- Ta cùng đi với ngươi!
- Hả? Lưu Sấm không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra như thế.
Bộ Chất vẻ mặt nghi hoặc, nhìn Lưu Sấm có chút kỳ quái. Ta đi tìm em rể của ta, ngươi đi theo sang đó làm gì? Kể cả ngươi muốn lôi kéo ta cũng không cần hăng hái đến vậy đâu! Lưu Sấm ý thức được chính mình đã lỡ lời, vội vàng nói: - Nhưng nay Giang Đông rối loạn, Tử Sơn ngươi lại cũng gặp rắc rối. Hà Toại đã bị giết, Tôn Quyền sao có thể từ bỏ ý đồ? Ta nghĩ chúng ta tốt nhất nên kết làm bạn đồng hành, như vậy lẫn nhau cũng có thể có thể bảo vệ lẫn nhau, tránh gặp phải phiền phức.
Những lời này nói ra đều hợp tình hợp lí khiến Bộ Chất cảm động không thôi.
Y liên tục xua tay:
- Công tử sao có thể mạo hiểm? Ta đi một mình sẽ không có chuyện gì đâu.
- Được rồi, việc này quyết định như vậy, Tử Sơn đừng từ chối nữa. Tuy nhiên, chúng ta không thể để cả đại đội nhân mã hành động, ta phải đi bàn bạc với thúc phụ đã. Trước khi trời sáng, chúng ta sẽ khởi hành. Sớm một ngày đến Thần Đình Lĩnh, sớm một ngày thoát khỏi nơi nguy hiểm, tránh việc đêm dài lắm mộng.
Nói xong, Lưu Sấm không đợi Bộ Chất phản đối, liền xoay người nhanh chân bước đi.
Thần Đình Lĩnh! Lại là Thần Đình Lĩnh … Phải biết rằng, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Sấm thích nhất một tình tiết, chính là trận chiến ở Thần Đình Lĩnh. Nơi đó và hai vị võ tướng hắn thích nhất trong Tam quốc, một người là Tôn Sách Tôn Bá Phù, người còn lại là Đông Ngô đệ nhất mãnh tướng, chính là vị võ tướng mà Lưu Sấm thích nhất, Đông Lai Thái Sử Từ, Thái Sử Tử Nghĩa. Trong lịch sử, Tôn Sách trong năm nay công chiếm Khúc A, bất ngờ tập kích Ngô Quận. Lưu Diêu đại bại ở Ngô Quận, ra lệnh cho thủ hạ là đại tướng Trương Anh chặn phía sau.
Thái Sử Từ là bộ khúc của Trương Anh, quản lý binh mã thám báo. Khi dẫn mười ba thám báo cưỡi ngựa tuần tra địa hình dưới chân Thần Đình Lĩnh gặp phải Tôn Sách, hai bên đại chiến ác liệt, cuối cùng bất phân thắng bại. Hạ Tử Nghĩa ở Thần Đình Lĩnh xưng bá vương, cũng là phân đoạn mà Lưu Sấm thích nhất. Chỉ có điều, hắn có chút nhớ không rõ ràng lắm đại chiến ở Thần Đình Lĩnh rốt cuộc là xảy ra khi nào? Lúc vượt sông đã là tháng bảy, không biết trận chiến ở Thần Đình Lĩnh đã chấm dứt chưa, Thái Sử Từ đã quy hàng Tôn Sách chưa? Dù sao, sử sách cũng vậy, diễn nghĩa cũng thế, đều không nói rõ thời gian.
Trước đây nghe nói Lưu Diêu bại trận liền chạy đến Dự Chương, Lưu Sấm nghĩ đến trận chiến Thần Đình Lĩnh đã kết thúc nên cũng không để ý lắm. Nhưng hiện tại, nghe nói binh mã của Lưu Diêu còn dừng chân ở trong mấy làng trong Thần Đình Lĩnh, hắn liền giật mình.
Tiểu Bá Vương Tôn Sách? Hắn căn bản không có cơ hội chiêu mộ.
Đừng nói Tôn Sách, chỉ sợ ngay cả Thái Sử Từ, cũng khó có thể thu phục.
Nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua một cuộc hội ngộ như vây, có thể tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Thái Sử Từ và Tiểu Bá Vương Tôn Sách, nói ra cũng là chuyện rất may mắn. Cho nên, hắn chủ động đề nghị cùng Bộ Chất đi tới Thần Đình Lĩnh, tìm Tiêu Lăng, muội phu của Bộ Chất. Đương nhiên, trong đây còn có một phần nguyên nhân là do Lưu Sấm sợ Bộ Chất gặp chuyện chẳng lành. Hắn hao tổn bao tâm trí mới chiêu mộ được Bộ Chất, nếu xảy ra điều gì bất trắc, hắn có thể dễ chịu được sao? Vậy thì đi một chuyến, bảo vệ an toàn cho Bộ Chất.
Đem suy nghĩ trong lòng nói cho hai người Lưu Dũng, Quản Hợi.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói muốn đi xem người ta đánh nhau, chỉ nói phải bảo vệ Bộ Chất tới Thần Đình Lĩnh.
- Thằng nhãi này, sao phải phiền hà như vậy, lại phải chạy đến Thần Đình Lĩnh làm gì?
Quản Hợi nghe thấy liền không vui. Hiện nay bọn họ giao dịch lớn như vậy, nếu gặp chuyện không may, chẳng phải là phiền toái sao? Nói khó nghe một chút là bọn họ hiện tại đang ở trong tình thế cực kì nguy hiểm, dừng lại thêm một ngày ở Giang Đông, liền thêm một phần nguy hiểm. Quản Hợi trong lòng có chút không vui, càng không muốn khiến Lưu Sấm phải mạo hiểm.
Lưu Dũng thì nhíu mi trầm tư, sau một lúc lâu nói:
- Mạnh Ngạn, cháu thấy thế nào?
- Thần Đình Lĩnh không cách quá xa, cưỡi ngựa mất một hai ngày đường … Cháu muốn bảo vệ Tử Sơn đến đó, tuy nhiên không cần quá nhiều người, mang vài người đi theo là được rồi. - Như vậy sao
Lưu Dũng trầm giọng nói:
- Ta đi với cháu, thêm ba người Lý Luân, Trương Siêu, Trương Thừa là đủ.
- Đúng vậy, đổi lại là binh đội thiết giáp Khúc A, trên đường sẽ an toàn hơn. Nhưng chúng ta phải thống nhất, đi nhanh về nhanh. Đón được Tiêu Lăng liền rời đi ngay, không lưu lại bên đó nữa.
Lưu Dũng cũng đi sao? Vậy thì càng tốt …
Lưu Sấm nói:
-Như thế quá tốt, có thúc phụ đi cùng, cháu cũng yên tâm. Hợi thúc, ngày mai thúc mang theo những người khác đuổi theo đoàn xe, cần phải mau chóng rời khỏi Giang Đông. Rồi sau đó chờ chúng ta ở Lịch Dương, lâu thì mười ngày, chậm thì vài ngày, chúng ta chắc chắn sẽ đến tập hợp cùng các người. Quản Hợi vẫn có chút không cam lòng, nhưng nếu Lưu Sấm đã quyết định, ông đành phải đồng ý.
Một đêm không có chuyện gì, giờ dần ngày hôm sau, trời còn chưa sáng. Đám người Lưu Sấm thay áo giáp, cưỡi ngựa đi trước. Không lâu sau đó, Quản Hợi dẫn theo những người khác vội vàng khởi hành, đuổi theo đoàn xe.
Bọn họ lần này đi không lo, lại khiến Huyện lệnh Khúc A lo bằng chết.
Câu Dung Hà Toại đã lâu không về nhà, nên người tiến đến hỏi thăm. Nhưng chuyện này đã xảy ra hai ngày trước … Huyện lệnh Khúc A nghe đến Hà Toại không về nhà, lập tức có dự cảm chẳng lành. Y vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi, ở một cái cốc trong khe núi cách Câu Dung ước chừng sáu mươi dặm, phát hiện một đám người thi thể đã bắt đầu thối rữa. Trong nhất thời, hai bên Khúc A và Câu Dung đều rất sợ hãi.
Huyện lệnh Khúc A không dám buông lỏng, vội phái người tới Đan Đồ, bẩm báo với Tôn Hà.
Tôn Bá Hải sau khi nghe được tin này cũng thất kinh.
Phải biết rằng, lúc trước sau khi Tôn Sách vượt sông cho quân tiến về phía Đông, chính là người của Hà gia đánh chiến cửa chính Câu Dung rồi mở cửa, khiến Tôn Sách không mất một tốt nào mà chiếm được Câu Dung. Mà Câu Dung, lại là cửa phía tây của Khúc A. Câu Dung bị Tôn Sách chiếm lĩnh đồng nghĩa với việc mở được cửa chính của Khúc A … Lưu Diêu vốn định lấy Câu Dung làm chỗ dựa để quyết tử chiến với Tôn Sách. Nào biết được câu dung đột nhiên thất thủ, làm toàn bộ kế hoạch của y đổ sông đổ bể, đành phải vội vàng chạy trốn.
Tôn Sách có thể chiếm được Khúc A, Hà thị ở Câu Dung đóng góp công lao lớn nhất. Chưa kể đến mối quan hệ ba đời của Hà Thị và Tôn gia, Hà thị và Tôn gia đều là bằng hữu tốt. Xảy ra chuyện này, Tôn Hà cũng không dám tùy tiện khinh suất. Y vừa phái người tìm hiểu tin tức, lại sai người đưa tin cấp báo đến Ngô Quận, báo tin cho huynh đệ Tôn Sách Tôn Quyền.
Trong nhất thời, khu vực Đan Dương đồn thổi, đều là thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.
Tuy nhiên những chuyện này lại chẳng liên quan đến Lưu Sấm. Cho dù Tôn Hà truy xét đến hắn, hắn giờ phút này đã không ở trong phạm vi khống chế của Tôn Sách mà đến đại doanh quân của Lưu Diêu ở Thần Đình Lĩnh. Trải qua một trận đại bại, có thể thấy ngay sĩ khí của quân Lưu Diêu giảm xuống đến đâu. Chủ tướng Trương Anh phụng mệnh đóng ở Thần Đình Lĩnh phụ trách yểm hộ, nhưng trên thực tế, y đã làm tốt việc chuẩn bị rút lui, bất cứ lúc nào cũng tính đến chạy trốn. Đến chủ tướng cũng không muốn giao chiến, kết cục thế nào chẳng cần đoán cũng biêt. Năm người Lưu Sấm và Bộ Chất đi vào bên ngoài quân doanh, rất nhanh tìm được Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng năm nay vừa tròn mười chín, khí huyết sung mãn. Thân cao ước chừng 175 cm, tuy không tính là khôi ngô nhưng tướng mạo cũng có chút thanh tú, có chút nhìn không ra là hào hiệp Khúc A. Chỉ có điều, một thiếu niên nhìn qua chỉ đơn bạc thanh tú, lại là quân thám báo.
Tiêu Lăng hiện giờ ở trong quân làm chức đội trưởng, thủ hạ có tám người thám báo, vừa nhìn cũng biết là những người lão làng dày dạn, nhưng dường như lại rất kính nể Tiêu Lăng.
Nhìn thấy Bộ Chất đến, Tiêu Lăng cũng rất ngạc nhiên.
- Huynh trưởng thế nào mà đến được đây? Còn nữa, sao lại mặc trang phục Phật giáo?
Thủ hạ của Lưu Diêu có một người tên là Tạc Dung, vốn là người Từ Châu, nhờ tuyên truyền Phật giáo mà nổi tiếng.
Sau y bị lợi ích của Đào Khiêm mê hoặc, nên tập hợp tín nam tín nữ quyên góp tài sản trốn tới Giang Đông, đến nương tựa Lưu Diêu. Tuy nhiên, hồi đầu năm khi Tôn Sách vượt sông, Tạc Dung Tiết Lễ bị Tôn Sách đánh bại, trước mắt không rõ tung tích. Cho nên, Tiêu Lăng cũng không xa lạ gì với Phật giáo, lúc trước trong huyện thành Khúc A, cũng có không ít Phật giáo tín đồ … Chỉ có điều Tiêu Lăng lại không biết, Bộ Chất gia nhập Phật giáo khi nào.
Trên mặt Bộ Chất lộ ra vẻ bi phẫn.
- Chuyện này nói ra thì dài lắm.
- Sao vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi phải không?
- Tử Thăng còn nhớ Hà Toại không?
- Hà Toại? Bộ Chất nói:
- Lưu Sứ quân không lâu sau khi thua phải chạy khỏi Khúc A, Hà Toại liền tìm tới tận cửa vu ta cấu kết với đám thủy tặc, đem ta nhốt đánh vào đại lao, rồi đem ta cạo đầu kìm kẹp áp giải đến Câu Dung. Nếu không có Lưu công tử đúng lúc đi ngang qua Khúc A, ta hiện giờ đã ở Câu Dung đã để mặc Hà Toại lăng nhục rồi.
Tiêu Lăng trông rất thanh tú, nhưng tính tình lại nóng nảy.
Y nghe Bộ Chất nói xong, không khỏi tức giận đến đập bàn đứng dậy:
- Hà Toại tặc tử, cư nhiên dám càn rỡ như vậy.
- Yên tâm đi, y sau này không còn làm càn được nữa đâu.
Bộ Chất nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tuy nhiên nếu không có Tôn thị, Bộ Chất làm sao có thể bị người nhục nhã đến vậy? Nỗi nhục này, ta nhất định khắc sâu trong lòng. Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ quay lại Câu Dung. Nếu không diệt trừ cả nhà Hà thị, kiếp này không mặt mũi nào đi gặp tổ tông.
Y cũng là loai ngươi hung ac, động một cái là muốn sát hại cả nhà người ta.
Đám người Lưu Sấm ngồi ở một bên, cũng âm thầm líu lưỡi không nói lên lời.
Lúc này, Tiêu Lăng tiến đến thi lễ với hắn:
- Đa tạ Lưu công tử giúp huynh trưởng ta giải mối hận này.
Lưu Sấm vội vàng đứng dậy đỡ y lên, vóc dáng hắn cao hơn Tiêu Lăng một cái đầu, cho nên khi giơ tay ra nâng, cũng không cần dùng sức. Nhưng lại thấy Tiêu Lăng cúi mình xuống, cố gắng bái lạy. Lưu Sấm vội vàng dùng lực ngăn Tiêu Lăng lại. Tuy nhiên lần này, hắn cũng âm thầm kiểm tra xong nội lực của Tiêu Lăng.
Đừng nhìn y thân thể gầy yếu, nhưng khí lực lại không hề yếu.
Nếu không phải là Lưu Sấm phản ứng kịp thời, thiếu chút nữa không ngăn được y …