Giữa vùng đồi núi hoang vu khỉ ho cò gáy, một chiếc xe jeep yên lặng đậu trên con đèo không một tiếng động.
Chung quanh không có lấy một ngọn đèn, chỉ có đốm lửa đỏ lập loè giữa màn đêm phát ra từ điếu thuốc đang cháy dở trên tay Chiêu Quân.
Cô đã quên cả việc rít thuốc. Tâm trí cô lúc này chẳng hiểu sao như một chiếc đèn kéo quân tua thật nhanh những chuyện đã xảy ra trong hai mươi năm qua.
Từ năm mười tuổi cha mẹ đột ngột qua đời sau một vụ tai nạn, cô công chúa nhỏ Chiêu Quân bỗng trở thành trẻ mồ côi với số tiền thừa kế kếch sù. Khi ấy dì và dượng đã rất lâu không gặp đột nhiên xuất hiện, nhận trách nhiệm bảo hộ và dưỡng dục cô.
Kể từ lúc đó, Chiêu Quân phải đối mặt với vô vàn tai nạn bất ngờ, từ việc trượt chân té cầu thang đến việc ngộ độc thực phẩm, thậm chí ra đường cũng bị chó dại rượt đuổi, suýt bị bắt cóc mấy lần... Cũng may cô như đứa con cưng của vận mệnh, lúc nào cũng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Tâm trí mơ hồ của cô bé Chiêu Quân dần dần trở nên minh bạch. Sau ba năm chịu đựng và cầu cứu người khác trong vô vọng vì chẳng ai tin lời một đứa trẻ, đỉnh điểm của nỗi tuyệt vọng là vào một đêm nọ, dượng lẻn vào phòng cô.
Tức nước vỡ bờ, cô bé Chiêu Quân mười ba tuổi đã biến thành kẻ sát nhân khi cắm phập con dao dưới gối vào ngực tên dượng khốn nạn.
Biết rằng thế giới này chẳng dung nạp được kẻ thấp cổ bé họng như mình, rằng chỉ cần chút tiền thì luật pháp sẽ không ngần ngại bắn vào tim cô một phát đạn, Chiêu Quân bỏ nhà đi.
Nếm trải đủ cảnh tình người ấm lạnh, nằm gai nếm mật, có lúc sống khổ hơn cả một con chó lang thang, không chuyện dơ bẩn nào không làm, không chuyện tàn nhẫn nào khiến cô ghê tay...
Chiêu Quân của năm ba mươi tuổi là một người phụ nữ khét tiếng trong giới giang hồ, chẳng ai biết tên thật, chẳng ai biết xuất thân, cũng chẳng ai biết trong lòng cô đã chết lặng từ lâu.
Lạo xạo ---
Tiếng bước chân đi trên nền cát đá lôi kéo cô về với thực tại.
Từ đằng xa, Hạo Nam đang nhanh chân bước đến, khẽ vẫy tay với cô.
Hạo Nam là cánh tay phải đắc lực của cô, cũng là người mà cô tin tưởng nhất. Năm mười ba tuổi lang thang giữa dòng đời, cô đã gặp được hai anh em Hạo Nam và Hạo Nhiên, từ đó ba người trở thành bộ ba đường phố cực kỳ ăn ý.
Đáng tiếc năm ngoái trong một phi vụ ma tuý cực lớn, băng đảng của cô có nội gián nên Hạo Nhiên đã hy sinh để bảo vệ cô, bản thân cô cũng bị trúng một viên đạn vào hông.
Chiêu Quân dập thuốc rồi dời sang vị trí ghế phụ. Hạo Nam rất thích lái xe. Anh ta chẳng bao giờ để cô phải cầm lái.
"Sao trầm tư thế chị đại?" Hạo Nam vừa ngồi vào ghế lái vừa hỏi.
"Buồn chán quá thôi. Tụi Ó Đen sao rồi?"
"Tụi nó đồng ý nhường địa bàn chợ Âm Phủ cho chúng ta rồi. Giá cả như trong dự liệu."
"Ừ. Cậu làm tốt lắm."
"Nói thừa." Hạo Nam khẽ nhếch môi rồi khởi động máy.
"Đám thằng Thành đâu?"
"Tụi nó đi hướng khác đánh lạc hướng rồi."
"OK."
Chiếc xe jeep lăn bánh chạy lên trên con đèo dốc đá. Hơn mười phút đồng hồ, trong xe im lặng không ai nói một lời.
Cuối cùng Hạo Nam cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ dị. "Không hỏi xem tôi đang đi đâu sao?"
"...Đưa tôi đi gặp Hạo Nhiên, có phải không?" Chiêu Quân bình thản nở nụ cười nhìn Hạo Nam.
Hạo Nam sững người, trong mắt loé lên vẻ phức tạp. Anh ta cắn răng gằn từng tiếng:
"Đã biết sao còn đi cùng tôi?"
Chiêu Quân mỉm cười nhìn ra ngoài khung cửa kính tối đen, lặp lại lời ban nãy. "Buồn chán quá thôi."
Một lúc lâu sau, Hạo Nam mới lên tiếng: "Tại sao lại giết nó?"
"Cậu ấy phạm sai lầm."
"Chúng ta đã từng cắt máu ăn thề, sống chết có nhau!" Hạo Nam gào lên, giọng khản đặc. "Sao không thể tha thứ cho nó một lần? Cậu biết nó sẽ không bao giờ hại chết cậu mà?"
"Hạo Nam." Chiêu Quân khẽ gọi tên anh ta. "Cậu biết lý do mà." Nói rồi cô cụp mắt xuống. "Tôi không chịu được sự phản bội."
Bàn tay nắm chặt vô lăng của Hạo Nam khẽ run lên.
Chiêu Quân thầm thì, giọng nhẹ bẫng. "Nếu cậu ấy muốn làm lão đại, chỉ cần nói với tôi thôi mà."
Hạo Nam cắn chặt hàm răng. "Bởi vì nó muốn thắng cậu một lần."
"...Không nên bằng cách đó..."
Hạo Nam tức giận đạp phanh. Chiếc xe jeep trượt đi theo quán tính, tấp sát vào lề bên phải. Gió núi bên dưới thổi thốc vào mặt Chiêu Quân nhưng chẳng khiến cô mảy may sợ hãi.
Bên thái dương trái của cô đột nhiên bị một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào.
"Cậu còn lời gì muốn nói không?" Hạo Nam lạnh lùng hỏi.
Chiêu Quân khẽ lắc đầu. Cô đã muốn buông xuôi mọi thứ kể từ giây phút biết Hạo Nhiên là nội gián.
Cố sống đến ngày hôm nay chỉ để thực hiện lời thề năm xưa.
Cánh tay cầm súng của Hạo Nam khẽ run, đôi mắt dần trở nên mơ hồ vì ánh nước.
Hạo Nhiên, có phải hôm ấy khi đối mặt với em, cô ấy cũng đã dùng thái độ dửng dưng như gai nhọn này không?
Hạo Nhiên, có phải khi nổ súng, em đã biết mình sẽ chết dưới tay người phụ nữ mình yêu nhất không?
Anh nghĩ là anh hiểu được cảm giác của em...
ĐÙNG!
Một tiếng nổ lớn vang vọng giữa bầu trời đêm. Chiếc xe jeep ngay lập tức chìm trong biển lửa.
Ngọn lửa bốc cao sáng rực cả một vùng trời, tựa như ánh lửa trại khổng lồ mà một ngày nào đó của hai mươi năm về trước, ba đứa trẻ đã thắp lên bên bờ biển, cắt máu ăn thề.
Tiếng gió núi như vọng đi vọng lại một câu nói từ thời xa xưa...
"Kể từ hôm nay, ba người chúng ta là một thể, thề không phản bội, sống chết có nhau..."