Sau phen nhốn nháo đó, uy danh của học viện Tiều Thạch vang vọng, người sở hữu Chân Không Chiến Phủ Ganado, vương tử Caio đã vào học tại học viện Tiều Thạch lập tức làm tăng uy danh của học viện lên gấp bội. Đương nhiên có kẻ hân hoan có kẻ sầu, từ xưa đã vậy.
Bọn người dám cả gan chọc đến vương tử Caio, kết quả có thể tưởng tượng ra được. Mặc dù vương tử không nói gì thêm, nhưng tràng diện lúc ấy đã có một số người thuộc Bối Tộc chứng kiến... Không ngờ lớn gan đến mức đi chống đối Bối Tộc ư, mặc kệ ngươi có biết hay là không, mấy tên này cơ hồ mỗi ngày bị hành hung một lần, đương nhiên trừ tiểu thư Kerin. Dù sao thì là cháu gái hiệu trưởng nên vẫn không ai dám động đến.
Bọn Elena phát hiện ra một nhiệm vụ khá hay, nhưng cảm thấy người chưa đủ nên bèn đi tìm bọn Caio, đương nhiên là Clara và Elena có ý riêng. Nếu làm theo ý của Roger và Tibat thì dám chắc sẽ không đi tìm bọn họ.
Trước khi đi Clara còn không quên lén dặn dò tối lên dạy làm cho Elena nhìn lại mấy lần.
Phòng hiệu trưởng.
Rầm !!!
Cánh cửa vỡ tung, người có lá gan này ngoại trừ tiểu thư Kerin thì tuyệt không còn kẻ thứ hai, lão nhân bị dọa suýt chút nữa lủi xuống gầm bản trốn.
- Tiểu thư của ta, ai dám làm cho cháu tức giận vậy, để ta đi rửa hận giùm cho!
-Elena, Clara, Roger, Tibat, còn có Caesar với Caio mà ông hay nói đến đó!
Lão Tiều choáng, vấn đề này... tương đối nghiêm trọng.
- Khụ khụ, cháu gái bảo bối của ta, ta dù có dùng cái mạng già này cũng không chọc nổi đến đám người đó được. Thôi thôi đừng khóc nữa, sao lại khóc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Chẳng có gì cả, thôi đi, cháu về !
Nhìn bóng Kerin rời đi, lão Tiều quả thật không hiểu. Từ khi cha mẹ nàng qua đời, hình như nàng chưa từng khóc lần nào cả, hơn nữa cũng là lần đầu tiên dễ dàng bỏ qua việc bị ủy khuất như vậy.
Vỗ bàn mấy tiếng, một vị sư phụ đi đến:
- Nói đi, chuyện gì xảy ra?
- Hiệu trưởng đại nhân, là thế này ...
Hiểu ra nguyên nhân câu chuyện, hiệu trưởng dở khóc dở cười. Kỳ thật ý hắn là đem Caio cùng Caesar giới thiệu cho cháu gái mình. Cha mẹ nàng mất sớm, chính vì vậy mà nàng càng được yêu chiều nên mới tạo thành tính cách hiện tại. Sau khi gặp Caesar, lão cảm thấy được người này rất đặc biệt, có thể thay đổi được Kerin, nhưng sự an bài của lão ngược lại khiến cho nàng sinh ra ý chống đối, không ngờ làm loạn lên.
Đau đầu đây, lại thất bại rồi, lần này loạn to.
Khoan đã... hình như cũng không phải là quá thất bại đâu.
Kerin một mình trở về nhà. Căn nhà hoa lệ nhưng vắng vẻ khiến cho nàng vô cùng cô đơn, nàng thậm chí rất chán ghét ngôi nhà này và cũng ghét bỏ chính bản thân mình nữa, việc duy nhất có thể làm chính là làm nghịch ý ông nội. Bởi vì chỉ khi nàng tạo ra phiền toái thì ông nội mới có thể ở cùng nàng, dỗ dành nàng, tại sao người lớn lúc nào cũng bận rộn như vậy, tại sao lúc nào nàng cũng chỉ một mình mình đơn độc. Nàng cũng hận cha mẹ, sao lại bỏ lại nàng, sao không mang cả nàng theo.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ban nãy, nàng càng thêm ủy khuất. Đột nhiên nàng chợt nhớ những lần mình tạo ra phiền toái trước đây, có phải là ai cũng đã đều chán ghét nàng, như hôm nay vậy , những người đó đều châm chọc nàng là cô ả điêu ngoa chỉ biết dựa vào quyền thế của gia gia, ỷ thế hiếp người rốt cuộc đã bị báo ứng.
Kerin bật khóc ngon lành, khóc mê khóc mải rồi ngủ thiếp đi.
Caesar hơi sửa sang lại một chút, quẳng Bì Cầu lên lưng rồi xuất phát. Dù sao trong vương cung cái gì cũng có, cũng không đến phiên hắn phải lo. Ài, nghe nói làm sư phụ công chúa rất khó nhằn, lời này hắn tin một trăm phần trăm, nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn còn đang thiếu nợ người ta kia chứ?
- Caesar tiên sinh, xin đi theo ta.
Lần này hắn vừa tiến vào đã có thị vệ dẫn đường, mà ngữ khí lại phi thường cung kính. Dù sao việc hắn trở thành sư phụ đã thông báo xuống, bất kể là công chúa chỉ đùa giỡn hay là gì khác thì bây giờ hắn cũng là quan lại chính thức của cung đình.
Đương nhiên Caesar cũng không suy nghĩ phức tạp như vậy, hắn chỉ nghĩ mau mau hoàn thành nhiệm vụ cho xong món nợ đời.
Vừa vào trong điện, người tiếp đón chính là tiểu thị nữ Đóa Đóa :
- Caesar tiên sinh, xin mời đi theo ta, công chúa điện hạ chờ đã rất lâu... Lần sau nên đến sớm một chút!
Tiểu nha đầu trợn tròn mắt tựa như chính nàng cũng phải chờ đợi vậy.
- Đóa Đóa à, ta đến là đúng giờ mà, không hề trễ.
- Có biết heo biển chết thế nào không, đồ ngốc, lần sau phải đến sớm một chút, ít nhất phải sớm nữa canh giờ đợi công chúa mới được.
- Việc này thật ra cũng không thành vấn đề, bất quá nửa canh giờ này cũng phải tính tiền đó.
Caesar chân thành cười nói.
- Ngươi!
Đóa Đóa nghẹn lời, cho tới bây giờ chưa thấy qua tên nào ngố đến trình độ này.
Caesar cũng không để ý đến, tiếp tục đi vào ‘phòng học’. Phòng học này có điểm đặc biệt, còn có một mùi thơm mát nhàn nhạt, bố trí rất tinh tế, toàn bộ tường là ôn ngọc (ngọc lạnh) loại tốt, rất thoải mái. Chỉ là mấy thứ này rất dễ vỡ, vạn nhất không cẩn thận làm hỏng cái gì thì chẳng phải là gánh thêm nợ sao?
Nhìn thế nào cũng giống như căn phòng hắn từng ở trong vương cung ngày trước.
Đột nhiên một tiếng nhạc du dương vang lên. Tế bào âm nhạc của Caesar đồng học thật sự chỉ có hạn, nhưng giai điệu dễ nghe này vẫn khiến cho hắn mê mẩn, theo sau đó là một giọng ca phảng phất như đến từ linh hồn vang lên, thậm chí còn chưa kịp phản ứng Caesar đã đắm chìm vào đó.
Giọng hát Mỹ Nhân Ngư!
Bất luận là ở đại lục Maya hay là đại dương, không có một tộc nào có thể ngăn cản sức mạnh của tiếng ca Mỹ Nhân Ngư, đó là tiếng ca mà cho dù có là thần cũng phải biến sắc, bây giờ tiếng ca mà Caesar đang nghe chính là giọng ca đẹp nhất của Hải Tộc, là tiếng ca chỉ có bốn năm một lần mới có thể nghe thấy tại Hải Vương Tế, tiếng ca đến từ đệ nhất mỹ nhân Hải Tộc, công chúa Clara.
Lời ca và điệu nhạc ấy đã xâm nhập vào tận tim óc, Caesar cảm thấy chính mình như đã hòa tan vào biển rộng bao la kia. Lần đầu tiên mình dùng ma pháp, lần đầu tiên lão nhân khen mình, lần đầu tiên dùng được đấu khí, lần đầu tiên chiến thắng hải yêu, lần đầu tiên nhìn thấy Elena trong thùng rượu rỗng, rồi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại thơm ngát che trên môi hắn, mùi hương động lòng người ấy lúc này vẫn lưu lại trong đáy lòng hắn.
Tiếp theo thì toàn bộ đều là ký ức về Elena, thời gian ngắn ngủi ở chung của hai người là khoảng thời gian đẹp nhất trong Caesar.
Khúc ca đã tắt, mà Caesar vẫn còn mê say trong đó. Clara đã ngồi ở đối diện hắn, đưa cây thụ cầm nhỏ để sang một bên, hai tay chống cằm nhìn cái tên kỳ quái luôn khiến nàng tức giận ở trước mặt kia.
Clara là viên ngọc quý của Hải Tộc, giọng ca của Clara càng được cả Hải Tộc ca ngợi, cùng với điệu múa của Nữ Yêu Tộc có thể xưng là thiên hạ vô song. Nhưng Clara cũng không phải tùy tiện mà hát, ngoại trừ Hải Vương Tế thì bình thường nàng rất ít khi cất tiếng ca, cho dù có hát cũng là lúc xung quanh không có ai, hoặc khi muốn làm cho phụ vương mẫu hậu vui vẻ, việc hát cho người ngoài nghe chính là lần đầu tiên.
Chẳng biết tại sao, nàng cảm giác được Caesar luôn không để ý gì đến vẻ xinh đẹp của nàng, Clara cũng không cảm thấy địa vị công chúa của mình có gì hay, và bản thân nàng chính là một người xuất chúng nên cần phải dùng tiếng ca của mình để chinh phục hắn. Nhìn vẻ mặt của đối phương, rất hiển nhiên là mình đã thành công, hì hì, không ai có thể chống lại tiếng hát của mình.
Thật sự thành công ư?
Khi Caesar mở mắt ra, điều duy nhất hắn nghĩ đến chỉ là Elena, trong lòng dấy lên nguyện vọng muốn gặp nàng hết sức mãnh liệt, khó có thể kiềm chế, trong lúc mơ màng, dường như Elena lại đang ngồi phía trước mình.
Caesar đứng lên ,bình thường hai người đều cố gắng che dấu tình cảm, bởi vì chướng ngại giữa bọn họ quá nhiều, hắn không muốn để cho nàng khó xử, nhưng vào lúc này thì không được, ít nhất mình phải có nàng vào lúc này.
Caesar tới gần, làm cho Clara tâm hoảng ý loạn, nàng rất hiển nhiên thấy được đối phương không bình thường, dù sao ánh mắt ấy có điểm khiến cho nàng sợ hãi, muốn chạy cũng đã không kịp, thân thủ của nàng sao có thể so bằng Caesar, mà trên thực tế là nàng căn bản không hề nhúc nhích.
Mà chẳng biết từ lúc nào Caesar đã tới trước mặt nàng, và nàng lần đầu tiên bị một nam nhân ôm vào lòng.
- Ta rất nhớ nàng, rất rất nhớ nàng.
Thanh âm của của Caesar rất trầm thấp, mà Clara có thể nghe thấy trong đó một tình yêu chứa chan. Trái tim nàng đập nhanh, rất nhanh, lời cũng không thể thốt lên, không thể diễn tả được đây là cảm giác gì.
Lúc này Caesar lại dần dần tỉnh táo lại. Nơi này hình như là vương cung, hình như người có thể vào tới đây chỉ có thể là công chúa Clara, mà hiện tại hắn đang ôm trong lòng một thiếu nữ mê người, đang dựa sát vào lồng ngực hắn.
Ác....
Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đầm lưng áo, Hải Thần ơi, chuyện gì đã xảy ra?!
Khẽ cúi đầu, ánh mắt đảo qua, sặc, quả nhiên là công chúa Clara. Nàng tiểu công chúa xinh đẹp này bây giờ rất ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng, đôi mi đóng chặt, hai hàng mi xinh đẹp khe khẽ động, gương mặt gần như hoàn mỹ hiện lên một vầng mây đỏ.
Elena sao lại biến thành Clara vậy?
Hải Thần chẳng lẽ đang đùa giỡn hắn?
So với việc được Clara phối hợp như vậy, Caesar tình nguyện bị nàng đánh đập hành hạ còn hơn. Bây giờ phải làm sao đây, nếu bối rối đẩy ra thì dám chắc càng thêm phiền toái, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy càng có vấn đề.
Nàng công chúa xinh đẹp như vậy dựa vào mình, là người ai cũng phải động tâm, nhưng điều này với tình yêu là hai việc hoàn toàn khác nhau, cùng lắm là sự nâng niu cái đẹp mà thôi, không được rồi, phải nghĩ ra một cách nào đó.
Trong lúc gấp gáp thì nhanh trí hiển nhiên là sở trường của Caesar, mà lần này cũng vậy.
Chậm rãi buông Clara ra, sau đó thân thể loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước, vẻ mặt ngơ ngẩn mê man, rồi dần dần ánh mắt thanh tỉnh, vỗ mạnh đầu mình mấy cái, ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- A, Clara đồng học đến rồi, vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, ta hình như nghe được thần âm từ chín tầng trời vọng xuống.
Clara cũng đã từ trong bối rối mê man tỉnh lại, da mặt công chúa mỏng hơn hắn nhiều:
- Không, không có chuyện gì, ta cũng vừa mới tới, chỉ là tùy tiện ngâm nga mấy câu thôi, thế nào, có dễ nghe không?
- Cho tới giờ ta chưa từng nghe bài ca nào tuyệt vời đến vậy, tiếng ca của Mỹ Nhân Ngư Tộc quả nhiên là danh bất hư truyền.
- Đương nhiên, người ta là đệ nhất ca sĩ Mỹ Nhân Ngư Tộc, có thể nghe được ta hát chính là vinh hạnh lớn lao đó!
Clara cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, tự hào nói.
- Khục khục, Clara đồng học, nếu ta đã thành sư phụ của cô, cô nên gọi ta là Caesar sư phụ mới đúng!
- Ngươi bất quá cũng chỉ lớn cỡ ta, cần chi phải gọi ngươi là sư phụ, mọi người biết trong lòng là được rồi.
Gọi hắn là sư phụ, Clara tuyệt không muốn vì như vậy sau này chẳng phải là nghe theo lời hắn nói sao?
Caesar biết quyền lực này không thể bỏ qua được, nếu không cuộc sống sau này rất khó khăn:
-Như vậy đi, chúng ta trả giá một chút, khi học cô phải gọi ta là sư phụ, chỉ cần không phải là lúc học thì muốn gọi gì cũng được, thế nào?
Đôi mắt to tròn đẹp tuyệt trần của Clara đảo mấy vòng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ôn nhu gật đầu.
- Tốt, nếu như vậy, buổi học chính thức bắt đầu từ ngày mai, hôm nay coi như chỉ làm quen một chút thôi.
Caesar đang gấp gáp muốn thoát thân, tâm tình lúc này thật sự không thích hợp để dạy, hơn nữa hắn còn chưa nghĩ đến nên dạy võ cho Mỹ Nhân Ngư như thế nào, việc này so với đàn gảy tai trâu cũng không khác mấy.
Clara hiển nhiên cũng không còn lòng dạ nào để học cho nên cũng không giữ lại, Caesar như một cơn gió chạy ra khỏi vương cung, phía xa xa dường như đang truyền đến một tiếng ca thánh thoát.
Trước đây khi muốn yên tĩnh một mình thì Caesar thường thích trốn trong bãi tảo, từ khi đi ra khỏi biển lần trước, hắn càng khát vọng phong cảnh ngoài mặt biển.
Một người lẳng lặng ngồi trên gờ đá nhìn Thần Nguyệt lơ lửng trên trời cao, trong đầu một mảnh yên tĩnh, điều gì cũng không muốn nghĩ tới, phảng phất lúc đó như có một mối dây liên lạc giữa họ với nhau, vầng sáng nhàn nhạt từ trong thân thể Caesar tỏa ra, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vầng sáng này giống ánh sáng từ Thần Nguyệt chiếu xuống như đúc.
Một lúc sau, Caesar mới tỉnh lại từ trong trạng thái trầm mặc, một chút nhức mỏi cũng không có mà ngược lại càng thêm tinh thần gấp trăm lần, nhìn vầng sáng trên không trung, Caesar vươn bàn tay ra như muốn nắm lấy thứ gì nhưng chợt tỉnh lại cười, bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại làm động tác ngốc nghếch ấy.
Đang chuẩn bị trở về thì hắn đột nhiên phát hiện trên mặt biển đằng xa dường như có một sức mạnh mãnh liệt đang lay động, hơn nữa có thể nghe thấy thanh âm hỗn loạn, hẳn là đang đánh nhau.
Không áp chế nổi sự tò mò trong lòng, Caesar lập tức dùng tốc độ khiến người ta phải thất kinh hướng đến nơi xảy ra chuyện, trong lòng cảm giác được hẳn không phải là Hải Tộc bởi vì cho dù Hải Tộc muốn chiến đấu cũng không phải là trên mặt biển, trừ phi là đánh với nhân loại, nhưng bây giờ Hải Tộc đang bị vây trong một thời kỳ bình hành, đang cố gắng khôi phục mình, không dễ mà tiếp tục mở chiến sự, hơn nữa tất cả thuyền buôn khi ra biển đều đã phải nộp thuế đi biển.
Khi Caesar dần dần lại gần, phát hiện đó không phải là Hải Tộc mà là nhân loại, đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy nhân loại. Người thứ nhất là Mattoon sư phụ hắn, kẻ thứ hai là Long Kỵ Sĩ Shidiraya, đây là lần thứ ba, không phải là một người mà là một đám đông, hai đội thuyền đang triển khai đại chiến.
Một bên rất hiển nhiên là thuyền buôn của quốc gia nào đó, phía trước có hai cây cờ, một cây là của bọn họ, một cây là sau khi nộp xong thuế đi biển được phát. Mà đội thuyền còn lại thì tương đối rách nát, chỉ có một lá cờ hình đầu lâu phần phật bay.
Caesar biết đây là cướp biển, cùng chung một loại với hải tặc dưới đáy biển, chỉ bất quá cướp biển là nhân loại còn hải tặc là Hải Tộc. Thuyền nộp thuế đi biển chỉ có thể cam đoan không bị Hải Tộc tấn công, nhưng cướp biển là nhân loại nên không thuộc phạm vi quản hạt của Hải Tộc.
Trên thực tế đây cũng là chiêu thâm hiểm của Hải Tộc, đám cướp biển đều lấy hải đảo làm căn cứ, nếu không được Hải Tộc cho phép thì bọn chúng đã sớm chìm xuống biển làm mồi nuôi cá rồi. Chiêu này gọi là lấy Di chế Di (Chú : Đây là một kế sách thâm độc của Trung Quốc cổ đại – cả bi giờ luôn, Di là chỉ những dân tộc không phải Hán, bị chúng coi là mọi rợ, ý của chiêu này giống như trò Việt Nam hóa chiến tranh, đổi màu da trên xác chết của Mỹ năm xưa), mà nhân loại cũng chỉ có thể nuốt trái đắng tự mình biết chứ không thể làm gì được, ai bảo trong nội bộ có kẻ bại hoại.
Thuyền của cướp biển tuy rách nát nhưng võ trang mang theo cực kỳ thực dụng, thuyền buôn tương đối hoa lệ chắc chắn nhưng đều lấy công năng chở hàng làm chủ, thiết bị công kích thiếu thốn rất nhiều.
Theo quan sát của Caesar, hai bên đang đánh ngang tay nhau, tên bay rợp trời, đây cũng là một trong những vũ khí tầm xa mà nhân loại thích dùng nhất, lực sát thương ở trên bờ là rất mạnh.
Về mặt chất lượng, thuyền buôn rõ ràng chiếm ưu thế, bên trong đó còn có một số lượng ma pháp tiễn nhất định, chỉ bất quá bây giờ còn chưa đến tầm bắn của ma pháp, chỉ có thể dùng cung tên công kích, tuy nhiên cho dù là một ít ma pháp tiễn như vậy cũng tạo thành thiệt hại khá nặng cho thuyền cướp biển mặc dù buồm vải đều đã qua xử lý nhưng vẫn dễ dàng bị bắn xuyên.
Các thuyền không ngừng lại gần nhau, thiệt hại từ công kích tầm xa càng lúc càng lớn, bây giờ bất quá chỉ là áp chế, tiêu hao lẫn nhau, nhưng hết thảy cũng phải lúc áp lại gần mới là lúc quyết định.
Khi các thuyền đến gần nhau một khoảng cách nhất định, đó chính là thiên hạ của ma pháp sư. Ma pháp sư của hai bên bắt đầu oanh tạc đầy trời, quả nhiên dù là ở trên biển nhưng nhân loại vẫn thích hỏa hệ ma pháp hơn, lửa cháy rợp trời tỏa ánh sáng rực rỡ.
Đối với cuộc chiến giữa nhân loại với nhau, Caesar cũng không cảm thấy hứng thú lắm. Dù sao cũng chẳng liên can gì đến mình, mà cái loại chuyện giết chóc tàn nhẫn này cũng chẳng phải là loại chuyện thú vị gì.
Chính khi hắn chuẩn bị rời đi thì một tiêu chí rơi vào mắt hắn, mà hắn cũng ngừng bước chân.