- Mà nay Bành Thành đã lấy được, cần nhanh chóng rút đi Thanh Châu phía bắc.
Lã Đại vung tay nói:
- Nếu như Lã Bố biết được Bành Thành thất thủ, lúc đó tất nhiên sẽ điều binh đến, lúc đó công tử hai mặt đều là địch, khó có thể thoát thân.
Y đến trước bản đồ, trầm giọng nói:
- Nay lên phía bắc có hai cháu đường.
- Một đi qua Đông Hải, qua Lang Gia mà vào Bắc Hải, một đường khác từ quận Nhâm Thành đi qua Lỗ Quốc đến Thái Sơn quận, cũng có thể đến Bắc Hải.
- Với binh lực của công tử không thể đi qua Nhâm Thành. Chưa nói đến ven đường nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, hao binh tổn tướng, vả lại Thái Thú Lã Càn ở Thái Sơn quận là người phi thường, mưu lược hơn người, ở Thái Sơn danh vọng khá cao, người này trí dũng song toàn, tuyệt đối khó có đối thủ. Hơn nữa sau khi đến Thái Sơn Quận đường rất khó đi, có nhiều núi đồi, ta mới nghe được gần đây ở Tế Nam có kẻ tặc đóng quân ở Nhạc Sơn, bọn khốn này khá hung tàn, không thể xem thường được. Kể từ đó ta thấy chúng ta có thể đối mặt với hai đối thủ là Lã Càn và Từ Hòa cho nên ta nghĩ Quận Đông Hải là khả thi.
Lưu Sấm ngồi ngay ngắn ở ghế, không nói một lời.
Đám người Thái Sử Từ cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Ta không tán thành.
Lã Đại còn chưa dứt lời, Bộ Chất đã đứng dậy
- Tử Sơn có ý gì không?
- Định công lựa chọn Quận Đông Hải ta không phản đối … Hiện nay đi Đông Hải, qua Lang Gia, nhập Bắc Hải là lựa chọn tốt nhất. Tuy nói dưới tay Lã Bố có đại tướng Tang Bá đóng quân ở Lang Gia nhưng cũng không đáng để lo. Ý định lập tức hành động ta cũng không tán thành … Không biết Chư Công có để ý đến, quân ta từ khi rời khỏi Nhữ Âm, mấy ngày liên tiếp tập kích bất ngờ mấy trăm dặm hơn mười cuộc công kích lớn nhỏ. Tuy đều thắng cả nhưng binh lính đã mệt mỏi, có thể sẽ không chịu nổi.
Nếu lúc này chúng ta lại đi tiếp các binh lính trong lòng sẽ bất mãn, thậm chí sẽ có người rời đi. Cho nên, theo ta chúng ta cần tạm thời ở Bành Thành nghỉ ngơi và chỉnh đốn, đợi xem biến hóa thế nào, đợi thời cơ mà hành động, nếu nhất định phải đi ngược lại khiến sĩ khí mệt mỏi.
Lúc này Lưu Sấm mới ý thức được, bọn họ đi từ Nhữ Âm đã hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng này luân phiên giao chiến, có thể nói là từ Nhữ Âm đánh tới Bành Thành, người của Lưu Sấm dù có hoàn hảo thế nào nhưng cũng mỏi mệt huống chi binh sĩ là người thường chỉ sợ không chịu nổi. Thật vất vả để chiếm được tòa Đại Thành nếu không nghỉ ngơi chỉnh đốn binh mã đã vội rút đi sợ các tướng sĩ chưa chắc nguyện ý.
Quân lệnh như sơn, những lời này tuy đúng nhưng phải duy xét tình huống thực tế.
Quân sĩ binh tốt trong thời đại Tam Quốc không như binh lính trong quân đội đời sau này, bọn họ tham gia quân ngũ đánh giặc chỉ do cuộc sống quá gian khổ.
Lưu Sấm nhất định phải lo lắng vì binh lính ghét chiến tranh, nếu buông lỏng chỉ sợ hoàn toàn ngược lại.
- Nhưng nếu Lã Bố nhận được tin tức, chúng ta nên làm thế nào cho phải?
Lã Đại không nhượng bộ chút nào, lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ lại chờ bọn hắn triệu tập binh mã, thong dong bày trận sao?
- Việc này …
Bộ Chất do dự một chút hạ giọng nói:
- Phải rút lui nhưng không phải rút toàn quân mà cần phải rút từ từ. Cùng lúc đó có thể quân lính có được thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn nhịp thở, về phương diện khác còn phải Lã Bố, Giao Phong chuẩn bị … Chuyện này còn muốn công tử ra mặt là vừa. - Ta ra mặt?
Lưu Sấm ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Ta ra mặt thế nào?
- Ta nghe nói nay người giữ Quận Đông Hải chính là Mi Phương.
Bộ Chất lắp bắp, Lưu Sấm nhíu mày.
- Tử Sơn có ý là … Nếu Mi Phương có thể trợ giúp ở giữa, liền có thể giảm bớt phiền toái.
- Điều đó không có khả năng.
Nói đến nước này, Lưu Sấm còn không hiểu ý tứ của Bộ Chất sao? Tìm Mi Phương ? Ai đi tìm? Huynh đệ Mi gia hận Lưu Sấm thấu tận xương tủy, chỉ sợ Mi Hoán đến đó chỉ có cháu đường chết.
Bảo Mi Hoán đến đó sao? Sao Lưu Sấm có thể đồng ý được chứ! Theo góc độ của Bộ Chất mà nói, nếu Mi Phương có thể cho ra một cháu đường thì có thể tránh được nhiều phiền toái.
Đây là một chủ ý tốt nhưng vấn đề chuyện này liên lụy đến Mi Hoán, Lưu Sấm tuyệt đối không đồng ý. Hắn thà rằng ở Bành Thành cùng Lã Bố tử chiến, cũng không đồng ý cho Mi Hoán mạo hiểm.
Thái độ Lưu Sấm quyết liệt, cũng làm cho Bộ Chất không nói gì thêm nữa. Tuy nhiên y cũng biết chuyện này làm Lưu Sấm khó xử, cho nên xoay chuyển đề tài.
Nếu Lưu Sấm không đồng ý để Mi Hoán đến Huyện Đàm, vậy phải tính đường khác.
Lã Đại nghe những lời nói của Bộ Chất cũng không khỏi không suy xét đến trường hợp chiến sĩ bị mệt mỏi, hai người thảo luận một lúc lâu cuối cùng hướng với Lưu Sấm đề nghị cách phân chia binh. So với một đường đến Nhữ Âm đi hai ngàn binh mã, thủ hạ Hứa Chử chính là thanh tráng của Hứa gia trang cùng với mấy trăm người mà Sử Hoán cũng mời được, tình hình tương đối đỡ hơn một chút, có thể cho hai nhân mã này hợp binh chiếm giữ Phó Dương.
Phó Dương là vùng trung du, là nơi trọng yếu.
Chiếm giữ Phó Dương chẳng những có thể uy hiếp mạnh Quận Đông Hải, mà còn có thể có được đường lui binh. Binh mã còn lại ở Bành Thành nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, rồi sau đó lại chuẩn bị khởi hành. Cứ như vậy, các tướng sĩ có thể có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, vì sau này tiếp tục hành quân, sẽ có lợi hơn. Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút cảm giác chủ ý này không tệ liền đồng ý với chủ ý của hai người.
Đêm đó, Hứa Chử, Sử Hoán dẫn một ngàn hai trăm người di chuyển suốt đêm, tập kích bất ngờ Phó Dương.
Phó Dương cũng là một huyện nhỏ, nhân khẩu so với Tiêu huyện còn ít hơn, cũng không có binh mã đóng quân. Lấy khả năng của Sử Hoán và Hứa Chử cướp lấy Phó Dương dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên, cần cẩn thận hơn Lưu Sấm quyết định phái Bộ Chất đi theo.
Rồi sau đó Lưu Sấm viết một phong thư lệnh Hoàng Thiệu, Tiết Văn cùng Bùi Vĩ, Thường Thắng đến Úc Châu Sơn.
Hắn nhất định phải mang mục đích của mình nói rõ với Tiết Châu, để Tiết Châu có sự chuẩn bị tốt. Về phần Tiết Châu có đồng ý đến Đông Lai hay không cũng không phải vấn đề Lưu Sấm phải lo lắng, loại chuyện thế này để xem sự lựa chọn của Tiết Châu thế nào, thứ hai muốn xem tài ăn nói của Hoàng Thiệu.
Giao chuyện này giao cho Hoàng Thiệu, Lưu Sấm khá yên tâm. Hơn nữa còn có Tiết Văn tương trợ có lẽ muốn chuyện này sẽ đạt được thành cũng không phải quá khó khăn.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Lưu Sấm cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Lúc này, hắn mới biết đã nửa đêm rồi vì thế liền trở lại phòng và hắn ngủ thật say.
- Thúc phụ, xin người giúp cháu.
Ngay khi Lưu Sấm ngủ say, Mi Hoán đã tìm đến Lưu Dũng.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Dũng, nàng nhỏ giọng nói:
- Cháu nghe nói chúng ta chuẩn bị đến Bắc Hải cần phải đi qua Quận Đông Hải … Nhị huynh cháu hiện đang trấn thủ ở Huyện Đàm, có thể trợ giúp được Mạnh Ngạn một tay. Thúc phụ, trước giờ cháu chưa giúp gì cho Mạnh Ngạn cả, cho nên nhân cơ hội này cháu muốn giúp huynh ấy. Trước kia cháu muốn giúp nhưng không biết nên giúp thế nào, hiện tại cháu có cơ hội này xin thúc phụ giúp cháu.
Lưu Dũng nghe nàng nói, lắc đầu liên tục.
- Tam nương tử, ta sao có thể? Lúc trước cháu trăm cay ngàn đắng, hao tốn biết bao nhiêu sức lực mới đến được với Mạnh Ngạn. Lúc này nếu cháu trở về chẳng phải để cháu đi vào miệng hổ sao? Nhị huynh cháu ghét Mạnh Ngạn như thế sao có thể dễ dàng buông tha cho cháu được chứ?
Mi Hoán vội nói:
- Thúc phụ, người không biết đâu. Nếu ở Huyện Đàm là Đại huynh cháu thì cháu nhất định không về. Bởi vì cháu biết người như Đại huynh cháu tuyệt không thể bỏ qua cho cháu cùng Mạnh Ngạn, có thể huynh ấy sẽ dùng cháu làm mồi nhử khiến Mạnh Ngạn đi vào bẫy … Nhưng Nhị huynh cháu thì khác, tuy Nhị huynh không bằng hai phần mười Đại huynh, nhưng Nhị huynh cũng không phải thương nhân, huynh ấy kỳ thật vẫn không đồng ý với chủ ý của Đại huynh, Đại huynh là người ích kỷ, sợ sẽ phá hỏng mấy đời Mi gia, tương lai Mi gia … Cháu tin tưởng nhị huynh sẽ nghe lời ta khuyến cáo, ít nhất có thể đứng trên góc độ nhà Mi gia mà suy xét, ít nhất hắn cũng đưa ra lựa chọn chính xác.
Cháu cũng không muốn tổ tiên mấy đời phó mặc cho Đại huynh nên cháu muốn đến Huyện Đàm khuyên bảo Nhị huynh, để huynh ấy tìm nơi nương tựa cho nhà cháu.
Lưu Dũng nghe nói thế hai chân mày nhíu lại.
Những lời này của Mi Hoán thật khiến lão xúc động vô cùng. Nếu Mi gia có thể tương trợ thật ra có thể tăng thêm vài phần lực cho Lưu Sấm.
Hơn nữa lúc ở huyện Cù lão cũng tìm hiểu sơ qua biết Mi Phương không giống với tính cách của Mi Chúc, nhưng gã ta tìm Lưu Bị mà nương tựa cũng không phải có thể tin tưởng được. Nếu có thể lôi kéo hắn tới đây ít nhiều Lưu Sấm cũng có được lợi ích. Chỉ có điều để Mi Hoán một mình đến Huyện Đàm Lưu Dũng không thể yên tâm.
Lưu Sấm không cần nói gì.
Nếu hắn biết Mi Hoán đến Huyện Đàm không cần nói gì tuyệt đối kiên quyết phản đối.
Đi qua đi lại có chút hồi hộp.
Hai mắt Mi Hoán mở to, nhìn với vẻ hi vọng. Lần này nàng đi Huyện Đàm một mặt muốn trợ giúp cho Lưu Sấm, phương diện khác cũng như nàng đã nói vì chính không muốn Mi gia suy tàn.
Tuy nhiên, trong tâm tư nàng còn chút suy nghĩ. Nếu Lưu Sấm thuận lợi đến Bắc Hải, để gầy dựng cơ nghiệp. Mi Hoán cũng hi vọng tương lai có thể có người giúp nàng, để nàng tự tin hơn.
Ai tin cậy nhất? Cam phu nhân sao? Mi Hoán cần bạn hữu cũng cần một người nhà nữa. Cho nên càng nghĩ cuối cùng hy vọng của nàng đặt trên người Mi Phương.
- Mi Hoán, cháu muốn đi ta không phản đối. Thế nhưng có điều phải có ta cùng đi … Chúng ta đi lặng lẽ, lúc này ra đi sau khi đến Phó Dương ta sẽ mượn người của Trọng Khang, để đảm bảo chúng ta đến được Huyện Đàm và cũng không bị Nhị huynh cháu làm hại. - Thúc phụ, vậy chúng ta hiện tại nên nhanh đi.
- Được! Lưu Dũng nói là làm tuyệt đối không dài dòng.
Lão mặc áo giáp, tay nắm dây ngựa Thanh Thông đi ra, Mi Hoán cũng thay bộ quận áo, nàng đi cháu Trân Châu, hai người đi suốt đêm ra khỏi thành hướng Phó Dương mà đến.