Thái Sử Từ, thân cao bảy thước bảy tấc, chòm râu rất đẹp, cánh tay dài. Một đời lênh đênh lưu lạc, tài giỏi mà vẫn chưa đạt đến công danh. Dù là khi còn ở quê nhà, hay là sau đó phò tá Khổng Dung, thậm chí gặp được Lưu Bị, sau cùng đi theo Lưu Diêu, trải qua biết bao khổ nạn, một thân bản lĩnh mà không cách nào tận trung với Tổ quốc. Lúc trước Khổng Dung từng muốn giữ y lại, nhưng y cự tuyệt! Bởi vì y biết Khổng Dung không thể là bậc minh chủ, dáng vẻ đạm chất thư sinh, sao có hể là bậc kiêu hùng trong thời buổi loạn lạc này được? Sau đó lại gặp được Lưu Bị, thật ra lại khiến Thái Sử Từ có chút động lòng.
Đáng tiếc cuối cùng y không thể nương tựa Lưu Bị được, chuyện này cũng tự có nguyên do. Lúc ấy Thái Sử Từ đã sai người hướng Lưu Diêu thỉnh cầu, muốn đến phò tá Lưu Diêu … Tuy rằng Lưu Bị cũng từng giữ lại, chẳng qua là thái độ y cũng không quá kiên quyết, mà Thái Sử Từ cũng không có ý lưu lại. Nhưng sau khi đến nơi nương tựa Lưu Diêu, Thái Sử Từ mới thật sự hối hận! Lưu Diêu cũng không coi trọng Thái Sử Từ bởi vì xuất thân của y chỉ là thứ dân.
Đường đường là người trong hoàng thất nhà Hán, Lưu Diêu càng coi trọng lực lượng các thế tộc vùng Giang Đông thế tộc, cùng với một vài bộ khúc kia. Thậm chí ở trong mắt Lưu Diêu, tên đại lừa đảo Tạc Dung cũng được coi trọng gấp vạn lần Thái Sử Từ, khiến y vạn phần bất mãn. Nhưng đã đầu quân cho Lưu Diêu, Thái Sử Từ cũng không muốn phản lại. Bản thân y là một người trung nghĩa, trong lòng vẫn có chút kính trọng thân phận dòng tộc Hán thất của Lưu Diêu, nên không muốn dễ dàng buông bỏ.
Hôm nay nay nghe tin Tôn Sách xuất hiện ở Thần Đình Lĩnh, tự nhiên muốn nhân cơ hội này, lập công gây dựng sự nghiệp. Nhưng Trương Anh lại nhát gan, sợ gặp phiền phức, khiến Thái Sử Từ tràn ngập nhiệt huyết cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cứ như vậy buông tha Tôn Sách sao? Nếu bắt được Tôn Sách, nhất định có thể giúp Lưu Sứ quân xoay chuyển bại thành thắng.
Thái Sử Từ trở lại quân doanh, lập tức triệu tập thủ hạ, muốn tập kích Tôn Sách.
Nhưng người của y lại không muốn. Ngược lại một đội trưởng nho nhỏ, không nói hai lời đi theo y tiến đến Thần Đình Lĩnh, khiến Thái Sử Từ có chút cảm động. Tên đội trưởng nói, Thái Sử Từ có ân cứu mạng mình … Đáng tiếc Thái Sử Từ đã không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ mang máng, đội trưởng kia họ Tiêu.
Tiến vào Thần Đình Lĩnh, liền nhìn đến Tôn Sách đang thúc ngựa chạy rất chậm.
Thái Sử Từ không nói hai lời, tiến lên liền ngăn lại đường đi của Tôn Sách
- Ngươi hẳn là Tôn Sách?
Tôn Sách đáp:
- Ngươi là người phương nào?
- Ta là Thái Sử Từ Đông Lai, đặc biệt đến bắt Tôn Sách!
Tôn Sách nghe xong, lập tức vui vẻ.
Từ khi y vượt sông tới nay, không nơi nào địch nổi, không ai có thể ngăn cản.
Không nghĩ tới hôm nay không ngờ lại có một tên không biết trời cao đất rộng, xem tuổi tác của y, chỉ sợ cũng mới hơn ba mươi tuổi, lại muốn sống bắt ta? Tôn Sách cười lạnh một tiếng - Nếu có bản lĩnh, thì hãy đến đây, ta chính là Tôn Sách.
- Vậy thì đúng lúc quá, xem thương!
Thái Sử Từ xác nhận thân phận của Tôn Sách, không nói hai lời đâm mũi thương đến. Tôn Sách không hề sợ hãi, tuy rằng y một mình một ngựa, đám người Trình Phổ còn đang ở lưng chùng núi, nhưng Tôn Sách từ nhỏ đi theo Tôn Kiên chinh chiến nam bắc, nào phải hạng người nhát gan.
Y căn bản không thèm nhìn đám người Tiêu Lăng, lao thẳng tới chỗ Thái Sử Từ.
Bá Vương thương nặng sáu mươi hai cân trong tay, cuốn theo luồng gió, sau một tiếng hét liền lao ra.
Thái Sử Từ giơ thương nghênh đón, một tiếng nổ vang, hai thương va đập vào nhau, trong lòng hai người đều lập tức sinh ra một tia cảnh giác.
Người này, không đơn giản! Tôn Sách đã trải qua hàng trăm trận chiến, lập tức liền biết Thái Sử Từ và y không ngờ không phân cao thấp. Vì thế y rút lại ý nghĩ coi thường, tinh thần phấn chấn hẳn lên, giao chiến với Thái Sử Từ. Chỉ thấy thương ngang thương dọc, ngựa chạy vòng quanh. Hai người có thể coi là kỳ phùng địch thủ, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại.
Đám người Trình Phổ ở lưng chừng núi nhìn thấy, cũng rất kinh sợ.
- Bá Phù đừng vội kích động, ta đến giúp ngươi! Trình Phổ đi theo Tôn Kiên, chính là lão thần của Tôn gia … Tôn Kiên sau khi qua đời, Trình Phổ liền theo Tôn Sách. Mắt thấy Tôn Sách bị người ngăn lại, sao có thể không nóng vội.
Y thúc ngựa múa mâu, liền lao xuống chân núi.
Tiêu Lăng vốn là đứng một bên theo dõi cuộc chiến, nhìn thấy mười ba người cưỡi ngựa lao tới, không nói hai lời, đâm thương thúc ngựa nhằm về phía đám người Trình Phổ, Hoàng Cái. - Phản tặc vô sỉ, định lấy đông hiếp ít sao?
Ngân thương sáng lấp lánh trong tay Tiêu Lăng ông một tiếng, đâm thẳng về phía Trình Phổ.
Thương thế cực nhanh, giống như một tia chớp.
Trình Phổ cũng là lo cho Tôn Sách mà không có để ý đến sự xuất hiện của Tiêu Lăng.
Thật ra, dù có để ý đến Tiêu Lăng, y cũng sẽ không để y vào mắt. Trình Phổ y còn tình cảnh nào chưa từng gặp qua? Nhớ ngày đó hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Tôn Kiên làm quân tiên phong, ba người Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương chính là đi theo Tôn Kiên anh dũng chiến đấu. Chém đầu Hoa Hùng, đấu thắng Lã Bố … Loại tiểu tử miệng còn hôi sửa giống như Tiêu Lăng, trong mắt Trình Phổ, Hoàng Cái căn bản không thèm để ý, sao thèm nghĩ cách đối phó? Không ngờ thương thế của Tiêu Lăng cực nhanh, Trình Phổ suýt nữa thì trúng chiêu.
Y hoảng sợ, vội nâng giơ mâu lên chắn.
Nhưng Tiêu Lăng lại như con nghé mới sinh không kinh gì hổ, không những không sợ hãi chút nào tiếng tăm lão tướng của Trình Phổ, ngược lại có vẻ có chút hưng phấn. Thương pháp của y cực nhanh, hơn nữa khí lực kinh người. Trình Phổ tuy rằng cũng là một vị đại tướng, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, lại bị Tiêu Lăng đánh đến tay chân luống cuống.
Hoàng Cái vốn là định đi trợ giúp Tôn Sách, nhưng khi nhìn thấy Trình Phổ gặp nguy hiểm, mà Tôn Sách tạm thời vẫn bình yên, vì thế gọi thêm Tống Khiêm, ba người liền liên thủ vây quanh Tiêu Lăng. Thật ra võ nghệ của Tiêu Lăng quả thật lợi hại! Chớ nhìn hắn tuổi còn nhỏ, nhưng thương pháp gia truyền lại vô cùng điêu luyện, hiển nhiên là trải qua một phen khổ luyện. Hắn không giống đám người Trình Phổ đã trải qua những trận đánh lớn, nhưng không ít lần đánh nhau, ẩu đả với người ta! Dù cho ba người Trình Phổ liên kết vây hãm tấn công, Tiêu Lăng mơ hồ cảm giác sắp kiệt sức, nhưng y lại không hề sợ hãi, ngược lại tinh thần càng thêm phấn chấn, ra sức chém giết.
Cùng lúc đó, bộ khúc mà Thái Sử Từ mang theo cùng hơn mười thủ hạ của Tôn Sách đứng lại một chỗ.
Hai bên là binh đối binh, tướng đối tướng, đánh giết đến trời u đất ám.
Đặc biệt là hai người Tôn Sách và Thái Sử Từ, đánh đến cực kì dị thường …
- Không ngờ lại ở đây lại gặp được hai cao thủ Luyện Thần!
Năm người Lưu Sấm đứng ở cách đó không xa, ánh mắt Lưu Dũng dừng ở hai người Tôn Sách và Thái Sử Từ, trong mắt lộ ra sự hưng phấn.
Nhìn bộ dạng nóng lòng của ông, Lưu Sấm biết rằng nếu hôm nay không phải là đi cùng hắn, Lưu Dũng nhất định đã tiến lên phân cao thấp một phen. Thái Sử Từ đã ba mươi lăm tuổi đạt đến Luyện Thần chẳng có gì lạ. Nhưng Tôn Sách mới chỉ hai mốt, hai hai, không ngờ đã đạt đến cảnh giới Luyện Thân khiến Lưu Sấm có chút giật mình. - Công tử, xin hãy giúp Tử Thăng một tay.
Bộ Chất tuy rằng võ nghệ không cao, nhưng vẫn nhìn ra Tiêu Lăng bị ba người Trình Phổ vây hãm tấn công đã hơi xuống sức, thương pháp trở nên có chút rối loạn.
Tiêu Lăng? Lưu Sấm hơi híp mắt lại, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hắn cuối cùng là nhớ ra Tiêu Lăng là ai rồi … Trên thực tế, cái tên Tiêu Lăng cũng được lưu lại trên sử sách, chỉ có điều sau này, đại đa số đều chỉ biết đến Thái Sử Từ, mà quên trong Tam Quốc diễn nghĩa còn có một viên tiểu tướng Khúc A đi theo Thái Sử Từ, cùng Tôn Sách giao đấu ở Thần Đình Lĩnh.
Đúng vậy, chính là viên tiểu tướng ở Khúc A! Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có một đoạn tình tiết như thế này: Tôn Sách ở Thần Đình Lĩnh tra xét địa hình, có tiểu binh mai phục bên đường báo cáo Lưu Diêu.
Lưu Diêu nói: Đây hiển nhiên là kế dụ địch của Tôn Sách, không thể đuổi theo được.
Thái Sử Từ hăng hái nói:
- Lúc này không bắt Tôn Sách, còn đợi đến lúc nào?
Liền không đợi Lưu Diêu ra lệnh, liền mặc giáp trụ lên ngựa, cầm thương xuất doanh, còn kêu to: Kẻ nào có dũng khí, đều đi theo ta.
Chư tướng bất động, chỉ có một viên tiểu tướng nói: Thái Sử Từ thật dũng mãnh như vậy. Ta có thể giúp! Vì thế thúc ngựa đồng hành, các tướng thì đều cười rộ lên … Đáng tiếc, sau trận chiến ở Thần Đình Lĩnh, tiểu tướng Khúc A không còn xuất hiện nữa. Dựa theo trong sách ghi lại, nhờ tiểu tướng Khúc A kia ngăn cản Trình Phổ, Hoàng Cái và mười ba người khác, Thái Sử Từ mới có thể quyết tử chiến với Tôn Sách. Nhưng còn sau này? tiểu tướng Khúc A không rõ sinh tử, không rõ tung tích, đến tên cũng không được lưu lại.
Thậm chí ngay cả Thái Sử Từ cũng không hề nhắc thêm về người này … Rất nhiều người đời sau nói, tiểu tướng Khúc A sau đó nhất định là bỏ giáp về quê rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, chưa chắc là vậy … tiểu tướng Khúc A rất có thể là bị đám người Trình Phổ giết chết, Thái Sử Từ lòng mang áy náy, nên vẫn không hề nhắc đến tên của y.
Hẳn là như vậy, nếu không thì phải giải thích thế nào về kết cục của Tiêu Lăng? Y là kẻ tâm cao khí ngạo, lại một lòng muốn kiến công lập nghiệp, sao có thể có thể không có tiếng tăm gì mà bỏ giáp về quê? Ha ha, không ngờ mình chỉ trong vô tình lại phá giải một mê án (vụ án chưa được giải đáp) trong lịch sử? Nghe thấy Bộ Chất thỉnh cầu, Lưu Sấm không nói hai lời, liền giục ngựa nhảy vào chiến trường.
Thương thế của hắn đã cơ bản khỏi hẳn.
Nhưng Lưu Dũng quan tâm quá mức nên không chịu để cho hắn ra trận.
Trong khoảng thời gian này, Lưu Sấm thật là nhịn hỏng người rồi! Mắt thấy toàn bộ sự chú ý của Lưu Dũng đã tập trung vào lực chú ý trên người của Tôn Sách và Thái Sử Từ, hắn sao còn có thể kiềm chế được, thúc giục Tượng Long, liền nhằm thẳng về phía Hoàng Cái. - Tử Thăng đừng vội lo lắng, ta đến giúp ngươi!
Sức bật của Tượng Long cực kỳ kinh người, quan trọng hơn là, khả năng đổi tốc độ khi đang chạy của nó càng không phải là chiến mã bình thường có thể sánh được.