Chương 4 : Địa ngục hay biển khơi
Chỉ một tiếng sau, cặp sinh đôi đã đứng trước cổng Trại Mồ Côi Vịnh Trăng Lưỡi Liềm. Mỗi đứa chỉ đem theo một bao hành lý nhỏ.
Từ cửa sổ văn phòng, Polly Pagett đã nhìn thấy hai chị em. Sau lớp kính rạn, bà khẽ ngoắc tay ra hiệu chúng tiến qua cổng.
Hai đứa vẫy tay lại, nhưng không bước qua cổng và … một lúc sau, chúng bỏ đi. Bối rối, người đàn bà bé nhỏ mở cánh cửa ọp ẹp và loạng choạng chạy ra ngoài trời nắng.
Khi tới cổng, nheo mắt vì chói nắng, bà ta nhìn theo Connor và Grace đang tiếnt hẳng ra bến tàu và biển khơi ngoài xa.
Polly Pagett la oai oái :
- Trở lại, trở lại ngay. Đây là nhà của hai cháu !
Connor ngoái lại, làu bàu :
- Cứ như thật !
- Giọng bà ấy khỏe ghê chứ !
Vừa nói, Grace vừa siết chặt tay em.
Trong nắng sớm, cơ ngơi nhà Busby rực rỡ như một tòa lâu đài trong cổ tích.
Connor chỉ tay nói :
- Kia là phòng của em.
- Còn phòng kia là của chị.
- Em sẽ nài nỉ ông Busby cho em lái tất cả các xe thể thao của ông ta.
- Chị sẽ thả đầy hoa hồng vào hồ tắm, chỉ bởi vì chị có thể làm điều đó.
Hai đứa khoái chí cười vang, không thấy Loretta Busby đang cầm kéo tỉa cây, ‘‘tung tăng’’ trong khu vườn Tudor* của bà.
(nguyên văn : Tudor knot garden : là vườn cây rất quy củ, trồng các cây như hoa hương thảo, oải hương, lý chua, mơ, cam, nho. Tất cả đều được xén tỉa gọn gàng thành những mẫu hình phức tạp bện vào nhau thành mê cung. (Nxb))
Nhưng bà ta đã thấy chúng và rối rít kêu lên :
- Các con đã tới. các con tới sớm quá !
Bỏ kéo xuống bồn cỏ, bà ta chạy tới hai đứa, lắc lư như một tảng thịt đông dưới mấy lớp da lụa ren màu hồng.
Connor nắm tay chị :
- Chuồn mau !
Hai đứa cắm đầu chạy.
Tới bến tàu hai chị em mới ngừng lại. Những buổi sáng đẹp trời như thế này, ngoài bến luôn rộn rịp. Ngư dân đã trở về với những gì thu hoạch được. Trên bến, công việc phân loại hải sản đã bắt đầu. Họ ném cá lên không như những nghệ sĩ tung hứng. Nơi này cá ngừ, nơi kia cá chỉ vàng, chỗ khác là cá huyết. Ngoài khu phân loại cá, cầu tàu đầy nhóc tôm hùm tươi rói. Những sinh vật màu tím này vẫn còn di chuyển trong lồng như muốn tìm đương thoát ra ngoài.
Connor bảo chị :
- OK. Nói lời tạm biệt thôi. Không còn nhiều thời gian đâu.
Bên ngoài bến cá, cảng kéo dài tới bãi neo thuyền tư nhân. Xa xa, con tàu hoành tráng của ông chủ ngân hàng Lachlan Busby rực rỡ dưới ánh mặt trời. Thuyền bè kế bên nó như nhỏ lại và bị chìm khuất trong bóng đổ của nó.
Thuyền của ông Dexler Tempest neo giữa những con thuyền nhỏ. Đó là một thuyền buồm đơn giản kiểu cổ. Hai chị em sinh đôi đã được hưởng giờ phút hạnh phúc cùng cha trên con thuyền này. Grace và Connor chạy vội qua câud tàu bằng gỗ dẫn tới thuyền.
Connor vuốt ve dòng chữ trên mạn thuyền – Công nương Louisiana – lẩm bẩm :
- Cô nàng đây rồi.
Nó quay hỏi chị :
- Dám không ?
- Sao không dám .
Ngay lúc đó, một đám mây chợt che khuất mặt trời. Một làn gió lạnh buốt chợt bao quanh thân thể Grace, cô rùng mình vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp.
Sự hiện diện của cặp sinh đôi trên tàu bắt đầu gây sự chú ý. Mọi người ngừng tay lom lom nhìn và thì thầm với nhau. Grace và Connor đang làm gì tại đây ? Chúng mang theo hành lý, chuẩn bị rời khỏi đài hải đăng ? Con thuyền này đâu còn là của chúng nữa, rõ ràng trên khoang đã được cắm một tấm bảng với dòng chữ : ‘‘Tài sản của Ngân Hàng Liên Doanh Vịnh TRăng Lưỡi Liềm’’.
Grace nói lớn :
- Chúng cháu tới chia tay con thuyền của cha chúng cháu.
Đám đông vang lên tiếng ồn ào thông cảm.
Connor cúi đầu hỏi :
- Chúng cháu xin một lúc riêng tư được không ạ?
Mọi người tránh xa ra, tiếng thầm thì của họ giờ thành những tiếng xì khó hiểu. Nhưng rồi họ mau chóng chuyển sự chú ý đến hai người đàn bà trong niên vừa thở hồng hộc muốn đứt hơi vừa chạy tới bến cảng.
Với một động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Grace nhảy lên thuyền, trong khi đó Connor tháo dây neo.
Polly Pagett hổn hển nói :
- Ngăn chúng lại!
Loretta Busby la lên :
- Bắt lấy chúng!
Khi Connor nhảy lên khoang, Grace ngước nhìn đám mấy thấp đang lướt qua đầu và cảm thấy gió lạnh lùa qua tóc. Cô bảo :
- Những cơn gió sau sẽ mạnh gấp hai, có thể gấp ba lần.
Connor nói ngay :
- Căng buồm!
Cánh buồm no gió căng phồng.
Cuốn gọn sợi dây neo, Grace kêu lớn :
- Gỡ neo đầu thuyền!
Connor hô :
- Tháo neo cuối thuyền! Ra khơi!
Tất cả dây neo được tháo, con thuyền nhẹ nhàng rời bến. Khi Connor từ từ buông sào buồm, cánh buồm chính đón thêm không khí, căng phồng lên, đầy vẻ hàm ơn và con thuyền nhanh chóng tăng tốc.
Connor gào lên :
- Vĩnh biệt Vịnh Trăng Lưỡi Liềm!
Nhìn lại đài hải đăng, nó có thể thề là đã nhìn thấy cha đứng trong phòng đèn, vẫy tay chào. Nó nhắm mắt, khi mở lại, hình ảnh đó không còn nữa. Connor thở dài.
Grace nói theo em :
- Vĩnh biệt Vinh Trăng Lưỡi Liềm. Ôi, Connor, chúng ta đã làm gì vậy? Chúng ta cần tiền, cần lương thực. Chúng ta sẽ đi về đâu?
- Em nói rồi, Grace, chúng ta có thời gian để giải quyết những vấn đề đó. Điều quan trọng là phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Và quan trọng là chị em mình sát cánh bên nhau.
Chúng cho thuyền tiến thẳng vào vùng nước thẫm hơn ngoài vịnh. Cả hai chứa chan hy vọng tiến vào tương lai.
Khi con thuyền buồm phăng phăng lướt tới, Connor chợt thấy tấm bảng gỗ vẫn còn trên mũi thuyền :
- Tài sản của Ngân Hàng Liên Doanh Vịnh Trăng Lưỡi Liềm hả? Đừng mơ!
Nhặt tấm bảng, nó quăng xuống biển như quăng chiếc đĩa nhựa trong trò chơi ném đĩa. Tấm bảng chìm nghỉm, không để lại vết tích nào.
Trên bến, Polly Pagett và Loretta Busby cảm thấy chia sẻ đau khổ có thể là một mối liên kết mạnh mẽ tuyệt vời.
- Đó, thấy chưa, Loretta? Chị không nên cho những đứa trẻ hư hỏng đó sống trong mái nhà đầm ấm của mình.
- Đúng thế, Polly, chúng cũng sẽ phá hủy trại mồ côi xinh đẹp của chị mất thôi.
- Tống khứ cả hai khỏi đây là tốt rồi! Hãy để cho cá mập ăn thịt chúng.
- Không Loretta, sao lại cá mập? Hải tặc chứ !
- Ôi, đúng rồi. Hải tặc ! Hãy để cho hải tắc bắt hai quái vật vô ơn đó.
Khoác tay Polly, Loretta đề nghị :
- Sao chị không đến dùng chút bữa trưa với chúng tôi nhỉ. Hôm nay có đuôi tôm hùm sốt chua ngọt. Ở ngân hàng về, anh Lachlan thấy chị sẽ mừng lắm đó.
Polly cười toa toét. Hôm nay chua chát bỗng chuyển thành ngọt ngào. Và rất có thể còn nhiều điều tốt đẹp hơn nữa.
Loretta hỏi :
- Hình như có hạt mưa?
- Hả? Ồ đúng rồi. Nhìn trời đen kịt kìa.
- Trời sắp nổi cơn dông. Mà … hai nhóc đáng thương đó thì một mình giữa biển.
Cả hai vừa ha hả cười vừa chạy vào chỗ tránh thời tiết đang bất ngờ trở nên xấu đi.