Chương 127: Quyển 1 Chương 117-Sao Không Trở Lại? (1)

Ta có thể nói, Lam Vô Thường là Ngạo Hán công sao?

Đùa giỡn ta, hừ hừ hừ...

Bị thương rồi, nước mắt lưng tròng, dẩu môi nắm tay, đôi mắt lấp lánh, lăn lộn dưới đất đòi phiếu tháng!

Buổi trưa có mưa phùn.

Đã vào thu, sau khi mưa trời bắt đầu có hàn ý, đọng lại trên người lại thấy rất lạnh.

Thái Sử Từ đã hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt cô đơn ngồi ở bên cạnh đống lửa, bẻ gãy một cành củi dài bằng cánh tay ném vào đống lửa.

Một trận thảm bại khiến y cảm thấy suy sụp.

Có lẽ Bộ Chất nói đúng, Giang Đông đã khó ở lại.

Lưu Diêu có danh thứ sử Dương Châu nhưng cũng không thể khống chế thế cục. Bên người cũng toàn hạng người vô năng, sao có thể có thể ngăn được thế lực mãnh như hổ lang của Tôn Sách.

Chẳng lẽ, thật sự phải quy hàng Tôn Sách? Phải làm gia nô cho nhà họ Tôn?

Điều này với kẻ tâm cao khí ngạo như Thái Sử Từ, làm sao có thể chấp nhận?

- Uống nước đi.

Lưu Sấm bưng một chén nước, đưa cho Thái Sử Từ.

Thái Sử Từ ngẩng đầu, sau khi nhìn Lưu Sấm liếc mắt một cái, nhận lấy, một hơi uống cạn.

- Tử Nghĩa tướng quân, có dự định gì không?

Lưu Sấm lại đưa cho y một khối lương khô, chính mình cầm một khối thịt khô nạng nửa cân, hung hăng cắn một miếng: - Chẳng lẽ lại muốn về Dự Chương sao? - Về Dự Chương thì có ích gì chứ?

Thái Sử Từ thực không có khẩu vị gì, cắn một miếng lương khô, đôi mắt mờ mịt.

Lưu Sấm mỉm cười: - Lưu Diêu ham hư vinh, ưa thích xu nịnh. Nhưng thời buổi loạn lạc là lúc chí sĩ vạn dặm hướng về một phương chư hầu, vứt bỏ sở thích cá nhân. Tôn Sách là con cháu ba đời thế gia, có Chu Lang làm trợ thủ, lại tận dụng được thiên thời địa lợi nhân hoà. Lưu Sứ quân muốn đánh bại Tôn Sách, không có khả năng.

Thái Sử Từ trầm mặc!

Y làm sao không biết đạo lí này chứ, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn không thể quyết định.

- Lưu công tử cho rằng ta nên quyết định như thế nào?

- Kỳ thật Tử Sơn đã nói rồi, tướng quân nếu muốn noi theo Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, phải đi về hướng bắc. Hơn nữa tướng quân vốn là người phương bắc, giỏi chinh chiến trên lưng ngựa, tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung là vô song. Ở lại Giang Đông, sợ không phải là nơi cho tướng quân thi triển tài hoa. Nếu như đi về phía Bắc, đơn giản là có thể theo hai người Viên Thiệu và Tào Tháo.

Viên Thiệu nhiều mưu mô thủ đoạn, khinh mạn cao ngạo, không phải là một minh chủ tốt.

Nhưng Tào Tháo thật ra lại lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, đã hình thành thế lực hùng mạnh. Tuy là chưa bằng Viên Thiệu nhưng tính tình khoáng đạt rộng rãi! Ta từng nghe người ta nói, nhớ năm đó bình trăn sáng, Hứa Thiệu từng bình luận về Tào Tháo: Khả năng trị thế đến bậc thần, là bậc kiêu hùng thời loạn thế, một thân có thể làm nên đại sự.

Đôi mắt xếch của Thái Sử Từ hơi khép hờ, hạ giọng nói: - Nếu nói như vậy nên đầu quân cho Tào Tháo?

- Ha ha, chuyện này… phải do Tử Nghĩa tướng quân tự mình định đoạt.

Thái Sử Từ hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn Lưu Sấm, đột nhiên cười nói: - Lại không biết Mạnh Ngạn trở về Dĩnh Xuyên, có dự định gì không?

- Chuyện này ta còn chưa sắp xếp gì.

Sau khi hồi hương, phải quy tông nhận tổ, xây dựng lại tổ trạch (tòa nhà tổ tiên)... Nhớ năm ấy gia môn gặp biến cố, dinh thự có lẽ đã bỏ hoang, cần tu sửa lại. Mặt khác còn cần thăm hỏi những bạn tri kỉ của tiên phụ năm ấy, mới có thể có chỗ đứng vững ở quê nhà. Còn chuyện về sau nữa ta cũng không biết.

Đôi mắt xếch của Thái Sử Từ híp lại: - Chẳng lẽ công tử không định tìm đến nương tựa Tào Tháo?

Lưu Sấm cười cười - Với tình hình trước mắt thì sợ không thể góp sức cho Tào Tháo được.

- Thì ra là thế!

Thái Sử Từ đột nhiên đứng dậy, duỗi lưng cho đỡ mỏi.

Y nhìn ngoài lêu, trời đang mưa rơi: - Đi thôi, chúng ta nên khởi hành rồi.

Khởi hành?

Lưu Sấm ngạc nhiên nói: - Đi đến đâu?

- Vu Hồ.

Lưu Sấm nghi hoặc khó hiểu, mà đám người Lưu Dũng, Bộ Chất cũng cảm thấy rất mơ hồ.

- Ở Vu Hồ còn có mấy trăm binh lính dung mãnh, ta muốn đến lấy… Ta đã quyết định, lên phía bắc tìm đến nương tựa Tào Tháo. Nhưng nếu đơn thương độc mã, thì khó được Tào Tháo trọng dụng. Trước đây Phàn Năng bại trận ở Ngưu Chử, lui về giữ Vu Hồ, kéo dài chút hơi tàn. Phàn Năng tuy là vô năng, nhưng dưới trướng còn có mấy trăm binh lính dũng mãnh của Đan Dương. Đối với Vu Hồ, có thể đem những binh lính này lên phía bắc, bổ sung thanh sắc. (ý nói là đội hình đẹp ấy mà) Lưu Sấm gật gật đầu, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.

Tuy nhiên trong mắt Bộ Chất lại hiện lên vẻ cổ quái, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, khuôn miệng tươi cười đầy quái dị.

Mưa rơi không lớn, cho nên mọi người đều là nhanh chóng tiến lên. Thái Sử Từ đổi lấy ngựa Sư Tử Thông của Trương Anh đã mất, giương cung, giơ cao thương, gương mẫu đi đầu. Hơn mười người ở trong mưa chạy như điên suốt nửa ngày, đến khi trời nhá nhem tối, liền tới được ngoài thành Vu Hồ.

Vốn là Lưu Sấm còn muốn cùng Thái Sử Từ vào thành. Nào biết được Thái Sử Từ lại dứt khoát cự tuyệt, chỉ dẫn theo Tiêu Lăng và năm thân binh thẳng đến Vu Hồ. - Tử Nghĩa, đây là ý gì?

Lưu Sấm hoang mang khó hiểu, nhìn Bộ Chất hỏi.

Bộ Chất lập tức nhảy xuống ngựa, tìm một nơi khô ráo ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra lương khô và nước uống, cười ha hả nói: - Công tử không cần phải lo lắng, Tử Nghĩa là muốn mượn cơ hội này thể hiện vũ dũng cho công tử xem. y hy vọng có thể khiến công tử nhìn thấy bản lãnh của y tột cùng là đến đâu. - Muốn cho ta xem?

Lưu Sấm cũng xuống ngựa, để cho ba người Trương Thừa phụ trách cảnh giới.

Rồi sau đó hắn và Lưu Dũng ngồi xuống, nhận lương khô từ trong tay Bộ Chất, sau khi hung hăng cắn một cái liền nói: - Cũng tốt, nhưng muốn cho ta xem cái gì? - Chẳng lẽ công tử không nhìn ra, Tử Nghĩa có lòng muốn quy thuận?

- Quy thuận ta? Lưu Sấm nhịn cười không được: - Ta thứ nhất không có địa bàn, thứ nhì không có tên tuổi, Tử Nghĩa sao có thể có thể quy thuận ta?

Bộ Chất thở dài một hơi: - Ta không thể không bội phục con mắt tinh tường của công tử.

Vốn là ta cho rằng Thái Sử Từ chỉ là một kẻ thất phu lỗ mãng, nhưng bây giờ xem ra là một thân trí dũng song toàn. Ta định lừa y lên phía Bắc rồi sau đó tìm cơ hội khiến y quy thuận công tử. có lẽ Thái Sử Từ cũng nhìn ra tính toán của ta, cho nên lúc trước ở bãi cỏ mới hỏi ngươi, tương lai có dự định gì không.

Nếu như công tủ lúc ấy nói, muốn quy phục Tào Tháo, e rằng Tử Nghĩa khó có thể động lòng.

Nhưng công tử mặc dù chưa nói ra dự định, nhưng trong lời nói đã toát ra dã tâm... Công tử đừng cười, ngươi là con trai của Trung Lăng Hầu, lại là hoàng thân quốc thích. Chỉ hai cái thân phận này, cũng đủ để rất nhiều người quy thuận ngươi. Tình huống hiện tại của Tử Nghĩa là, tìm đến nương tựa Tào Tháo chưa chắc đã được trọng dụng. Chỉ cần ở cùng công tử một ngày, Tào Tháo sẽ đối với y sinh lòng kiêng kị. Mà Lưu Diêu hiển nhiên không phải kẻ có thể làm nên đại sự, cho nên y cuối cùng lựa chọn ngươi. - Chuyện này, thật giống một trò đùa.

- Có lẽ trò đùa, cũng là sự thật...

Trừ phi Tử Nghĩa cam lòng ở lại Giang Đông, làm “nô bộc của họ Tôn” như ta và ngươi nói. Nhưng với tình tình của Tử Nghĩa, chưa chắc đã bằng lòng bị gọi như vậy. Mấu chốt nhất là y loại là người phuong bắc. Ở lại Giang Đông, đối với y mà nói vẫn cứ là người ngoại lai... Tuy nói đại trượng phu chí ỏ bốn phương, nhưng Giang Đông không dung y, yở lại đấy cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng bằng đi theo công tử, vật lộn một phen giành lấy công danh tiền đồ. - Y đây là đang đánh cuộc!

- Công tử không phải cũng đang đánh cuộc sao?

Đánh cuộc là thiên tính của con người! Bao gồm cả lần này Lưu Sấm trở về Dĩnh Xuyên, không phải cũng là một lần đánh bạc sao.

Trên thực tế, trên suốt chặng đường này hắn đều đang đánh bạc… Tiết Châu, Lã Đại, Bộ Chất, thậm chí cả Thái Sử Từ hiện giờ, đều không phải là mỗi lần hắn đánh bạc quyết định sao. Thái Sử Từ lần này đánh bạc, cũng là có thể hiểu được. trong lịch sử y vì sao mà quy thuận Tôn Sách? ? Lưu Sấm đã không còn nhớ rõ. Tuy nhiên nhớ mang máng, Thái Sử Từ chết rất sớm, hình như là chuyện chuyện mười mấy năm sau ở Kiến An.

Nói cách khác, y sau khi quy thuận Tôn Sách mười mấy năm liền chết.

Dựa theo tuổi của y mà tính toán, y khi chết mới hơn bốn mươi… Nhưng lấy Thái Sử Từ kia một thân võ nghệ cảnh giới Luyện Thần, hơn bốn mươi tuổi liền chết rồi, không khỏi có chút kì lạ. trong chuyện này nhất định có ẩn tình uất ức. Thân ở Giang Đông, cả đời này khó về quê cũ, được gặp minh chủ, đáng tiếc không lâu sau đó Tôn Sách lại bị hại. Vua nào thần nấy, Thái Sử Từ có thể nào không cảm thấy uất ức.

Có lẽ lúc này y đã nảy ra ý nghĩ hồi hương…

Lưu Sấm nghĩ đến đây lại hiểu ra rất nhiều.

Đồng thời lại âm thầm cảnh giác: Người ta thường nói vui buồn không thể hiện, thoạt nhìn công phu của y, thật sự là quá kém mà. Đến Thái Sử Từ cũng có thể nhìn ra dã tâm của hắn, tương lai nếu gặp phải Tào Tháo, sao có thể có thể giấu diếm được đâu này?

Nghĩ đến đây, Lưu Sấm giật nảy mình một cái, toàn thân lạnh run, lập tức một thân mồ hôi lạnh...

Trời vừa sáng cửa thành Vu Hồ liền mở rộng.

Thái Sử Từ dẫn theo 600 binh lính Đan Dương đi ra cừ cổng thành Vu Hồ.

Phàn Năng cũng là ái tướng của Lưu Diêu. Chính vì vậy nên y mới để mất đồn Ngưu Chử nhưng lại không hề bị trừng phạt, ngược lại ở Vu Hồ tiêu dao khoái hoạt. Tin tức Trương Anh đại bại ở Thần Đình Lĩnh còn chưa truyền đến, nên Phàn có lẽ còn chưa biết Trương Anh đã chết.

Thái Sử Từ cưỡi ngựa Sư Tử Thông, mượn cớ nhận lệnh Trương Anh, cầu cứu Phàn Năng. Phàn Năng cũng không hề hoài nghi, vì thế ở trong thành thiết yến. Không nghĩ đến Thái Sử Từ ở trong tiệc rượu đột nhiên động thủ, hợp lực với Lăng Tiêu chém chết Phàn Năng và mười hai người, rồi khống chế Vu Hồ. Y trong đám binh sĩ Vu Hồ, chọn ra sáu trăm tinh binh của Đan Dương. Rồi sau đó mở kho Vu Hồ, phát tán tứ tung, khiến cho Vu Hồ lập tức đại loạn.

Y thì thừa dịp loạn lãnh binh ra khỏi thành, hội hợp với Lưu Sấm.

Thái Sử Từ miêu tả sơ qua việc đoạt thành, không có vẻ mảy may tốn sức. Nhưng Lưu Sấm lại biết, trận chiến kia đương nhiên là vô cùng hung hiểm. Hai người đối đầu với hai mươi người… Thái Sử Từ quả là to gan. Càng khiến cho hắn giật mình chính là Tiêu Lăng. Xem ra, sự phối hợp của y và Thái Sử Từ đích thực là lại càng tăng thêm sức mạnh.

- Mỗ tuy chỉ lấy được 600 người, nhưng mỗi người có thể lấy một chọi mười, hi vọng cũng không phụ lại kì vọng của công tử.

Thái Sử Từ thần sắc cung kính nhìn Lưu Sấm.