Chương 6 : Hải tặc
Connor quá sững sờ vì con tàu chiến, đến nỗi không thấy một con thuyền nhỏ đang rẽ song tiến tới. Nó đượcn kéo mạnh lên khoang thuyền.Lúc này sức lực hoàn toàn cạn kiệt., nó không thể cố gắng làm gì nổi nữa.
-Năm im, cố gắng thở đi. Cậu gần như bị chết đuối rồi nhưng còn sống.
Giọng người đó êm dịu và rành mạch.
Connor chỉ có thể nhìn thấy một đôi ủng nhỏ,phía cuối xà cạp, nhưng khi cố ngóc đầu để nhìn cho rõ hơn, cổ nó đau nhói.
-Nằm im cậu bé. Đừng cử động thình lình. Xương cậu đã bị va chạm mạnh.
Đó là giọng một phụ nữ còn trẻ.
-Cô là ai? Cô đưa tôi đi đâu?
Bất chấp lời cảnh giác, nó cố ngồi dậy để nhìn. Đôi mắt sắc,màu nâu, hình trái hạnh đang nhìn lại nó. Mái tóc đen dài buộc bằng một sợi dây da, thành đuôi ngựa sau gáy.
Cô ta nói :
-Tên tôi là Cheng li.
Connor nhìn bộ quần áo kì lạ của Cheng li. Bên ngoài cái áo len mỏng màu thẫm, cô ta mặc một áo chẽn da. Một bên cánh tya buộc một dải băng đỏ và tím, gắn một mặt đá đen. Có vẻ đó là vật trang trí duy nhất trên bộ quân phục hoàn toen tiện dụng của cô ta. Thắt lưng da nặng chịch gắn một bao súng cong vòng.
Connor trợn trừng mắt hỏi :
-Cô là..cướp biển?
-A! Vậy là tỉnh rối đó. Phải cậu bé tôi là cướp biển.
Chỉ lên băng cánh tay như để giải thích:
-Phó thuyền trưởng của Moluco Wrathe.
-Cô đưa tôi đi đâu?
-Tất nhiên là lên tàu chúng tôi. Tàu Diablo.
Connor nằm lặng xuống nhìn cô ta chèo thuyền. Từng cừ động của cô ta rất chính xác và thành thục. Cheng li nhỏ con không cao lơn hơn Grace nhưng chắc chắn rất khỏe mạnh.
Nghĩ đến chị, Connor bật kêu lên:
-Grace!
-Grace là gì cậu bé?
-Chị tôi !
-Chúng ta đang ở đây. Hãy để chuyện gia đình đến lúc khác.
Connor vừa mở miệng phản đối nhưng đã thấy thuyền tiến sát một con tàu lớn. Có phải con tàu nó đã thấy không ? Nó ngước nhìn cố xác định xem đây có phải con tàu có buồm vỗ như cành chìm không.
Cheng li đã rút mái chèo, và đang ra dấu hiệu gọi người giúp :
-Bartholomew lười biếng, xuống giúp một tay coi !
Connor nhẹ thở dài. Lần đầu tiên nó cãm thấy được an toàn. Ít ra là lúc này. Nhượng bộ cơn kiệt sức, nó nhắm mắt.
Điều tiếp theo nó biết là con thuyền đang bồng bềnh. Cảm giác như đang bay nhưng rồi Connor nhận ra con thuyền nhỏ đã được trục lên con tàu lớn. Thuyền chưa hạ xuống sàn, Cheng li đã nhảy ra bắt đầu ra lệnh. Hai cướp biển – một nam một nữ - nhẹ nhàng nâng Connor ra khỏi thuyền,rồi khiêng nó theo Cheng li. Đám dông xum quanh xem chuyện gì xảy ra ngáng công việc của họ.
Cheng lo luôn miêng kêu lên :
-Tránh ra ! Tránh ra ! Đám ngốc tránh ra !
Nghe cô quát tháo mọi người mau chóng tản ra.
-Đặt câu ta xuống đó.
Hai cướp biển đặt Connor lên một đống hình nhưlà dây thừng và cánh buồm. Không thoải mái như giường, nhưng Connor cam thấy khoan khoái vì không còn phải bơi đứng trong làn nước lạnh giá nữa. Sau cùng nó đã có thề nghỉ ngơi.
Cheng li quát :
-Đừng nhắm mắt.Chưa được đầu. Cố tỉnh giấc thêm một chút nữa.
Quả là một nỗ lực lớn vì nó quá mệt mỏi. Nhưng nó muốn nghe theo lời cô ta. Quay đầu ngước lên tìm những cánh buồm tơi tả. Nhưng nó chỉ thấy toàn người. Toàn cướp biển. Họ vây quanh lom lom nhìn nó. Connor nhìn lại, quan sát những bộ đồng phục và những đoản đao cong vồng của họ.
Tiếng bàn tán từ đám đông càng lúc càng thêm ồn ào huyên náo, cho đến khi Cheng li đưa cao cánh tay, mặt đá đen trên băng tay của cô lóng lánh. Tất cả lập tức im lặng.
-Trò vui kết thúc rồi. Trở lại công việc được chưa ?
Buồm bị gió bão vùi dập. De cloux, gọi thợ sửa chữa phía đầu tàu. Lukas, Javier, Antonio, bớt bão rồi mấy anh lo phần bảo trì mấy khẩu đại bác đi. Dù trời sắp tối tôi cũng mặc – phải làm ngay bây giờ !
Connor nhìn quanh. Nó thật sự đang ở trên tàu hải tặc rồi. Sợ đến rùng mình. Đây là kết thúc một thử thách hay chỉ là một bắt đầu của một cuộc thử thách mới ? Một điều nó biết rõ là nó dẵ kiệt sức để có thể đương đầu với thử thách.
Khi đám đông giải tán để lo phần việc được giao, chỉ cỏn lại Cheng li, Bartholomew và nữ hải tặc đi cùng anh ta. Người đan bà này cao và lực lưỡng hơn Cheng li, cuốn quanh mái tóc đỏ một khăn vải hoa. Chị ta hỏi Cheng li :
-Tôi đi tìm thuyền trưởng Wrathe chứ, thưa cô ?
-Phải, tối thấy là chị nên đi tìm ông ta, Cate.
Quay nhìn Connor Cheng li hỏi :
-Cậu sao rồi?
-Tôi ổn.
Connor trả lời. Nhưng ní cảm thấy không ổn chút nào. Không bao giờ nữa.
-Cậu bé., trông cậu có vẻ lo lắng. Chuyện gì vậy?
-Chị tôi, Grace.
-Grace làm sao?
-Chị ấy vẫn còn ngoài kia. Tron dông bão.
-Quá muộn mất rồi cậu bé. Chị cậu chết rồi.
Nước mắt dâng đầy mọi vật trở nên mờ đi.
-Xin làm ơn. Cô đã tìm được tôi. Làm ơn trở lại tìm chị ấy
-Rất tiếc cậu bé. Không thấy chút dấu vết nào của cô ta.
-Nhưng…
-Đêm xuống rất nhanh chúng tôi không thể làm gì được nữa.
Connor cảm thấy đầu nó sắp nổ tung. Tự đáy lòng nó cảm thấy một tiếng gầm khủng khiếp bùng lên, tràn ngập từng mạch máu, trải dài suốt tay chân, cho đến khi mỗi tế bào của nó bật lên tiếng thét :
-KHÔNG !
-Bình tĩnh, cậu bé. Hãy mang ơn sự sống của chính mình. Tôn kính chị cậu như cô ấy muốn.
Giọng Cheng li dịu dàng nhung dứt khoát, làm Connor có phần trấn tĩnh lại, dù nó không muốn nghe những lời nói đó. Nhưng nó thực sự muốn nghe gì ? Muốn cô ta đưa thuyền nhỏ lùng sục Grace trong làn nước giá băng ? Dù biết thừa sẽ không mang lại kết quả gì. Connor biết Grace không thể nào sống sót nổi. Nó luôn là đứa mạnh hơn, về thể chất. Nhiều năm chơi thể thao đã cho nó sức chịu đựng cần thiết để đứng nước cho đến khi được cứu. Grace thông minh hơn nó. Grace đã từng thông minh hơn nó, nó tự chỉnh lại cho đúng. Đâu còn thì hiện tại cho Grace nữa. Grace đã luôn thông minh hơn nó nhưng thể lực thì không mạnh. Và bây giờ chị nó phãi trả giá vì điều đó.
-Chết đuối..không là cách chết tệ lắm đâu.
-Sao cố biết ?
-Đó là kinh nghiệm bình thường của cướp biển. Chúng tôi sống cùng sóng nước. Chính tôi dẵ có lần mấp mé cái chết. Rất giống như đi vào giấc ngủ _ một sự giài thoát từ từ. Chết đuối là một cách chết nhẹ nhàng. Chị cậu không phải chịu nhiều đau đớn.
Những lời nói thật tàn nhẫn, nhưng Conno lại cảm thấy được an ủi. Dường như đó là sự thật. Nó nhớ lại cảm giác chìm xuống nước cùng với những mảnh tài sản của nó. Không chút khó chịu. Chỉ là một cảm giác êm đềm tĩnh lặng. Có lẽ lúc đó tử thần đang vẫy gọi, nhưng không hiểu sao nó lại thoát ra được nanh vuốt của tử thần.
Thình lình nó cảm thấy bị thôi thúc cần chia sẻ với Cheng li về những gì đã nhìn thấy.
-Có một con tàu. Một tàu khác trước khi cô cứu tôi. Tiến ra từ sương mù. Một tàu chiến cổ…rất cổ.
Lời nó nói mở ra những kí ức sâu thẳm bên trong nhưng nó chưa thể giài thích rõ ràng những kí ức đó.
-Con táu quay đầu lại, đổi hướng ngay giưa biển như có lý do nào đó phải dừng lại. Tôi tưởng nó sẽ cứu tôi. Tôi kêu gọi. Nhưng không ai nghe tôi…không ai thấy tôi.
Một ý tưởng chợt lòe sáng trong đầu như ngọn pháo hoa nó hớn hở nói :
-Có thể con tàu đã hoàn tất việc cứu hộ ! Có thể nó đã cứu chị tôi. Cô nghĩ sao ?
Đôi mắt nâu của Cheng li đăm đăm nhìn nó. Connor tiếp :
-Sương mù bắt đầu lên. Tôi thoáng thầy hình chạm trên mũi tàu, một phụ nữ xinh đẹp. Giống như bà ta đang nhìn. Rồi con tàu giông buồm quay đi. Những cánh buốm thật lạ lùng như những cánh chim.
Sau cùng, trong tâm trí rối bời của nó bật lên câu hát : ‘Những cánh buồm tơi tả phần phật bay như những cánh chim. ‘
Nó muốn kêu lên đấm vào không khí. Một lần nữa, nó lại bắt gặp đôi mắt khó hiểu của Cheng li.
Connor hỉ hả cười nói :
-Cô không hiểu sao ? Còn tau đó đã cứu chị Grace. Chị ấy không chết đuối. Chị ấy được con tàu đó cưu và trôi vào cõi vĩnh hằng. Chị ấy được cứu bời con tàu Hải tặc ma cà rồng.
Nó đã quá mệt mỏi,mó mắt nặng nề sụp xuống. Tuy nhiên trong bóng tối tâm tưởng, nó vẫn thấy rõ ràng tất cả : Con tàu đó giong buồm ra đi trong ánh sáng vàng. Hình chạm trên mũi tau đang dịu dàng mìm cười, và những cánh buồm tơi tả nhè nhẹ bay trong bóng đêm đang về. Đứng sau bánh lại, một mình nhưng không run sợ, đó là chị Grace.