Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, Caesar trở về thì có nhà vui mà cũng có nhà sầu. Roger và Potter Tibat chính là tiêu biểu cho phái mâu thuẫn, Roger thì hy vọng Long tinh trở về, Caesar rụng; Potter Tibat thì hy vọng Clara về, Caesar thăng; nói chung rất chi là nhất chí về điểm sau. Còn nếu nói họ có một ít tình cảm bạn học với Caesar thì trước lợi ích của mình, bọn họ phải có lựa chọn, đó cũng là một trong những điều kiện cần thiết của vương tộc–thủ đoạn độc ác.
- Không ngờ hắn có thể còn sống trở về.
Potter Tibat buồn bực uống rượu. Tất nhiên là nơi bọn họ tụ tập phải sa hoa u tĩnh hơn chỗ bọn Caesar rất nhiều.
- Đó đúng là Long tinh của cự long, mà xem tính mạng lực mạnh mẽ của nó, sợ rằng còn là của Long vương. Thật không thể tưởng tượng nổi, hắn làm thế nào mà có thể thành công được. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Người buồn chán nhất phải là Roger. Bây giờ Potter Tibat vẫn còn ngon lành một chút, dù sao trường hợp của Clara chỉ là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, còn giữa Elena và Caesar đã khó mà có thể tách rời được. Ngoại trừ xử lý Caesar thì sợ rằng không còn biện pháp nào tách bọn họ ra nữa, mà bây giờ thực lực của Caesar lại đột nhiên tăng mạnh. Nếu trước khi đi đại lục, Roger vẫn còn có phần tự tin, nhưng bây giờ, hắn không biết dùng cách gì để đối phó Caesar. Nghe Clara nói, Caesar giết chết Long vương giữa mấy trăm con cự Long khiến cho hắn có phần choáng ngợp. Cách giải thích duy nhất cho chuyện này là Clara nói quá lên, cự long thì có, nhưng sợ là bị phượng hoàng giết gần hết nên mới để cho Caesar ăn hôi dễ dàng.
- Hai vị điện hạ không cần phải rối lòng. Nhìn Caesar đang nở mày nở mặt nhưng sự thực lại là đã đi vào ngõ cụt, chúng ta không cần phải quá để ý, chỉ cần đến lúc, ra tay bỏ đá xuống giếng là ổn.
Người đang nói chính là Corariso. Điều này tương ứng với một câu nói, trong chính trị, không bao giờ có địch nhân vĩnh viễn. Bây giờ, rõ ràng là gia tộc Renault đã xuống giốc, Potter Tibat không cần phải trở mặt với hắn. Huống hồ Alex bệ hạ lại có ý để chính quyền bình hành, bảo tồn đại bộ phận tài sản và quyền lực của gia tộc Renault, tất nhiên đó là vì để kìm chế gia tộc Tibat. Bây giờ gia tộc Renault đã như vậy, hơn một đối thủ không bằng thêm một đồng bọn, mà Corariso cũng sẽ không dám chống lại bọn họ.
- Thằng Corariso nói rất đúng, nhưng chúng ta cũng không thể cứ ngồi mà mặc kệ. Biết đâu thằng nhóc Caesar kia nổi thú tính lúc nào đó làm chuyện gì bất chính đối với hai vị công chúa thì sao? Đến lúc đó muốn hối cũng không kịp rồi.
Đối với cách xưng hô gần như miệt thị đó, Corariso không hề để ý chút nào, mặt tươi rói:
- Hai vị điện hạ yên tâm, ta sẽ nghĩ kĩ chuyện này. Bên cạnh Caeasr có rất nhiều con gái, chỉ cần tạo ra một rắc rối nhỏ… Các ngươi cũng biết, con gái mà, chắc chắn là trời cũng phải lật ấy chứ.
- Ha ha, biết thằng nhóc mày lắm quỷ kế mà.
Nhìn hai người cười to, Corariso cũng cười phụ họa, trong lòng mắng thầm. Hai thằng ngu, có đầu mà không có óc, thật đáng cười, nhưng sự xuất hiện của Caesar lại cho hắn cơ hội làm lại.
- Tốt lắm, hôm nay bàn tới đây thôi. Việc này mày xử lý cho tốt, làm xong rồi, tất nhiên các anh em sẽ không xử tệ với mày.
- Hai vị điện hạ quá khách khí, đây là việc ta phải làm. Yên tâm, cứ giao cho ta. Mà nói ra thì mối thù giữa ta và tên kia cũng không nhỏ đâu. Ha ha.
Đợi Corariso rời đi, trong phòng, Potter Tibat cười lạnh một trận, khiến cho Roger cau mày.
- Sao vậy? Chẳng lẽ người này không tin được?
- À, Roger huynh, trái lại, bây giờ người này là người có thể tin tưởng nhất. Loại người như vậy chẳng quan tâm tới nghĩa khí gì cả, chỉ có giao dịch mà thôi. Vì tương lai, hai người chúng ta không nên ra tay trực tiếp, cứ để cho hắn xử lý mọi chuyện. Chẳng qua là hắn muốn khôi phục binh quyền sao? Thật ra bệ hạ đã sớm có ý định này, chúng ta chỉ đẩy đầy thuyền theo dòng(1) thôi.
- Lỡ nuôi ong tay áo thì sao?
Roger chỉ thuận miệng nói mà thôi, hắn không có hứng thú gì với nội chính của Mỹ Nhân Ngư vương tộc. Sau này cùng lắm là mang theo Elena, vỗ mông mà chạy. Tất nhiên là thực lực của Potter Tibat tăng lên thì cũng có lợi cho quan hệ giữa hai tộc sau này.
- Lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chuyện này ta sẽ cẩn thận. Yên tâm đi.
- Cụng ly. Vì tâm nguyện chúng ta có thể hoàn thành. Cạn.
Bây giờ, Corariso đang đi một mình trên đường, nhìn ánh sáng xuyên qua mặt nước, lay động trên đỉnh đầu, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Để xem ai là người có thể cười phút cuối đây? Caesar à, để huynh đệ ta giúp ngươi một tay nhé.
o0o
Đừng xem Batty hơi đần độn, nhưng thật ra là rất cẩn thận. Vốn Caesar đã nghĩ, vắng mặt thời gian dài như vậy thì chắc chắn nhà ở đã lộn xộn lắm, không ngờ lại còn sạch sẽ hơn cả lúc hắn còn ở. Đây không phải là nói hắn mới là kẻ lôi thôi lếch thếch sao?
Về tới nhà, Bì Cầu cũng vui vẻ dị thường, không ngừng nhảy qua nhảy lại trên đầu Caesar và Batty. Thói quen này của nó cũng chẳng hay lắm nhưng may mà tâm trạng mọi người đang tốt lắm nên không để ý nhiều, chứ nếu không, chọc giận bạn Caesar thì hắn dám đem nó nhét vào nồi mang đi hầm ấy chứ.
- Đầu nhi, hiệu trưởng đại nhân nói, giải thi đấu giao lưu giữa các học viện sắp bắt đầu, chúng ta là chủ trường gì gì đấy, các cao thủ từ các học viện hải tộc đều tụ tập về Mỹ Nhân Ngư vương thành, và lão muốn ta cũng tham gia.
- Ồ, thế là tốt, cùng nhau chơi cho vui. Thực lực của ngươi cũng không tệ, nếu giao lưu với cao thủ thì chắc chắn sẽ phát triển. Đúng rồi, thời gian cụ thể là bao giờ?
- … Quên rồi.
Hự, xem ra bộ óc của Batty chỉ có đáng đem ra chợ bán. Đáng thương cho khủng thú tộc, thân hình thật lớn nhưng dung lượng bộ não thì không ổn.
Bây giờ cuộc tập huấn của học viện đã chấm dứt. Từ sự kiện lớn lần này, quan hệ giữa hai trường đã tốt hơn rất nhiều, nhất là hai vị hiệu trưởng đại nhân, cuối cùng cũng không còn vừa thấy mặt đã PK, huống chi là mâu thuẫn không quá lớn giữa các đệ tử với nhau, trước đây cùng lắm là dựa trên cấp bậc của học viện mà kiêu ngạo một chút, nhưng gần đây sự xuất hiện của Caesar, Caio, Triết Biệt, Batty khiến cho sự chênh lệch đó đã mờ nhạt rất nhiều. Gần đây đệ tử hai học viện qua lại rất thường xuyên, tất nhiên là trời mới biết họ sang học tập hay là cưa gái.
Phòng luyện công.
Đám Caesar chiếm một cái không gian thật lớn. Chỉ cần Caesar trở về thì chắc chắn hắn là trung tâm. Có lại người trời sinh có lực thu hút, có thể nói chính là khí chất người cầm đầu xưng là vương bá chi khí, nói lệch đi là vương bát khí(2), nhưng không thể phủ nhận, Caesar khiến cho những người khác có một cảm giác an toàn cũng như phụ thuộc. Không cần nghi ngờ, đó chính là vương đạo chi “Kiếm”.
Nếu Caesar là vương, thì Caio chính là một mãnh tướng, cương nhu đều có, bộ dáng bên ngoài tuy ba lăng nhăng nhưng thật ra là rất tế nhị, chiến đấu không thiếu phần dũng mãnh, là trời sinh “Phủ”.
Triết Biệt ít nói là sát thủ, ánh mắt ẩn trong bóng tối. Nếu để hắn mang binh đánh giặc chắc chắn không bằng Caesar nhưng đơn đả độc đấu, ám sát từ xa, dẫn dắt tinh anh thì lại cực kì tuyệt vời, chính là trời sinh “Tiễn”
Isa khôn khéo, là người lãnh đạo, điều khiển toàn trận, bình tĩnh tìm ra nhược điểm đối phương, xuất ra phán đoán chuẩn xác nhất, lại đa tài, bác học, gần như là không gì không biết, còn có năng lực đã thấy là không quên được, xứng đáng giữ địa vị quân sư. Với khả năng bình tĩnh đó, những người khác khó mà bì được với nàng, đáng tiếc lại là phận con gái, nàng không thể làm hơn được nữa. Nhưng nàng là người thông minh, hiểu rõ ràng điểm này, cũng đã làm ra hành động chính xác. Làm việc công tâm, đó chính là châm ngôn của Isa. Không thể nghi ngờ, nàng chính là “Trượng”.
Batty trung thành, tuy thiếu trí tuệ một chút, nhưng có những lúc khuyết điểm lại chính là ưu điểm. Hắn không sợ bị ngoại vật ảnh hưởng, trong mắt hắn, an toàn của chủ nhân chính là tất cả, hắn sẽ dùng chính thân thể để ngăn cản tất cả công kích dám xúc phạm đến. Thân thể mạnh mẽ, cùng sự trung thành cả đời, đó chính là thứ kiên cố nhất, “Thuẫn”.
Năm người vừa đứng chỗ nào liền khiến cho những người xung quanh nhận thấy một loại áp lực, trong lòng họ chính là sự sùng bái, hâm mộ và khát vọng được gia nhập một đội như vậy. Dù là nhân loại hay hải tộc, đều cực kì sùng bái anh hùng như nhau.
- Đầu nhi, chúng ta thử qua vài chiêu. Thế nào?
Caio đã gấp tới độ không chờ thêm được nữa. Gần đây hắn đã tiến bộ không nhỏ, mà lần này cũng không phải thua lần đầu tiên, cùi không sợ lở, thêm vài lần cũng chẳng sao.
- Chà chà, có vẻ chiến khí của ngươi tiến bộ không nhỏ nha, lại ngứa ngáy rồi.
- Hề hề, đầu nhi chưa nghe câu không gặp ba ngày, phải… Isa, cuối cùng là phải lấy cái gì? Sao làm thế nào ta cũng không nhớ nổi?
Isa đại tiểu thư ôm đầu:
- Đồ óc lợn, còn ngu hơn cả lợn của nhân loại nữa. Sau này đừng có nói là ta đã dạy ngươi.
- Lợn của nhân loại ngu như vậy thật sao? Không phải chứ? Ta nghe nói nhân loại dùng thịt lợn làm lương thực chính, suốt ngày ăn thịt lợn như thế thì cũng phải đần độn chứ? Nhưng đằng này họ rất là thông minh nha. Isa, có phải ngươi nhầm rồi không?
Isa hết nói, trong mắt nàng, Caio chính là khúc gỗ mục không thể dùng được nữa.
- Caesar, lát nữa đừng nhẹ tay, đánh cho hắn mở mang đầu óc ra.
Batty hơi đần, nhưng người ta còn ngoan ngoãn không nói gì, Caio đằng này lại nói linh tinh cực kì nhiều.
Triết Biệt, Batty, Isa đứng dãn ra ngoài, mở rộng không gian ra. Các đệ tử thuộc học viện Tiều Thạch ở xung quanh nghe thấy vậy cũng vội vàng tránh khỏi đó. Nghe nói hai đại cao thủ của học viện Tiều Thạch sắp giao lưu khiến cho phòng luyện công đã nêm chặt ních, một giọt nước cũng chẳng thấm qua được. Một trong đó là Caesar được hai vị hiệu trưởng quan tâm cực kì, thậm chí còn quan tâm hơn cả với Roger và Potter Tibat, gần đây, hắn lại được cho đặc quyền tu luyện một mình. Không biết đợt tu luyện lần này hắn có tiến bộ gì không, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn nhìn cho rõ sự thật. Hơn nữa, cuộc thi đấu đã sắp tới gần, đây chính là đại sự của hải tộc, lại có ảnh hưởng tới Hải Vương Tế. Có thể nói, tất cả hải tộc đều đang quan sát cuộc đấu này. Tuy Mỹ Nhân Ngư tộc là chủ nhà nhưng đã rất nhiều năm không có kết quả ưu thế, một mặt là vì không có đỉnh cấp ma pháp sư xuất hiện, mặt khác là do ma pháp sư rất khó ra tay trong quá trình tranh tài. Có rất nhiều thứ hạn chế Mỹ Nhân Ngư tộc, mà về cơ bản, bao năm qua, Mỹ Nhân Ngư tộc cũng không có được một chiến sĩ nào mạnh mẽ. Nhưng thời thế đã thay đổi, lần này thực lực của Mỹ Nhân Ngư vương thành hùng mạnh chưa từng có, chẳng những lòi ra người mới như Caesar, mà ngay cả Roger, người đáng lẽ là đại biểu của Hải Long tộc cũng muốn đại biểu cho Mỹ Nhân Ngư học viện mà thi đấu, bởi vị cuộc thi đấu không hề phân chia về chủng tộc, chỉ căn cứ vào học viện của mỗi hải vực.
- Hề hề, đầu nhi, người đông thật đấy, đừng trách ta không nể mặt ngươi, để ngươi tay không mà bắt nạt nhé.
Nói xong Caio liền lấy Chân Không Chiến Phủ Granado ra. Hắn tự biết mình, tuy thực lực tiến bộ rất nhiều nhưng nếu đối mặt Caesar thì vẫn phải dùng toàn lực. Từ trước tới nay, hắn không hề thiếu tự tin nhưng cũng không phải ngu ngốc.
- Chống mắt chờ xem.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi. Đa số đều muốn xem một trận đấu đầy kích thích, một số ít thì chăm chú quan sát Caesar. Bọn Triết Biệt đều rõ, chắc chắn Caio không có phần thắng nào cả, mà chuyện này có lẽ ngay Caio cũng tự hiểu rõ. Cái bọn họ muốn xem là thực lực của Caesar đã đạt tới trình độ nào.
- Hừ!
Hai tay Caio nắm chặt lấy chiến phủ, hừ lên một tiếng, cơ thể phồng lên, quần áo rách tan…
- Trời, là cuồng hóa thuật.
Trong đám đông có người kêu lên kinh ngạc.
Đây là kỹ năng mạnh mẽ mà chỉ có rất ít hải tộc mới có thể có được. Loại kỹ năng này không chỉ có tác dụng ở mặt ngoài mà lực lượng cũng có thể tăng lên gấp đôi ban đầu.
Caio lộ ra vẻ đắc ý, cái hắn muốn chính là loại hiệu quả này. Chiến khí khởi động, theo sát đó là cuồng hóa chiến khí, đó là điều mà không phải ai cũng có thể làm được.
Chân Không Chiến Phủ Granado nhận lấy lực lượng của Caio, một tiếng rung vang lên, phóng ra từng điểm từng điểm sáng chói, một chiếc chiến phủ trông rất bình thường liền biến đổi thành một thần binh. Tam vị nhất thể(3), khí thế trên người Caio liền chiếm ưu thế tuyệt đối.
Caesar vẫn cứ mỉm cười thản nhiên, lại cực kì vui về tiến bộ gần đây của Caio. Có thể học được cuồng hóa thuật từ trong tay lão Tiều là chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa chiến khí của hắn tuy đã tiến bộ rất lớn nhưng số lượng lại không đủ, cường hóa thật có thể bổ sung mặt này. Chờ tới một ngày, hai loại kỹ năng này đều thuần thục tới trình độ lô hỏa thuần thanh thì đó chính là ngày hắn bước vào tầng lớp cao thủ tuyệt đỉnh. Đáng tiếc là loại tiến bộ này sao có thể so được với tranh đấu sinh tử của Caesar đây?
Triết Biệt và Isa bất đắc dĩ lắc đầu. Hai người liếc nhau, thấy rõ sự kinh ngạc trong lòng đối phương. Dù là Triết Biệt hay Isa thì nhãn lực đều được xếp trong số đứng đầu trong toàn bộ hải tộc. Nếu Caesar ra tay trước thì hai người có thể đoán giới hạn của hắn một cách đại khái, nhưng giờ hắn cứ đứng đó mà hai người lại không hề có cảm giác gì. Có vẻ như trong khoảng thời gian này, Caesar đã trải qua gian khổ không bình thường một chút nào.
Đệ tử xung quanh, tuy không đối mặt nhưng cũng có thể cảm nhận tới khí thế ảnh hưởng, không thể không thán phục thực lực của Caio. Nhưng càng kì lạ hơn là đối mặt với khí thế mạnh mẽ như thế mà Caesar lại chẳng có phản ứng gì.
Khí thể của Caio tăng lên không ngừng, bỗng nhiên Caesar dường như đã biến mất. Chuyện như vậy hắn chưa từng gặp, cảm giác khí thế hụt hẫng cực kì khổ sở, dưới sự dẫn dắt của khí thế, hắn buộc phải xuất chiêu.
Chân Không Chiến Phủ bổ thẳng xuống, một đạo chiến khí chồm về phía Caesar, Caio cũng vọt sát theo. Dưới khí thế toàn trường do Caio áp đảo, Caio rất dễ dàng đọc được di động của Caesar. Điều đó giải thích vì sao khi chiến đấu, song phương phải đọ khí thế lúc bắt đầu.
Đối mặt với chiến khí, Caesar không hề có ý định né tránh, mặc cho chiến khí xuyên qua cơ thể. Điều này khiến cho Caio theo sát để công kích cũng có phần chần chờ nhưng hắn biết Caesar trước mặt cũng không phải là ảo ảnh.
Không biết Elena, Clara, Tiểu Yêu, Roger, Potter Tibat cùng Corariso đã tới nơi này từ bao giờ, họ muốn chen lên đứng trước mọi người là chuyện không hề khó khăn.
Ở nơi này, chỉ có Roger và Triết Biệt mới có thể thấy rõ động tác của Caesar. Trong nháy mắt tránh đấu khí, Caesar di động với một tốc độ cực cao, sau đó liền trở về vị trí cũ, chỉ cách đấu khí công kích đúng một li. Có thể thấy được bây giờ Caesar đã tự tin tới mức nào, nếu là Roger thì sẽ không dám làm như thế.
Caio cũng không phải đồ bỏ, dùng hết sức bổ chiến phủ xuống, Ngay khi công kích hạ xuống, mắt thường cũng có thể thấy được cơ thể hắn liền co rút lại rất nhiều. Đó cũng là một loại khả năng khống chế cơ thể của cuồng hóa thuật, lực bạo phát lớn hơn rất nhiều năng lực bình quân.
Caesar không hề nghĩ tới việc né tránh, với tốc độ của hắn, Caio không thể ngăn cản được. Nhưng hắn muốn thí nghiệm thực lực của chính mình một chút.
Trải qua đại chiến lần trước, lại được phượng hoàng tẩy lễ, Hải đấu khí của Caesar đã đạt tới trình độ thu phát tự nhiên, chỉ cần ý nghĩ vừa động là có thể khởi động Hải đấu khí chứ không như người khác là phải gồng lên. Hơn nữa, người khác muốn tăng đấu khí từ khi khởi động tới đỉnh phong cần một khoảng thời gian nhất định nhưng đấu khí của hắn đã là tùy tâm sở dục.
Không phải mỗi người cũng đều trải qua nhiều trường hợp nguy hiểm như Caesar, mà không phải ai cũng có vận may, cũng như mạng lớn như hắn. Cho nên việc hắn hùng mạnh là điều tất nhiên.
“Phịch”
Ồ!
Phản ứng của mọi người chỉ có hai loại, một là mặt mũi âm trầm, hai chính là kinh ngạc mà há to miệng. Một kích thế ngàn quân như thế mà Caesar dùng tay không đỡ lấy, trông không hề tốn một chút sức lực nào mà bắt gọn.
Caesar mỉm cười, lật tay đánh lên lưng phủ một cái, co chân đá ra ngoài. Caio cũng khá linh hoạt, thuận thế xoay phủ đỡ lấy nhưng vẫn bị Caesar đạp một phát bay ra ngoài…
Vũ khí Caio dùng là thần binh, vừa rồi Caesar đạp một đạp hắn bay ra ngoài nhưng dù sao thần binh cũng vẫn là thần binh, hơn nữa đã bị Caio đánh thức, nếu thực sự tiếp đỡ vẫn rất nguy hiểm.
Caio chật vật đứng lên khỏi mặt đất, liếc xung quanh, quát:
- Nhìn cái gì? Chưa thấy người té sao? Ngừng đánh, ta còn chưa ăn điểm tâm.
Mọi người cười bò, tuy giao thủ rất ngắn ngủi nhưng thắng bại đã rất rõ ràng. Sự tiến bộ của Caio thì ai cũng rõ ràng nhưng tiến bộ của Caesar còn làm người khác kinh nhạc hơn rất nhiều.
Sắc mặt của Potter Tibat và Roger là xấu nhất, ngược lại, Corariso lại tươi cười đầy mặt, toát ra vẻ tu tâm đổi tính, một lần nữa sửa đổi làm người khác .
- Đầu nhi, ngươi đá nhẹ một chút, dù cơ thể ta có rắn chắc nhưng cũng không thể như vậy được.
- Đáng đời, tự mình ngứa ngáy lại trách người khác.
Người nói những lời này chính là Karen, niềm vui lớn nhất của cô bé chính là trêu chọc Caio.
- Các ngươi đừng cười, tiến bộ của Caio rất lớn, nếu không phải là vì ta cũng có tiến bộ thì hôm nay đã gặp khó rồi.
- Thấy chưa? Thấy chưa? Đầu nhi cũng nói vậy. Hừ, tiến bộ của ta quá là rõ ràng.
Bạn học Caio cực kì giỏi chọn lọc, lỗ tai của hắn chỉ có nghe lời hay, còn những thứ khác đều tự động bỏ qua.
- Nhị ca, quả nhiên anh vẫn lợi hại nhất.
Clara là người đầu tiên xông tới, cách xưng hô của nàng làm cho quá nhiều người dựng thẳng lỗ tai lên nhưng nàng cũng chẳng để ý, cái nàng muốn chính là tình cảnh này.
Caesar không sợ phiền nhiễu, hơn nữa hắn cũng không bao giờ làm chuyện hai mang. Clara đã không lo, nếu hắn lại giả bộ nọ kia thì không phải là dối trá sao.
- Đừng có nói vậy, nơi này cũng không thiếu cao thủ đâu.
Thấy Caesar lại chấp nhận cách xưng hô của công chúa, ngay lập tức đủ loại ánh mắt bay đầy trời.
- Nana, cơ thể của nàng tốt rồi chứ?
Elena có phần thẹn thùng gật gật đầu. Nơi này, trước mặt nhiều người như vậy, thân mật như thế khiến nàng có phần không quen.
- Tốt lắm, tốt lắm, mọi người làm gì thì làm đi, tiếp theo là việc riêng của hội chúng ta, ai muốn tham gia thì chịu một quyền của Batty là được.
Tất cả mọi người đều muốn tham gia nhưng nhìn nắm tay ma quỷ to lớn của Batty… thôi để lần sau.
Chú thích:
(1)Thuận thủy đẩy chu: thuận theo xu hướng, hoặc theo một phương pháp nào đó mà làm việc.
Có xuất xứ từ vở kịch “Oan Đậu Nga” của Quan Hán Khanh.
1. Nguồn gốc cốt kịch: Quan Hán Khanh dựa vào tích truyện đã có trong cuốn Liệt nữ truyện của Lưu Hướng đời Tây Hán thế kỉ I trước Công Nguyên.
2. Cốt kịch: ở Sở Châu có người đàn bà tên là Ðoan Vân. Ðoan Vân mồ côi mẹ từ nhỏ, sống với bố là Ðậu Thiên Chương. Ðậu Thiên Chương-một ông đồ nghèo phải vay bạc của bà Thái. Ðến lúc đi thi, Ðậu Thiên Chương vẫn chưa có bạc trả, nên gán con gái của mình cho bà Thái. Sau đó, Ðoan Vân tới ở nhà bà Thái. Lớn lên, nàng chính thức làm dâu bà Thái. Nàng lấy chồng được hai năm thì chồng chết. Nàng ở vậy thờ chồng và nuôi mẹ chồng. Bà Thái sống bằng nghề cho vay nợ lãi. Thầy lang Trại Lô vay bạc của bà, nhưng ông ta không có tiền để trả. Nên khi bà Thái tới đòi, thầy lang đã dụ bà ra đồng vắng rồi treo cổ bà lên. Nhân lúc ấy, cha con Trương Lư đi qua, nên bà được cứu thoát. Cảm động trước công ơn của bố con Trương Lư, bà Thái đã kể rõ sự tình. Nghe bà Thái kể, Trương Lư đã nói với bố hắn rằng: hắn thì lấy con dâu bà Thái còn bố hắn thì lấy bà Thái làm vợ. Lúc đầu bà Thái không chấp nhận. Nhưng sau đó, trước sự dọa dẫm của Trương Lư, bà Thái đã phải ưng thuận. Khi về tới nhà, bà Thái đã khuyên Ðậu Nga lấy Trương Lư. Nhưng Ðậu Nga một mực cự tuyệt. Trương Lư tìm mọi cách để ép buộc Ðậu Nga lấy hắn.Trước sự cứng rắn và kiên định của Ðậu Nga, Trương Lư đã lập mưu đánh thuốc độc để giết bà Thái nhằm đẩy Ðậu Nga vào thế cô độc cho dễ bề ép buộc và mặt khác để chiếm toàn bộ gia sản của bà Thái. Mưu thâm của Trương Lư không thành. Bố của hắn đã trúng thuốc độc mà chết. Trương Lư đã dùng cái chết của bố hắn để làm áp lực đối với Ðậu Nga. Ðậu Nga vẫn một mực từ chối. Sau đó, Ðậu Nga và Trương Lư phải lên hầu kiện. Viên quan huyện Ðào Ngột đã lôi Ðậu Nga ra đánh, khiến nàng chết đi sống lại nhiều lần, song nàng vẫn không nhận cái điều mà nàng không hề làm là đánh thuốc độc bố Trương Lư. Bất lực trước sự kiên định của Ðậu Nga, quan huyện Ðào Ngột đã cho bắt bà Thái tới và đánh đập bà. Khi chứng klến cảnh mẹ chồng bị đánh đập, hành hạ, Ðậu Nga không thể chịu được. Nàng nghĩ thà mình bị hãm hại, chứ không thể chấp nhận để cho người mẹ chồng bị hành hạ. Vì thế, nàng đã nhận cái điều mà nàng không làm. Như vậy là nàng đã nhận bản án tử hình về mình để cho người mẹ chồng được thoát khỏi sự đau đớn. Trước khi ra pháp trường, nàng đã xin bọn lính giải nàng đi theo một nẻo đường khác mà không qua cửa nhà nàng bởi nàng sợ nếu mẹ chồng nàng trông thấy cảnh ấy thì bà sẽ rất đau khổ. Ðậu Nga đã giành trọn tình cảm của mình cho người mẹ chồng, trước khi nàng bị chết. Khi tới pháp trường, nàng đã xin giám trảm quan trải lên vạt đất chỗ nàng đứng một chiếc chiếu sạch và nàng đã đưa ra ba điều ước nguyện:
Một là: Nếu nàng chết oan, máu của nàng sẽ không chảy xuống đất mà bắn lên nhuộm đỏ giải lụa trắng treo trên cái cột cờ cạnh đấy.
Hai là: Nếu nàng chết oan thì tuyết sẽ rơi xuống phủ kín thi thể nàng (mặc dù đang giữa tiết tháng sáu).
Ba là: Nếu nàng chết oan thì vùng Sở Châu phải chịu hạn hán ba năm liền.
Nàng đã được như nguyện. Vì Sở Châu bị hạn hán ba năm liền, nên triều đình biết có vụ án xử oan. Triều đình đã phái Ðậu Thiên Chương về Sở Châu để truy xét lại các vụ án. Lúc này Ðậu Thiên Chương đã làm quan đề hình. Một hôm đang xem lại các hồ sơ của những vụ án đã xử, Ðậu Thiên Chương xem tới hồ sơ của Ðậu Nga, ông ta đã ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ thiêm thiếp của Ðậu Thiên Chương, hồn ma của Ðậu Nga đã hiện về kêu khóc. Cuối cùng, nỗi oan của Ðậu Nga đã được giải tỏa. Vở kịch kết thúc có hậu.
(2)Vương bát: con rùa hoặc chỉ kẻ bị cắm sừng.
(3)Tam vị nhất thể: thường dùng để chỉ ba cá nhân, sự vật, ba sự kiện, hoặc ba phương diện liên hợp thành một chỉnh thể chặt chẽ không thể chia rời.