Chương 169: Quyển 1 Chương 137-Tái Chiến Lã Bố (2)

Cứ như vậy, Lã Bố rời đi.

Nhưng Trương Liêu lại lâm vào cảnh khó cả đôi đường.

Kế tiếp là đánh hay là không đánh? Khiến y cảm thấy sợ hãi, không ai ngờ được Mi Phương lại quy thuận Lưu Sấm, khiến đám người Lưu Sấm binh không lưỡi huyết chiếm lĩnh Huyện Đàm.

Có lẽ trong mắt người khác, chuyện này dường như không có gì lạ. Nhưng Trương Liêu lại cảm thấy được ảo diệu bên trong… Liên tưởng đến Lưu Sấm tự xưng là dòng họ Hán thất, hơn nữa lại là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, Trương Liêu mơ hồ cảm thấy được, chuyện này cũng có thể không phải là lời nói bịa đặt.

Như vậy, rốt cuộc là đánh Huyện Đàm hay là không đánh đây?

Đóng quân ở bờ tây Nghi Thủy, Trương Liêu suy nghĩ biện pháp giải quyết. Đêm qua Lưu Sấm đột nhiên ra tay, chỉ sợ đã phát hiện ý đồ Lã Bố. hiện tại còn phái người đi làm hòa với hắn, Lưu Sấm còn có thể tin tưởng mình không? Nếu không tin, hắn có được Huyện Đàm lưng dựa vào Vũ Sơn, đại khái có thể đọ sức cùng Trương Liêu.

Trừ phi Lã Bố hạ lệnh, điều Tang Bá ở Khai Dương đến, nếu không, muốn giải quyết Lưu Sấm tất nhiên sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng nếu điều động binh lực của Tang Bá, Lã Đại ở quận Thái Sơn sẽ thừa dịp tiến vào hay không? Còn có Lang Gia Tương Tiêu Kiến, lúc trước trước bị Tang Bá đánh bại, bất đắc dĩ mới lui giữ Dương Đô. Tiêu Kiến cũng không phải thủ hạ Lã Bố. Y vốn là người Lan Lăng, được Đào Khiêm tiến cử, đảm nhiệm chức Lang Gia tướng. Đáng tiếc, y vừa mới đi Lang Gia liền gặp phải chuyện Đào Khiêm ốm chết, Lưu Bị liền thâu tóm Từ Châu, trở thành người đứng đầu Từ Châu.

Không chờ Tiêu Kiến hướng Lưu Bị tỏ vẻ phục tùng, Lã Bố đột nhiên làm khó dễ, chiếm lĩnh Từ Châu, đuổi Lưu Bị đi.

Tiêu Kiến rơi vào đường cùng, đành phải ngầm cấu kết với Tào Tháo.

Cũng chính vì nguyên nhân này, sau đó Tang Bá đuổi Tiêu Kiến ra khỏi Khai Dương, nhưng không đuổi tận giết tuyệt, bởi vì sau lưng Tiêu Kiến còn có một Lã Đại.

Lã Đại này, cũng không phải là người Tang Bá có thể đắc tội.

Cho nên Tang Bá không thể hành động thiếu suy nghĩ, Trương Liêu nếu muốn tốc chiến tốc thắng, cũng chỉ có thể chọn một con đường, đó là cùng Lưu Sấm nghị hòa.

Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm còn có thể hòa nghị sao?

- Trương tướng quân!

Lúc Trương Liêu đang do dự, có tùy tùng báo lại, ngoài cửa có sứ giả Lưu Sấm đến cầu kiến.

Sứ giả của Lưu Sấm?

Trương Liêu nghe xong khẽ giật mình, rồi chợt mừng rỡ. Sứ giả của Lưu Sấm phái đến, cũng là muốn truyền đến một tin tức với Trương Liêu: Hắn không muốn là kẻ đối địch với Lã Bố. Nếu là như vậy, tất cả đều dễ thương lượng rồi.

Trương Liêu vội vàng sai người mời sứ giả của Lưu Sấm vào lều lớn, liền thấy một người tuổi chưa đến ba mươi, nhìn qua mi thanh mục tú, có vài phần dáng vẻ thư sinh.

Chỉ có điều, tóc của người này rất ngắn, khiến mọi người cảm thấy có chút quái dị.

Không đợi Trương Liêu mở miệng hỏi, đã thấy người nọ tới chắp tay vái chào. - Tại hạ Hoài Âm Bộ Chất, phụng mệnh công tử nhà ta đến, có một câu muốn hỏi Trương tướng quân.

Hoài Âm Bộ Chất?

Trương Liêu cũng không có để ý sự cứng rắn, mạnh mẽ trong lời nói của Bộ Chất, mà có chút tò mò liếc mắt đánh giá Bộ Chất.

- Lưu công tử có gì chỉ bảo Trương mỗ?

- Công tử nhà ta chỉ hỏi Trương tướng quân một câu: Kế tiếp, là chiến hay là hòa?

Trương Liêu nhíu mày lại, trong lòng chợt sinh ra một cỗ sát khí. Chỉ có điều, y rất nhanh bình tĩnh lại, nhắm mắt trầm ngâm không nói. Trong quân trướng rất yên tĩnh, nhưng ở bên trong sự yên tĩnh đó, lại tràn ngập một cỗ sát khí.

Bộ Chất sắc mặt như thường, không có chút nào tỏ vẻ nôn nóng, trên mặt trước sau đều mỉm cười, nhìn Trương Liêu, chờ đợi câu trả lời của y.

- Chiến như thế nào? Hòa như thế nào?

- Chiến, thì cá chết lưới rách.

Bộ Chất bình tĩnh cười mà nói: - Ý của công tử nhà ta là, nếu Trương tướng quân muốn chiến, Người tiếp tới cùng, đơn giản lấy tướng mệnh vật lộn. Binh lực của Công tử có lẽ không cường thịnh bằng Lã Ôn Hầu, nhưng ít ra có thể làm cho Lã Ôn Hầu sứt đầu mẻ trán. Công tử nhà ta mặc dù xuất thân hậu duệ quý tộc, thuở nhỏ lại lưu lạc dân gian, nhận hết đau khổ. Cho nên, hắn chỉ nhờ ta nói một câu với Trương tướng quân: Chân trần sợ gì người đi giày. Công tử nhà ta cho dù chết, cũng sẽ khiến Lã Ôn Hầu khó chịu vạn phần, ở Từ Châu, càng không cách nào ngồi lâu dài.

Nếu như là một tháng trước, Trương Liêu nghe được mấy câu nói này sẽ cười nhạt. Nhưng hiện tại… Đối mặt với các trận chiến liên tục ở các chiến trường ngàn dặm, thực lực đối thủ lại ngày càng lớn mạnh, Trương Liêu hiểu rất rõ, Lưu Sấm có năng lực như thế, cũng có tư cách này. Chân trần sợ gì người đi giày... Lưu Sấm hiện tại chính là một kẻ đi chân trần, mà Lã Bố cũng chính là cái người đi giày kia.

Nếu thật sự ép Lưu Sấm, thằng nhãi này thực sự có năng lực như thế, cùng Lã Bố cá chết lưới rách.

- Nếu hòa thì như thế nào?

Trương Liêu trầm ngâm một lát, lại hỏi.

Bộ Chất vẫn như cũ bộ dạng điềm đạm tươi cười: - Nếu muốn hòa, lại càng đơn giản. Mời tướng quân lấy Nghi Thủy làm ranh giới, lui binh ba mươi dặm... Ba ngày sau, công tử nhà ta sẽ đưa Lã tiểu thư và Ngô Phổ tiên sinh đến bờ, từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tất cả không có can hệ gì đến nhau. Công tử nhà ta vốn không quan tâm đến Từ Châu, chỉ nghĩ mượn đường thông hành. Nếu không có Quân hầu bức bách liên tục, hôm qua xé rách hiệp nghị, Công tử nhà ta cũng sẽ không đưa ra quyết định hôm qua. Nay chúng ta đã chiếm cứ Huyện Đàm, chỉ chờ quyết định của tướng quân.

Trương Liêu nói: - Lưu công tử không sợ ta lại đổi ý sao?

Bộ Chất không kìm nổi cười ha ha, - Công tử nhà ta từng nói, Văn Viễn tướng quân chất trung tính nhất, thủ chấp lễ nghĩa, có phong thái của Triệu Hổ. Cho nên, công tử nhà ta sẵn sàng tin tưởng Trương tướng quân, càng tin tưởng Trương tướng quân không phải loại người bội bạc đó.

Trong lòng Trương Liêu không khỏi cảm thấy có chút đắc ý.

Cho dù là ai được người khác khen ngợi như vậy, cũng sẽ cảm thấy vô cùng cao hứng.

Y đột nhiên nói: - Bộ tiên sinh ta muốn hỏi, Lưu công tử quả nhiên là hậu duệ của Trung Lăng Hầu sao? - Đương nhiên!

- Có bằng chứng gì?

Bộ Chất cười ha hả, - Công tử nhà ta đã sớm đoán được Trương tướng quân sẽ có nghi vấn này, cho nên lệnh cho ta mang đến một bộ gia phả bản dập, để tướng quân tin tưởng.

Dứt lời, Bộ Chất lấy ra một phong thư, đưa cho Trương Liêu. Trương Liêu nhận lấy, nhìn lướt qua đọc nhanh như gió, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Khổ tâm lần này của Lưu công tử, Trương Liêu đã hiểu được. Nay Từ Châu hỗn loạn, thực không nên lại có chiến loạn. Nếu Lưu công tử chỉ là mượn đường, Trương mỗ liền thay mặt Quân hầu làm chủ, đưa công tử rời khỏi.

Chỉ có điều, tiểu thư nhà ta...

Bộ Chất nói: - Cũng không phải là công tử nhà ta không chịu thả Lã tiểu thư trở về, thực vết xe đổ kia, khiến công tử nhà ta có chút không không yên tâm.

Trương Liêu không kìm được khuôn mặt nóng lên, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lại không hề mở miệng.

Sau khi tiễn Bộ Chất về, Trương Liêu không khỏi âm thầm cảm thán.

Từ nay về sau, dưới gầm trời này chắc chắn có nhiều hơn nữa một vị hào kiệt... Lưu Sấm người này tương lai nói không chừng sẽ làm nên sự nghiệp!

Y lập tức hạ lệnh cho tam quân triệt thoái phía sau ba mươi dặm, dựng trại đóng quân tạm thời.

Cùng lúc đó, y lại phái người đem gia phả bản dập của Lưu Sấm, hoả tốc mang đến Hạ Bì.

- Một khi sơ suất, là một tiểu nhi áp chế, ngày khác nhất định phải báo thù rửa hận.

Lã Bố tay cầm thư Trương Liêu đưa tới, nén không được lửa giận. - Văn Viễn xử sự như vậy, quá mức nhu nhược, sao có thể nào cứ thả Sấm tặc rời khỏi như vậy chứ. - Quân hầu, Văn Viến xử trí như vậy, đã cùng các tướng quân đạt thỏa thuận.

- Hả?

Lã Bố ngẩng đầu, nhìn sang nam tử ngồi ở dưới tay mình.

Nam tử kia ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, tướng mạo gầy guộc, nhưng lại toát lên một cỗ chí khí kiên cường. Chòm râu dưới hàm buộc ở trong túi, nam tử đứng lên, giơ phong thư trong tay lên. - Theo cách nhìn của Cung Chi, Lưu Sấm là hậu duệ của Trung Lăng hầu không phải là chuyện bịa đặt. Quân hầu lần này vì thế nhân thất bại, tất nhiên có mất mặt. Nhưng nếu quân hầu giết Lưu Sấm, mới là thật sự phiền toái. - Trung Lăng Hầu, Trung Lăng Hầu... Một người chết, sợ hắn ta làm chi.

- Tướng quân nói cẩn thận! Nam tử được nghe, lập tức giận dữ, - Trung Lăng Hầu trước du trường thái học, sau nâng Hiếu Liêm. Người này cương trực, không sợ quyền quý, cuối cùng vì Thập Thường Thị làm hại, chính là tấm gương cho người đọc sách trong thiên hạ. Tướng quân nói những lời này nếu bị truyền đi, chắc chắn rước phiền toái lớn. Không nói những người khác, đơn giản chỉ nói Từ Châu, cho dù là Trần Hán Du kia, cũng sẽ liều mạng sống chết phản bội người đấy. - À?

Trần Cung hạ giọng nói: - Tướng quân đừng quên, chuyện lúc trước Tào A Man Duyện Châu bại trận.

- Quả thực sẽ như thế sao?

Lã Bố nghe được, cũng hoảng sợ, liền vội hỏi: - Vậy theo cách nhìn của Công Đài, làm thế nào cho phải?

Trần Cung khẽ mỉm cười, - Nếu Tào Tháo xuất binh cản trở Lưu Sấm về nhà, làm cho hắn không thể không xa xứ, tướng quân sao không thuận nước đẩy thuyền, nói biết được thân thế của Lưu Sấm, vì thế mới thả hắn rời đi? Trung Lăng Hầu bị hại, rất nhiều người cho rằng y đã tự tuyệt. Mà nay nếu truyền ra tin tức này, có lẽ Tào A Man cũng phải đau đầu vài phần, chuẩn bị không tốt, hắn ta thậm chí sẽ đắc tội với toàn bộ người đọc sách Dĩnh Xuyên... - Như vậy, đối với ta có lợi gì?

Trần Cung nói: - Như vậy, sự việc tướng quân bại dưới tay Lưu Sấm hai lần, cũng có thể giảm nhẹ đi vào phần. Bên ngoài có thể tuyên bố, là vì tướng quân kính trọng đối nhân xử thế của Trung Lăng Hầu, không đành lòng làm hại hậu duệ của ông ấy, cho nên mới cố ý bị thua... Nói vậy, cũng sẽ không có quá nhiều người vì chuyện này mà truy cứu tướng quân không phải. Trái lại, mọi người sẽ cho rằng tướng quân khoan dung độ lượng, cố ý nhường cho Lưu Sấm kia.

Lã Bố lập tức tươi cười rạng rỡ...