Thất bại là mẹ thành công. Thắng nhiều mà không thua thì chính là lúc yếu ớt nhất.
Do quán rượu đã bị rối loạn, ba người Caesar, Elena, Clara không thể tiếp tục ở lại. Chắc chắn sớm muộn sẽ bị người ta nhận ra thân phận, mà như thế thì cuộc đi chơi sẽ khó mà vui vẻ được nữa.
Bọn họ bỏ một ngân tệ ra làm lệ phí gia nhập dong binh đoàn, mà những chuyện như này thì Caesar đều quen thuộc. Khi xưa chưa biết đường đi lối lại thế nào thì hắn cũng thường tham gia vào chỗ này, những loại dong binh tự do như thế thì thù lao rất là rẻ mạt, nhưng mà mục đích của ba người bọn họ cũng không phải vì thù lao.
- Nhị ca, tại sao một thương đội lại cần nhiều người bảo vệ như vậy?
Clara ngạc nhiên nhìn đội ngũ dong binh đoành đông đảo đang từ từ di chuyển. Dong binh đoàn có quy mô như thế này thì đặc điểm dễ nhận thấy nhất chính là đều mặc đồng phục, đeo huy hiệu giống nhau. Dong binh đoàn bảo vệ xung quanh thương đội đoàn, mà phía trước và phía sau thì đều là đoàn mạo hiểm giả hoặc là những dong binh đoàn nhỏ dựa dẫm vào những dong binh đoàn lớn để kiếm cơm.
Hơn năm người là có thể lập thành một dong binh đoàn, có thể đăng kí ở mạo hiểm giả công hội. Dựa vào độ khó khăn và số lượng nhiệm vụ đã hoàn thành mà có thể đề cao cấp bậc. Cấp bậc càng cao, độ tin cậy càng lớn, quy mô cũng càng mở rộng cùng với thu nhập tương ứng sẽ không ngừng tăng lên. Một số dong binh đoàn cỡ lớn còn được vương thất hoặc quý tộc thuê để đi tiêu diệt một số hải tặc trong lãnh địa hoặc tham gia chiến tranh giữa các quý tộc với nhau.
Nội bộ hải tộc cũng không phải hoàn toàn yên bình. Lục đại vương tộc đem toàn bộ hải tộc phân ra thành lục đại hải vực. Nhưng trên thực tế, bởi vì nhân khẩu của vương tộc quá ít nên bọn họ chỉ có thể quản lý khu vực chủ yếu ở xung quanh vương thành, còn các khu vực khác thì vương tộc phong thưởng cho người khác. Có thể là do bình dân tộc có quyền thế đảm nhiệm, như Phí Thị tộc, Xà Âu bối tộc… Có quyền lực thì tất nhiên sẽ có lãnh địa, nhưng bọn họ vẫn phải phụ thuộc vương tộc. Nhưng trong chiến tranh Thần Nguyệt thì thực lực bình dân đại tộc đã dần tăng lên, trở nên khó khống chế được. Trên thực tế, bây giờ bình dân tộc chỉ phụ thuộc lục đại vương tộc trên danh nghĩa, nhưng công vụ nội bộ và thu nhập kinh tế đều tự chủ. Có thể nói, những khu vực này đều là khu tự trị.
Đây cũng chính là sự khác nhau giữa nhân loại và hải tộc. Nếu là nhân loại thì vương tộc sẽ không hề buông bất kì quyền lợi hay lãnh địa, nhưng hải tộc thì lại khác. Hơn nữa, đại dương cũng quá rộng lớn, màu mỡ. Văn minh của nhân loại sinh ra từ sự giữ gìn đất đai phì nhiêu nên có bản chất hoàn toàn khác với hải tộc. Lục đại vương tộc cũng không để ý nhiều tới việc này, chỉ cần xung quanh vương thành không có loạn lạc là bọn họ cũng không chủ động công kích. Mà mỗi một ai có thực lực đều muốn xác lập địa vị của mình ở một địa phương nào đó. Cho nên chiến tranh quy mô nhỏ vẫn thường xuyên xuất hiện, đó cũng là nơi cho thấy sự quan trọng của dong binh đoàn.
Dong binh đoàn đạt được tới một trình độ nhất định cũng có thể đạt được một khu hải vực. Nhưng dong binh đoàn làm như thế thì rất ít, bởi vì dong binh đoàn luôn di động, lại tạp nham, rất khó quản lý, không có khả năng tốn tiền để xây thành trì. Cho nên họ chỉ có thể phụ thuộc vào vương tộc, quý tộc hoặc một ít thương đoàn lớn. Nói trắng ra dong binh đoàn cũng giống như hải tặc, đều dựa vào nhà giàu mà kiếm cơm. Chỉ khác là một bên là làm thuê, còn một bên là đi cướp.
Mục tiêu của bọn Caesar là đi theo thương đội rời hải vực Mỹ Nhân Ngư. Clara đã muốn đi ra ngoài thăm thú từ lâu, có được cơ hội thế này thì sao lại có thể bỏ được. Còn về ma tinh của cửu giai hải yêu thì đành phải chờ vận may, mà Caesar cũng không lo lắm, nếu không gặp được thì cùng lắm đi tới xung quanh hải vực Bách Mộ Tử Vong là có. Còn về thời gian thì không phải lo, không gian quyển trục trân quý của hai vị hiệu trưởng đại nhân chính là cách nhanh nhất.
Bọn họ chọn thương đoàn “Hoa Chi Khánh Thứ”, một tổ hợp thương đoàn cỡ lớn, buôn bán rộng khắp lục đại hải vực, đồng thời cũng có tiến hành biểu diễn ca múa hoành tráng, một mặt nhằm quảng bá danh hiệu, mặt khác cũng là một nguồn thu nhập chủ yếu. Dong binh đoàn chủ lực của họ là dong binh đoàn Huyết Sát, cũng là một dong binh đoàn quy mô không nhỏ, đội ngũ khoảng 3000 người, thương đội cũng có 1000 người. Hai bên hợp tác đã từ lâu, mỗi khi đi qua một thành trì họ lại thuê thêm một ít mạo hiểm giả và dong binh đoàn cỡ nhỏ nhằm gia tăng thanh thế. Tất nhiên là thù lao của những người này là rất tốt, mạo hiểm giả và dong binh cũng thích đi theo những thương đội cỡ lớn như thế này để kiếm chút tiền. Còn có một số lữ hành giả và thương nhân nhỏ còn nguyện ý trả tiền để đi theo bọn họ.
Xung quanh mỗi thành trì thì thường không có hải tặc. Nhưng hải vực quá rộng lớn, ngoại trừ một số vùng nước xoáy không ở được, dân cư cực kì thưa thớt, thì những tuyến đường an toàn rất ít. Mà những chỗ này thì thành chủ không thể quản lý được, nên hải tặc đều lựa chọn những chỗ thích hợp để cho con mồi một vố, đó cũng là một thử thách sinh tồn. Mà cũng không phải tất cả thương đội đều chịu xuất tiền thuê người, thương nhân là một loại người ưa thích mạo hiểm, lợi nhuận đối với bọn họ còn cao hơn cả tính mạng, sự liều mạng còn kinh khủng hơn cả mạo hiểm giả. Đây cũng là nguyên nhân mà hải tặc có thể tồn tại.
Trải qua rắc rối lần trước, ba người đổi lại trang phục mạo hiểm giả bình thường. May là mạo hiểm giả công hội cũng bán loại quần áo này. Quả nhiên khi ba người mặc như vậy cũng không khiến cho người ta chú ý nhiều lắm. Mà Elena và Clara đều che giấu kĩ sắc đẹp của mình. Loại trang phục ma pháp sư bình dân này chỉ có để lộ ra ha mắt nên rất được nữ mạo hiểm giả ưa thích. Dù sao nữ giới thường thích che dấu dung mạo, nhất là ma pháp sư, nhưng cũng có nữ chiến sĩ lại thích ăn mặc gợi cảm. Cuối cùng Elena và Clara cũng không cần lo lắng rắc rối do sắc đẹp của mình gây ra. Caesar còn từng đề nghị hai người mặc đồ xấu hơn một chút nữa nhưng bị hai nàng kiên quyết phản đối. Clara đồng học vẫn còn có chút ấm ức, bộ quần áo này mặc vào không thoải mái một tí nào.
Thương đoàn Hoa Chi Khánh Thứ vốn muốn đi Mỹ Nhân Ngư vương thành lưu diễn. Nhưng vương thành vừa xảy ra rối loạn, lại nghe đồn là có vong linh rồi chính biến cung đình, tuy rằng thất bại nhưng không khí trong vương thành vẫn rất nghiêm trọng. Thương đoàn của bọn họ vốn lấy giải trí làm kinh doanh nên tránh xui xẻo một chút, cuối cùng thương đoàn quyết định thay đổi tuyến đường đi hải vực Cự Kình vương tộc trong lục đại vương tộc.
Cự Kình vương tộc chính là tượng trưng của sức mạnh. Lực lượng của họ mạnh mẽ tới mức khó mà tưởng tượng. Cũng như quan hệ giữa Mỹ Nhân Ngư hải tộc và Hải Long tộc, quan hệ giữa Cự Kình vương tộc và Sa tộc cũng rất thân mật.
Ba người Caesar, Clara, Elena cũng chưa bao giờ đi qua hải vực Cự Kình, cho nên dọc đường đi rất là hào hứng. Ba người gia nhập vào cũng không làm người ta chú ý, thậm chí còn làm quen được một số bạn bè.
- Caesar, anh bạn nhỏ, cả em của ngươi nữa, lại đây. Cùng ta và mọi người làm một chén đi.
Lão thương nhân Thao Đặc tộc vô cùng nhiệt tình gọi họ.
Lão thương nhân kinh doanh dược liệu, chính lão cũng là một vu y. Lần này lão mang theo con trai và hai con gái đến hải vực Cự Kình mở cửa hàng. Ở hải vực Cự Kình hễ đánh nhau là liều chết, người bị thương tương đối nhiều. Nên đi theo đại thương hội này để đảm bảo an toàn, giữa các hải vực thì lúc nào cũng có thể thấy được hải tặc làm loạn, có một chút gia sản như lão thì khó mà chịu được một lần cướp bóc. Thế cho nên lão Thao Đặc rất vui vẻ khi gặp được một đại thương đội như vậy. Dọc đường, lão và con cái đều rất nhiệt tình với bọn Caesar. Có lẽ là vì ba người Caesar cũng cô độc như bọn họ, mà cũng có thể lão thấy họ còn trẻ, lưu lạc giang hồ cũng không dễ dàng, nên lúc nào ăn cơm cũng gọi bọn họ đến.
- Cám ơn. Các nàng không uống rượu, nhưng ta thì có thể uống một chút.
Caesar cười sang sảng. Lúc đậu bọn hắn từ chối, nhưng người ta vô cùng nhiệt tình, thế nên đành khách sáo một phen. Biết nguời ta rất chân thành nên Caesar cũng không ngần ngại, nhưng Elena và Clara thì không được phép uống rượu. Mặc kệ hai nàng lộ ra con mắt đáng thương nhưng Caesar vẫn việc ta ta làm, cấm các nàng uống rượu.
- Anh bạn nhỏ, ngươi hơi nghiêm khắc với các em rồi. Thật ra con gái uống một chút thì cũng không hại gì.
- Hai đứa con gái của ta tửu lượng không cao nên ta mới không cho các nàng uống.
Con trai lão nhân là loại người thật thà, phúc hậu, lại ít nói. Cơm nước cùng một số việc quan trọng đều do hắn gánh vác, lúc cám ơn hắn thì hắn cũng chỉ cười a a mà đáp lễ. Mà hai con gái lão tuy không phải là quốc sắc thiên hương nhưng cũng trắng trẻo xinh xắn, tuổi cũng không lớn lắm. Người chị thì khá bạo dạn còn cô em gái vẫn còn ngây thơ. Nhìn bọn họ có thể thấy rõ gia đình đầm ấm. Tuy không chiêu đãi khách bằng sơn hào hải vị nhưng người ta vẫn đem rượu và thức ăn ngon nhất mang ra.
- À, lão nhân gia. Không dám nói dối người, hai nàng cũng như vậy, uống vào một chút liền hét to tưởng mình thành nữ hào kiệt. Ái, đau đau đau…
Elena và Clara đều không khách khí, nhưng hai nàng véo rất nhẹ, nhất là Elena thì còn xót thay người ta. Caesar cũng giả vờ giả vịt, khiến cho mọi người cười to. Lần trước Elena và Clara say khướt đã làm ra không ít “Sự-kiện-phi-thường”. Hai nàng tỉnh lại đều nhớ mơ hồ không rõ, tình huống cụ thể chỉ có mình Caesar biết. Nhưng Caesar đồng học ngậm tăm không nói, đây là bí mật nhỏ trong lòng hắn. Về sau, Elena và Clara nghĩ đủ mọi biện pháp để hỏi cho ra mà cũng không thành công.
- Hà hà, tình cảm của các người thật tốt. Lại đây, ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lão nhân không ngừng mới khiến cho Elena và Clara hơi ngượng nghịu. Là công chúa, các nàng làm gì đã được trải qua cuộc sống đơn giản bình dân như thế này nên thấy rất là mới lạ. Nhưng hai nàng cũng không ăn nhiều, không phải là đồ ăn không ngon mà là hai nàng phải giữ eo.
- Lát nữa hai vị tỷ tỷ kể cho chúng ta một số chuyện lạ được không? Chúng ta mới đi xa lần đầu tiên.
Người chị hơn bạo dạn một chút, dù Elena và Clara ăn mặc hơi kì lạ, nhưng dựa vào trực giác con gái nói cho nàng biết hai vị tỷ tỷ này rất có cá tính.
- Tất nhiên là được.
Lần đầu tiên Clara được người khác gọi là tỷ tỷ thân thiết như vậy. Quan trọng là thanh âm non nớt rất chân thành và hâm mộ, khiến cho cô bé rất hưng phấn. “Lara tỷ tỷ có rất nhiều kinh nghiệm mạo hiểm. Đi mạo hiểm rất thú vị….”
…. Nàng? Caesar và Elena hai mặt nhìn nhau. Nàng có bao nhiêu kinh nghiệm thì không ai rõ, một lần duy nhất mà Caesar biết thì vị công chúa này thiếu chút nữa mất cả cái mạng nhỏ. Mạo hiểm thích hợp cho hai loại người, một loại là trời sinh không ngừng tìm kiếm kích thích để tăng cường năng lực, mà một loại khác là vì…. sinh tồn. Còn Clara đồng học thì không phải loại nào hết, không thể nghi ngờ trong dòng máu của nàng có tinh thần mạo hiểm bất khuất của Mỹ Nhân Ngư vương tộc. Nhưng có lẽ là người điếc thì không sợ súng.
- Thật là một cô bé không biết trời cao đất dày.
- Đúng vậy. Tuổi thế này mà cũng dám tự xưng là mạo hiểm giả. Đúng là thời kì suy thoái.
Hai gã Thí Thị tộc cười nói. Bộ dáng hai người dường như là lão thành, kinh nghiệm phóng phú, trên người mặc đồ mạo hiểm điển hình.
- Anh bạn nhỏ có muốn chúng ta kể cho các ngươi nghe thế nào là mạo hiểm chân chính không?
- Phải, anh em chúng ta vào nam ra bắc, chuyện gì mà chưa biết. Siêu giai hải yêu chúng ta cũng đã thấy.
Siêu giai hải yêu trong mắt hải tộc cũng giống với siêu giai ma thú trong mắt nhân loại, đều là một đẳng cấp cường đại, hầu hết khó mà nhìn thấy. Chuyện này khiến hai chị em chưa biết việc đời vừa nghe liền toát ra ánh mắt sùng bái. Ngay cả lão Thao Đặc cùng con trai cũng tràn ngập sự kính nể. Hai vị mạo hiểm liền giả cảm thấy lâng lâng. Mà Clara lại rất bất mãn với hai gã chết toi phá đám này. Bởi vì đây đã là biên giới giữa các hải vực, mọi người đều đang nghỉ ngơi nên đều túm tụm lại với nhau. Rõ ràng là hai vị mạo hiểm giả cảm thấy hai người quá lẻ loi nên tìm một cái cớ để gia nhập với mọi người, tiếc là lại đắc tội công chúa Clara của chúng ta.
- Ồ, hai vị lợi hai thật nha. Không biết các người gặp được siêu gia ma thú gì? Kể chúng tôi nghe xem.
Mặc dù không nhìn thấy dung mạo của Clara, nhưng con mắt lấp lánh cùng thanh âm dễ nghe làm người ta khó mà tin được nàng là một cô gái xấu xí.
- Ha ha, cô bé. Các ngươi tìm đúng người rồi. Nhìn dáng vẻ các ngươi thì chắc là mới vào nghề chưa lâu. Để cho chúng ta nói cho các ngươi nghe một chút, cũng là tăng một chút hiểu biết. Phải biết rằng mạo hiểm giả chúng ta luôn vào sinh ra tử, kinh nghiệm rất là quan trọng. Nói cho ngươi biết, chúng ta nhìn thấy là một con lão mục tộc, một trong những quái vật quỷ dị nhất trong số các siêu giai hải yêu. Loại quái vật này còn khó chơi hơn nhiều so với siêu giai hải yêu bình thường, xuất quỷ nhập thần, có năng lực tiềm hành, có thể đột nhiên xuất hiện trên đầu ngươi, ngoạm một cái là có thể nuốt ngươi ngon lành. Chúng ta tận mắt nhìn thấy một mạo hiểm đội hơn hai trăm người mà bị giết sạch sẽ không một tiếng động….
Hai gã mạo hiểm giả miêu tả rất sống động, làm cho người ta như được tận mắt nhìn thấy hình dáng và sự đáng sợ của siêu giải hải yêu lão mục tộc. Rượu của lão Thao Đặc cũng bị bọn họ uống không ít. Không thể nghi ngờ khả năng của hai gã này cũng coi như không tệ, có thể khiến cho hai cô bé kinh ngạc không thôi, đối với hai vị “cao thủ” rất là sùng bái.
Người mạnh ở đâu cũng được tôn kính. Trong hải tộc, địa vị và năng lực đều quan trọng như nhau, đó là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của hải tộc. Ngược lại, loài người lại quá chú trọng địa vị, cho dù đó là một gã kém cỏi vô dụng thì cũng có thể có địa vị cao, nắm giữ quyền sinh quyền sát.
- Hai vị anh hùng, một đường này may mà có các người bảo vệ, khiến cho bọn hải tặc vừa nhìn thấy đã sợ mà chạy.
Ngay cả rượu của mình mà lão Thao Đặc cũng đã đem ra. Lão biết mạo hiểm giả thích nhất là thứ chất lỏng trong chén này. Hai mạo hiểm giả cũng hơi đỏ mặt, nếu hải tặc đến đây thật thì nói không chừng bọn họ sẽ là người chạy đầu tiên.
- Ồ. Hai vị mạo hiểm giả sáng suốt dũng mãnh. Siêu giai hải yêu thuộc lão mục tộc toàn thân đều cứng như thép, không pHải Thần binh thì khó mà làm gì được, không giống như các vị đã nói. Hơn nữa dù lão mục có mạnh mẽ, nhưng nó thuộc trường phái ăn chay, giết chóc thì cũng có, nhưng hình như chưa nuốt người bao giờ?
Clara mở to đôi mắt, giả bộ hiếu kì hỏi, giọng nói tràn ngập sự chân thành.
Caesar và Elena bên cạnh đang cố sức nét cười. Hai vị mạo hiểm giả đáng yêu này chém gió mà cũng chọn nhầm chỗ.
- Cô bé, ngươi thì biết gì. Chẳng lẽ ngươi đã gặp được siêu giai hải yêu thuộc lão mục tộc? Cho dù là đỉnh cấp mạo hiểm giả thấy nó cũng chỉ có đường chết, tới bây giờ không ai có thể thấy nó mà còn sống cả.
- Hì hì, nếu không ai thấy nó mà còn sống, vậy các ngươi nhìn thấy kiểu gì?
Câu hỏi của Clara làm cho hai gã mạo hiểm giả cứng họng, tuy nhiên lăn lộn trong nghề nhiều năm như thế cũng luyện ra được một chút đạo hạnh.
- Khụ khụ. Thật ra chúng ta cũng là một thành viên trong mạo hiểm đội. Chẳng qua hôm đó thân thể chúng ta không tốt nên về sau mới biết được. Thế nào, ta cũng không tin có người nhìn thấy loại quái vật ấy mà còn sống.
Đại hồ tử cố gắng bình tĩnh nói, rõ ràng hắn kiên quyết tin tưởng là không có ai thấy loại siêu giai hải yêu này.
“Ồ, thật sao? Nhưng trong một lần công chúa Clara đổ bệnh mà chỉ có bột làm từ gạc của lão mục tộc mới có thể chữa được, còn các loại siêu giai hải yêu khác đều không được. Đại mạo hiểm sư Thâm Uyên không những thấy nó, lại còn ra tay mà lấy được ma tinh nữa nhưng vẫn còn sống đấy thôi.
Clara liến thoắng nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại quét qua hướng Caesar. Hiển nhiên đối với ân cứu mạng của Caesar vẫn nhớ mãi không quên. Caesar cũng may mắn, nếu không người khác muốn xử lý siêu giai hải yêu trong Bách Mộ Tử Vong như thế thì đúng là chuyện viển vông. Lão mục tộc đúng là cao thủ tiềm hành sát thủ, là chuyên gia ẩn dấu khí tức rồi cho một kích chí mạng. Nó không đi tìm người khác quấy rầy đã phải tạ ơn trời đất. Mà cũng chính vì như thế mà Caesar nhảy lên làm lục tinh đại mạo hiểm sư.
- Ài. Như thế lại khác, ta là ta nói tình huống bình thường. đại mạo hiểm sư Thâm Uyên là cao thủ thành danh trăm năm. Đừng nói là loại siêu giai hải yêu này, dù là Bách Mộ Tử Vong cũng có thể ra vào tự nhiên. Gia phả thất truyền từ lâu của gia tộc Carrot cũng được ngài tìm từ trong tử vong cấm khu mà ra. Toàn bộ Maya không có nơi nào mà ngài không thể đi. Rất có thể ngài chính là đệ nhất cao thủ của hải tộc, chỉ là thâm tàng bất lộ mà thôi. Nghe đồn ngài còn là sư tổ của Mỹ Nhân Ngư vương Alex. Alex bệ hạ nóng lòng nên mới nhờ ông ta ra tay, quả nhiên là mã đáo thành công.
Tiểu hồ tử cuối cùng tìm được một lối rẽ, lại giảng giải như là chính mắt mình từng thấy,
- Oa, vị Thâm Uyên đại mạo hiểm sử lợi hại thật. Nếu chúng ta có thể gặp được thì tốt.
Lão Thao Đặc cười cười vuốt râu.
- Nhóc con, đại mạo hiểm sư là nhân vật trong truyền thuyết, vương công quý tộc còn không nhìn thấy được, huống chi là bình dân như chúng ta đây.
Elena và Clara cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên. Đáng thương cho Caesar đang ở tuổi thanh xuân mà đã bị cho người ta coi là lão già, đã đến gần đến cấp bậc quan tài rồi, sư tổ của Alex bệ hạ? Thật là tội nghiệp.
Đại hồ tử rất bất mãn đối với đám hậu bối không biết kính trọng này:
- Có vẻ hai vị không tin lời chúng ta nói.
Clara đã cười đến nỗi không thể thởi nổi, xua xua tay.
- Không, không phải. Sư tổ của bệ hạ sao lại phải giúp gia tộc Carrot tìm gia phả gì đấy đâu? Ha ha.
- Chuyện này có gì mà kì lạ. Cơ nghiệp gia tộc Carrot to lớn, cho dù là vương tộc cũng không giàu có như bọn họ. Với lại gia tộc Carrot đã tìm kiếm gia phả từ lâu. Nghe nói Isa tiểu thư phải đi du học ở hải vực Mỹ Nhân Ngư, trên danh nghĩa là đi học, nhưng thật ra chắc là tự mình thỉnh cầu Alex bệ hạ thay mặt cầu xin Thâm Uyên mạo hiểm sư. Quả nhiên ông ta vừa ra tay liền kinh thiên động địa. Ngay cả thần thoại của nơi mà không ai có thể sống sót đi ra như tử vong hải vực cũng đã bị phá hủy. Là thần tượng của chúng ta, nếu có thể thấy được ngài thì có chết cũng không tiếc.
Bộ dáng tiểu hồ tử rất là xúc động khiến cho Caesar dở khóc dở cười. Mà Clara ở một bên thì rất muốn nói một câu “Ngươi đã có thể chết nhắm mắt rồi đó.”
Lời đồn vô căn cứ đúng là khủng bố, vốn chỉ là chuyện tám cây tre, thế mà sau khi ngươi ta nói qua nói lại, lại biến thành chuyện một căn nhà lầu một cách rất là hợp lý. Đúng là giang hồ.
- Lão nhân gia, đa tạ về bữa rượu hôm nay. Về sau gặp chuyện gì liền báo danh hào Hỗn Hải Giao Long của chúng ta ra, có thể giải quyết một số vấn đề.
Đại hồ tử vỗ vỗ ngực, chém đinh chặt sắt nói. Tiểu hồ tử bên cạnh cũng không quên phối hợp làm một pose.
Nhìn hai người làm như vậy, Caesar cũng hiểu được ăn uống không cũng không hay lắm. Mà nhìn một nhà bốn người cũng không có thứ gì để phòng thân nên liền lấy ra tín vật quyển trục do mạo hiểm giả công hội cấp.
- Lão nhân gia, chúng ta cũng không có thứ gì. Quyển trục này ngày lưu lại, nếu gặp chuyện gì nguy hiểm hoặc không giải quyết được thì chỉ cần mở ra là được.
- Ôi, anh bạn nhỏ, người cứ giữ lại đi. Chúng ta không phải là mạo hiểm giả, cũng không phải là pháp sư, không biết dùng mấy thứ này. Các ngươi tuổi còn trẻ ra ngoài lưu lạc, cứ giữ lại mà phòng thân.
- Lão cứ cầm đi. Đây không phải là ma pháp quyển trục gì cả, không cần ma lực cũng có thể sử dụng. Nếu không cần dùng thì cũng không sao, coi như là một đồ kỉ niệm. Sắp tới hải vực Cự Kình rồi, chúng ta cũng phải chia tay.
Caesar ấn quyển trục vào tay lão già. Dù sao gặp mặt cũng là duyên, với lại gia đình đầm ấm này khiến cho hắn mặc niệm rất nhiều. Gia đình hóa ra là như vậy…
- Được, vậy ta không khách khí nữa.
Lão Thao Đặc là người sảng khoái, đúng khẩu vị của Caesar, nếu không quyển trục này cũng không tùy tiện mà tặng. Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo(1). Coi như quyển trục này của hắn là con suối đó vậy.
Hai mạo hiểm giả thấy mình hơi kém hơn người ta, tiểu hồ tử liền nói:
- Lão nhân, người yên tâm, trên đường đi Cự Kình vương thành này, chúng ta sẽ làm bảo tiêu miễn phí cho các người.
Dù sao bọn họ cũng cùng đường, nhân tình không thể không báo đáp, càng không thể để cho ba tên tiểu bối coi thường.
- Vậy đa tạ hai vị. Nếu có duyên phận, có khi sẽ gặp lại ở Cự Kình vương thành.
Chú thích:
(1) Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: Một giọt nước công ơn thì phải dùng cả con suối báo đáp - dù chỉ chịu ơn người ta rất nhỏ, thì cũng nên trả ơn lại rất nhiều. (Chưa sát ý lắm mong mọi người thông cảm)
[Xuất xứ] “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” : Được ghi lại trong “Tăng Quảng Hiền Văn” – Được biên soạn trong thời kì nhà Thanh - trong đó bao gồm nhiều ngạn ngữ dân gian phản ánh đời sống tâm lý của người dân Trung Quốc trong xã hội xưa “ Tăng quảng hiền văn” là sự thể hiện tư tưởng của Nho Giáo, Đạo Giáo, Lão Giáo, mang tính triết lý cao, là một cuốn sách rất nổi tiếng.