Dưới ánh sáng buổi sớm, Mỹ Nhân Ngư vương cung lấp lánh ánh sáng vàng chóe, nhưng mà Caesar đồng học lại không hề có ý định thưởng thức. Cuối cùng vẫn bị Clara bắt phải ký giấy bán thân, phải đi làm thầy giáo dạy kèm công chúa Mỹ Nhân Ngư đánh tay không cận chiến.
Thượng đế ơi, đây không phải là trò đùa sao? Để Mỹ Nhân Ngư đi đánh cận chiến, Hải thần cũng sẽ nổi giận. Thiên phú ma pháp của bọn họ đủ để bù cho sự yếu ớt của thân thể, trước giờ chưa từng nghe nói tới Mỹ Nhân Ngư có cao thủ ma vũ song tu, dù tra xét cả lịch sử của Mỹ Nhân Ngư cũng chưa từng xuất hiện, cũng không phải chủng tộc nào cũng có thứ thiên phú làm người ta ganh ghét kia.
Thị vệ ở cửa hiển nhiên đã nhận được mệnh lệnh đặc biệt, không hề ngăn cản Caesar, ngược lại còn tặng hắn một nụ cười đầy đồng tình, hiển nhiên vị nhân huynh này tới thay bọn họ hầu hạ công chúa, chỉ cần có trò vui mới thì công chúa Clara sẽ không tìm tới phá bọn họ.
Công chúa đẹp thì cũng đẹp đấy, nhưng lại cao không thể với tới, làm cho người ta cảm thấy tự thẹn.
Có lẽ do trời sinh thần kinh cứng cỏi, đối với cái gì mà vương cung, vương quyền, Caesar trước giờ đều không hề có chút kính sợ nào, cũng không hề cảm thấy khiếp đảm, đối với các vì vua chúa cũng không quá sức tôn kính. Đại khái có lẽ trong tim hắn không cảm thấy mình phụ thuộc bọn họ.
Lão nhân từng nói, hắn là một người không cần phải cúi đầu trước bất kỳ ai, mặc dù không biết tại sao, nhưng Caesar vẫn luôn rất tin tưởng đối với lời lão nhân nói.
- Clara, thật là nghịch quá, sao lại có thể để cho một tên đệ tử làm sư phụ cung đình của con chứ, còn lại là bình dân đang học ở học viện Tiều Thạch nữa. Không được, điều này sẽ làm hao tổn hình tượng của vương tộc.
Vương hậu mặc dù thương yêu cô con gái duy nhất của mình nhưng cũng không thể mặc cho nàng muốn làm gì thì làm được. Mấy năm nay Clara lớn lên, cũng ít gây ra họa gì lớn, vừa yên tâm được một thời gian lại nảy ra chuyện này.
- Mẫu hậu, hắn rất lợi hại, là người lợi hại nhất. Người biết không, Long kỵ sĩ loài người cũng đánh không lại hắn đó, đối phương lại là Hoàng kim chiến sĩ trong truyền thuyết nữa.
Clara hạnh phúc tâng bốc.
Dù sao Caesar bất quá cũng chỉ bị thương, mà Long kỵ sĩ lại biến mất, cùng lắm là đánh ngang tay.
- Con đang nói đến vị đồng học mình cứu về đây lần trước phải không?
- Đúng, đúng, chính là hắn, hai vị gia gia còn vì tranh giành hắn mà đánh nhau một trận to kìa, thực lực hắn không thể coi thường đâu.
Vị vương hậu xinh đẹp nhận thấy được con gái mình đang rất hưng phấn, nếu thật sự là nhân tài vậy cũng đáng để coi trọng một chút, nhưng một kẻ Xà Âu bối tộc có thể có thực lực mạnh đến thế sao? Vẫn rất là đáng nghi đây! Về phần chuyện của Hoàng kim Long kỵ sĩ gì đó nàng cũng nghe qua, tuy chưa từng giao thủ với Shidiraya, nhưng mà tên tuổi của hắn cũng đã vang khắp Maya, có thể đánh ngang tay cùng hắn cũng khó có khả năng, chỉ là thiếu niên có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú ra tay cũng quả là hiếm thấy.
- Clara, để Roger điện hạ dạy con được không, hắn chính là người có hi vọng trở thành đệ nhất cao thủ lứa thanh niên của Hải tộc, sự hùng mạnh của Hải long tộc nổi tiếng đã lâu, hơn nữa Roger điện hạ còn rất tuấn tú đó.
- Mẫu hậu!
Clara không chịu nhào vào lòng bà làm nũng:
- Người ta không thèm cái tên già trước tuổi ấy đâu, không biết vui đùa gì cả, người như thế cũng chỉ có Elena mới thích được. Cái đám Hải long tộc luôn tự tưởng đó, người ta ghét nhất.
- Nha đầu ngốc, sợ rằng kẻ ngạo khí xung thiên là con đó.
- Mẫu hậu, người ta là mỹ nữ mà, tự nhiên phải có một chút đặc quyền chứ.
- Được rồi, bất quá nếu muốn làm sư phụ của công chúa cũng không phải là chuyện dễ dàng, để cho hắn cùng thị vệ cung đình đánh một hồi thử xem, hơn nữa chỉ có thể sử dụng vũ kỹ, nếu có thể chiến thắng mới được.
- Cám ơn mẫu hậu, cho con thơm một cái nào!
Vui đùa cùng con gái, không cần nghi ngờ gì nữa, luôn là việc vui vẻ nhất của mỗi người mẹ:
- Bất quá việc này Tibat có biết không?
- Mẫu hậu, con đi tìm sư phụ của con liên quan gì đến hắn, hơn nữa hắn chỉ biết ma pháp, con đi đây.
Mỹ Nhân Ngư vương hậu chỉ đành lắc đầu trìu mến, xem ra con gái mình vẫn trưởng thành hơi trễ, ngây thơ một chút cũng tốt, như vậy cuộc sống mới có thể chính thức vui vẻ, một khi trưởng thành rồi thì sẽ có rất nhiều điều phiền não.
Nghe xong lời bẩm cáo của thị nữ, Clara như một cơn gió xông ra ngoài, mà Caesar đã ở trong đại sảnh yên lặng chờ đợi, uống rượu ngon do cung nữ bung ra hết ly này đến ly khác.
Dcm xyz, bất kể ba bảy hai mốt, trước cứ uống thả cửa rồi hẵng nói, phát động sự phẫn nộ bằng đòn công kích ăn uống.
- Caesar đồng học, đã lâu không gặp nhỉ!
Khi Clara đến, Caesar đang nốc rượu tì tì trong ánh mắt kinh ngạc của đám thị nữ. Nói thật, khách nhân tới vương cung tám trăm năm cũng không có ai như người này, phảng phất như là cả ngàn năm chưa uống rượu vậy. Nói đến cũng kỳ quái, người bình thường tới đây nếu không phải ra vẻ thân sĩ thì cũng là đứng ngồi khó yên, cái loại coi vương cung như ở nhà này trước giờ chưa từng nghe nói tới, mà còn là một kẻ bình dân.
Mặc dù ngoài mặt không lộ ra nét gì, nhưng từ trong ánh mắt của các nàng vẫn có thể thấy được sự khinh thường.
Clara cả kinh, nhanh chóng xông lên giật bình rượu trong tay Caesar, chút nữa đây mẫu hậu còn muốn tổ chức luận võ, vạn nhất say rượu biểu hiện thất thường chẳng phải mất mặt sao.
- Clara đồng học, có kiểu đối xử với sư phụ như vậy sao?
Hử ... Clara sững sờ, khó trách đối phương ra vẻ không sợ sệt như vậy, nguyên lai là tưởng ra vẻ sư phụ ử, hà hà, thú vị, càng ngày càng thú vị đây, nếu thua vì một chiêu nhỏ xíu này nàng không phải là Clara.
- A a, Caesar đồng học, muốn trở thành sư phụ của bổn công chúa không có dễ vậy đâu, đợi lát nữa mẫu hậu còn phải kiểm tra một phen, ngươi nhất định phải thắng cho đẹp đó, nếu để mất thể diện thì đừng trách bổn công chúa không để yên cho ngươi!
Clara chu miệng nói.
- Khoan ... nếu mà thua, có phải không cần phải làm sư phụ của cô không?
- Ngươi .. hừ hừ, nếu mà thua, dựa theo quy tắc của vùng biển Mỹ Nhân Ngư này, thiếu nợ thì trả tiền, nếu trả không được thì người sẽ thành nô lệ của ta, nô lệ đó biết không, rất là đáng sợ đó!
Kỳ thật đối với khái niệm về nô lệ thì Clara cũng không phải rõ ràng lắm, chỉ biết là tình huống của nô lệ rất thê thảm, nhưng rốt cuộc là thảm đến mức nào nàng cũng không rõ lắm, dù sao cũng là “Ai có thể khổ hơn bọn chúng.”
Caesar khẽ cau mày, nô lệ thì không thể làm được, việc này quá nguy hiểm, cả ngày phải làm việc cho cô công chúa điêu ngoa này coi như là rồi đời. Thật là, bao nhiêu người như vậy tìm ai chẳng được, hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình, từ khi khai giảng, hắn còn chưa có thời gian đi lên lớp học hành nghiêm chỉnh, hơn nữa muốn đi tra thêm chút tư liệu cũng không có thời gian, xem ra phải kiếm một cơ hội để dạy dỗ cô công chúa không chịu nghe lời này một phen.
- Vương hậu giá đáo...
Mọi người vội vàng hành lễ, Caesar chỉ thực hiện động tác cúi người vòng tay bình thường, đây chỉ là một kiểu chào hỏi thông thường, huống chi hắn còn là một tên bình dân, nếu là người khác lần đầu tiên nhìn thấy vương hậu dám chắc đã quỳ xuống làm đại lễ rồi.
Người có thể khiến cho con gái mình hứng thú như vậy tự nhiên cũng sẽ làm vương hậu chú ý. Bà cẩn thận đánh giá người thiếu niên này, toàn thân trên dưới lộ ra một cỗ ngạo khí tuy hàm súc nhưng sắc bén, giống như thần binh còn đang dấu trong vỏ, quả nhiên cũng không kém.
- Ngươi chính là Caesar?
- Đúng vậy, thưa vương hậu tôn kính, Xà Âu bối tộc Caesar.
- Bối tộc, a a, ngươi rất là đặc biệt.
- Mỗi người đều có đặc điểm riêng của mình.
- A a, vậy sao, cũng có thể là vậy. Nhưng mà ngươi đặc biệt hơn hết, nghe Clara nói về ngươi rất nhiều lần rồi. Nó muốn ngươi làm sư phụ của nó, việc này đương nhiên không thành vấn đề, ở vùng biển Mỹ Nhân Ngư chúng ta thì người giỏi ưu tiên, cho nên ngươi nếu có thể chiến thắng thị vệ của ta liền không thành vấn đề.
Clara đứng bên cạnh vội vàng đánh mắt, ý rất rõ ràng, nếu ngươi làm không tốt sẽ cho ngươi biết tay.
- Được, ta nguyện ý chấp nhận.
Caesar đã hiểu rõ, mặc dù tiếp xúc với Clara không phải là nhiều, nhưng từ nhỏ đến giờ ít nhiều gì cũng hiểu được nàng công chúa bốc đồng này, không đạt được mục đích quyết sẽ không bỏ qua, hơn nữa làm mấy trò đảo trời dậy biển cũng chuyện bình thường như ăn cơm.
- A a, vậy thì tốt.
Vương hậu cười vỗ vỗ tay, từ trong điện xuất hiện năm thị vệ cung đình.
Bất quá khi Clara thấy năm người này, cái miệng liền chun lên:
- Mẫu hậu, sao lại đưa bọn họ ra đây, thật không công bằng mà.
Vương hậu hờ hững:
- Muốn trở thành thầy dạy của công chúa mà ngay cả tràng diện con con này cũng không ứng phó nổi thì làm sao đủ tư cách.
- Công chúa Clara, vương hậu nói hoàn toàn chính xác, Caesar nguyện ý tiếp nhận sự khảo nghiệm như vậy, nếu không thể thắng đẹp, tự nhiên sẽ rút lui.
Caesar sảng khoái như thế, vương hậu lại cảm thấy sững sờ, vốn ý của nàng cũng chỉ là quy định xem Caesar có thể chống được bao nhiêu chiêu mà thôi. Dù sao đối với tộc không am hiểu vũ kỹ như Mỹ Nhân Ngư mà nói, cao thủ bình thường đã có đủ, mấu chốt là Clara lại thích, đương nhiên là vương hậu phải lo lắng đến thể diện của vương tộc.
- Tốt lắm, năm vị này đều là giáo tịch thị vệ của vương cung, có người am hiểu ma pháp, có người am hiểu vũ kỹ, còn có cả ma vũ song tu. Như vậy đi, bất luận ngươi dùng phương pháp nào, chỉ cần đánh bại được một người trong số họ, coi như vượt qua kiểm tra.
Vốn ý của vương hậu là chỉ cho hắn dùng vũ kỹ, nhưng nếu đối phương lấy điều kiện là chiến thắng, bà cũng vui vẻ mà hào phóng hơn một chút.
- Vị nào tương đối am hiểu ma pháp, xin bước lên một bước.
Caesar nói rất khách khí, nhưng rơi vào tai người khác lại là kiêu ngạo đến cực điểm. Năm người này đều là hảo thủ từ trong các tộc chọn ra, mặc dù không thể nói là nhân vật cao nhất ở trong Mỹ Nhân Ngư vương cung, tốt xấu gì cũng có một ít quyền lực và thực lực, cả ngày đều cung dưỡng đầy đủ, người nào thấy bọn họ đều cung kính, làm sao gặp phải gã thiếu niên như vậy.
Đối với bọn họ, không tâng bốc họ một chút chính là không cung kính.
Đương nhiên, địa vị bọn họ có bây giờ không phải là dựa vào cái mồm mà đến từ thực lực của bản thân.
- Ta đây!
Một ma pháp sư Mỹ Nhân Ngư tộc bước tới một bước, cây ma pháp trượng tinh mỹ khảm một viên ma tinh cao cấp, ma pháp lực nhộn nhạo xung quanh khiến người ta cảm nhận được sự bất phàm của hắn.
Nói thật, là một người của Mỹ Nhân Ngư tộc, đối với việc một tên trẻ tuổi Bối tộc muốn làm thầy dạy của công chúa Clara, bọn họ cảm thấy rất khó chịu, nhất là một tên bình dân không tên tuổi.
Vương cung không phải là nơi dễ vào đâu.
- Ngươi có thể dùng bất cứ phương pháp nào.
Ma pháp sư lạnh nhạt nói, ra tay với một tên hậu bối vốn chẳng phải là một việc có thể diện gì, thắng là chắc, thua là không thể được.
Vương hậu cũng khẽ gật đầu, đối phương quả cũng có chút đầu óc, ở trong không gian này, đối với chiến sĩ mà nói, nếu lựa chọn đấu với ma pháp sư phần thắng sẽ lớn hơn.
- Được, Medifa, ngươi cùng Caesar đồng học tới phòng luyện võ, những người khác có thể lui ra.
- Khoan đã, vương hậu bệ hạ, xin cho bốn vị kia cũng ở lại.
Caesar gật đầu nói.
- Ồ?
Vương hậu sau lúc kinh ngạc liền cười nói:
- Tốt lắm, các ngươi cũng đều ở lại đi.
Hào hoa vĩnh viễn là tiêu chí của vương tộc, cho dù là căn phòng dùng để luyện võ chiến đấu cũng là như thế, những viên dạ minh châu to lớn, đến cả loại đá lót nền làm tường đều làm từ loại cứng rắn nhất là huyền vũ kim cương, mà cũng chỉ lựa chọn loại thuần màu trắng mà thôi ... Chỉ có một từ có thể hình dung: Xa xỉ.
Đây có lẽ là đặc quyền của những người cầm quyền chăng? Có lẽ do đã trải qua vô số phen chiến đấu sinh tử, sinh tồn trong muôn vàn nguy cơ, nên Caesar mỗi lần đối mặt với loại phòng luyện võ như phòng ngủ này đều cảm thấy buồn cười.
Luận võ ư? Đối với hắn mà nói cũng chỉ là một loại tiêu khiển mà thôi.
- Cậu trẻ, cậu có thể tùy tiện lựa chọn vũ khí.
Midefa trầm giọng nói.
Nghe vương hậu nói đối phương là một vũ giả, chỉ là với loại thân thể này có thể có sức mạnh bao nhiêu chứ. Mặc dù là Bối tộc, nhưng lại là cái loại phế vật, niềm tự hào nhất của Bối tộc là Bối giáp còn chưa có mọc, về phần chiến khí gì gì đó, hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới. Cả Hải tộc có bao nhiêu chiến sĩ sở hữu chiến khí chứ, hơn nữa phải là kẻ trải qua bách chiến mới có được. Tên mặt trắng nhỏ trước mặt kia dáng vẻ ẻo lả như vậy, nhìn thế nào cũng không giống.
- Không cần, mời!
Ma pháp sư Mỹ Nhân Ngư không khỏi cười nhạt, thanh niên thường là rất cuồng vọng, chẳng biết trời cao đất dày, cứ tưởng rằng mình là thiên hạ đệ nhất. Ông ta cũng không nói nhiều, miệng bắt đầu niệm chú ngữ, với thiên phú của Mỹ Nhân Ngư tộc có rất nhiều ma pháp đều có thể phóng thích ra cực nhanh, mà tốc độ niệm chú ngữ so với các chủng tộc khác cũng nhanh hơn, hiển nhiên vị ma pháp sư này vẫn đang coi Caesar như một đối thủ bình thường.
Chú ngữ mới niệm được một nửa đã phát hiện ra đối thủ đã biến mất, ngay sau đó Caesar bằng một tốc độ cực nhanh đã đến bên cạnh ma pháp sư, vỗ vỗ vai ông ta:
- Vị tiên sinh này, xin tập trung một chút đi.
Người đứng xem xung quanh mặt đều đổi sắc, tốc độ thật là nhanh, nếu đối phương vừa rồi muốn hạ sát thủ, Midefa dù có một trăm cái mạng cũng mất sạch. Ma pháp sư bị chiến sĩ tiếp cận, mà lại còn là Mỹ Nhân Ngư tộc không hề biết đến vũ kỹ, coi như là tự sát.
Midefa bắn mạnh ra như bị điện giật, động tác cực kỳ khó coi. Nguyên lai tên tiểu tử này am hiểu chính là tốc độ, mất thể diện thì mất thể diện, nhưng đối phương vẫn còn quá non nớt, gặp cơ hội tốt như vừa rồi mà lại bỏ qua.
Hải thần sẽ không chiếu cố ai hai lần.
Một khi một ma pháp sư tập trung sẽ hết sức đáng sợ, ma pháp lực toàn thân đều tụ lại, thủy nguyên tố xung quanh trở nên vô cùng sống động, tùy thời đều có thể phát động công kích, mà đám thủy thuẫn (lá chắn nước) cũng chợt ẩn chợt hiện, tùy thời đều có thể tạo thành trở ngại đáng kể cho Caesar.
- Chuẩn bị xong hết chưa?
Caesar khoát tay hỏi.
Hắn quả thật không có ý định ra vẻ, thuần túy chỉ là vì chiến đấu, bởi vì hắn còn rất ít khi chiến đấu chính quy với ma pháp sư, nhưng hắn có nghi vấn đối với phương thức chiến đấu của ma pháp sư: tại sao phải phòng ngự vậy, chẳng lẽ trong khi chiến đấu đối thủ sẽ cho ma pháp sư khoảng thời gian sung túc để phòng ngự ư?
Hiển nhiên vị Caesar đồng học của chúng ta cũng không hiểu rõ lắm tinh thần kỵ sĩ, nếu là tình huống thông thường, hắn đã sớm dùng một cước đạp chết đối phương rồi, may mà Caesar muốn kiến thức một chút ma pháp của đối phương.
Sau khi làm tốt quá trình phòng ngự, ma pháp trượng xoay ngang, ba con rồng nước gào thét bay ra, hắn quả thật có đủ thực lực để kiêu ngạo.
Nhìn ba con rồng nước uy lực có chút khả quan kia, Caesar lại không thấy đúng, quá chậm chạp, trước trước sau sau lãng phí mất bao nhiêu thời gian!
Vị ma pháp sư này đại khái là muốn thể hiện một chút ma khống lực của mình trước mặt vương hậu, ba con rồng nước khí thế hùng hậu, còn mang theo lốc xoáy.
Nhưng mà Caesar đã lách qua khe hở áp sát tới, phương thức công kích của vị ma pháp sư trong mắt hắn còn thua cả ma thú, không một chút thực dụng.
Điều này cũng không thể trách ma pháp sư được, khi các quân đoàn chiến tranh, phía trước các ma pháp sư đều có chiến sĩ các tộc che chắn bảo vệ, bọn họ có dư thừa thời gian để phát ra ma pháp, cho dù là đánh đơn, nhưng cũng vẫn làm đủ ba chiêu quen thuộc, đầu tiên là di động, sau đó phòng ngự, cuối cùng mới công kích.
Vị ma pháp sư kia cũng hết sức kinh ngạc khi Caesar có thể xuyên qua khe hở giữa ba con rồng nước kia, loại việc này quả chưa từng nghe nói, Caesar cơ hồ là nhắm mắt đá ông ta một cái, đá cũng có chút không đành lòng, thật sự là quá yếu ớt.
Vị ma pháp sư đáng thương bị một cước của Caesar đá bay lăn lông lốc ôm người co rúm lại, nằm vật dưới đất phun bong bóng òng ọc, đến mức Caesar cũng có chút ngượng ngùng, hắn thật sự không có dùng bao nhiêu sức, chỉ bất quá kẻ kia thật là quá kém cỏi thôi.
Chỉ có Clara vỗ tay mừng rỡ, mặc dù không hề hấp dẫn nhưng dù sao Caesar đã thắng. Nhưng sắc mặt của vương hậu với bốn người còn lại đều khó coi, nhất là bốn vị giáo quan cung đình kia. Trong con mắt của bọn họ, Medifa căn bản là chưa kịp phát huy ra thực lực đã thất bại, xem ra tên bình dân Xà Âu bối tộc này rất có tự tin về mặt tốc độ.
- Vương hậu bệ hạ, thần muốn cùng vị đồng học này luận bàn một chút.
Người lên tiếng là một giáo quan Phí Thị tộc.
- A a, Gasol, ngươi đồng ý ra tay thì tốt quá rồi.
Vương hậu cười nói, hiển nhiên hết sức tin tưởng đối với vị thần tử này.
Là một người bình dân có thể ở trong vương cung nhậm chức khẳng định phải mạnh hơn so với các vương tộc bình thường, hơn nữa Caesar vẫn chú ý đến người này, cũng chỉ có hắn ta mới đáng chú ý.
- Ta dùng kiếm, còn ngươi?
- Nắm tay!
Caesar cười điền đạm.
Gasol cũng không hề khách khí, trường kiếm lật ngang, đột nhiên cả người đều thay đổi, từ lúc ban đầu không hề thể hiện vẻ gì, lúc này toàn thân đã rừng rực sát khí, đó là thứ kinh nghiệm đến từ sa trường, Gasol chính là một trong số những người sống sót trong cuộc chiến tranh Thần Nguyệt, thứ sát khí mà hắn tỏa ra là từ việc đã giết vô số người mà có, hơn nữa lại còn biết được thu phóng, đã tới cảnh giới đại thành.
Không thể nói thực lực của hắn quá mạnh, nhưng về khả năng khống chế khí thế thì trình độ mạnh hơn Caesar nhiều, nếu đối thủ thông thường đứng trước mặt hắn thì chỉ cần thứ sát khí đầy máu tanh của hắn tràn tới đã run rẩy trong lòng.
Con ngươi của Caesar khẽ co lại, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng một chút. Đối thủ trước mắt tuy có thực lực không thể so bằng Long kỵ sĩ Shidiraya nhưng loại khí thế này lại không thua kém bao nhiêu.
Trong đôi mắt Caesar hiện ra vẻ tôn kính. Đối phương mà một chiến sĩ chân chính!
Một đòn nhanh như chớp giật, thanh trường kiếm như một đạo ánh sáng nhắm thẳng tới yết hầu của Caesar, không hề có những chiêu thức vẽ vời dư thừa, hoàn toàn là thẳng, mạnh, độc, chuẩn, nhanh, nhưng cỗ sát khí ngay tại lúc ra tay liền biến mất, tạo thành sự hụt hẫng trong tâm lý đối phương.
Nhưng Caesar vẫn là Caesar, mặc dù tò mò về loại sát khí này nhưng hắn cũng không phải là một cậu nhóc không có kinh nghiệm, cũng không phải là mấy kẻ quý tộc từ nệm ấm chăn êm bước ra, những sự việc còn đáng sợ hơn cũng đều đã trải qua.
Một quyền!
Chính xác ngay điểm yếu hại, chặn lại mũi kiếm.
Coong ...
Nắm đấm của Caesar cùng trường kiếm chạm nhau phát ra một tiếng va chạm kỳ quái, mà trong chớp mắt đó chỉ có hai người nhìn rõ: vương hậu, và Gasol.
Mặc dù đòn công kích bị ngăn trở nhưng Gasol không hề ngừng lại nửa phần, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn, trường kiếm thuận thế đâm thẳng xuống dưới một đường, liền lạc như nước chảy mây trôi, quyền kình của Caesar chẳng những bị hóa giải mà còn bị lợi dụng một bộ phận.
Đối mặt với những đòn công kích liên tiếp thần kỳ ấy, trong chớp mắt Caesar đã phản xạ, bằng một động tác không thể tin nổi đánh khuỷu tay vào mũi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén kia căn bản không cách nào thương tổn được hắn.
Đòn công kích của Gasol vẫn không hề ngừng lại, lại đâm xéo ra, những đòn công kích liên tục dường như đều liên quan chặt chẽ đến nhau, bất luận Caesar ngăn cản thế nào cũng không thể chặn đứng lại, mà những đòn công kích của Gasol cũng không có được hiệu quả thực tế.
Cuộc chiến đấu của hai người làm cho những người khác xem đến váng đầu hoa mắt, tốc độ nhanh đến kinh người, mà chỉ riêng về tốc độ công kích, chỉ nhìn ra được một đám bóng quyền cùng ảnh kiếm.
Caesar mặc dù không có loại chiêu thức giết người liên hoàn này nhưng khi trải qua những trận chiến đấu cùng các loại hải yêu khác nhau đã học được rất nhiều phương pháp chiến đấu có thể hóa giải nguy hiểm, hơn nữa lại là vận dụng theo bản năng, bất kể đối phương biến chiêu thế nào đều không thể tạo thành thương tổn cho hắn.
Sự kinh ngạc trong lòng Gasol đã không còn gì để nói, đối phương không ngờ lại có ý đồ buộc hắn từng bước dùng đến toàn lực.
Uỳnh ...
Chỉ hơi chút phân thần, Gasol đã bị một quyền của Caesar đánh văng ra ngoài, nhưng Gasol lại cảm giác đối phương đã thu sức lại, nếu không chỉ một quyền này đã đủ phân thắng bại.
Caesar chắp tay đứng thẳng, lộ ra một nụ cười phi thường hưng phấn:
- Gasol tiên sinh, xin hãy đem toàn lực ra đi, đối thủ khó cầu mà.
Caesar từ đối phương đã học được một số thứ đáng để học tập, cũng chính là những thiếu sót của mình. Học tập mọi lúc mọi nơi, đó mới chính là con đường đúng nhất để trở thành một cường giả.
Khi ngươi cho rằng mình đã không còn cần phải học tập gì nữa thì đã cách thất bại không xa rồi. Có lẽ là ngươi rất hùng mạnh, thậm chí là bách chiến bách thắng nhưng kết quả của chỉ một lần thất bại rất có thể là hồn về chín suối.
Caesar không như vậy, cho tới giờ hắn vẫn chưa từng nhận mình là Thường thắng tướng quân (tự nhiên nhớ đến bài Mười đạo quân thường thắng trong lịch sử TQ quá, đúng là tinh thần tự sướng cao độ), mà cũng không hề theo đuổi một danh vọng hư vô mờ mịt gì.
Gasol đã lâu không có hưng phấn như vậy, từ sau cuộc chiến tranh Thần Nguyệt, dòng máu trong người hắn đã dần yên tĩnh lại, sinh sống trong vương cung căn bản không cần đến thực lực quá mạnh mẽ, có những lúc quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng vị thiếu niên trước mắt này lại kích phát đấu chí của hắn, hơn nữa còn là ở trong một lần luận võ.
- Ha ha, được, được, được, Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
Gasol cắm mạnh cây trường kiếm xuống đất, đá kim cương cứng rắn vô cùng cũng bị vỡ ra một khối, sát khí càng lúc càng mạnh, đôi mắt của Gasol cũng đỏ vằn lên, có chút dấu hiệu của cuồng hóa, loại hiện tượng này cũng không kéo dài bao lâu, một cỗ khí tức như thực chất đang dần dần mạnh lên.
- Chiến khí, là chiến khí!
Trong đám giáo quan cung đình có một giọng thất thanh vang lên, bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy vẫn không biết là Gasol có chiến khí.
Chiến khí là một loại tựa như đấu khí của loài người, đối với Hải tộc vốn có ưu thế mà nói, sở hữu chiến khí quả thực khiến cho sức chiến đấu bội tăng, đối với loại nhân tài như thế dù là vương tộc nào cũng đều cực kỳ coi trọng.
Thanh trường kiếm của Gasol đã dài ra thêm một ngón tay, khí thế quả thật so với lúc vừa rồi khác như trời với đất, đến ngay cả Clara cũng kinh ngạc đến há hốc mồm. Nhưng mà nàng tin tưởng Caesar, chiến khí tuy mạnh, nhưng so với Hoàng kim đấu khi còn kém rất xa, dám chắc Caesar sẽ chiến thắng.
Nếu như xuất ra Hải đấu khí, người kia căn bản là không chịu nổi một đòn, nhưng mà chiến đấu như vậy đối với Caesar là không hề có ý nghĩa, kết thúc một cái là xong, cũng không thể học được cái gì, nhất là đối thủ tốt như thế này rất khó tìm.
Cho nên ngay từ đầu Caesar đã không có ý định dùng đến Hải đấu khí mà căng thẳng thần kinh toàn thân, tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó với cuộc chiến trước mắt. Hắn biết trận chiến đã chính thức bắt đầu, mà từ trong trận chiến này có thể học được nhiều thứ tốt đối với việc trong tương lai hắn phải đối phó với cao thủ chính thức có tầm cỡ như Shidiraya. Được người khác tha một lần không phải là một việc đáng kiêu hãnh, đó gần như là sỉ nhục.
Đối với Caesar mà nói, loại chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra đến lần thứ hai.
Kinh nghiệm đến từ hải yêu, hắn tuyệt đối không thiếu, hắn học được từ trong đó một thứ kinh nghiệm gọi là bản năng chiến đấu, có thể ứng phó với bất kỳ thay đổi nào của chiến cuộc, nhưng hải yêu vẫn không phải là Hải tộc, kinh nghiệm chiến đấu với những tộc có trí tuệ còn thiếu rất nhiều.
Trước mắt chính là cơ hội, cơ hội chính mình phải tìm đến!