Chương 107: Q.10 - Chương 2 : Hỏa Diễm Tộc

Trên danh nghĩa thì giải giao lưu giữa các học viện chỉ là một hình thức hữu nghị, nhưng thật ra đây chính là một đấu trường cho các đời đệ tử của các học viện hải tộc so đấu. Những người không gia nhập học viện hoặc là đệ tử đã tốt nghiệp cũng có thể tham gia giải nhưng phải trải qua một vòng loại tương đối khắc nghiệt. Trước khi giải đấu chính thức bắt đầu thì vòng loại đã bắt đầu. Một số mạo hiểm giả, dong binh hoặc những người lang bạt tứ xứ đã bắt đầu tham gia. Các giải lần trước, đương nhiên là có những người không hề để ý tới danh lợi không thèm để ý tới, nhưng lần này thì khác vì nó có liên quan tới Hải Vương Tế. Đó là niềm vinh dự của mỗi cư dân hải tộc, quan trọng hơn bất cứ cái gì. Có thể giao tiếp với Hải Thần một cách gần gũi như thế là chuyện cả đời cũng khó mà gặp được. Vì vậy, chỉ cần là người tự nhận có chút thực lực thì đều tham gia, biết đâu Hải Thần lại để mắt tới mình.

Bên trong Mỹ Nhân Ngư vương thành, ngoại thành, nội thành, hai học viện lớn… đều diễn ra những cuộc giao đấu kịch liệt. Hải tộc hiếu võ gần như bỏ hết công việc mà đi xem vô số cuộc giao đấu diễn ra khắp chỗ. Nơi nơi đều là tiếng người huyên náo.

Caesar trốn trong nhà mà trong lòng ngứa ngáy muốn chết. Cái tên Caio không thèm để ý tình huynh đệ là tên biến mất đầu tiên, đến cả Trết Biệt và Địch Địch cũng không thấy đâu, chỉ có Batty hiền lành là ở nhà. Hắn không hứng thú gì lắm với huyên náo xung quanh, nhưng có hắn ở nhà hay không cũng chẳng khác gì nhau, Caesar vẫn buồn bực.

Không được! Hắn tuy chẳng tài giỏi gì lắm nhưng sao có thể để chuyện nhỏ này gây khó khăn chứ.

Lục lọi khắp nơi, cuối cùng hắn tìm được một bộ đồ ma pháp sư cổ lỗ sĩ rồi trùm lên mình. Tuy bên ngoài có người theo dõi nhưng muốn theo đuôi hắn thì còn kém một chút.

Đầu tiên để Batty mở cửa rồi hét lớn một tiếng, nện một quyền lên mặt đất để đánh lạc hướng đám người rình mò xung quanh một chút. Caesar thừa dịp này nhanh chóng biến mất theo đường cửa sổ. Cho dù có người chờ đằng sau đi nữa nhưng muốn nhìn rõ hành động của Caesar thì con mắt cũng phải tốt một chút, mà nếu có thể nhìn rõ hành động của hắn thì e rằng người đó cũng chẳng thèm làm cái trò này.

Tự do! Tự do đúng là tuyệt vời nhất. Đi trên đường, nhìn dòng người chen chúc, rốt cục Caesar hiểu được không bị người làm phiền tuyệt vời đến cỡ nào. Mà chuyện như thế với Elena và Clara thì đã sớm thành thói quen. Khó mà hiểu nổi trước đây các nàng làm cách nào mà vượt qua được. Dù thế nào đi nữa, trước khi sự giả dạng của Caesar bị vạch trần thì hắn cứ từ từ mà hưởng thụ cuộc sống không bị ai chú ý.

Trên đài luận võ của học viện Tiều Thạch đã sục sôi ngất trời. Cao thủ có khí khái cao thủ, người kém hơn cũng đánh kịch liệt. Rất nhiều trận đấu đánh tới nỗi khó phân cao thấp. Tất nhiên là cũng có trận đấu chênh lệch thực lực, vừa mới đối mặt đã bị đánh bay ra ngoài không phải là ít.

Tên Caio chết bằm lại tự mình mở sòng bạc ở đây. Tên này lập hẳn một cái bàn nhỏ ngay cạnh đài luận võ, nhận đặt cược những trận đấu đang tiến hành. Với thực lực của hắn muốn nhìn xem ai có thể thắng chẳng có gì là khó, huống hồ bên cạnh còn có Địch Địch. Địch Địch đáng thương bị biến thành quân sư quạt mo cho hắn, lại kiêm trưởng phòng thu chi. Việc này với Caio chỉ là làm chơi ăn chơi nhưng với Địch Địch lại là công việc kiếm tiền. So với hồi bán rong, việc này kiếm còn nhiều hơn.

Caesar cũng không ra quấy rầy, chỉ đứng một bên xem đấu đá. Nói chung là tên Caio này cũng có lời, tuy nhiên ở chỗ này thì thu vào cũng khá ít vì mọi người chỉ đánh vui mà thôi.

Bỗng nhiên tâm hải hắn nháy một cái. Một người đang từ từ tiến tới đài luận võ, người xung quanh nhao nhao tránh ra. Về nguyên tắc, nơi này hẳn là không có ai nổi danh, còn người không nổi danh thì sao khiến cho mọi người nháo nhào như vậy.

Chẳng mấy chốc Caesar liền hiểu được vấn đề. Đó là vì trên người này có khí tức hỏa nguyên tố mà hải tộc e ngại… Hỏa Sơn tộc dưới đáy biển.

Ngay cả Hỏa Sơn tộc luôn sống theo nguyên tắc lánh đời cũng xuất hiện. Xem ra sức hấp dẫn của Hải Vương Tế quả là lớn.

Từ vẻ bề ngoài thì người trẻ tuổi Hỏa Sơn tộc này không khác gì với một hải tộc bình thường, chỉ có làn da hơi hồng hào hơn một chút. Tuy rằng đang ở trong đáy biển, bọn họ không thể sử dụng hỏa nguyên tố nhưng hỏa nguyên tố không thể ức chế lan tỏa trên người. Phải nói là đáy biển không gì không có, trong tay người trẻ tuổi này có một thứ rất giống một chiếc quạt của nhân loại, chắc là vũ khí rồi. Hắn từ từ lên đài, theo lễ nghi của chủng tộc thi lễ với mọi người.

- Tại hạ là Andrea, tới từ Hỏa Sơn tộc. Đây cũng là lần đầu tiên Hỏa Sơn tộc chúng ta xuất thế trong suốt trăm năm qua, mục đích chính là vì Hải Vương Tế. Hy vọng cao thủ các tộc vui lòng chỉ giáo.

Người trẻ tuổi nói rất chân thành nhưng không khỏi có phần cuồng vọng, miệt thị cao thủ thiên hạ. Chẳng mấy chốc đã có người vọt lên khiêu chiến.

Họ tự xưng mình là Hỏa Sơn tộc nhưng các thành viên khác của hải tộc đều gọi họ là Hỏa Diễm tộc, trong đó cũng có một phần e dè. Thương tổn do hỏa diễm gây ra quả là quá lớn.

- Đầu nhi, đầu nhi. Ngươi tới rồi. Tốt quá! Có ngươi làm quân sư thì chắc chắn là ta kiếm mà không mất tí gì.

Ma pháp bào của Caio bị người ta tóm lấy… Híc, tên Caio chết tiệt.

- Sao ngươi nhận ra ta?

Caesar thầm nghĩ mình muốn đi chơi chứ chẳng muốn làm công cho Caio, không biết đã để lộ chỗ nào.

- Hề hề! Đầu nhi, ngươi đừng có giả bộ. Kiểu đi bát tự của ngươi là độc nhất không có ai giống, ta liếc mắt một cái cũng nhận ra được. Huống hồ đầu nhi có khí thế bá vương, không phải người bình thường có thể bằng được, sao ta không cảm nhận được chứ.

- Caio ca ca, vương bát khí? Lợi hại lắm sao? Ta bao giờ nghe qua quy tộc có tuyệt học như vậy a.

Địch Địch lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười ngây thơ, nói ra càng làm người ta buồn bực.

[vương bát = con rùa; kẻ bị cắm sừng]

- E hèm, đầu nhi. Ngươi xem xem thực lực tên Hỏa Diễm tộc kia thế nào? Ta thấy cũng tạm được, nhưng hắn rời khỏi núi lửa rồi có làm ăn được gì không?

Caesar mỉm cười. Không chỗ nào không có nguyên tố, chỉ có một số tình huống đặc thù hoặc những khu vực nhất định mới mới có thể suy giảm nguyên tố. Ví dụ như đáy biển, do có nước biển nên cung cấp cho thủy nguyên tố một không gian tồn tại rộng lớn, hỏa nguyên tố vẫn có nhưng thưa thớt hơn. Hỏa Diễm tộc rời khỏi khu vực núi lửa thì e rằng thực lực sẽ giảm xuống một trình độ nhất định chứ không như Caio nghĩ là không phóng nổi ra lửa.

- Không được coi thường bất kì chủng tộc nào. Chúng có thể làm được, sao người khác không làm được? Dường như trong lịch sử cũng có vài vị tuyệt thế cao thủ Hỏa Diễm tộc.

- Mịa, đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi. Đó là Hỏa Diễm Thần Quân xuất hiện, gần như là hoành hành khắp thiên hạ nhưng cuối cùng vẫn bị đánh bại. Ở trong đáy biển mà chỉ dựa vào ma pháp hỏa hệ là đi đứt rồi. Mịa, sao lại là một gã chiến sĩ đi lên, muốn tự thiêu sao.

Người khiêu chiến lên đài rất nhanh, bị hạ còn nhanh hơn. Hắn còn chưa kịp vọt lên đã bị hỏa nguyên tố đập thẳng vào mặt, dọa cho mất hết hồn vía. Có người chưa bao giờ gặp hỏa nguyên tố công kích, chỉ biết trên lý thuyết cho nên về cơ bản là bọn họ không có chuẩn bị gì hết, lại còn khó mà vượt qua tâm lý sợ hãi. Nếu không phải người ta nhẹ tay mà cứ sơ ý như thế thì không chết cũng phải trọng thương.

- Xin các vị cẩn thận. Thương tổn do hỏa nguyên tố của tại hạ gây ra cho các hải tộc khác là khá lớn. Nếu ai chưa từng gặp hỏa nguyên tố công kích thì tốt nhất là không nên lên đài.

Ánh mắt Andrea đảo qua, chắp tay nói. Hỏa Diễm tộc rất có ưu thế, tuy họ ưa thích hỏa nguyên tố nhưng thương tổn do thủy nguyên tố gây ra cho bọn họ lại không cao. Dù gì thì họ cũng sinh trưởng ở trong hải dương. Nhưng do hỏa nguyên tố cho nên thương tổn của thủy nguyên tố với bọn họ cũng cao hơn so với các chủng tộc khác nên rất khó để đánh giá. Nhưng cũng có một ý kiến khác, làm gì mà thương tổn của thủy nguyên tố với bọn họ lại rất nhỏ. Trên thực tế sợ rằng chỉ có chính họ mới biết được, đó chính là chỗ tốt của sự thần bí.

Do Hỏa Diễm tộc xuất hiện nên chỗ này càng náo nhiệt hơn những khu vực khác. Hải tộc rất nhiệt tình, nhất là với cường giả, cho dù hắn thuộc chủng tộc nào đi nữa. Andrea liền được ủng hộ nhiệt liệt, mấy đối thủ liên tiếp đều bị hắn thu phục một cách thoải mái. Cơ bản là đại đa số không thể kháng lại nỗi sợ đối với hỏa nguyên tố. Luận võ không phải là biểu diễn, động tác chỉ hơi chậm một chút có thể là sai lầm định thắng thua. Trong số đối thủ còn có một ma pháp sư, tiếc là trình độ của hắn quá kém cỏi, thủy nguyên tố mà bị hỏa nguyên tố áp chế. Thực là mất mặt.

- Cảm ơn! Cám ơn mọi người ủng hộ. Ta sẽ cố gắng.

Hiển nhiên là Andrea không ngờ mình được ủng hộ nhiệt tình tới như vậy. Ban đầu người trong tộc còn lo hắn ra ngoài sẽ bị bài xích. Sự thực thì họ đã nhầm, tuy nguyên tố khác nhau nhưng đều là đồng tộc. Cho dù nhân loại có dùng thủy hệ ma pháp thì tuyệt đối hải tộc không hề lễ độ. Mấu chốt là trong lịch sử, Hỏa Diễm tộc cũng là người một nhà, một mặt nào đó mà nói họ chính là người phá vỡ sự độc quyền hỏa diễm của nhân loại, vì hải tộc mà lấy lại một phần mặt mũi. Có điều là Hỏa Diễm tộc luôn lánh đời, ít giao du với bên ngoài nên ít người chú ý tới. Bây giờ có truyền nhân xuất hiện thì tất nhiên là chuyện khác.

- Người này rất thú vị. Caio, nếu không may gặp phải hắn cũng phải cẩn thận.

- Lão đại, không cần nghiêm trọng thế chứ? Hỏa Diễm tộc thì có cái gì chứ, hỏa diễm của hắn đối với ta chẳng có tác dụng.

- Cẩn thận lật thuyền trong rãnh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tên kia là ma pháp sư sao?

Caio cẩn thận quan sát Andrea trên đài. Động tác của tên này có phần kỳ lạ, tuy dùng hỏa diễm lực lượng nhưng không hề có giác ngộ ma pháp sư phải có, tức là luôn phải tự giữ khoảng cách. Ma pháp sư dám tới gần chiến sĩ chỉ có 3 loại: đồ ngu – loại; ma vũ song tu, như đầu nhi vậy; loại còn lại chính là tu vi ma pháp đã đạt tới trình độ xa gần không quan trọng. Chẳng lẽ người này đã đạt tới cảnh giới Đại ma pháp sư? Nhưng khả năng này không lớn lắm, dù sao lão đại đã chú ý tới như vậy thì cứ cẩn thận một chút là được, trời mới biết tên kia có đạt cảnh giới đó hay không.

Hỏa diễm tuy mới lạ nhưng khả năng thích ứng của mọi người cũng rất nhanh. Dưới khán đài, áp lực đã biến mất, đó cũng là năng lực thích ứng vốn có của một võ giả. Nếu ngay cả một chút chướng ngại trong lòng như vậy mà không vượt qua được thì không bằng về nhà mà chăm con, không có con thì mau sinh một đứa.

Dáng vẻ Andrea không hề kém, lại cầm loại vũ khí rất tiếu sái nên càng tiếu sái nổi bật giữa một đám người đa số là cao lớn thô kệch. Trong hải tộc, “quạt” rất hiếm thấy. Ma pháp trượng tuy tiếu sái, hiếm có quý giá nhưng không phảo có một không hai như loại này.

- Đầu nhi, thứ trong tay hắn đáng tiền phải biết.

Địch Địch hâm mộ nhìn đồ trong tay người ta, dường như hắn chỉ có hứng thú với giá tiền của đồ vật. Tên nhóc đáng thương này trước đây chắc chắn là đói nghèo lắm.

Caesar cũng chẳng chú ý, chỉ tập trung quan sát. Nhìn qua thì rất là vô hại nhưng nan quạt đều do một loại hồng sắc mặc tinh không biết tên chế thành, có lẽ là lấy từ trên người một loại hải yêu nào đó. Nhìn mặc tinh trong suốt lấp lánh, bên trong dường như còn có gì đó lưu động, chắc chắn là cực phẩm. Hơn nữa cả chỉnh thể được chế tạo vô cùng đặc biệt, biết đâu thực sự lại là vũ khí bí mật gì đó, không thể để bề ngoài của nó mê hoặc.

Andrea lọt vào vòng trong là chuyện hiển nhiên. Nơi này cơ bản là không có gì uy hiếp. Nhưng sự xuất hiện của hắn khiến cho bạn Caio lỗ không ít. Dù xếp tỉ lệ cá cược thế nào đi nữa thì người ta đều đặt Andrea. Tuy chỉ phải trả ít nhưng đây là tiền a. Điều này khiến cho Caio nổi ý tự mình ra trận hòng vãn hồi mặt mũi. Đáng tiếc đó chỉ là ý nghĩ mà thôi.

Caesar lại xem sướng mắt. Cách sử dụng ma pháp hỏa hệ của đối phương vô cùng kỳ lạ, có rất ít chỗ tương tự với những điều lão đầu tử đã dạy cho hắn. Nếu nói đối phương là tiên thiên thì hắn nhất định chính là hậu thiên. Động tác của người ta hoàn toàn tự nhiên còn hắn thì lại kĩ càng tỉ mỉ, mỗi người mỗi vẻ. Nếu có cơ hội thực muốn trao đổi với hắn một chút.

Vài ngày náo nhiệt qua đi rất nhanh. Tuyển thủ quần chúng xuất hiện không ít cao thủ. Rất nhiều người đều mạnh mẽ lọt vào vòng trong, lực lượng ngoài học viện lại tăng thêm. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng đại hội giao lưu các học viện hải tộc long trọng khai mạc.

Ngày 10 tháng 8 năm 1772 Hải tộc lịch. Các vị hiệu trưởng đến từ gần trăm đại học viện đại biểu cho sư phụ của các học viện tuyên bố đại hội bắt đầu. Là người chủ trì, hiệu trưởng Edinburgh đại biểu cho học viện Edinburgh và học viện Tiều Thạch đọc diễn văn khai mạc… Rất là dài… Xong rồi lão Tiều cũng muốn nói vài câu nhưng lại cân nhắc về ảnh hưởng cùng hình tượng của Mỹ Nhân Ngư vương thành nên bị mọi người khuyên can. Mỹ Nhân Ngư ngư vương, Alex bệ hạ tất nhiên là không thể không khách sáo vài câu. Du khách tràn vào Mỹ Nhân Ngư vương thành đã vượt qua trăm vạn nhân khẩu, hôm nay có thể nói mỗi con phố đều chật ních người, xung quanh các võ trường lại càng tấp nập. Nhiệt huyết của hải tộc đã dâng tới đỉnh phong.

Tất cả tuyển thủ tham dự giải đều lên đài dựa theo phương thức đấu loại trực tiếp thi đấu. Tuyển thủ các khu vực được trộn lẫn với nhau, các tuyển thủ cùng học viện sẽ không bị phân tới cùng một bảng. Hơn nữa còn căn cứ theo thành tích cùng lực chiến đấu mà phân thành từng bảng. Về sau mới quan trọng, người mạnh gặp nhau quá sớm sẽ bị tiêu hao thể lực.

Các đại học viện đều tràn đầy tin tưởng ra quân toàn lực. Hiệu trưởng và các sư phụ đều đi tới các đấu trường. Bây giờ đã không còn sư phụ, đệ tử, không có bình dân, quý tộc mà chỉ còn chiến sĩ và người xem.

Đấu trường số 1 khu A. Roger, Hải Long tộc phải đấu đầu tiên, đối thủ của hắn là một chiến sĩ tới từ học viên Picasso. Rõ ràng là vị chiến sĩ này rất buồn bực đối vì mới khai mạc đã phải gặp Roger. Người có thể tham gia giải đều có chút tài năng nhưng Roger vẫn chấm dứt trận đấu với ưu thế tuyệt đối, thậm chí còn chưa dùng tới Long đấu khí.

Sau đó lục đại cao thủ thanh niên còn lại cũng lần lượt khai chiến. Người nổi danh không có kẻ kém cỏi, bọn họ đều chiến thắng với ưu thế tuyệt đối khiến cho sự cuồng nhiệt của người xem được kích thích rất nhanh. Sự cuồng nhiệt của trận đấu chính thức với các trận vòng loại cực kì khác biệt. Hải Long tộc Roger trầm ổn như núi; Cá Heo tộc Lilith với bạo liệt sóng cộng hưởng; Thủy Mẫu tộc Đại U của Hải U U với thân pháp quỷ mị; Cự Kình tộc Promets khí phách vô biên; Hổ Sa tộc Rodman huyết tính điên cuồng; Mỹ Nhân Ngư tộc Potter Tibat phong lưu siêu sái. Tất cả khiến cho Mỹ Nhân Ngư vương thành điên cuồng.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Không vì trận đấu của lục đại cao thủ đã chấm dứt mà giải đấu thoái trào. Trận đấu chân chính chỉ mới bắt đầu, những tuyển thủ trước đây không được coi trọng hoặc những người chỉ có tiếng tăm vừa phải cũng bắt đầu thể hiện thực lực của họ.

Không thể nghi ngờ Caesar là một gã “tiểu bối vô danh” nổi trội nhất. Lúc mạo hiểm giả công hội và Huyết Ma Nữ đều đặt kỳ vọng cao nhất cho hắn thì tiếng tăm của hắn đã đạt mức cao nhất. Nói ra cũng thật kỳ lạ, một gã còn chưa bao giờ đánh đấm gì, rất nhiều người đều nghi ngờ mà lại được kỳ vọng. Vì sao lại thế thì ngay cả người trong cuộc cũng thấy hồ đồ. Caesar rất tự tin nhưng chưa tới mức coi thường cao thủ thiên hạ. Hắn chỉ cho rằng giải đấu lần này là một cơ hội rất tốt để kiểm nghiệm bản thân, đồng thời cũng có thể tạo chút danh tiếng. Nhưng quan trọng nhất là phải tiến vào Hải Vương Tế. Elena cho rằng đó là cơ hội duy nhất để có thể phá bỏ truyền thống của Hải Long tộc. Tuy Caesar không nói gì nhưng hắn sẽ không để giải quán quân cho bất kì kẻ nào, thần cản sát thần, phật ngăn diệt phật.

- E hèm, mọi người yên lặng một chút. Tiếp theo chính là tuyển thủ được kỳ vọng nhất trong giải lần này. Đến từ Mỹ Nhân Ngư học viện, đệ tử Caesar. Mạo hiểm giả công hội và Huyết Ma Nữ điện hạ đều đoán rằng vị tuyển thủ Xà Âu tộc này sẽ đạt quán quân, phải nói là cực kì tin tưởng. Hãy để chính mắt chúng ta chứng kiến đi.

Trọng tài không thuộc Mỹ Nhân Ngư vương thành. Để công bằng, ban tổ chức giải đấu phải được cộng đồng công nhận nên các đại học viện đều là thành viên. Rõ ràng là hắn thấy vị đệ tử Caesar xa lạ này chẳng thấy chỗ nào hay.

Phản ứng của khán giả đều giống nhau, cho dù là khán giả chủ nhà Mỹ Nhân Ngư vương thành. Rất nhiều chuyện của Caesar đều được giữ bí mật hoặc là xảy ra ở một nơi rất xa, truyền đi cũng rối loạn. Hơn nữa hắn vốn luôn khiêm tốn nên người có ấn tượng về hắn không nhiều lắm. Gần đây hắn nổi danh cũng chỉ vì tỉ lệ cá cược mà thôi.

Trên đài không hề náo nhiệt mà là dưới khán đài. Lục đại cao thủ thanh niên đều tới, còn có cả người sở hữu Canada Vô Song Hoàn-Edmon, người sở hữu Chân Không Chiến Phủ Granado-Caio, còn có các hiệu trưởng, sư phụ của các đại học viện. Rõ ràng là bọn họ đều rất tò mò về vị tuyển thủ này.

- Promets, vận mệnh anh bạn Caesar của chúng ta chẳng tốt lắm nhỉ, vừa lên đài đã gặp phải tên Sa tộc điên, hơn nữa lại còn là Hộ sĩ Sa tộc. Nếu cứ triền đấu thì chắc chắn là lưỡng bại câu thương. Không biết đám tổ chức sắp xếp kiểu gì, không biết có phải cố ý chơi hắn hay không đây.

Rodman khoanh tay đứng xem náo nhiệt. Promets thì không nói, hắn chú ý tới một số người khác. Xem ra tất cả đều vì Caesar mà tới. Caesar huynh, ngươi muốn im lặng cũng không dễ đâu.

- Con bà nó. Đám chết tiệt kia biết tin nhanh vậy, có nhầm hay không? Mạo hiểm giả công hội đáng chết làm lộ vũ khí bí mật của chúng ta. Muốn phá sập nó quá. Caesar, giữ sức một chút, ba quyền hai cước là phải xong, không nên lộ thực lực.

Lão Tiều mồm to hô hoán khiến tất cả mọi người đều chú ý. Lão Tiều là ai? Lập tức lão ngẩng đầu, ưỡn ngực, vỗ mông:

- Sao? Có ai không phục?

Mọi người vừa thấy người la hét là hiệu trưởng Tiều Thạch đại nhân thì những lời thô tục đã vọt tới cổ học cũng phải nuốt xuống. Tính tình vị hiệu trưởng đại nhân này nổi danh là không tốt. Hễ chọc giận lão thì lão mặc kệ ngươi là vương công quý tộc hay tuyển thủ dự giải, cứ đập cho một trận rồi tính. Muốn cãi lý lẽ cùng lão thì đừng hòng, nhưng nói vậy thì quá mất mặt đối thủ. Chiến sĩ Hộ sĩ Sa tộc sa sầm mặt mày, đã giữ thực lực lại còn muốn ba quyền hai cước giải quyết hắn, khinh hắn là cục đất sao.

- E hèm, Xà Âu tộc Caesar VS Hộ sĩ Sa tộc Bill.

Trọng tài vội vàng bắt đầu trận đấu. Cứ lần chần mãi thì biết đầu Tiều Thạch hiệu trưởng lại nện mình trước. Cái đầu vô lý cùng uy lực của nắm tay lão nổi tiếng toàn hải tộc.

- Caesar phải không? Danh tiếng ngươi không nhỏ nhỉ? Ta xem ngươi làm thế nào dùng ba quyền hai cước đánh gục ta.

Sức dẻo dai của Hộ sĩ Sa tộc là cực tốt, hắn dùng ngay thị huyết cuồng hóa thuật khiến cơ thể lớn vọt lên. Hộ sĩ Sa tộc có sở trường là quyết đấu sống mái, đồng quy vu tận với người khác. Thể trạng của bọn họ rất đặc biệt, khả năng chống đỡ cùng sức hồi phục đều nằm trong số đứng đầu hải tộc. Đặc biệt là tinh thần của họ, cực kì dẻo dai khiến cho người ta đau đầu. Nếu đã bị họ bám lấy thì xác định là không chết không thôi, huống chi là lực công kích của Sa tộc cũng không thể khinh thường.

Gặp phải đối thủ như vậy thì tám chín phần mười là đánh địch một ngàn tự tổn tám trăm.

- Rodman, người này là thành viên học viện ngươi, thực lực ra sao?

Rodman mở to mắt nhìn, đảo đảo vài vòng, vò đầu vắt óc…

- Không biết!

- Chết tiệt, cùng một học viện mà ngươi cũng không biết. Ngoài tán gái ngươi còn biết làm gì?

Marilyn đứng bên cạnh sắp bị hắn làm cho giận tới phát điên.

- Đốt pháo.

Choáng….

Caesar cười mà không nói gì, tùy ý để đối phương chuẩn bị. Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như khiền ba chân…

Hộ sĩ Sa tộc Bill đã phát động toàn lực, thể hiện lực lượng cơ thể chính mình, cả người dữ tợn, hai mắt đỏ rực. Đây chắc chắn chính là tư thế liều mạng, thị huyết cuồng hóa của Sa tộc không làm cho họ điên cuồng mà ngược lại tư duy chiến đấu của họ càng thêm minh mẫn. Bill từ từ di chuyển xung quanh Caesar, nếu đối phương đã được coi trọng như thế thì hắn sẽ không khinh thường, cứ thăm dò trước rồi tính.

Vẻ mặt Caesar không thay đổi, cứ thoải mái để cho đối phương tìm sơ hở của hắn. Bill thấy mình đã di chuyển tới sau lưng đối phương mà tên kia vẫn không thèm chuyển động, thật sự là quá mất mặt, làm như người ta đang xem xiếc khỉ vậy.

Hắn hét to một tiếng rồi đánh một quyền về phía Caesar. Trước thử lực lượng của đối phương, lực lượng của Xà Âu tộc sẽ không mạnh hơn Sa tộc được.

“Bịch.”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Bill bị khựng lại bởi vì một ngón tay của Caesar đã đặt lên trên nắm tay của hắn. Biểu hiện thị huyết cuồng hóa của vị huynh đệ này nhanh chóng biến mất.

“Rầm”. Gục!

Mọi người ngây ra. Thế là xong? Không phải Hộ sĩ Sa tộc rất dẻo dai sao? Tên này có phải là bị bông không mà sao mới bị đụng một cái đã gục?

- Trọng tài, trận đấu kết thúc rồi chứ?

- A, ô, vòng đấu này, tuyển thủ Caesar chiến thắng.

- Mịa, không ngờ bèo như vậy? Mất cả hứng, ba quyền hai cước cũng không tới.

Lão Tiều chắp tay sau đít, lững thững rời đi.

Những tuyển thủ đứng xem lại rất đăm chiêu, vẻ mặt đại đa số rất hứng thú. Chỉ với chiêu thức ấy cũng cho thấy Caesar này không dễ chọc.

Vừa thấy Caesar chiến thắng, Bì Cầu liền phi thẳng lên đầu Caio nhảy nhót lăn lộn khiến Caio tức giận túm nó kéo xuống tính dạy dỗ nó kỹ càng một chút. Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép nhảy lên đầu. Vừa mới định ra tay thì bỗng nhiên nhiệt độ có vẻ hơi thấp…

- Ô, ha ha. Isa, cô tới bao giờ vậy? Ta đang chơi với Bì Cầu này, nó rất nghịch ngợm. Đưa cô nhé.

Isa đỡ lấy bì cầu rồi trừng mắt nhìn Caio một cái.

- Chờ Caesar một lát. Elena và Clara sắp thi đấu, chúng ta cùng sang cổ vũ.