặc, hiệu là Công Lai đại đạo, cực kỳ hung tàn. Ki Ốc Sơn tơn tặc hình như có chút qua lại với Công Lai đại đạo, cho nên sau khi Công Lưu bình định được Ki Ốc Sơn thì Công Lai đại đạo liền xuất binh đến báo thù, nghe nói khoảng chừng ba nghìn binh mã. Công Lưu phái người truyền tin, cố ý muốn đánh một trận với đms sơn tặc này, thuận tiện diễn luyễn phương pháp chiến trận Hắn ta lại phái người truyền tin đến, thỉnh cầu Công tử có thể phê chuẩn.
Sử Hoán muốn dã chiến? Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Tử Sơn thấy thế nào?
- Binh mã sở thuộc của Công Lưu đang cần trận chiến này Công Lai đạo tặc kia chỉ là đám ô hợp, sao có thể là đối thủ của Công Lưu. Ta nghĩ đến, đây là thời cơ tốt nhất để Công tử luyện binh. Nếu trải qua trận chiến này, binh mã sở thuộc của Công Lưu cũng không kém binh mã sở thuộc của Trọng Khang. - Nói như vậy là, đồng ý?
Bộ Chất gật gật đầu, ý là tán thành Sử Hoán đánh trận này.
- Khổng Minh, ngươi thấy thế nào?
Gia Cát Lượng từ khi vào đại sảnh huyện nha Đông Võ liền cầm bản thảo vẽ của Lưu Sấm lên xem một cách rất chăm chú. Nghe thấy Lưu Sấm đột nhiên gọi tên mình, Gia Cát Lượng ngẩng đầu lên.
Y mặc dù đang xem bản vẽ, nhưng cũng vừa nghe cuộc nói chuyện của đám người Lưu Sấm. Chỉ có điều, Gia Cát Lượng không nghĩ đến Lưu Sấm lại đột nhiên hỏi ý kiến của y, trong lúc nhất thời ngây người ra.
Thái Sử Từ, Hứa Chử, Từ Thịnh, Lã Đại và Bộ Chất, năm người, mười ánh mắt lập tức tập trung trên người Gia Cát Lượng.
Y lập tức khẩn trương lên, sau khi do dự một chút, hạ giọng nói:
- Đơn đùi tiến lên, cũng không thể so dược với hai đùi cũng tiến. Vị Hứa tướng quân này cố nhiên dũng mãnh, binh sĩ dưới trướng y cũng rất hung hãn, nhưng Công tử tương lai nhập Bắc Hải, chỉ sợ sẽ chiến sự không ngừng, đến lúc đó Hứa tướng quân không thiếu phải chiến đấu liên tục … Bộ tiên sinh nói không sai, đã có một cơ hội như vậy, dứt khoát luyện cái chân còn lại đi.
Ngoại trừ lúc đầu có chút khẩn trương, Gia Cát Lượng sau đó ngược lại rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Tuy rằng trên mặt vẫn có phần non nớt, nhưng phong thái rất đĩnh đạc, cho dù Bộ Chất và Lã Đại cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
- Đã như vậy, truyền lệnh cho Công Lưu, bảo y toàn diệt Công Lai đạo tặc cho ta.
- Vâng!
- Mặt khác, ta giờ coi như đã chiếm được Đông Võ, khi nào thì động thủ Kiềm Tưu và Lang Gia?
- Điều này Tốt nhất không nên quá gấp gáp.
Bộ Chất trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Chúng ta tuy rằng đã chiếm được Đông Võ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay. Hơn nữa binh mã của Công Lưu chưa trở về, đường đột xuất kích, chỉ sợ sẽ làm cho binh lực phân tán. Đồng thời, ta nghĩ hay là quan sát một chút, quan sát phản ứng của Bắc Hải, rồi sau đó hẵng quyết định. Chiếm lấy Bắc Hải là việc không phải có thể làm trong một sớm một chiều, Công tử không cần vội vàng quá mức.
Lưu Sấm ngẫm lại, cũng thấy có lý.
Trong tay hắn tổng cộng có bốn doanh binh mã, Truy trọng doanh thì sức chiến đấu cơ bản không cần suy xét, mà thiết kỵ Đan Dương của Thái Sử Từ cũng cần sử dụng cẩn trọng. Còn lại chính là binh mã của hai người là Hứa Chử và Sử Hoán, Sử Hoán đang ở Vận Đình luyện binh, chỉ bằng binh mã của Hứa Chử, đúng là không đủ. Ngoài ra, còn phải phái người đến thủ vệ ở Huyện Chư cũng cần binh mã. Cho nên trước khi binh mã sở thuộc của Sở Hoán về, Lưu Sấm cũng cho rằng không nên để binh lực phân tán. - Đã như vậy, vậy tạm hoãn dụng binh ở Kiềm Tưu và Lang Gia. Tử Sơn, theo ngươi, phái ai trấn thủ Huyện Chư thì thỏa đáng? Chung quy không được làm việc vô ích ở đó.
Bộ Chất trầm ngâm một lát rồi nói:
- Huyện Chư cũng không cần phải có nhiều binh mã lắm, chỉ cần một doanh đóng là đủ. Nay Văn Hướng đang quản lý Truy trọng doanh, không thể dùng đến; cho nên ta đề cử Tiêu Lăng Tiêu Tử Thăng, không biết Công tử nghĩ thế nào? - Để Tiêu Lăng trấn thủ Huyện Chư? Ừ, cũng là một lựa chọn tốt!
Lưu Sấm cười nói:
- Không biết Tử Nghĩa có chịu bỏ những thứ yêu thích không?
Thái Sử Từ cười to nói:
- Độc chắn một phương, là điều mà Tử Thăng luôn mong muốn, ta sao lại cản trở y lập công?
- Đã như vậy, lệnh cho Tử Thăng ra trấn thủ Huyện Chư!
Lưu Sấm nói xong, đứng dậy. Hắn đột nhiên nhìn về phía Hứa Chử.
- Lão Hổ ca, tên tù binh huynh bắt được, tên là gì vậy?