Chương 146: Quyển 1 Chương 126-Bi Ai Của Nữ Nhân (1)

Đêm sâu dần.

Lưu Sấm lăn qua lộn lại mà không thể ngủ được, vậy nên hắn khoác áo vào, cất bước đi đến quân trường.

Trong quân doanh rất an tĩnh, trải qua một phen lăn lộn xa trường, quân binh đều đã mệt mỏi, cho nên khi màn đêm buông xuống, liền sớm đã an giấc.

Trên đường đi thỉnh thoảng Lưu Sấm lại cùng tuần bình chào hỏi, bất giác đã ra khỏi viên môn.

Cách quân doanh không xa, có một doanh trại nhỏ kiến tạo bên cạnh nước sông.

Diện tích doanh trại không lớn, cửa ra vào cũng có quân binh gác đêm.

Thuận theo sự không ngừng gia tăng số lượng của phụ nữ trong đội ngũ, đặc biệt là sau khi thu nạp được hơn trăm người già bệnh yếu, đã vượt qua con số hai trăm.

Mi Hoán, Tiểu Đậu Tử, mẫu tử Bộ Loan, thê nhi Lã Đại … Cộng thêm mười mấy tỳ nữ Lưu Sấm mua được ở Lịch Dương, cũng khiến cho chiến lực của chi đội ngũ này gia tăng không ít. Nếu tiếp tục nhập doanh tá túc, sẽ có rất nhiều bất tiện.

Vì thế lúc Lưu Dũng ở Phí Đình đóng quân, đã đặc biệt kiến tạo một doanh trại nhỏ, cũng là để cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ em này tá túc.

Người già yếu, phụ nữ và trẻ em không có lực phản kháng, tay chân không thể dùng, nói trắng ra chính là một gánh nặng.

Cũng may thu được nhiều chiếc chiến xa, có thể dùng để thay thế đi bộ, cũng tránh được ít nhiều cục diện liên lụy xảy ra … Hơn nữa những người này sau khi ở trong doanh trại, có thể trợ giúp giặt quần áo, nấu cơm, có thể chăm sóc một ít người bệnh, ở một góc độ nào đó, họ đã trợ giúp Lưu Sấm không ít.

Lưu Sấm vốn định tìm Mi Hoán tâm sự, nhưng nghĩ lại, sắc trời đã tối như này, Mi Hoán e là đã đi ngủ rồi.

Hắn do dự một lúc, vẫn quyết định không đi quấy rầy Mi Hoán. Quay bước, bước chậm men theo con con sông, dưới ánh trăng mờ nhạt, trên mặt sông, nổi lên những ngọn gợn lăn tăn. Lưu Sấm đang chậm bước tiêu diêu vô định, chợt nghe thấy một đợt tiếng gào khóc. Hướng phía tiếng gào khóc, thì thấy không xa, một bóng dáng thướt tha đang đứng dưới bóng cây, tiếng khóc đúng là từ nơi đó truyền đến … Nhưng bóng dáng người đó nhìn như rất mơ hồ. - Ai!

Lưu Sấm trầm quát một tiếng, tiếng khóc đột nhiên dừng lại.

Bóng dáng thướt tha đó giống như một con thỏ khi hoảng sợ, đột nhiên núp sau bóng cây đại thụ.

Lưu Sấm mỉm cười! Tuy rằng vẫn như trước không thấy rõ ràng bóng dáng người đó, nhưng hắn cơ bản đã đoán ra thân phận của người này.

Nếu như nữ nhân này từ trong quân doanh ra … Mà chỉ có thể là từ trong tiểu doanh đi ra. Bán kính Phí Đình mười dặm quanh đây không có bóng người, mà nửa đêm, lại có một nữ nhân ở gần doanh trại cạnh sông khóc lóc, chung quy không thể là cô hồn dạ quỷ nơi hoang dã chứ! Xem quần áo, không giốn tỳ nữ.

Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử đều là nữ nhân đã từng trải, sẽ không nhát gan như vậy.

Bộ Loan? Càng không phải! Nữ nhân này có một khí khái anh hùng, dám xông đến quân doanh cầu cứu, tuyệt đối không phải người nhát gan, Mã Thị lão bà của Lã Đại, càng không thể dùng hai chữ ''thướt tha'' để hình dung. Trừ đi mấy phụ nhân này ra, trong quân doanh chỉ còn có một người nữa. - Phu nhân, là ta!

Lưu Sấm cười nói:

- Ta Lưu Mạnh Ngạn, không cần sợ hãi

Sau gốc đại thụ kia, rụt rè xuất hiện một gương mặt lúm đồng tiền tuyệt đẹp, dưới ánh trăng, lần này Lưu Sấm đã nhìn thấy rõ, đúng là Cam phu nhân.

- Đã khuya thế này, phu nhân sao không đi nghỉ ngơi, lại ở đây khóc lóc?

- Là Lưu công tử …

Cam phu nhân lộ ra vẻ ngượng ngùng, vội vàng cúi đâu, lấy tay lau lau khuôn mặt một chút.

Nàng chậm rãi từ sau gốc cây đi ra, hướng Lưu Sấm, duyên dáng cúi đầu:

- Có chút ngủ không được, mà sao Lưu công tử cũng chưa nghỉ ngơi?

- Ha ha, cũng như nàng, ngủ không được, ra ngoài dạo một dạo.

Lưu Sấm nói xong, liền ở cạnh sông ngồi xuống.

Hắn tiện tay nhổ một ngọn cỏ đã khô vàng trên mặt đất lên, ngậm vào miệng.

- Vừa rồi ta nghe được phu nhân dường như có tâm sự, nếu nguyện ý, chi bằng cùng ta nói đôi lời.

Qua hai ngày nữa, là phu phân có thể cùng Lưu Sứ Quân đoàn tụ. Nói như vậy phu nhân nên cao hứng mới phải, sao lại một mình khóc lóc ơ nơi này? Cam phu nhân nghe thấy lời này, ánh mặt lập tức đỏ thêm.

Nàng do dự một chút, liền ngồi xuống bên cạnh. Nhưng mà vẫn cách Lưu Sấm một chút, đây là biểu thị nam nữ có khoảng cách.

- Công tử đi qua huyện Tương là đi đến Từ Châu luôn sao?

- Đúng vậy?

Lưu Sấm nhổ ngọn cỏ khô lên mặt đất, hít sâu một hơi rồi nói:

- Tiếp đó là bắc tiến, lúc nào tìm thấy một vùng đất có thể cư trú, thì lúc đó dừng lại.

- Vậy, chẳng phải là rất vất vả sao?

- Vất vả sao?

Lưu Sấm cười cười nói:

- Ta lại không cảm thấy thế.

Chỉ có điều thỉnh thoảng ngẫm nghĩ lại, quả là cảm thấy Hoán Hoán đi theo ta, chẳng những phải lo lắng sợ hãi, còn phải chịu rất nhiều uất ức, đó mới là vất vả. Ta vốn định sau khi trở lại Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ xong, sẽ lấy nàng ta làm thê tử, nhưng giờ đây … ta không thể quy tông nhận tổ, giờ không có cách nào đường đường chính chính cưới nàng, nghĩ lại đúng là đã ủy khuất nàng ta rồi. Đợi qua thời gian này, mọi thứ ổn định, cũng phải cho nàng ta một cái danh phận.

Kỳ thực, trong lòng Lưu Sấm cũng còn rất nhiều sự tình chất chứa.

Lần đi lên phía bắc này phong hiểm trùng trùng.

Bành thành, chỉ là một trong nhiều điểm ngăn chặn trên đường đi lên phía bắc này.

Mà này Lưu Sấm cũng không phải đang suy xét chuyện của Bành thành, hắn quan tâm nhất, kỳ thực vẫn là làm sao có thể nhanh chóng vượt qua Tuy Thủy.

Vượt Tuy Thủy, cần phải qua huyện Tương.

Lưu Bị hiện đang đóng quân tại Đãng Sơn, cách huyện Tương không quá 2-3 ngày đường.

Mà về phía huyện Tương lại có Giản Ung trấn giữ. Lưu Sấm cũng đang đau đầu, làm thế nào không động đến đao binh mà dễ dàng lấy được huyện Tương? Còn nữa, Cam phu nhân bị hắn ép buộc đi cùng đường, cũng đã đến lúc thả nàng ra rồi.

Tóm lại những sự tình còn chất chứa lại này, khiến Lưu Sám khó mà ngủ được.

Trên mặt Cam phu nhân biểu lộ chút dịu dàng, tươi cười, hạ giọng nói:

- Mi gia muội tử thật có phúc khí tốt, có thể có được một lang quân chăm sóc như công tử đây, cũng coi như không uổng phí nàng ta theo cùng. Trước kia, thiếp thân chưa gặp được công tử, vẫn cho rằng công tử không xứng đáng với Mi gia muội tử. Hiện giờ xem ra, quả là đã nghĩ oan cho công tử rồi.

Trên mặt nàng toát ra vẻ hâm mộ. Nhưng không biết tại sao, sắc mặt biến đổi, trong mắt lại ánh lên lệ quang.

- Đáng tiếc dưới gầm trời này, nam nhân thấu tình đạt lý như công tử đã ít lại càng ít … người nào cũng dã tâm bừng bừng, trong nhân thế này ngoài cơ nghiệp, cũng không còn thứ gì khiến họ xem trọng nữa. Nhưng xét cho cùng! Thì không phải vì bản thân sao? - Lời này của phu nhân hình như còn ý khác.

- Cũng không phải, chỉ là có chút cảm xúc nên phát ra.

Cam phu nhân nói xong, chậm rãi đứng dậy:

- Công tử, cầu xin người một việc.

- Phu nhân cứ nói.

Cam phu nhân ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Bất luận là lúc nào, cũng đừng phụ lòng Mi gia muội tử. Nàng ta giờ đây cũng chỉ có một mình ngươi mà dựa vào. Ta biết công tử cũng là người làm đại sự, nhưng đừng vì việc này mà ảnh hưởng tuổi xuân của nàng ấy … Mi gia muội tử đôi lúc ra vẻ điêu ngoa, nhìn qua như không thông hiểu tình lý. Nhưng ngươi có biết, trong lòng nàng ta tất cả đều là ngươi. Mấy ngày trước không thấy ngươi về, nàng ta tối nào cũng không ngủ được, tâm tư trầm trọng, lo lắng hãi hùng.

Lưu Sấm ngẩn ra, rồi nói:

- Ta hiểu rồi!

- Vậy thiếp thân an tâm rồi.

Cam phu nhân nói xong liền cáo từ rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng khuất đi trong đêm, Lưu Sấm có cảm giác, tối nay Cam phu nhân có điểm quái lạ.

Không lẽ là ''Cái kia'' đến rồi? Hắn đứng dậy gãi gãi đầu, xoay người đang định trở về. Lại đột nhiên dừng bước, trầm giọng quát:

- Ai đang ở đó, ra đây cho ta.

Trận chiến cùng Hứa Chử, Lưu Sấm đột phá Dưỡng Khí, đạt tới Luyện Thần.

Thương Hùng Biến cũng theo đó mà thăng cấp, đã có thể tu luyện Ưng Xà Đồng Vũ, cho nên lỗ tai cũng vì thế mà linh mẫn hơn.

Hắn nghe được cách đó không xa, đằng sau cây đại thụ truyền đến tiếng hít thở được nén xuống.

Sau tiếng quát của Lưu Sấm, chỉ thấy sau cây đại thụ chậm rãi bước ra một nữ tử, đó chính là Mi Hoán.

Mi Hoán đang mặc chiếc áo mỏng, trên mặt hiện đầy nước mắt.

- Đại Hùng!

Nàng khóc nức nở, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Gió bên sông thổi tới, phất động tay ao bồng bềnh.

Tiểu bộ dạng kia hiện rõ vẻ đáng thương, khiến Lưu Sấm thấy mà lòng đau xót, vội vàng cởi chiếc áo trên người, bước nhanh đến phía trước khoác lên người Mi Hoán.

Rồi sau đó ôm nàng vào lòng ngực, nhẹ giọng trách cứ:

- Hoán Hoán, muộn rồi không ngủ, sao còn mặc ít như vậy ra ngoài chứ?

- Đại Hùng, muội không muốn để Cam tỷ tỷ ra đi.

- Aa?

Mi Hoán ngửa mặt lên, khuôn mặt như hoa lê gặp mưa kia đúng là khiến người ta chết vì nó mà.

Nàng nức nở, vụng về nói:

- Cái tên Đại nhĩ tặc kia không phải người tốt, y một chút cũng không thích Cam tỷ tỷ … Cam tỷ tỷ mà trở về, nhất định sẽ bị Đại nhĩ tặc đó ức hiếp. Đại Hùng, huynh đừng để Cam tỷ tỷ đi được không? Muội muốn tỷ ấy ở cùng muội, huynh chịu không?

Đại nhĩ tặc là cách gọi đối với Lưu Bị mà Lưu Sấm trong lúc vô ý đã nói ra, không biết tại sao lại truyền đến tai nàng.

Mà nay trong đám người quanh Lưu Sấm đều đã dùng cách gọi Đại nhĩ tặc đối với Lưu Bị.

Mi Hoán càng cho rằng như vậy, sợ rằng ở ngay trước mặt Cam phu nhân, nàng cũng vô tâm mà xưng hô Lưu Bị là Đại nhĩ tặc rồi. Cũng may mắn là Cam phu nhân tính khí tốt, cũng không vì vậy mà nổi giận. Nếu đổi là người khác, nói không chừng sẽ phát sinh trường hợp động tay chân rồi, giả dụ là Tôn Thượng Hương thì … ? - Chậm đã, nàng làm sao vậy? Sao đột nhiên nói đến chuyện này?