Chương 23: Q.2 - Chương 11 : Thâm Uyên

Nợ là phải trả, bất kể là mắc nợ vì lý do gì, chỉ cần hai bên công nhận là đủ.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi vương cung nhưng Caesar cũng không thể nào vui lên nổi. Nếu không phải thân thể hắn lành vết thương mau thì chắc rằng hắn phải làm việc mãn đời ở đây mới mong trả nổi nợ, bán thân làm nô chỉ e là biện pháp tốt nhất. Công chúa Clara còn tốt bụng đột xuất tự mình vào bếp nấu mấy món ngon quả là làm cho Caesar cùng Elena ăn khen không ngớt miệng. Ai cũng không nghĩ tới Clara ngoại trừ tinh nghịch ra lại còn có các ưu điểm khác như vậy.

Không thể không thừa nhận, riêng về mặt nấu ăn này thì người có thể vượt qua Clara cũng chẳng có mấy ai. Mà Caesar cũng mượn hoa hiến phật, kiếm chút đồ ăn bỏ bụng.

Kết quả ... để trừ tiền ăn, hắn lại tiếp tục nợ thêm hai vạn kim tệ nợ riêng. Thật khóc không ra nước mắt mà! Hắn bây giờ đã hiểu vì sao mà vương tộc lại giàu có, so với xã hội đen còn tham lam hơn. Oa!

Clara cho hắn hai con đường, một: trả tiền, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, hai: làm sư phụ kèm riêng của nàng. Đương nhiên việc cùng Mỹ Nhân Ngư tộc bàn luận ma pháp là múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng hỏa hệ ma pháp của Caesar vẫn rất khiến cho Clara tò mò. Mặc dù chỉ có thể dùng để nấu ăn nhưng cũng cực kỳ thú vị. Mấu chốt chính là công phu rất cao Caesar, công chúa người ta muốn học chút bản lĩnh phòng thân.

Nếu như Hải tộc có năm ngàn vạn nhân khẩu, vậy trừ ra một người, còn lại bốn ngàn chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín người nguyện ý tiếp nhận con đường thứ hai kia. Nhưng rất đáng tiếc, Caesar đồng học lại không có hứng thú đối với việc này, hắn đã bị mắc chứng sợ hãi vương cung rồi. Mỗi lần tới vương cung, không phải bị đánh, bị cắn thì cũng bị lột sạch, nợ ngập đầu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, kiên quyết không đi!

Nhưng mà hai vạn kim tệ, khổ quá đi. Kỳ thật trước kia khi Caesar đi mạo hiểm kiếm được cũng không ít tiền, nhưng hắn trời sinh không quá quan tâm đến thứ này, đều làm người tốt đem tặng hết, tiền trên người chỉ đủ sống thôi, đột nhiên hai vạn kim tệ từ đâu đến như hai tòa núi lớn đè nặng lên đầu hắn.

Nghe Caesar kể khổ, phản ứng của Caio, Triết Biệt cùng Isa ba người lại không giống nhau. Caio mặt đầy vẻ hâm mộ, hắn nguyện ý đưa ra hai mươi vạn kim tệ để đổi, Triết Biệt chỉ vỗ vỗ vai Caesar dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, nếu cần hắn có thể đồng thời bán thân chung. Về phần Isa đồng học thực ra có thể cho hắn mượn tiền, nhưng Caesar không phải là loại người này, hai vạn kim tệ tuy nhiều nhưng còn chưa phải là tuyệt vọng.

Bỗng nhiên Caio bỗng ngồi thẳng người, khuôn mặt chăm chú, trầm giọng nói:

- Lão đại, Hải thần là ở trên Thần Nguyệt phải không?

Cả đám ớ người ...

- Hải thần hẳn là không đâu không có mặt, chắc vậy.

Caesar đồng học là một kẻ vô thần, nhưng đối với vị Hải thần hùng mạnh đã trở thành thần thoại này vẫn còn có cảm giác rất tôn trọng.

Ọt ọt!!

- Lão đại, giờ ông ấy đang ở trong bụng ta, ổng đói, muốn ăn đồ nướng.

Huỵch bốp chát hự!

- Từ từ nói chuyện không được sao, cớ chi cứ xổng chút là ra tay đánh người, ngày mai làm sao ta còn đi gặp các cô em dễ thương được chứ.

Caio ủy khuất ngồi một góc, đói bụng cũng không phải là lỗi của hắn mà.

Bất quá sau khi trải qua phen đùa giỡn của Caio, một ý niệm tuyệt diệu đã nảy ra trong đầu Caesar.

Gần đây Mỹ Nhân Ngư vương thành thật sự là náo nhiệt vô cùng, từ hai đại công chúa, hai đại cao thủ lớp trẻ, còn có Long kỵ sĩ gì gì đó của loài người, Ma Pháp Long ... Một loạt tin đồn cổ quái này cũng khiến cho thành thị ngày càng phồn vinh, tiềm ẩn xu thế trở thành Hải tộc đệ nhất đại thành.

Nhưng mà chuyện mới hằng năm có, năm nay lại đặc biệt nhiều.

Mạo hiểm giả công hội phát ra một tin tức khiến cho tất cả mọi người đều chấn động, chuẩn xác mà nói là khiến cho toàn bộ Hải tộc phải khiếp sợ.

Lục tinh mạo hiểm sư ra thông cáo nguyện ý tiếp nhận một nhiệm vụ có giá cả là hai vạn kim tệ, đương nhiên nhiệm vụ ấy phải là hắn nguyện ý tiếp nhận mới được.

Cho tới giờ, toàn là người khác tới công hội để ủy thác, rồi mạo hiểm giả tới tiếp nhiệm vụ, loại sự kiện như trên quả thật là rất hiếm thấy. Đương nhiên vị Lục tinh đại mạo hiểm sư này có tư cách làm việc đó, hơn nữa Mạo hiểm giả công hội cũng sẽ không phải kẻ phát ngôn bừa bãi.

Nhất thời tất cả mọi người đều sôi sục, được đại mạo hiểm sư hứa hẹn thì dù việc gì cũng có thể an tâm một nửa, hơn nữa chỉ có chút tiền mọn hai vạn kim tệ thì đối với rất nhiều nhà giàu vương tộc cũng không phải là một có gì to tát khó khăn.

Đám người cuồng nhiệt ồn ào suýt nữa làm cho Mạo hiểm giả công hội bị ủi sập, vô số nhiệm vụ ồ ạt tràn về phân bộ Mỹ Nhân Ngư vương thành. Đương nhiên nhiệm vụ cần phải qua tuyển lựa, không nên để mấy nhiệm vụ trộm chó tìm mèo khiến cho đại mạo hiểm sư tức giận.

Mặc dù không biết hiện tại có tổng cộng bao nhiêu người la đại mạo hiểm sư, đây là tài liệu tuyệt mật của Mạo hiểm giả công hội, ngay cả vương tộc cũng không biết, cũng không biết cả thân phận bọn họ, nhưng để cho dễ nhận thì mỗi một đại mạo hiểm sư đều có một danh hiệu.

Mà vị đại mạo hiểm sư này danh hiệu là: “Thâm uyên”.

Đồng thời Mạo hiểm giả công hội còn ám chỉ vị đại mạo hiểm sư này có thể hoàn thành những nhiệm vụ không ai có khả năng hoàn thành, điều này càng khiến cho tất cả những người ủy thác tràn ngập kỳ vọng. Mặc dù không biết tại sao vị đại mạo hiểm sư này chỉ cần có hai vạn kim tệ, nhưng bọn họ cũng chẳng thèm để ý, dù sao thì cường giả thường có chút tật lạ mà.

Nếu như có người rất quan tâm đến vấn đề này thì chính là công chúa Clara. Nàng vẫn hoài nghi Caesar chính là người từng cứu nàng nhưng Caesar không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, miệng của tên đó chắc ngang ngửa với đá ngầm. Hơn nữa vào lúc đó hắn vẫn còn là một đứa bé, hẳn là không có năng lực ra vào vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’, cho dù là bây giờ vào cũng cửu tử nhất sinh, nhưng mà số tiền hai vạn kim tệ lại khiến nàng chờ mong.

Những cô gái mơ mộng luôn mong mỏi điều hoàn mỹ, nàng hy vọng rằng người cứu nàng chính là người mà nàng thích, nếu thật thì đó quả là một việc vô cùng cảm động mà người đời sau sẽ kể như một câu chuyện cổ tích tiêu biểu về tình yêu.

- Công chúa điện hạ, người bức bọn thần cũng vô dụng, đây là quy củ, bọn thần không thể tiết lộ thân phận của đại mạo hiểm sư được.

- Hừ, các ngươi đang chống đối với ta phải không, có tin ta hủy nơi này không hả?!

Clara bắt đầu vung vẩy cây gậy và củ cà rốt trước phân bộ mạo hiểm giả của vương thành, nhưng bọn kia đều thuộc phái rùa biển cứng đầu, mềm cứng không lui.

Sở trường nhất của Thao Đặc quy tộc chính là lòng kiên nhẫn, bị mắng không mắng lại, bị đánh không trả đòn, hơn nữa lại còn cười hì hì lấy lòng, thật tức chết người.

- A, vậy ta hỏi ngươi, vị đại mạo hiểm sư phát ra lời đề nghị nhận nhiệm vụ lần này có phải là người cứu ta trước kia hay không?

Mấy người phụ trách đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một người lớn tuổi nhất đứng dậy:

- Công chúa điện hạ, đúng vậy, bọn thần cũng chỉ có thể nói đến đây mà thôi. Kỳ thực điều này đã là phá lệ rồi, xin người đừng làm khó bọn thần nữa, hơn nữa đại mạo hiểm sư đi lại không bóng không hình, loại cao thủ cỡ này không phải người khác có thể theo dõi được đâu.

Vốn còn lo sợ công chúa Clara nổi giận, nào ngờ lại phát hiện công chúa thản nhiên cười, nói:

- Các vị thúc thúc, vừa rồi thật ngại quá, Clara thật sự là muốn biết tình huống của ân nhân cứu mạng nên mới làm vậy. Cảm ơn mọi người, hi hi.

Vừa nói xong đã lướt khi như mây như khói, có thể thấy được công chúa đang rất hưng phấn, chỉ còn lại mấy lão già Thao Đặc dở khóc dở cười.

- Lão đại, người đó là ngươi phải không, chiêu số biến thái như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!

Vẻ mặt Caio đầy sùng bái, kỳ thật hắn cũng muốn đi mạo hiểm.

- Cùng đường mạt lộ rồi, thôi đành từ trong đây chọn lựa một chút chuyện đơn giản xử lý là được.

Caesar giảo hoạt cười.

- Nham hiểm!

- Sáng suốt!

Đương nhiên đây là hai ý kiến trái ngược của Isa và Triết Biệt đưa ra, đối với cái vận đỏ của Caesar, bọn họ đã không còn gì để nói.

- Chẳng may ... tất cả đều là nhiệm vụ chết chắc thì làm sao?

Caio lo lắng hỏi, mặc dù hắn thích mạo hiểm, nhưng mạo hiểm và chịu chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

- Vậy thì không nhận, rất đơn giản, đúng không?

- Sặc tiết, lão đại, vậy chẳng phải là mất mặt sao, Lục tinh đại mạo hiểm sư kia mà!

- Liên quan quái gì đến ta, mạng nhỏ tương đối quan trọng hơn.

Caesar trợn mắt khinh bỉ ý nghĩ sai lầm muốn danh không cần mạng của Caio đồng học một phen.

- Ừm, nếu có nhiệm vụ hợp lý nào, mọi người cùng nhau hỗ trợ, hẳn sẽ rất thú vị đây. Hơn nữa thực lực của bọn ta gom lại cũng chẳng kém đại mạo hiểm sư là mấy!

Isa tiểu thư lại mười phần tin tưởng, mà trên thực tế đó là sự thật.

Bốn người thân mang đầy bí mật tụ lại một chỗ nhưng lại có thể tin tưởng lẫn nhau đến vậy, ngoại trừ duyên phận ra, sợ rằng không thể tìm ra lời giải thích nào khác được nữa.

Trường học vẫn khai giảng như bình thường, mặc dù chuyến lịch lãm của tân sinh có xảy ra vấn đề hơi đặc thù nhưng hiệu quả vẫn giống nhau, có thể chứng kiến được trận đấu hiếm thấy đó tuyệt đối là vinh dự của mỗi tân sinh, đại uy lực như thế cũng để cho bọn họ biết được, thiên ngoại hữu thiên, đương nhiên danh tiếng của Caesar đồng học cũng từ đó truyền lan. Từ sự kiện Edinburgh, đến sự kiện Long kỵ sĩ ở Tiều Thạch đảo này đã khiến hắn được phủ bởi một lớp màn thần bí, thậm chí có người còn bắt đầu tuyên truyền hắn là con tư sinh của một vị vương tộc với một Bối tộc.

Caesar cần đến học viện ma pháp, ở phương diện đấu khí thì sư phụ của học viện cũng không thể dạy gì cho hắn. Nếu như nói có ai thật sự có thể chỉ đạo hắn thì e rằng cũng phải cỡ như Shidiraya mới nổi, nếu không còn không bằng hắn tự mình trải nghiệm. Lần trước, Hoàng kim thập tự trảm vẫn còn khắc sâu trong đầu hắn, bắt chước kỹ năng của người khác chỉ là cách kém cỏi nhất, mà sự tinh túy trong đòn công kích liên hoàn của đối phương mới là thứ cần phải học tập, đó chính là sự tích lũy kinh nghiệm cùng thiên phú.

Ma pháp lại là thứ hắn đang cần đột phá nhất. Hắn một mực tìm kiếm phương pháp giải quyết chướng ngại ma pháp này nhưng vẫn chưa thành công. Với thực lực của lão nhân cũng không nổi. Nhưng trong lòng của Caesar, chỉ có muốn hay không muốn chứ không phải là có thể hay không thể. Chỉ cần có thể đột phá rào cản này, hắn có thể có được sức mạnh của ma pháp. Đối với ma pháp, trước giờ hắn vẫn không hề coi thường, ngược lại lại vô cùng khát vọng.

Danh tiếng của ma vũ song tu ư? Chẳng là gì cả, cho tới bây giờ hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới thứ đó, hắn chỉ đơn thuần theo đuổi sức mạnh.

Giờ học trôi qua, tất cả là những lý thuyết khô khan vô vị, các sư phụ cũng chẳng cần bọn học viên hiểu, cứ tụng thuộc rồi hẵng nói. Kỳ thật thể chế giáo dục của Hải tộc bây giờ là bắt chước từ loài người, mặc dù đi sau hiểu muộn nhưng cũng có thể coi như là biết học hỏi.

Caesar lại không cảm thấy khô khan, suy nghĩ là một việc hết sức thú vị, hắn phát hiện điểm chung của lý luận ma pháp mà lão nhân dạy so với học viện Tiều Thạch lại không nhiều, có thể nói hoàn toàn từ hai góc độ khác nhau mà nhìn nhận nhưng lại có thể đạt thành hiệu quả trăm sông về một biển, có lẽ đây chính là mọi con đường đều dẫn về La Mã chăng, mình đây chẳng lẻ phải thăm dò tìm kiếm một con đường riêng sao?

(Chú : La Mã, thành thị thời thượng cổ, nghe nói chúng thần thường xuyên đi đến đó chơi, mỹ nữ như kiến, cho nên rất nhiều người đều muốn tới.)

Rất nhanh, thời hạn bảy ngày tiếp nhận nhiệm vụ đã đến. Mạo hiểm giả công hội phân bộ Mỹ Nhân Ngư vương thành thu được tổng cộng mười ba ngàn tám trăm sáu mươi nhiệm vụ ủy thác, có nhiệm vụ còn ra giá đạt đến con số hai trăm vạn kim tệ, chỉ cần đại mạo hiểm sư chịu nhận, tiền không bạc không vấn đề.

Đương nhiên các nhiệm vụ này có thể nói là trên trời dưới đất đủ loại, báo thù, tìm vật, tìm người, trăm kỳ ngàn quái. Biển rộng bao la, cá nào không có, đại khái chính là tình huống bây giờ, lần này quả làm Mạo hiểm giả công cộng bận bù đầu bù cổ, tất cả nhân viên đều phải tiến hành chọn lọc ba lần, căn cứ theo yêu cầu của Thâm Uyên đại mạo hiểm sư mà tiến hành, cuối cùng còn lại là ba trăm sáu mươi lăm nhiệm vụ giao đến tay Caesar.

Bốn người trợn mắt nhìn trừng trừng đám thiếp chất ngồn ngộn trên bàn, không biết nói gì mới tốt. Caio cũng chỉ đành cảm thán, danh tiếng lớn thật là tốt, sau này cũng phải kiếm một cái Thất tinh chơi.

Caesar đọc lướt qua các nhiệm vụ, quá xa không được, quá tốn thời gian không được, tuyển tới tuyển lui ánh mắt chợt dừng lại ở một nhiệm vụ.

- Người ủy thác: gia tộc Carrot, nhiệm vụ ủy thác: Tìm kiếm tộc phổ bị mất tại vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’, thù lao : Tự ra giá.

- Móa, Carrot thật là lắm tiền, khẩu khí lớn thật. Lão đại, nghe nói tiểu thư của Carrot gia tộc rất là xinh xắn, cùng với công chúa Clara, công chúa Elena xưng là Hải tộc tam đại mỹ nữ. Nếu lão đại tìm được, cứ đòi cô ả đó cho tiểu đệ. Oái, sao Isa ngươi lại đạp ta!

Caio thật là người số khổ, làm sao vừa mở miệng đã bị khi dễ.

- Ngươi biết điều thì ngoan ngoãn ngậm miệng, miệng hải cẩu không mọc ngà hải tượng. (Chú : Câu này thực chất chính là miệng chó không mọc ngà voi – dịch giả)

- Nhận nhiệm vụ này đi, các loại khác không cần xem nữa.

Nhất thời, Isa, Caio, Triết Biệt đều rùng mình một chút, toàn bộ ngơ ngác nhìn Caesar.

- Khục khục, lão đại à, ta biết ngươi dũng mãnh vô cùng. Nhưng mà cái chỗ đó không phải là nơi người có thể tới được, hay là chúng ta đổi nhiệm vụ khác đi. Ngươi suy nghĩ thử xem, với thực lực của Carrot gia tộc mà còn không dám mạo hiểm, đây quả thực là nhiệm vụ đi tìm chết, thật là vô thương bất gian! (Chú thích : Vô thương bất gian nghĩa là không con buôn nào không gian ác –dịch giả)

- Caesar, việc này cần phải từ từ thương lượng lại, vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong' chính là vực sâu của vực sâu, là nơi ác ma tung hoành, với thực lực của chúng ta còn quá mỏng manh.

Caesar có chút cảm giác dở khóc dở cười, ở trong mắt người khác thì vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’ chính là vùng đất chết chóc, nhưng nơi đó cũng là nhà của hắn, là nơi thân thương nhất của hắn khi còn tấm bé, những ký ức ấm áp đều ở lại nơi đó.

- Thập tử vô sinh,

Triết Biệt thẳng thắn đưa ra kết luận.

Mà trên thực tế quả thật là như thế. Kỳ thực vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’ cũng chính là tâm bệnh của Mỹ Nhân Ngư tộc, dù sao ở lãnh địa của mình xuất hiện khu vực cấm kị như vậy cũng chẳng phải là sự kiện thú vị gì, nhưng cho dù là Mỹ Nhân Ngư vương Alex cũng không tự tin đánh vào được. May mà đám quái vật ở đây cũng bị một sự trói buộc nào đó nên không thể rời khỏi mảnh hải vực ấy, coi như là may mắn trong bất hạnh vậy.

- Tin ta đi, cứ nhiệm vụ này thôi, đưa tin trả lời Mạo hiểm giả công hội đi.

Đối với Caesar mà nói, bất quá chỉ là về nhà chơi một chuyến mà thôi.

Lục tinh đại mạo hiểm sư ‘Thâm Uyên’ đã chọn ra nhiệm vụ ông ta muốn làm từ vô vàn nhiệm vụ, quả thực là một nhiệm vụ không thể hoàn thành: Tìm kiếm tộc phổ của gia tộc Carrot từ vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’.

Tin tức này lập tức lan truyền ra khắp cả Hải tộc khiến cho vô số mạo hiểm giả chú ý. Ánh mắt của mọi người tập trung về một khu vực của vùng biển Mỹ Nhân Ngư, vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’, khu vực cấm kị, không ngờ lại có người tới đó tìm đồ.

Đừng tưởng là chỉ cần tránh khỏi hải yêu là xong, có những tộc thuộc Hải tộc có tốc độ cực nhanh, cũng có tộc am hiểu ẩn thân, lại có tộc am hiểu tiềm hành ... nhưng ở cái nơi cao giai hải yêu tung hoành này, trăm phần trăm sẽ bị hải yêu phá trừ hết mọi pháp thuật đó.

Kết quả sau khi bị phá trừ có thể tưởng tượng ra được. Đương nhiên cụ thể bên trong là như thế nào cũng không ai nắm rõ, dù sao chưa ai đi vào mà còn ra được.

Đối với sự lựa chọn này, có những mạo hiểm giả sùng bái vô cùng, đây mới là tinh thần mạo hiểm chân chính, nhưng rất nhiều người lại cho rằng đây căn bản là đi chịu chết, là một bẫy rập, bởi vì căn bản là không có phần thắng, cho dù là đại mạo hiểm sư cũng như vậy.

Gia tộc Carrot cũng lập tức phát ra câu trả lời, bọn họ tỏ vẻ tôn kính vạn phần đối với Thâm Uyên đại mạo hiểm sư, nếu đại mạo hiểm sư có thể tìm được tộc phổ tối quan trọng của gia tộc này thì gia tộc Carrot nguyện ý hoàn thành cho đại mạo hiểm sư hoặc một người mà đại mạo hiểm sư chỉ định một ước muốn. (Đương nhiên phải là chuyện bọn họ làm được, kiểu như đem cả gia tộc tặng cho người khác dám chắc là loại yêu cầu vô lý.)

Tổng bộ Hải tộc Mạo hiểm giả công hội cũng vô cùng ủng hộ lần hành động này của đại mạo hiểm sư Thâm Uyên, đối với công hội mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một cơ hội cực tốt để đề cao sức ảnh hưởng. Nếu Thâm Uyên có thể hoàn thành nhiệm vụ này, Mạo hiểm giả công hội liền trao tặng một thẻ Thất tinh trước giờ chưa từng có, Thâm Uyên đại mạo hiểm sư có thể sử dụng nguồn lực của Mạo hiểm giả công hội, đương nhiên phải hợp lý.

Chỉ trong thời gian ngắn, chuyện này liền trở nên nổi tiếng, từ các đại học viện, mạo hiểm giả, thương nhân đến người hát rong cũng đều bàn luận tới chuyện này, nhất là thân phận thần bí của Thâm Uyên, càng để cho những người hát rong có cơ hội phát huy trí tưởng tượng.

Bối tộc trưởng lão, chủng tộc thần bí, những suy đoán loạn xạ đủ cho mọi người nói đến nước bọt đầy trời.

Kim Bối Bối Mỹ Nhân Ngư vương thành tửu điếm.

- Ma ma, đây là chuyện gì vậy, chuyện lớn như vậy sao ta lại không biết?!

Isabella hỏi.

- Tiểu thư, bọn ta cũng mới vừa nhận được tin tức này, hẳn là người của Trưởng lão hội làm trò quỷ. Bất quá việc này chúng ta cũng không thể nói gì được, tộc trưởng cũng không có cách nào phản đối, dù sao tìm về lại tộc phổ vẫn là chuyện đại sự của gia tộc Carrot chúng ta.

Trong lòng Isabella cũng hiểu được, chuyện này cũng không phải là nhằm vào nàng, chỉ bất quá là mấy lão già chưa chịu chết của Trưởng lão hội kia nhân cơ hội này phá hoại chút thanh danh của nàng mà thôi.

- Tiểu thư xin đừng quá lo nghĩ nữa, ở tuổi này con hẳn là nên vui vẻ hưởng thụ tình yêu, hoa tươi cùng lời ca tụng, chủ nhân ở nhà sẽ thay con đảm đương mọi việc.

Isabella thở dài, không phải ai cũng may mắn được như Elena hay Clara. Mỹ Nhân Ngư vương Alex cùng Hải long vương Carazo đều là những vị vua hùng mạnh hiếm có trong lịch sử của hai tộc, hơn nữa thực lực lại phi phàm, lại nói vương tộc đối với huyết mach rất coi trọng nên mới có cảnh thoải mái hiện nay của Elena cùng Clara. Nhưng nàng lại không được như vậy, mặc dù cha nàng là tộc trưởng nhưng trong tộc lại có những phen minh tranh ám đấu trước giờ chưa từng ngưng nghỉ, mà vì sự phát triển của gia tộc, chỉ có người vĩ đại nhất mới có thể thống lĩnh gia tộc.

Có những lúc, ngay cả quyền buông bỏ cũng không có, nếu ngươi lùi một bước, người khác liền có thể đẩy ngươi vào tuyệt cảnh.

Thương trường như chiến trường, bất kể là đối với người trong nhà hay người ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân giúp cho Carrot gia tộc vẫn có thể bảo trì sự phát triển trải qua những năm tháng biến động.

Một sự thật quá tàn khốc.

Người kế thừa gia tộc Carrot Isabella khôi phục sự cao quý cùng sáng suốt, không còn là nàng Isa không lo không nghĩ, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng Caesar. Điều này không có quan hệ tới trực giác của thương nhân mà là một nhân tố thương nhân rất không nên có – lòng tín nhiệm.

Caio, Triết Biệt, Isa ở ngoài thành chờ Caesar đến, mặc dù trong lòng có chín thành cảm giác rằng lần này ra đi là không về được nhưng cả ba người vẫn tới đây, đại khái tin tưởng tới một thành còn lại kia có thể là kỳ tích chăng.

Có người không tin nhưng may là cả ba người ở đây đều tin tưởng, dù thế nào người có thể chạy thoát khỏi cái chết khi chiến đấu cùng với Hoàng kim chiến sĩ cũng không phải là kẻ ăn nói quàng xiên.

- Híc, lão đại à, đã giác ngộ chưa vậy, ta đến cả di thư cũng đã chuẩn bị đủ rồi!

Caio tỉ mẩn lau chùi chiến phủ lầm rầm nói, có thể là đang rất khẩn trương.

Tình huống của Isa cùng Triết Biệt cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu, một khắc sau bọn họ sẽ phải trực tiếp đối mặt với vùng đất chết chóc huyền bí đó.

Rốt cuộc Caesar cũng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Bất quá là có thêm một người nữa, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc ma pháp trường bào, thần thần bí bí.

- Các vị, giới thiệu cho mọi người một vị bằng hữu của ta.

Caesar cười dẫn người thần bí tới.

Mà người thần bí đó cũng kéo nón che xuống, hiện ra một gương mặt xinh đẹp mê hồn.

Công chúa Elena!

- Chào mọi người, ta là Elena, bằng hữu của Caesar!

Elena mỉm cười nói, không có nửa điểm cao ngạo của công chúa, nhưng sự ưu nhã của công chúa lại thể hiện rõ ràng trên người nàng.

Caio lúc này đang khẩn trương không nói nên lời. Elena chính là thần tượng của hắn, lúc hai mặt nhìn nhau, Caio tương đối khiếp hãi, kính nhi viễn chi, không nghĩ tới nàng công chúa trước mặt còn thừa nhận là bằng hữu của Caesar.

Trời ạ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay cả người luôn luôn trầm ổn (Không biết là trầm ổn, hay chính là không có trái tim) như Triết Biệt cũng có chút hâm mộ, có thêm con gái càng dễ nói chuyện, có sự tồn tại của Isa khiến cho cục diện càng thêm dung hiệp.

Đương nhiên ba người đối với việc xuất ra bản lĩnh tầng tầng bất tận của Caesar đã quá quen, chỉ không nghĩ tới là công chúa Elena cũng thật sự đi theo bọn họ tới vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong”.

Bọn họ sao có thể hiểu được, Elena không thể phản bội cha mẹ hay phản bội gia tộc, nhưng trừ hai thứ đó ra nàng chẳng còn sợ điều gì nữa, cho dù chết cùng một chỗ thì đã làm sao?

Kỳ thật khi Caesar tìm nàng, nàng không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay, hoặc có thể là vì câu nói thòng phía sau, Caesar muốn dẫn nàng về nhà chơi.

Trong cuộc sống cô đơn của Caesar, Elena chính là chỗ dựa của hắn, mà Caio, Isa, Triết Biệt chính là những người bạn bè, anh em chính thức.

Bởi vì có chỗ dựa nên hắn không sợ điều gì.

Một dòng chảy đen tuyền cực lớn như là muốn ăn tươi hết thảy, đây chính là cửa đi thông vào vùng biển ‘Bách Mộ Tử Vong’ trực tiếp nhất . Cánh cửa đen ngòm ấy như là cái miệng của một con yêu thú khổng lồ. Ngoại trừ Caesar, những người khác đều có cảm giác không rét mà run. Đây không phải là vấn đề nhát gan hay không mà là khi đối mặt với sự khủng bố mình chưa biết rõ thì không thể nào tránh khỏi phản ứng đó.

Caesar khe khẽ nắm lấy bàn tay Elena. Hắn đưa Elena cùng bọn Caio đến đây cũng là vì tin tưởng bọn họ, đối với huynh đệ không có gì cần phải giấu diếm, hắn muốn cho những người mình yêu mến này thưởng thức một chút phong cảnh nhà mình.

- Đi thôi!

Ôn nhu như nước, Caesar và Elena đã ngả người chìm vào dòng nước, người thứ ba là Isa, theo sát sau đó, Triết Biệt cũng tung người nhảy vào, chỉ còn lại có Caio đồng học vẫn còn đang lầm rầm, không biết là đang cầu khẩn hay chửi rủa, cuối cùng mới ôm cây phủ lấy một tư thế vô cùng khó coi nhảy vào.

Khi Caio chạm đất sau một chuyến đi dằn xóc mấy phen còn đang choáng váng đầu óc, mở mắt ra định mắng chửi mấy câu, càm ràm thêm mấy câu, bỗng ngậm miệng, mồ hôi chảy đầm đìa cả người, sau đó là tóc gáy toàn bộ dựng đứng, mà chút choáng váng sau chuyến đi đã lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Hải thần ơi, nơi này là địa ngục chăng, không phải là đám chết toi này đang tụ tập chờ thức ăn tới chứ?