Trong cuốn "Luận Ngữ" của Khổng Tử có câu: Sinh nhi tri chi giả, thượng dã.
(Sinh ra mà đã biết, là bậc tiên hiền)
Nếu dùng ngôn ngữ sau này, người như thế phần lớn mọi người thống nhất gọi là: Thiên tài.
Gia Cát Lượng, chính là một thiên tài không phải bàn cãi gì thêm nữa.
Có lẽ bởi vì tuổi của y còn trẻ và sự từng trải còn hạn chế, mười lăm tuổi còn xa mới đạt được đến trình độ làm Thừa tướng Thục Hán. Nhưng nếu nói đến năng lực phân tích và con mắt nhìn sự việc, đặt cho y cái tên "Gia Cát Lượng" cũng không quá. Tiểu tử này, quả nhiên rất lợi hại.
Lưu Sấm đưa Mi Hoán theo, vốn định đi thăm Gia Cát Linh một chút.
Nói thật, ấn tượng của hắn về Gia Cát Linh cũng không phải quá sâu sắc, chỉ mang máng nhớ là Gia Cát Lượng có hai vị tỷ tỷ.
Một người gả cho Bàng Sơn Dân, người kia hình như cũng được gả cho một danh sĩ ở Kinh Châu, nhưng cụ thể tên gọi là gì, Lưu Sấm không nhớ rõ Gia Cát Linh là người tỷ tỷ nào của Gia Cát Lượng? Cũng hoặc là, người tỷ tỷ kia của Gia Cát Lượng, hiện giờ ở đâu? Lưu Sấm vô cùng hiếu kỳ.
Nhưng hắn không thể nào mở miệng để hỏi: Khổng Minh, không phải người có hai tỷ tỷ sao, sao chỉ thấy có một? Nếu là như vậy, phỏng chừng Gia Cát Lượng nhất định liều mạng với hắn. Đừng nói mời chào, có lẽ không đắc tội với Gia Cát Lượng, đã là vô cùng may mắn rồi.
Lấy đâu ra loại người như ngươi, chuyên môn nghĩ đến tỷ tỷ của người ta? Có điều là, Lưu Sấm có thể nhìn ra được, Gia Cát Lượng rất tôn trọng Gia Cát Linh.
Hiện giờ Gia Cát Huyền đã chết, Gia Cát Cẩn lại ở Giang Đông rất xa, mà người tỷ tỷ kia chẳng biết đi đâu, chủ ý của Gia Cát Linh nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.
Nếu có thể lôi kéo Gia Cát Linh, nói không chừng có thể làm cho Gia Cát Lượng quy thuận. Trước mắt đây cũng là cơ hội lôi kéo Gia Cát Lượng tốt nhất.
Trước kia đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, nhìn thấy trí tuệ của Gia Cát Lượng rất siêu phàm. Lưu Sấm đã không ngừng ngưỡng mộ.
Tuy rằng hắn biết rõ. Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa phần nhiều là do khoa trương hư cấu mà thành. Nhưng ở hậu thế, có mấy người không yêu thích Gia Cát Khổng Minh chứ? Chí ít, Lưu Sấm vô cùng yêu thích.
Tuyệt đối không thể để Lưu Bị có cơ hội! Đây cũng là một nguyên nhân khác giải thích tại sao Lưu Sấm lại muốn tới lôi kéo Gia Cát Lượng.
Ngọa Long Phượng Sồ, có được người này nhất định có thể an thiên hạ.
Lưu Bị có được Khổng Minh, đúng như trong tiểu thuyết hậu thế thường xuyên xuất hiện một câu: Kim lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân liền hóa long … (Kim Lân há là vật ở trong ao, một trân mưa gió là có thể hóa rồng … ) Gia Cát Lượng chính là Kim Lân phong vân của Lưu Bị.
Lưu Sấm hiển nhiên không muốn cho Lưu Bị hóa rồng bay lên, chỉ có điều với năng lực trước mắt của hắn. Dường như không thể ngăn cản. Nếu như Gia Cát Lượng giống trong lịch sử đi đến Dự Chương, hắn khả năng không có nhiều biện pháp.
Nhưng nếu hắn đã gặp, sao có thể dễ dàng buông tha được.
Chỉ có điều, hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, ở ngoài doanh trướng, nghe được Gia Cát Lượng và Gia Cát Linh nói chuyện, liền không khỏi động tâm suy nghĩ muốn nghe một chút cách nhìn của Gia Cát Lượng.
Kết quả
- Xin hỏi Khổng Minh, ta phải làm như thế nào để sống yên ở Bắc Hải?
Gia Cát Lượng ngạc nhiên quay đầu lại, xem vẻ mặt chân thành của Lưu Sấm nhìn y. Cũng không khỏi khẽ giật mình, chợt thốt lên:
- Nếu muốn sống yên ở Bắc Hải, trước phải có kỳ danh. Lưu Sứ quân sở dĩ ở Từ Châu chật vật như thế, đó là do hắn ta không được kỳ danh, cho nên trước sau khó được sống yên. Sau khi chính danh, còn cần có thực lực. Tuy là nay công tử có binh hùng tướng mạnh, nhưng bất quá chỉ có mấy ngàn hổ lang.
Nhớ ngày đó mấy vạn Khăn Vàng muốn chiếm lấy Bắc Hải mà không được, có thể thấy được Bắc Hải có thành trì kiên cố, tường dày, không thể dễ dàng công kích Cho nên, công tử muốn sống yên ở Bắc Hải, giai đoạn trước nhất định không thể một mình xâm nhập. Trước tiên tìm nơi sống yên ổn, rồi sau đó mới từ từ mưu đồ việc lớn. Ngoài ra, từ khi Khổng Dung tới Bắc Hải đến nay, truyền bá học thuật nho gia.
Nếu Lưu công tử có thể được một đại nho ủng hộ, nghĩ đến ở Bắc Hải, liền có thể lập ít công lớn, có vị trí vững vàng.
Được một đại nho ủng hộ? Lưu Sấm không ngừng cười khổ ở trong lòng.
Tình hình hiện tại của hắn, sao có thể tìm được đại nho gì đó? Ngay cả Chung Diêu cũng không chịu ra mặt gặp lại, lại càng không phải tên Thanh Châu chết tiệt này.
Hắn có tâm thỉnh giáo Gia Cát Lượng, nhưng thấy dường như Gia Cát Lượng không có hứng thú nói chuyện, chỉ có thể từ bỏ.
Những người thiên tài trẻ tuổi như Gia Cát Lượng, không thể đối đãi theo bình thường. Biểu hiện quá mức thân thiết, sẽ rơi vào tầm thường. Giống như Gia Cát Lượng đối với đề nghị của hắn, từ từ mưu đồ. Chớ xem thường bốn chữ này, chỉ bốn chữ thôi nhưng bên trong lại ẩn chứa rất nhiều nội dung, Lưu Sấm cần từ từ lĩnh hội.
Mi Hoán và Gia Cát Linh trò chuyện được một lát, thấy Gia Cát Linh lộ vẻ buồn ngủ, liền đứng dậy cáo từ.
- Đại Hùng, Gia Cát Lượng này có phải rất lợi hại hay không?
Lưu Sấm sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mi Hoán.
- Vì sao Hoán Hoán lại hỏi như vậy?
Mi Hoán nói:
- Muội cảm giác được, huynh rất coi trọng y. Đặc biệt lúc huynh thỉnh giáo y về đối sách, thái độ cũng hết sức khiêm nhường. Thái độ này, cho dù là lúc huynh đang ở trước mặt Thanh Lã tiên sinh và Tử Sơn, cũng không hề biểu hiện như thế. Tuy rằng nhìn qua tuổi tác y cũng không lớn, nhưng muội có cảm giác, huynh coi trọng y, còn hơn cả Lã tiên sinh và Tử Sơn.
Ta có làm như vậy sao? Lưu Sấm nhếch miệng mỉm cười, nụ cuời thật thà chất phác như trước kia.
Mi Hoán không nhịn được cũng cười theo!
Thật ra Lưu Sấm làm cũng không đặc biệt rõ ràng, hắn thậm chí cố ý ngăn chặn cảm xúc ở trong lòng. Nhưng Mi Hoán là ai chứ? Tuy rằng Lưu Sấm tái sinh chưa đến một năm, nhưng Mi Hoán đã hiểu rất rõ về hắn. Hai người đồng cam cộng khổ, từ huyện Cù đã bắt đầu không rời nửa bước, vu hồi ngàn dặm, có thể nói là tâm đầu ý hợp. Lưu Sấm đang suy nghĩ gì? Chuẩn bị làm cái gì? Mi Hoán đều có thể nhạy bén cảm nhận được. - Đại Hùng, Khổng Minh này hình như đối với huynh không có nhiều ấn tượng tốt lắm.
- Hả?
- Huynh chẳng lẽ không phát hiện, khi y nhắc tới Đại nhĩ tặc, vẫn luôn sử dụng cách xưng hô là Lưu Sứ quân như trước, có thể nói y đang có ấn tượng tốt đối với Lưu Bị. Cho nên nếu huynh muốn trực tiếp lôi kéo y, chỉ sợ là rất khó.
Lưu Sấm không hề để ý đến chi tiết này, lập tức cả người ngây ra.
- Hoán Hoán, vậy làm sao bây giờ?
Hắn buột miệng hỏi.
Mi Hoán lại hạ giọng nói:
- Nếu muốn lôi kéo người này, huynh phải bắt tay đầu từ Gia Cát nương tử. Mặc dù phần lớn thời gian, hình như nhân vật chủ đạo của bọn họ là Khổng Minh. Nhưng muội nhìn ra được, người chủ đạo thật sự là Gia Cát nương tử. Mà Gia Cát nương tử đối với Đại nhĩ tặc dường như không có nhiều thiện cảm. Chẳng qua nàng là nhi nữ trong nhà, cho nên không muốn mở miệng.
Vừa rồi thấy Gia Cát nương tử buồn ngủ, Khổng Minh liền lập tức cáo từ. Điều đó chứng minh rằng Gia Cát nương tử trong suy nghĩ của y phân lượng không nhẹ Nghĩ lại cũng thấy rất bình thường. Thúc phụ của bọn họ bị hại, huynh trưởng và đại tỷ của bọn họ đều ở xa ngàn dặm. Tuy rằng Gia Cát nương tử là nữ nhi trong nhà, nhưng dù sao cũng lớn tuổi nhất. Khổng Minh có lẽ sẽ nghe theo ý kiến của nàng.
Lưu Sấm lộ ra vẻ buồn rầu.
- Hoán Hoán, Gia Cát nương tử là nữ nhi, ta sao có thể tính kế với nàng ấy?
- Ai muốn huynh tính kế với nàng ấy, ý của muội nói là… Ôi, như vậy đi, huynh đem bản gia phả và Đào Công cho muội, muội giúp huynh thuyết phục Gia Cát nương tử. Nhưng mà, ở trong khoảng thời gian này, huynh cũng phải nghĩ biện pháp để bộc lộ bản lĩnh của mình, chớ để Khổng Minh khinh thường. Những việc khác, huynh không cần phải lo lắng, ta sẽ tìm Cam tỷ tỷ bọn họ đến làm bạn với Gia Cát nương tử, sẽ tận lực nghĩ cách, giữ Khổng Minh lại.
Trong lúc bất tri bất giác, Mi Hoán đã trưởng thành, thành thục rồi! Nàng không còn là một cô nương vô ưu vô lự, thích làm nũng Lưu Sấm trước kia nữa rồi.
Có lẽ, là lời nói của Cam phu nhân ngày đó đã làm nàng xúc động.
Nàng muốn phải trợ giúp Lưu Sấm. Nàng hy vọng có san sẻ bớt gánh nặng cùng Lưu Sấm, nàng càng muốn cùng Lưu Sấm đối mặt với tương lai, chứ không phải bắt Lưu Sấm một mình gánh vác.
Loại cảm giác này, thật sự rất tốt! Trên mặt Lưu Sấm lộ ra vẻ tươi cười, đột nhiên vươn tay ôm Mi Hoán vào trong ngực.
Mi Hoán đầu tiên ngạc nhiên, sau đó theo bản năng muốn thoát ra.
Nhưng Lưu Sấm lại càng ôm nàng chặt hơn
- Hoán Hoán, ta có được sự coi trọng của muội, cuộc đời này còn có gì đáng tiếc?
Mi Hoán không giãy giụa nữa, để mặc kệ Lưu Sấm ôm vào ngực, trong lòng cũng thầm nghĩ: Hùng ngốc à, cuộc đời này có được huynh, muội đã mãn nguyện rồi!