Chương 104: Q.9 - Chương 11 : Sa Kình Song Tinh

Hôm nay Mỹ Nhân Ngư vương thành náo nhiệt một cách đặc biệt bởi vì có hai người trong số lục đại cao thủ thanh niên cùng nhau tới: Rodman của Hổ Sa tộc và Promets của Cự Kình tộc. Gần như ngay lập tức, hai người đã thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Mỗi người trong lục đại cao thủ đều có đội ngũ fan của mình. Số fan có liên quan rất nhiều với tướng mạo. Ví dụ như mấy gã mặt trắng Potter Tibat hay Rogger thì đám fan chủ yếu là nữ, hơn nữa người đẹp cũng không thiếu; hay như Promets thì đám fan chủ yếu lại là mạo hiểm giả cùng các chủng tộc người khổng lồ, fan nữ thì hơi hiếm một chút. Không phải vì hắn xấu xí mà vì hình dáng quá là to lớn khiến cho người ta có cảm giác không hợp lý. Theo lời của đám con gái mà nói, người mạnh chân chính phải là sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng dung mạo.

Cự Kình tộc cùng Sa tộc luôn luôn là đồng minh hữu hảo, Promets cùng Rodman cũng là thế giao ([gia đình thân nhau qua nhiều đời]). Dù về thân phận hay tính cách thì hai người đều rất hợp nhau. Hơn nữa, hai người mà đứng cùng một chỗ thì nhất định chính là tiêu điểm cho vạn người chú ý. Vóc người của Promets trông có vẻ còn nhỏ hơn một chút so với lần trước. Trong Cự Kình tộc, bình thường thì lực lượng có tỉ lệ với hình dáng nhưng đến khi học được Kình Biến hoặc Nghịch Kình Biến thì lại là chuyện khác.

- Promets, Mỹ Nhân Ngư vương thành nhiều mỹ nữ thật, trách sao được bao nhiều người muốn ở lại đây mà quên cả đường về. Không phải huynh đệ ta trọng sắc khinh bạn, nhưng nếu có cơ hội thì ngươi phải giúp ta nhé.

Rodman cười híp mắt quét tới quét lui trên người những cô gái đi lại xung quanh. Người có tên, cây có bóng, sức ảnh hưởng của họ rất lớn, mỗi khi họ đến chỗ nào thì mọi người đều tự động tránh ra. Ở một vùng đất lãng mạn như thế này thì những thiếu nữ sùng bái anh hùng không hề ít.

- Không thành vấn đề.

Promets không thích gái gú gì lắm, nhất là nữ giới ngoại tộc, người bé nhỏ quá. Huống hồ hắn luôn say mê võ học, lấy Cự Kình vương Rafael làm mục tiêu như thế thì còn gì tinh lực mà để ý chuyện kia.

Cự Kình tộc rất kì lạ, quan hệ cha con rất lạnh nhạt, có nhiều trường hợp còn không hề xưng hô là cha con. Như Promets thì không gọi Cự Kình vương Rafael là phụ vương mà gọi là bệ hạ. Nếu Cự Kình vương Rafael để cho hắn gọi là phụ vương thì cũng có nghĩa là ngài thừa nhận địa vị kế thừa và cực kì vừa lòng với hắn, nhưng ít nhất thì bây giờ còn chưa được như vậy. Sau thất bại ở vương thành, Promets đã rút ra được kinh nghiệm xương máu. Lần này hắn vội vàng tới Mỹ Nhân Ngư vương thành cũng vì hy vọng được gặp lại người tên là Caesar kia. Người trẻ tuổi mà mạnh mẽ như vậy thì không thể không tới được.

- Promets, có cần nghiêm túc như vậy không? Mà dạo này ngươi không giống trước kia, có phải vì tên kia không? Theo ta, lần trước chắc chắn là do hắn may mắn, hơn nữa ngươi còn chưa dùng Nghịch Kình Biến. Còn cái chiêu ma pháp quỷ dị kia chắc là một loại quyển trục nào đó, nếu không thì hắn cũng sẽ không đến nỗi xuýt nữa thì toi rồi. Mà trong thời gian này thực lực của ngươi tiến bộ như vậy, chắc chắn có thể đánh gục hắn.

Rodman vỗ vỗ cái đùi to của Promets, hưng phấn tràn trề, nói.

- Mong là như vậy.

- Yên tâm đi. Nhìn thấy không? Shangri-La (1), nhất định đó là sản nghiệp của gia tộc Carrot. Ái chà chà, cô thị nữ Mỹ Nhân Ngư thật là gợi cảm, nghĩ thôi đã khiến cho người ta kích thích rồi. Nam nhi của Mỹ Nhân Ngư tộc quá nhu nhược, để cho thanh niên Sa tộc đẹp trai ta đây giúp cho các nàng biết thế nào là dũng mãnh.

- Cái tên hám gái nhà ngươi, cẩn thận có ngày chết trên bụng đàn bà.

- Chết trong tay mỹ nữ, thành quỷ cũng phong lưu. Khà khà, tam đại mỹ nữ đều ở đây, có được một người cũng có thể nổi danh khắp thiên hạ. Có điều không biết hai tên Potter Tibat và Roger đã sơ múi gì chưa, muốn đoạt người từ trong tay bọn họ thì hơi khó một chút.

- Không phải là còn có một người gọi là Isa sao? Chưa nghe có người theo đuổi nàng bao giờ. Ngươi thu phục nàng là được rồi.

- Đừng. Ma nữ kia xuất quỷ nhập thần, hơn nữa tài tính toán lại càng kinh khủng. Ta còn tự biết mình, không với tới được thì cũng đừng có nghĩ.

Rodman trợn trắng mắt, rõ ràng là đã nếm mùi rồi, nếu không thì tên hám gái này sao biết khó mà lui.

- Đi, ta mời, ngươi trả tiền, chúng ta thoải mái hưởng thụ một chút.

Rodman kéo Promets vào trong Shangri-La. Thị nữ xinh đẹp, trang trí xa xỉ khiến cho tất cả khách khứa tiến vào đều có được sự hưởng thụ cao nhất.

Promets giữ Rodman lại:

- Đừng vào đây, đi chỗ khác đã, chúng ta cần tìm chỗ nào đó đông đúc một chút, chuyện hưởng thụ tính sau.

Rodman mếu máo ngay lập tức:

- Biết ngươi là một tên đầu đất mà, toàn muốn tới mấy cái chỗ dở hơi. Thôi quên đi, ai bảo chúng ta là huynh đệ, lão tử xá mệnh bồi quân tử, dũng thượng Brokeback Mountain (2).

- Xá cái đầu ngươi. Nhanh lên

o0o

Đến khi hai người tiến vào quán rượu thuộc mạo hiểm giả công hội thì quán rượu ồn ào liền im lặng ngay lập trức. Ánh mắt hai người đảo qua, tìm một vị trí gần góc quán để ngồi. Hai mắt Rodman vừa trừng lên, vài người đang ngồi lập tức hoảng hốt bối rối mà nhường lại chỗ ngồi.

- Ồ, lục đại cao thủ thanh niên ghê lắm sao? Dựa vào cái gì mà đuổi người thế?

Giọng nói không biết từ đâu truyền tới, với thính lực của Rodman thì tất nhiên là nghe được. Tính tình Hổ Sa tộc nổi danh là nóng nảy, dám chọc giận Rodman, hắn có thể đánh tất cả người trong quán lăn hết ra ngoài.

Promets bên cạnh liền đè Rodman xuống, thản nhiên nói:

- Chỗ trống thì cứ thoải mái ngồi, chỉ cần đủ tư cách là được.

- Chà, thật sao? Ai mới đủ tư cách đây?

Lần này hai người đều nhận ra mục tiêu. Từ cách ăn mặc mà xem thì người này là một thi sĩ rất trẻ tuổi, lại là kiểu mấy kẻ trí thức không biết trời cao đất dày. Khó trách! Ngay cả Rodman cũng mặc kệ loại người như thế này.

- Chỉ cần bản thân thấy đủ là đủ.

Promets uống cạn một chén rượu Hỏa liệt tảo (3) lớn, mặt không đổi sắc nói.

- Vậy thì thôi.

Khí thế phóng khoáng, tự nhiên của gã thi sĩ đột nhiên thay đổi, ra vẻ chán nản ngồi xuống khiến cho cả tửu quán chợt cười rộ lên. Vốn tưởng rằng tên mặt trắng này cũng ngon lành, hóa ra chỉ là một gã nửa vời.

- Nếu chỗ này không có ai ngồi thì để ta thử xem.

Vẫn có kẻ lắm chuyện không phục, hoặc là muốn nổi tiếng. Dù sao kẻ liều thì sống, kẻ nhát thì chết. Ai sợ ai!

Một gã chiến sĩ Snake hải xà tộc(4) cẩn thận từng li từng tí đặt mông xuống. Tuy trên khuôn mặt dài, mỏng của hắn tràn đầy tự tin nhưng nhìn động tác chậm chạp của hắn là biết chỉ cố làm ra vẻ mà thôi. Không thấy hai người kia có động tác gì, cái mông của chiến sĩ Snake còn chưa đặt xuống ghế đã dựng thẳng lên như thiểm điện, bắn cao tới nỗi gần như đụng cả vào nóc phòng.

“Uỵch. Rắc…” Thật thê thảm!

Chiến sĩ hải xà tộc ôm mặt mày lem luốc đứng lên. Trước khi người khác kịp quẳng hắn ra ngoài thì tự hắn đã ảo não đẩy cửa lết đi. Tranh chấp ở quán rượu, kẻ thất bại phải rời đi là quy định bất thành văn. Mà loại người như thế này thì ngay cả ở lại nói cứng thêm vài câu cũng không dám, đối thủ quá mạnh mẽ.

Kẹt một tiếng, cửa quán rượu lại bị đẩy ra. Lần này có bốn người đi vào, có người biết họ nhưng đa số là không. Dù sao lúc này trong tửu quán có rất nhiều người tham gia giải đến từ các nơi khác. Nhưng dáng người còn to lớn hơn cả Promets của Batty quả thật là dễ làm cho người ta chú ý.

Địch Địch đáng thương bị Caesar kéo đến đây:

- Là nam nhi thì nhất định phải uống rượu, còn phải uống thật nhiều rượu. Vậy mà ngươi còn chưa uống bao giờ, thế thì sao mà theo ta lăn lộn được. Thật mất mặt. Hôm nay nhất định phải khiến cho ngươi làm nam nhi, có say thì cũng có Batty vác ngươi về.

- Đầu nhi, có thể uống ít một chút không? Thứ đó rất là khó uống.

- Không!

- Ha ha, bé con, thứ này tuyệt lắm, uống đi. Hôm nay, vì lần đầu tiên của ngươi, ta mời.

Địch Địch vốn được rất nhiều người yêu thích, giống như là một cậu bé vậy, mà trong quán rượu lại không thiếu người phóng khoáng.

- Thấy chưa? Mọi người đều ủng hộ ngươi như vậy. Hôm nay nhất định phải uống cho say.

- Đúng vậy, ở đây còn có chỗ trống, còn về chi phí cứ để ta mời. Ban nãy vừa có một vị người quen nể mặt.

Promets đứng lên, ánh mắt tuôn ra vẻ hưng phấn. Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu (5), lần này đúng là không uổng công.

Thấy Promets, Caesar cũng bất ngờ, nhưng dù sao cũng là đã gặp lại:

- Hóa ra là người quen, thịnh tình không thể từ chối được. Xin làm phiền.

Bốn người ngồi xuống bàn của Promets, ánh mắt người khác đều sáng lên. Ai cũng biết trong lần xô xát lúc nãy, hai người đã lộ ra tài năng chiến đấu, mà người đến chắc chắn sẽ có điều thú vị. Nhưng không hiểu vì sao Promets lại chủ động mời người ta, chẳng nhẽ đó là đại thần phương nào.

- Ngươi chính là Caesar?”

Rodman liếc mắt, đánh giá Caesar.

- Caesar là ta.

Tất nhiên là Caesar thấy được ánh mắt của đối phương không tốt lành gì, nhưng thế thì đã sao? Nếu có người mời thì hồng môn yến(6) cũng phải ăn.

- Cũng gan dạ. Ta là Rodman của Hổ Sa tộc, làm quen một chút.”

Hắn nói xong liền vươn tay ra.

Caesar thản nhiên bắt tay, quả nhiên là có một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền tới không dứt. Đáng tiếc, nếu chỉ với một chút lực như thế thì còn không bằng nổi Promets mà đã muốn thử Caesar. Đúng là không tự lượng sức mình.

- Được rồi, Rodman, về sức mạnh thì ta cũng không hơn được hắn.

Promets bình tĩnh tách hai người ra.

- Vài hôm không gặp, tu vi của Caesar huynh lại tiến bộ, khiến cho huynh đệ xấu hổ.

- Có gì đâu, có gì đâu, điện hạ quá khách khí rồi.

Nếu không phải Promets tự mình nói ra thì có truyền ra ngoài cũng chẳng ai tin. Gã bình dân này là ai? Boss (*) ẩn? Nhìn qua thì chẳng giống cao thủ chỗ nào. Nhưng hai người đi cùng hắn thì quả là rất trầm ổn, rất có phong phạm cao thủ.

([* - Tác giả nghiền game])

- Mấy vị này là?

- Triết Biệt, Batty, Địch Địch. Là huynh đệ của ta.

- À à. Ánh mắt vị Triết Biệt huynh đệ này thật lợi hại, cho dù là Hổ Sa tộc chúng ta cũng rất hiếm thấy. Không biết lần này có tham gia đại hội không?

Rodman vừa ngoạm một miếng thịt lớn vừa hỏi. Hắn ăn huống thô bạo, không hề có chút gì gọi là khí chất quý tộc. Nhưng mà sự buông thả không kiềm chế của Hổ Sa tộc cũng rất nổi tiếng.

- Có.

Batty đặt mông ngồi xuống, cả phòng rung lên một chập. Khí thế của hắn khác hẳn Promets.

Tính tình Rodman lại rất giống với Caio, cực kì thích đấu võ mồm.

- Ối chà. Thể hình của bạn Batty này thật là tuyệt. Túc hạ (7) có khi là người anh em thất lạc của Promets cũng nên. Hình như ngoài Cự Kình tộc thì không có chủng tộc nào có thể to lớn như vậy. Thể hình của hắn còn to lớn hơn ngươi nhiều lắm, đúng là không thấy thì không biết.”

Rodman nói chuyện không hề khách khí, song những người như vậy thì tính tình lại như thế, không hề có điểm dừng.

Ánh mắt Caesar chứa thâm ý nhìn Rodman:

- Batty không phải là Cự Kình tộc, chuyện đó chắc chắn. Hắn là hậu duệ của khủng thú tộc từ thời thượng cổ, thể hình lớn hơn Cự Kình tộc là chuyện bình thường.

- Khủng thú tộc?

Promets siết chặt cái chén trong tay.

- Chủng tộc duy nhất còn khổng lồ hơn cả Cự Kình tộc chúng ta trong truyền thuyết. Nhưng không phải họ đã tuyệt chủng rồi sao?

- Ha ha, sức mạnh của sự sống là không thể tưởng tượng được. Vết tích của một chủng tộc sao có thể biến mất dễ dàng như vậy. Nhưng Batty cũng chưa tìm thấy được đồng loại, có khi hắn thật sư là hậu duệ cuối cùng cũng nên. Còn về thực lực, các ngươi sẽ được chứng kiến trong cuộc giao lưu lần này.

- Ha ha, tốt, tốt, tốt. Bên ngoài không thèm để ý tới Mỹ Nhân Ngư học viện các ngươi. Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, mấy gã công khai bên ngoài không phải là chủ lực của các ngươi. Caesar tiên sinh, bạn bè của ngươi đều rất thú vị, nhưng anh bạn nhỏ này là thành viên đội cổ vũ của các ngươi phải không? Nhìn bộ dáng hắn lúc nào cũng cười thẹn thùng, xấu hổ. Nếu không phải là ta có sự nhạy cảm đặc biệt đối với nữ giới thì đã tưởng hắn là một cô bé giả trai rồi đấy.

Trong quán rượu có đủ loại người, vừa nghe thấy như vậy liền cười phá lên. Thật ra đúng là Địch Địch khiến cho người khác có cảm giác như thế, thậm chí còn giống một cô bé hơn cả một cô bé thật sự.

Mọi người nói như vậy khiến khuôn mặt Địch Địch lại càng đỏ hơn, vùi hếtđầu vào trong chén rượu. Một đám người không nhịn được bắt đầu trêu chọc Địch Địch, thậm chí còn có cả những lời bậy bạ khiến cho Địch Địch không biết làm thế nào màchỉ biết uống rượu để che đi tình cảnh khó xử này đến nỗi bị sặc vài lần, điều này khiến cho mọi người càng ồn ào trêu chọc. Nhưng càng uống, vẻ tươi cười trên mặt hắn càng nhiều. Không cần nói, khuôn mặt hồng hồng cùng vẻ tươi cươi như thế đúng là có một loại phong vị khác biệt, trách sao được người khách thích trêu chọc hắn.

Đến khi vẻ tươi cười trên mặt Địch Địch đạt tới cực điểm, đám Caesar lại cau mày. Bọn hắn quá rõ Địch Địch, nụ cười như thế xuất hiện thì sợ là chẳng có chuyện gì tốt. Xem ra tửu lượng tên nhóc này kém thật, loại rượu nào cũng chẳng biết.

- Câm miệng.

“Rào… Ầm… Uỳnh”

Địch Địch đang tươi cười cực kì vui vẻ bỗng nhiên quát to một tiếng. Một làn sóng chấn động lan ra thiếu chút nữa biến quán rượu thành đống đổ nát. Mà vật dụng gì hơi mỏng manh một chút cũng bị nát vụn, người thể chất kém một chút liền bị sóng siêu âm của hắn chấn động bất tỉnh, một đám người đầu váng mắt hoa khuỵu xuống, đám Caesar ngồi cạnh cũng bị choáng váng một lát.

Quán rượu bỗng im phăng phắc, mọi người đều lấm lem, xung quanh thì lung tung lộn xộn nhưng không ai dám cười. Không, phải nói là chỉ có một người đang cười, đó chính là Địch Địch, nụ cười thật đáng yêu.

- Đầu nhi, loại rượu này không tệ nhưng có vẻ hơi cay một chút. Nào, một ly nữa.

Ông chủ quán rượu vội vàng đem rượu đặt lên bàn rồi lấy tốc độ nhanh nhất của lão mà trốn khỏi đám sát tinh này. Cái bàn đó toàn là ma quỷ, ở gần quá thì không cẩn thận mà toi cái mạng cùi.

Rodman nghẹn lời, ngơ ngác nhìn Địch Địch:

- Khụ khụ, với chất giọng này thì thừa sức vào đội cổ động rồi. Thú vị thật, Cá Heo tộc có một nhân tài vô danh như vậy từ bao giờ thế, thật kì lạ. Anh bạn nhỏ, thực lực không tệ, là do ta khinh người. Hôm nay tất cả chi phí của ngươi cứ để cho ta, mọi người cứ uống thoải mái, không phải lo lắng.

Dù Rodman là người vậy nhưng về mặt nào đó hắn vẫn là người rất thoải mái khiến mọi người cảm thấy khá là thân thiết. Ở đây đánh nhau là chuyện cơm bữa, chẳng mấy chốc lại ồn ào trở lại nhưng tất nhiên là không suồng sã như ban đầu. Bọn họ không thể tưởng tượng được một cậu bé yếu đuối như vậy mà lại kinh khủng đến thế. Năm nay thật là khó khăn…

- Xin các vị đừng để ý, cái miệng của huynh đệ ta hơi độc địa một chút nhưng cũng rất sảng khoái. Ngoài trừ háo sắc ra thì hắn cũng không có nhiều khuyết điểm.

Promets mỉm cười nâng chén rượu.

- Không có gì, cá tính của hắn rất giống với Caio. Hai người mà gặp nhau thì nhất định là rất náo nhiệt.

Lời của Caesar được Triết Biệt và Batty nhất trí tán thành. Chẳng qua Caio vẫn còn đang là gà mờ trong khi Rodman đã là tay già đời trong tình trường. Điều này cũng có liên quan tới cá tính của mỹ nữ Hổ Sa tộc. Ở Sa tộc, chỉ cần có thể đánh bại nữ nhi hoặc đánh bại người cô ta chỉ định là có thể có được người con gái đó. Nếu Mỹ Nhân Ngư tộc nổi tiếng là lãng mạn trên tinh thần thì Sa tộc chính là sự lãng mạn của thân thể. Sự gợi cảm của mỹ nữ Sa tộc cũng rất nổi tiếng.

- Ồ, vậy thì hày quá. Vốn ta thấy đi hái hoa một mình chẳng có ý nghĩa gì, có người làm bạn là hay nhất. Caio, người thừa kế Chân Không Chiến Phủ Granado. Bên cạnh Caesar huynh đều là những người thú vị.

- Không ngờ bây giờ Caio cũng nổi danh như thế, xem ra về sau có cơ hội phải bắt hắn đãi một bữa.

Promets không đồng ý cũng chẳng phản đối, ngón tay di di trên mặt bàn:

- Thật ra bàn về nổi danh thì sợ rằng không ai so được với Caesar huynh, tài năng bất lộ. Đại hội lần này chắc chắn là rất thú vị. Nếu ta đoán không sai, lần trước hai vị kia chắc là công chúa Elena và công chúa Clara phải không? Rodman, không cần khoe mẽ, người trước mặt mới là cao thủ thật sự.

Promets ám chỉ không phải về võ học mà là khả năng chinh phục mĩ nữ. Ánh mắt Rodman liền chăm chú ngay lập tức, nhìn Caesar một cách khó tin:

- Promets, thật hay giả vậy? Đấy chính là tin tức nóng hổi nhất năm nay. D*t mịa, đáng là Idol.

Caesar không thể không cười khổ. Đúng là hắn có tình với Elena nhưng quan hệ với Clara cũng khá mập mờ. Về mặt nào đó, hắn với Clara còn từng cực kì thân mật. Mà chuyện thế này càng giải thích càng phiền phức.

- Từ bao giờ Promets cũng ranh mãnh như vậy? Ta tự phạt ba chén. Lần trước che giấu thân phận chỉ vì muốn làm quen với cao thủ của Cự Kình tộc. Thất lễ, thất lễ.

Caesar uống cạn ba chén lớn, Promets cùng Rodman cười sảng khoái:

- Ngươi không tệ, có cá tính, không như hai tên Potter Tibat cùng Roger kia lúc nào cũng ra vẻ mặt trắng, nhìn đã thấy chán rồi. Lúc nào có thời gian, để ta giới thiệu cho ngươi vài mỹ nữ Sa tộc, cho ngươi biết thế nào là sự nhiệt tình quyến rũ của phụ nữ Sa tộc. Chắc chắn là rất đặc biệt.

Nhìn vẻ nhiệt tình trên mặt Rodman, Caesar chỉ biết cười trừ. Đồng ý là không thể, hắn cả ngày nhìn thấy Elena và Clara, về cơ bản thì phụ nữ bình thường đã không lọt vào mắt hắn được. Hơn nữa hắn cũng chẳng hứng thú gì lắm với mỹ nữ nhưng những chuyện như vậy thì một nam nhi cũng không nên thẳng mặt từ chối, nếu không người ta còn tưởng rằng có chỗ có vấn đề.

“Kẹt”

Cửa quán rượu lại mở ra. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Một vị mỹ nữ Sa tộc bước vào, mị lực tỏa ra khắp nơi, trên người mặc trang phục bó sát, bắp đùi thon dài rắn chắc tuy thiếu đi một phần mềm mại nhưng lại có cảm giác đàn hồi đầy hấp dẫn khiến người ta vừa gặp đã nghĩ đến cảnh trên giường nàng nóng bỏng thế nào. Trên mặt mỹ nữ mang vẻ tươi tắn tự nhiên, đôi mắt to câu hồn lướt qua khắp nơi.

Rodman vừa mới ba hoa khoác lác đã trốn sau Promets từ bao giờ. Promets cũng muốn trốn nhưng vấn đề là hắn quá to xác…

Chú Thích:

(1) Shangri-La: là một địa điểm hư cấu được miêu tả trong tiểu thuyết Lost Horizon (chân trời đã mất), của nhà văn Anh James Hilton. Trong tiểu thuyết này, "Shangri-La" là một thung lũng huyền thoại, dẫn đến từ một tu viện Lạt-ma giáo, nằm trong vùng phía tây cuối dãy núi Côn Lôn. Shangri-La đã trở nên đồng nghĩa với bất kỳ thiên đường hạ giới nào, đặc biệt với xã hội không tưởng Hymalaya huyền thoại - một vùng đất hạnh phúc vĩnh viễn, biệt lập với thế giới bên ngoài. Trong tiểu thuyết Lost Horizon, những người sinh sống ở Shangri-La gần như bất tử, sống lâu vượt quá tuổi thọ thông thường và chỉ có bề ngoài lão hóa rất chậm.

(2) Xá mệnh bồi quân tử: liều mạng, xả thân vì người quân tử, có đức, tài cao.

Dũng thượng Brokeback Moutain: dũng – dũng cảm, gan dạ.

Brokeback Moutain: Là bộ phim của đạo diễn Lý An, kể về cuộc sống tự lập đói khổ vất vả của hai nhân vật chính, cùng những khó khăn mà cả hai phải đương đầu, cùng với tình yêu đồng giới giữa hai người. (mình cũng chưa xem phim này – cảm ơn bác Neo về thông tin).

(3) Hỏa liệt tảo: tảo – thực vật sống dưới nước, hỏa liệt – rực cháy. Có lẽ là một loại rượu nặng làm từ tảo biển.

(4) Snake: rắn, hải xà – rắn biển.

(5) Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: ý chỉ tốn công tốn sức tìm kiếm mà không được, đến khi ngẫu nhiên lại thành công.

(6) Hồng môn yến: Trong phong trào khởi nghĩa chống Tần, đạo quân khởi nghĩa ở huyện Bái do Lưu Bang lãnh đạo là một lực lượng không thể coi nhẹ. Lưu Bang tự Quý người xã Phong, huyện Bái, ông đã tụ tập hơn trăm người chiếm cứ trên núi Mang Đãng.

Ít lâu sau, Lưu Bang được tin Trần Thắng và Ngô Quảng khởi nghĩa, bèn cử người sang liên hệ với hai người bạn của mình đang làm huyện lại là Tiêu Hà và Tào Tham, họ giết chết quan huyện, chiếm lấy huyện lỵ, nhanh chóng tụ tập được hai ba nghìn quân, Trương Lương ở Lưu Thành cũng dẫn hơn 100 người đến xin theo, Lưu Bang nghe theo lời kiến nghị của Trương Lương, đã dẫn quân đi theo Hạng Lương.

Sau khi Hạng Vũ đánh bại quân Tần ở Cự Lộc, biên chế hàng binh của Chương Đan, từ đó trở nên rất kiêu ngạo, khi được tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương, Hạng Vũ vô cùng bực tức, bèn dẫn quân đánh thẳng sang cửa ải Hàm Cốc, quân của Lưu Bang quá ít, nên quân của Hạng Vũ đã nhanh chóng chiốm được cửa ải, ̣đánh thẳng một mạch đến Hồng Môn mới đóng quân lại, nơi này chỉ còn cách nơi đóng quân của Lưu Bang hơn 40 dặm. Khi Hạng Vũ bàn cách đối phó với Lưu Bang thì mưu sĩ Phạm Tăng trả lời rằng: "Lưu Bang là một tên vô lại, nay hắn chiếm được Hàm Dương, mà không hề tham của và mỹ nữ, quá đó đủ biết dã tâm của hắn không nhỏ, nếu không trừ bỏ hắn đi thì tất để vạ về sau ."

Hạng Vũ nghe vậy bèn hạ quyết tâm tiêu diệt Lưu Bang. Hạng Bá chú của Hạng Vũ và Trương Lương thuộc hạ của Lưu Bang vốn là đôi bạn tri giao. Lưu Bang bèn nhờ Trương Lương mời Hạng Bá đến, nó rõ mình không dám phản đối Hạng Vũ, mong Hạng Bá về nói hộ và khuyên Hạng vũ chớ nên xuất binh. Đồng thời còn bảo Trương Lương làm mối, đem con gái mình gả cho con trai của Hạng Bá. Hạng Bá vui mừng rồi tỏ ý sẽ tiến dẫn Lưu Bang đến xin lỗi Hạng Vũ.

Hôm sau, Lưu Bang dẫn theo Trương Lương, Phàn Khoái, gồm hơn 100 người đến Hồng Môn xin lỗi Hạng Vũ. Lưu Bang thành khẩn nói với Hạng Vũ rằng: "Tôi và tướng quân cùng khởi binh diệt Tần, tướng quân đánh Hà Bắc, tôi đánh Hà Nam, tôi may mắn tiến vào cửa ải trước, nhưng tôi vẫn ngày đêm mong tướng quân đến, chứ đâu có ý kháng cự với tướng quân? Ngay đến việc vua Tần đầu hàng, tôi cũng còn đợi tướng quân đến giải quyết, mong tướng quân chớ có nghe lời đồn nhảm". Hạng Vũ nghe vậy lửa giận cũng bớt đi một phần, rồi cười phá lên rằng: "Tôi vốn không nghi ngờ Bái Công, cũng chỉ vì thủ hạ của Bái Công tung tin, nên tôi mới nghĩ vậy thôi. " Hạng Vũ nói xong liền nắm tay Lưu Bang giảng hòa, rồi ra lệnh bày tiệc tiếp đãi Lưu Bang. Phạm Tăng biết Lưu Bang là người túc chí đa mưu, vốn muốn nhân cơ hội này để trừ đi cho đỡ hậu hoạn, nhưng nào ngờ Hạng Vũ lại không làm như đã bàn, mà còn nói năng rất vui vẻ.

Trong bữa tiệc, Phạm Tăng đã nhiều lần giơ miếng ngọc đeo bên mình ra hiệu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ cứ làm như không nhìn thấy, Phạm Tăng sốt ruột bèn mượn cớ ra ngoài, tìm gặp Hạng Trang em họ của Hạng Vũ và nói rằng: "Đại vương mền lòng không nỡ hạ thủ, nay anh vào múa kiếm trợ hứng, rồi nhân cơ hội giết quách Lưu Bang đi". Hạng Trang nghe theo liền vào phòng tiệc nói rằng: "Nay chẳng có trò gì vui cả, vậy tôi xin múa kiếm để trợ hứng". Nói xong liềm rút kiếm ra, vừa múa vừa áp sát Lưu Bang, mũi kiếm đã nhiều lần sắp chạm vào Lưu Bang, khiến Lưu Bang hoảng hốt phải ngả người về phía sau để tránh.

Hạng Bá nhận rõ ý đồ của Hạng Trang, lo lắng thân gia của mình bị hại bèn nói rằng: " Hai chúng ta cùng múa cho vui". Nói xong cũng rút kiếm ra vừa múa vừa che chở cho Lưu Bang. Trương Lương thấy tình hình nguy cấp, bèn lẻn ra ngoài nói lại với Phàn Khoái, Phàn Khoái vội vàng một tay cầm lá chắn, một tay cầm kiếm đi vào, đám vệ binh toan ngăn lại đều bị Phàn Khoái đẩy cho ngã chổng gọng.

Hạng Vũ đột nhiên thấy một đại hán vai hổ lưng gấu sấn sổ đi vào, quát hỏi là ai thì Trương Lương vội bước ra nói rằng: "Đây là người đánh xe của Bái Công, tên là Phàm Khoái". Hạng Vũ quay sang bảo vệ sĩ thưởng cho Phàn Khoái một vại rượu và một đùi lợn, Phàn Khoái dùng kiếm thái thịt ăn uống như hổ sói, chỉ một lúc là hết sạch. Hạng Vũ thấy vậy lại hỏi: "Tráng sĩ còn uống được rượu nữa không?", Phàn Khoái dửng dưng đáp: "Tôi chết cũng không sợ nữa là, còn sợ uống rượu? Ngày xưa, vua Tần giết người như rạ, khiến người thiên hạ phải làm phản.

Hoài Vương đã ra hẹn là ai vào Hàm Dương trước, thì người đó được phong làm Quan Trung Vương, nay Bái Công đã vào trước mà vẫn không làm Vương, cung điện và kho tàng đều niêm phong cẩn thận , rồi trú quân ở Bá Thượng để đợi tướng quân đến. Nay tướng quân nghe lời đồn nhảm toan hại Bái Công, làm như vậy có khác gì vua Tần tàn bạo". Hạng Vũ nghe xong chẳng biết đối đáp ra sao, Trương Lương nhân lúc đó ra hiệu cho Lưu Bang, Lưu Bang liền mượn cớ ra ngoài, rồi cùng Phàn Khoái theo đường tắt trở về Bá Thượng.

Trương Lương đoán chừng Lưu Bang đã an toàn trở về Bá Thượng, liền đem lễ vật của Lưu Bang để lại dâng cho Hạng Vũ và nói rằng: "Bái Công đã say rượu không thể đến cáo từ, có dặn tôi đem đôi chén ngọc này biếu tướng quân". Hạng Vũ nghe nói Lưu Bang đã ra về, đành phải nhận lấy chen ngọc đặt lên trên ghế. Phạm Tăng vô cùng bực tức, bèn rút kiếm chém vỡ chén ngọc rồi than rằng: "Hạng Vương thật là ấu trĩ, kẻ tranh giành thiện hạ với Hạng Vương sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ còn chờ làm tù binh mà thôi "

(7) Túc hạ: cách xưng hô kính trọng với bạn bè.