Chương 50: Tập 2 - Chương 13

Chương Mười 13:Quyết định

Connor lặp lại:

-Học viện Hải tặc? Chị muốn chúng ta nhảy tàu để tới học viện hải tặc?

Grace nói:

-Không có vấn đề nhảy tàu. Tất cả đều xảy ra trên tàu và chỉ trong một tuần.thôi. Thuyền trưởng Wrathe sẽ cho phép chúng ta nghỉ…

Connor nghi hoặc nhìn chị qua bình Trà Huệ Biển đã cạn. Cheng Li đã xuống quán rượu và Grace đã gọi Connor lên gặp cô.

Học viện Hải Tặc? Nhưng Gracie, chị biết là trường lớp với em….một sự kết hợp chẳng hay ho gì.

Grace cười:

- Chị biết, Connor. Nhưng chúng ta không nói về Trường Trung Học Vịnh Trăng Lưỡi Liềm. Chúng ta nói tới Học viện Hải Tặc. Quên những bài kiểm tra chán ngấy và danh sách đọc bắt buộc dài thoòng đi. Chúng ta đang nói về những khóa học chiến đầu và khoa hàng hải và …EMS.

-EMS*?

(*): viết tắt của extreme Maritime Survival

Grace cười hãnh diện, giải thích:

-Kĩ năng sống sót trên biển.

Connor cười ha hả:

- Cha cha, Cheng Li dạy chị iếp thị khá quá há. Nhưng chỉ có một điều…Giả dụ - chỉ giả dụ thôi đó – em thấy đây là một ý kiến hay, thì chúng ta làm cách nào để được thuyền trưởng Wrathe đồng ý, nếu ông ta biết Cheng Li rủ rê và “rồi” chăm nom chúng ta ở đó?

- Chị đã nghĩ đến vụ này. Không thể làm như không lien quan đến Cheng Li. Thuyền trưởng Wrathe không là người ngốc. Nhưng chúng ta sẽ làm giảm bớt vai trò của cô ta. Chúng ta chỉ nói là muốn có cơ hội tìm hiểu Học Viện như thế nào, và đem về Diablo một số kĩ năng mới. Thậm chí tuyển thêmđược vài thủy thủ mới.

Connor lắc đầu:

- Em không chắc là ông ta sẽ tin chuyện đó?

- Em biết rõ ông ta hơn chị. Nhưng chúng ta chỉ xin nghỉ một tuần…lúc đầu

- Lúc đầu? ý chị là sao?

Grace thở dài:

-Connor, chị đang muốn nói với em đây. Đó là về chuyện…hợp đồng?

Grace thấy vẻ thận trọng lướt qua mặt em trai. Nhưng cô cắn răng, mặc kệ.

-Hợp đồng có vấn đề gì?

-Chị chỉ ước sao…ước sao em đã không kí kết với Molu ột cách vội vàng như thế

-Gracie, ông ta đã cứu mạng em

-Và bây giờ ông ta đang gây nguy hiểm ạng sống em đó.

-Chị nói sao?

Không nói huỵch toẹt, nhưng đến lúc này cô phải nói thẳng ra:

-Cheng Li đã cho chị biết, chuyện các thuyền trưởng khác tấn công Molucco chỉ còn là vấn đề thời gian…

-Grace, Drakoulis là kẻ điên rồ, loạn trí. Chúng ta đã không may…..

-Trường hợp Jez còn hơn cả sự không may….Connor, chị xin lỗi. Nhưng chị lo cho em. Lo cho chúng ta. Chị nghĩ, nếu còn ở lại tàu Diablo chúng ta sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Mặt Connor nghệt ra, rồi nó nhìn chị, cười nhăn nhở:

-Này bà chị nhóc, chúng ta- em và chị - đều trưởng thành trên nguy hiểm.

Grace không thể cười lại, nhưng tiếp tục nói:

-Làm ơn đi Connor, hãy nghiêm túc nghe chị nói. Cá nhân chị không có gì chống đối lại thuyền trưởng Wrathe. Chị rất biết ơn ông ta. Ông ta đã cho em một mái nhà, bây giờ lại cho cả chị. Nhưng Cheng Li nói, chuyện một trong những tàu cướp biển khác tần công Diablo chỉ còn là vấn đề thời gian. Em lại ở trong nhóm tấn công- thực sự lo lắng – là em sẽ bị giết.

Connor chìa một tay nắm tay chị mình, nói:

-Em hiểu chị cảm thấy gì. Từ khi Jez chết, em cũng có ý nghĩ như vậy, Molucco không là người xấu, nhưng cách hành xử của ông ta đã mời gọi mọi rắc rối. Điều này em chưa hề nói với ai, nhưng em nghĩ: Jez đã chết một cách vô ích.

Grace nắm chặt bàn tay Connor. Cô không ngờ được nghe Connor nói ra những điều đó. Sau thời gian xa cách- và với tất cả những gì xảy ra sau đó – rất dễ để quên đi mối thân tình giữa hai chị em. Thật đáng mừng khi thấy tình thân của hai đứa còn nguyên vẹn.

-Vậy em sẽ hỏi Molucco chứ?

-Một tuần thăm Học viện Hải Tặc?

Grace gật

-Em sẽ hỏi, nhưng không quá lạc quan tin là ông ta sẽ đồng ý.

-Cám ơn Connor, xa khỏi nơi này trong khoảng một thời gian ngắn là một điều tuyệt vời. Chúng ta lại có thể bàn bạc, về tương lai, về những nơi muốnđến, những điều muốn làm.

-Gracie, em sẽ xin thuyền trưởng cho chúng ta một tuần đi phép, nhưng sau đó em phải trở lại Diablo.

Cô không thể ngăn được câu nói buột ra khỏi miệng:

-Và chị sẽ phải trở về với em.

Connor nhíu mày:

-Ý chị là sao?

-Em đã kí hợp đồng. Còn chị thì không.

-Chưa, nhưng chị sẽ kí, đúng không? Chẳng phải đó là cách duy nhất chúng ta được gần nhau sao?

Grace buông tay Connor:

-Chúng ta sẽ không gần nhau, nếu em bị giết trong một vụ tấn công, Connor. Em quá biết chị, để đủ hiểu là chị sẽ không loanh quanh ở đâu để chờ đến khi chuyện đó xảy ra.

-Vậy chị sẽ làm gì? Sẽ đi đâu?

Nó nhìn thằng vào mắt cô. Grace không thể nói nhưng cũng không kịp che giấu ý nghĩ của mình.

-Ôi không, Grace, không? Chị không đang nghĩ là sẽ trở lại tàu Hải Tặc Ma Cà Rồng đấy chứ?

Grace thở dài:

-Ở đó có những người cần chị.

-Không là người. Ma Cà Rồng. Quái vật. Ma quỷ.

Grace lặng lẽ nói:

-Em có thể đặt tên theo quan điểm của mình.

Connor nổi giận:

-Chị thuyết giảng cho tôi về việc phải giữ an toàn, vậy mà lúc nào chị cũng lăm le tìm cách sang một con tàu khác, con tàu có những kẻ ngủ suốt ngày, uống máu suốt đêm.

-Em không hiểu những gì em đang nói đâu.

Bây giờ cô cũng nổi giận. Em cô không biết gì về tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Phải chi nó hiểu nỗi đau khổ Lorcan đang chịu đựng- hiểu anh ta đang cần côđến ngần nào.

-Grace, em không thể tin chị. Thậm chí không thể tin là có buổi trò chuyện này.

Giọng Grace đanh như thép:

-Nghe này, Connor, chị không muốn tranh luận với em. Em là người quan trọng nhất trong đời của chị. Em nói đúng, chúng ta phải ở bên nhau. Nhưng có những điều chúng ta chưa nói- những điều mà, với tất cả những gì xảy ra xung quanh, chúng ta đã không có thời gian để nói. Nếu em có thể thuyết phục Molucco cho chúng ta rời tàu một tuần, chúng ta sẽ có cơ hội đó.

Connor nhẫn nhục lắc đầu. Bằng cách nào đó, chị nó luôn xoay chuyển sự việc theo chiều hướng của chị ấy.

-Thôi được, em sẽ đi hỏi ông ta. Nhưng đừng mong chờ phép lạ.

Vén tấm màn ngăn cách căn phòng nhỏ với bao lan, nó nghiêng mình nhìn xuống. Thuyền trưởng đang ngồi với Ma Kettle và cho con rắn Scrimshaw ăn bánh.

Connor gọi:

-Thuyền trưởng Wrathe! Thuyền trưởng Wrathe! Tôi có thể thưa với ông một chuyện không?

-Tất nhiên con trai, xuống đây.

Trong căn phòng nhỏ cùng dãy, Sidorio và Stukeley nghe tiếng gọi của Connor.

Stukeley ngồi thẳng dậy, nói:

-Connor đấy, và cả Molucco nữa.

Theo bản năng, anh vươn tay tới tấm màn ngăn cách với quầy rượu bên dưới.

Sidorio nắm cổ tay anh lại:

-Ta đã nói rồi. Không.

-Ok.Ok. Ui, ông làm tôi đau quá.

-Xin lỗi

Sidorio lầm bầm, nới lỏng nắm tay, nhưng hắn kéo bàn tay Stukeley trở lại bàn.

-Đừng đụng tới tấm màn đó.

Stukeley nói:

-Thật chẳng có gì thú vị, chẳng thú vị chút nào.

-Chẳng có gì thú vị?

Sidorio quan sát viên trung úy của hắn.

Gõ gõ cốc bia vẫn còn ba phần tư- một phần tư kia đã bị anh phun phì phì lên bàn, Stukeley đáp:

-Không thể uống được bất cứ thứ gì, dường như không thể cố nuốt cho xuống được.

-Trong mi đang thay đổi, kiên nhẫn.

Stukeley nhăn mặt và nâng cốc bia lên.

Sidorio tức giận kêu lên:

-Đừng!

Bướng bỉnh, Stukeley uống một ngụm bia. Sidorio lắc đầu giận dữ khi thấy Stukeley lại bắt đầu nghẹn thở. Hắn vươn tay đấm thình thịch lên lưng anh.

-Ui da! Đừng đánh tôi nữa!

-Thì đừng cố uống nữa. Mi không uống nổi đâu.

-Nhưng vì sao?

Sidorio thở dài:

-Kiên nhẫn.

-Kiên nhẫn. Kiên nhẫn. Không được nhìn bất kì ai. Không được nói với bất cứ ai. Không được đụng vào bia. Thuyền trưởng, ông còn đáng sợ hơn cả mẹ tôi.

Sidorio lắc đầu. Có lẽ đã đến lúc bỏ rơi thằng khùng này? Nhưng không. Đây chỉ là mấy ngày đầu. Đã quá lâu, kể từ khi hắn trải qua thời gian biến tính, thời gian hắn không thể đoán trước được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Nếu hắn có thể chờ chuyện này qua đi, coi như một cuộc thí nghiệm. Mọi sự sẽ dễ dàng hơn cho kẻ hắn đưa trở lại trấn lần tới. Rồi lần tới, lần tới nữa. Đội quân của Sidorio. Thủy thủ đoàn của Sidorio. Đây là những lời khích lệ. Những lời hắn cần để tự cổ vũ mình.

Sidorio dứt khoát đứng dậy, nói:

-Quên bia đi, chúng ta đi thôi.

-Sao? Đi đâu? Ông còn dành cho tôi trò hồi hộp nào nữa đây?

Sidorio cười ngất:

-Hồi hộp? Ta sẽ i được hồi hộp. Ta biết mi cần gì.

Hắn nhào ra khỏi phòng. Vơ cái áo khoác, Stukeley đi theo chủ nhân mới.

-Ông nói gì? Chúng ta đi đâu? Tôi cần gì?

Sidorio đã tới lan can cầu thang. Hắn đứng sững lại một lúc, rồi quay lại, đối diện với viên trung úy ủ rũ của mình:

-Máu, Stukeley. Thứ mi cần là…máu.

Connor trở lại với Grace, nói:

-Tốt, tất cả đã được quyết định rồi.

-Ông ấy đồng ý?

Xuất hiện ngay sau Connor, Wrathe Molucco oang oang nói:

-Đồng ý, thuyền trưởng đã nói đồng ý.

Grace ngượng đỏ mặt:

-Xin lỗi thuyền trưởng Wrathe. Tôi không thấy ông. Cảm ơn ông…đã cho phép chúng tôi đi. Thật là một tin tuyệt vời

Thuyền trưởng Wrathe phẩy tay:

-Mấy ngày nay trên tàu quá khó khăn. Tôi nghĩ một kì nghỉ sẽ tốt cho hai người.

Grace không thể tin là ông ta lại quá thoải mái với vụ này như thế.

Đúng lúc này Cheng Li trở lại:

-A, tôi phải nói đó là quan điểm tiến bộ sáng suốt của ông.

-Cô Li, thật là một bất hạnh….bất ngờ.

-Ha! Ha! Ha! Ha! Vui mừng được biết những sự kiện vừa qua đã không lột sạch được sự hóm hỉnh thông minh sắc bén của ông.

Nhìn thẳng cô ta, Molucco nói:

-Cô Li, người không biết vui cười, thật sự là một người khốn khổ.

Lúc này Cate và Ma Kettle đã đứng hai bên ổng. Thêm nhiều cướp biển quay lại nhìn, tiến lại, hoặc bước tới. Tất cả đều biết đây là lần chạm mặt đầu tiên giữa thuyền trưởng và cựu thuyền phó của ông kể từ khi Drakoulis kết tội Cheng Li là gián điệp. Không quan tâm tới đám đông, Cheng Li nói thẳng với thuyền trưởng và Cate:

-Tôi rất tiếc khi nghe tin về Jez Stukeley. Cậu ta là một cướp biển có tài.

Dán đôi mắt màu khói vào Cate, cô ta nói tiếp:

-Nhân tiện đây, chúc mừng cô lên chức thuyền phó. Hy vọng những trách nhiệm được trao thêm không quá khó đối với cô.

Hai phụ nữ- cựu và tân thuyền phó- nhìn nhau. Grace thấy trong vai trò mới, Cate mỗi ngày càng thêm tự tin và có uy hơn. Nhưng lúc này, đối diện với người tiền nhiệm, trông cô hình như hơi thiếu tự tin.

Choàng tay lên vai Cate, Molucco nói:

-Cate là một thuyền phó rất giỏi. Ít ra, tôi có một phụ tá có thể tin cẩn được.

Cheng Li mỉm cười:

-Ông có thể luôn tin cẩn tôi, thuyền trưởng.

Molucco cười lớn:

-Phải, tôi luôn tin là cô phản bác lại những kế hoạch của tôi, đặt chướng ngại trên đường tôi đi, cật vấn những động thái và quyền uy của tôi. Trong những vấn đề thế, cô đáng tin cậy một trăm lẻ mười phần trăm.

Vẫn mỉm cười, Cheng Li kêu lên:

-Ôi thuyền trưởng, một lần nữa tinh thần hài hước của ông lại hơn tôi rồi. Nhưng bây giờ tôi phải tạm biệt ông. Có những việc phải sửa soạn cho chuyến đi của Connor và Grace đến Học viện Hải Tặc. Điều đó… chứng tỏ là tôi vẫn có thể được họ tin cậy.

Grace lo sợ nghĩ: Cheng Li đang làm gì vậy. Chẳng khác nào phất miếng vải đỏ trước đầu con bò tót!

Nhưng Molucco vẫn bình tĩnh lạ thường:

-Tôi không tin cô hơn những gì tôi “ngửi” thấy ở cô. Nhưng tôi tuyệt đối tin tưởng ở Grace và Connor. Họ muốn tới thăm Học viện Hải Tặc và tôi thấy không có lí do gì từ chối yêu cầu của họ.

-Tại đó, chúng tôi có những quan niệm rất khác về cướp biển, ông không lo ngại chúng tôi có thể làm hỏng tâm hồn non trẻ của họ sao?

Một lần nữa Grace lại sợ hết hồn, nhưng Molucco chỉ ha hả cười:

-Lý luận cứng ngắt như cô, cô Li, dễ làm hỏng vàng ròng hơn là làm hỏng cặp song sinh này.

Ông choàng hai tay lên vai Grace và Connor:

-Đi đi và hãy vui đùa, bạn ta ạ. Còn trẻ, các bạn phải được tận hưởng niềm vui. Có một số người tốt tại Học Viện, hãy đón nhận những gì họ dạy.

Bóp chặt hai vai chị em, ông nói tiếp:

-Rồi trở lại Diablo, chúng ta lại tiếp tục những công việc thực sự của một cướp biển.

Cầm tay Ma Kettle, thuyền trưởng bước đi. Nhưng ông ngừng bước, quay lại nói:

-Cô Li, họ là thành viên trong thủy thủ đoàn của tôi, nhưng không là nô lệ của tôi. Tôi ủng hộ tư tưởng cá nhân và sự tự so phát biểu trên tàu mình. Cô- Kuo- viện trưởng đáng kính của cô, và những người khác có thể nói như thế không?

Ông trừng mắt nhìn Cheng Li, rồi lại khoác tay Ma. Cheng Li đáp:

-À, rồi sẽ biết. Ồ, thuyền trưởng Wrathe, tôi suýt quên. Thuyền trưởng Quivers yêu cầu tôi nhắc tên bà với ông.

Mặt ông ta chợt sáng lên:

-Lizabeth Quivers. Một cái tên mà mấy tuần trăng rồi ta mới được nghe.

Quay lại hai chị em song sinh, ông nói:

-Vào thời của bà, không thuyền trưởng nào hơn được Lizabeth Quivers.

Ma Kettle cười nhạo:

-Không thuyền trưởng nào tài giỏi hơn và không kẻ nào làm tan nát trái tim người khác đại tài hơn.Với đôi mắt đó, mái tóc đỏ rực như lửa đó…Ôi, May mắn, rõ ràng cô ta đã nắm gọn anh và các em trai anh trong tay. Chẳng phải cô ta là một nhân vật độc đáo sao? Những ngày xưa đó mới vui nhộn làm sao chứ!

Mặt Molucco thoáng buồn:

-Đúng, đúng vậy, những ngày xưa đó thật huy hoàng. Cô Li, xin chuyển lời thăm hỏi chân tình nhất của tôi tới thuyền trưởng Quivers.

Ma Kettle kêu lên:

-Chân tình nhất thôi sao! Cha! Hãy chuyển đến cô ấy tình yêu của chúng tôi. Nói cô ấy hãy dong buồm tới đây nhậu một đêm.

Nói xong Ma khoác tay thuyền trưởng tiến vào một phòng nhỏ.

Thấy “chiến tranh” đã kết thúc, các cướp biển tản mát ra. Cate kéo Connor đi tìm Bart. Grace quay lại Cheng Li, hỏi:

-Sao cô lại khiêu khích ông ta thế?

Cheng Li nháy mắt:

-Cứ nhìn và học. Ông ta đã đồng ý để hai người đi, đúng không? Ai tưởng tượng nổi điều đó có thể xảy ra?

Cô ta cười, nói tiếp:

-Đúng chin giờ sáng mai tôi sẽ đến đón cô và Connor. Mỗi người một túi nhỏ hành lý thôi và sẵn sàng chờ tôi trên boong.

Dù giọng Cheng Li tỏ ra nghiêm trọng, nhưng Grace vẫn không ngăn nổi nụ cười:

-Chúng ta đã làm được chuyện này, đúng không?

Cheng Li gật:

-Đúng thế, Grace. Giờ này ngày mai, cô và Connor đã thoát khỏi Diablo, và nghỉ đêm đầu tiên tại Học Viện Hải Tặc.

Hết chương 13