Chương 9: Quà tặng.
Hoàng hôn. Sau một ngày gió giật, thời tiết xấu, đêm nay cuộc lướt sóng được êm ả. kẻ lướt sóng đơn độc lại xuất hiện, lao vào sóng. Mỗi đêm hắn lại càng mạnh hơn và mỗi đêm càng cô đơn hơn. Phải. lúc này hắn có thể thú nhận điều đó. Hắn không được tạo ra để chịu cảnh đơn độc. Chính sự sống - và cái chết - đã đẩy hắn tới cách biệt với người khác. Nhưng hắn không là một kẻ chịu để định mệnh an bài. Như lúc này, hắn đang phải lệ thuộc vào thuỷ triều, nhưng hắn sẽ sớm điều khiển được dòng chảy của mọi tình huống. Thời gian chờ đơi này sẽ kết thúc.
Trăng đang lên, bắn những mũi tên vàng qua làn nước tối tăm. Hắn thận trọng né tránh ánh sáng, lái tấm ván vào giữa vùng tối. Bây giờ hắn đang phải chiến đấu với cả sức kéo của thuỷ triều và những mũi tên sáng rực của mặt trăng, nhưng với thân hình lực lưỡng, hắn đang chống chọi lại cả hai. Hai chân vững chải khi hắn di chuyển tấm ván từ trái sang phải, cảm nhận sức sóng bên dưới đang lôi cuốn hắn về một khe núi trống.
Càng tiến vào vùng nước cạn, hắn càng phải né tránh những tảng đá. Khi hắn nhảy khỏi tấm ván, nước chỉ cao hơn đầu gối một chút. Kéo tấm ván lên khỏi mặt nước trước khi ván va vào đá, hắn lội qua mấy mét nước sau cùng, tiến vào vùng đất khô. Như thường khi, vừa lên khỏi nước, quần áo và da thịt hắn khô ráo ngay.
Khe núi lởm chởm đá mọc từ dưới lên trên mặt nước. Hắn đặt tấm ván lướt sóng dựa vào một tảng đá lởm chởm, rồi leo lên một gờ đá. nơi này hoàn toàn chìm trong bóng tối,hắn có thể quan sát cảnh quan một cách an toàn.
Xa xa có một con tàu. Hình ảnh đó làm hắn khát khao, nhớ lại con tàu hắn đã phải rời bỏ.Nhưng trong tương lai sẽ còn có những con tàu khác. Và lần này... hắn sẽ là thuyền trưởng. Sẽ không còn dưới quyền kẻ khác nữa. Đó chính là định mệnh của hắn - hắn chắc chắn như vậy.
Con tàu sáng rực ánh đuốt lọt vào tầm nhìn của hắn. Ánh đuốc làm rực sáng lá cờ xương và sọ. Một tàu cướp biển - không là chuyện quá khác thường trên vùng biển này. Tuy nhiên hắn thấy con tàu này quen quen. Hắn nhắm mắt, khép lại ánh sáng để suy nghĩ rõ ràng hơn. Trong bóng tối, hắn thấy một cô gái. Grace. Đó là tên cô ta. Sao hắn lại thấy cô gái này - một đứa con gái tầm thường đã được nghe hắn kể chuyện đời mình? Hắn bóp nát hình ảnh cô ta bằng tâm trí, như bóp con côn trùng dám đậu lên bàn tay hắn. Hắn mở mắt.
Con tàu đã đi qua, nhưng bây giờ có một thứ gần hơn nhiều làm hắn chú ý. Một vật xô dạt vào đá trong vùng nước cạn bên dưới. Một vật bị bọt nước - như những con bạch mã - nhồi dập xô đẩy dưới ánh trăng. Nhoài tới trước, nhìn xuyên qua bóng đêm, hắn thấy thuỷ triều đang đẩy một thùng gỗ về phía hắn. Hắn nhìn thật kỹ món quà đại dương đã gửi cho.
Nhảy xuống khỏi gờ đá, hắn sải bước trở lại vùng nước, chân khéo léo tránh đá lởm chởm. Bây giờ cái thùng đã trong tầm với của hắn, kẹt giữa hai tảng đá, như quả banh bị đá tới đá lui. Bàn tay to lớn của hắn chạm thành thùng. Trông cái thùng to hơn so với lúc nhìn từ trên cao, dài bằng chiều cao của một người lớn. Với người khác, cái thùng có thể là quá cồng kềnh, nhưng với hắn, vẫn có thể xoay trở nổi. Hắn kéo cái quan tài - vì đó đúng là một cỗ quan tài - khỏi hai tảng đá, rồi vác lên bờ.
Đặt quan tài lên cát, hắn chưa biết sẽ phải làm gì, nhìn quanh tìm một chỗ ngồi để suy nghĩ. Hắn thấy cái quan tài là một chỗ ngồi hoàn hảo. Hắn ngồi lên nắp quan tài, nhìn lại ra biển. Dưới sức nặng của hắn, lớp gỗ mỏng manh của quan tài bắt đầu răng rắc rạn nứt. Nhảy vội khỏi quan tài, hắn quan sát vết nứt.
Dù đến từ đâu, quan tài này đã không trôi theo một dòng nước êm đềm. Quanh thành quan tài có những vết cho thấy nó đã nhiều lần bị va chạm vào đá. Qua lỗ thủng trên một góc quan tài, hắn nhìn vào bóng tối mò mò bên trong.
Khó mà thấy được gì. Nước biển đã tràn bào, tuy không đủ nhiều để kéo quan tài chìm xuống, nhưng đủ để làm hắn không nhìn rõ bên trong. Hắn đập cho lỗ thủng rộng hơn. Rắc. Gỗ bị bẻ gãy trong tay hắn như một thỏi sô cô la. Bây giờ hắn đã có thể nhìn rõ hơn. Trước mắt hắn là một chiếc ủng. Ủng của thuyền viên, dây vẫn còn thắt chặt. Nhìn một chiếc ủng suốt năm phút chẳng thú vị gì.
Không biết đầu còn lại của quan tài có bị vỡ không, hắn nghĩ và ngước nhìn. Nhưng đầu quan tài còn nguyên vẹn. Chỉ ngâm trong nước thêm một chút nữa thôi thì phần gỗ nơi đó chắc chắn cũng sẽ rạn nứt. Bởi nói thật, chỉ cần ấn nhẹ một đầu ngón tay, chẳng phải ráng sức cũng có thể bẻ gãy lớp gỗ.
Rắc. Tấm gỗ mỏng manh bị vỡ dưới bàn tay mạnh mẽ của hắn,một cái đinh bật ra. Cúi xuống, hắn thấy một phần khuôn mặt, một con mắt nhắm, lông mi dài ướt nước, một bên má nghiêng trên cái gối vải trắng.
Nắp quan tài đã vỡ, tất nhiên hắn muốn thấy nhiều hơn. Chẳng mất mát gì mà không nậy nắp quan tài ra để nhìn được hết khuôn mặt. Bây giờ hắn đã nhìn rõ đó là một chàng trai trẻ, vẻ mặt vô cùng bình thản. Miệng nhếch lên thành một nụ cười,như anh ta đang mằm mơ. Anh ta mơ gì? Phải chi anh ta nói được, người ta sẽ hỏi anh ta mơ gì, và thêm vài câu hỏi nữa.
Những ý nghĩ dồn dập đến trong đầu hắn như thuỷ triều. Hai tay hắn nhanh nhẹn gỡ bỏ những mảnh nắp quan tài cuối cùng, như bóc vỏ cam. Bây giờ quan tài đã được mở toang. Và người thuỷ thủ trẻ nằm đó, lại được mát lạnh trong không khí của trời đêm, như khi còn sống.
Đây không chỉ là quà tặng của đại dương. Đây là một tín hiệu. Tín hiệu báo vận mệnh đang ủng hộ hắn: kế hoạch của hắn là đúng. Hắn mỉm cười, để lộ những chiếc răng vàng.
Có những chuyện kẻ lướt sóng biết - những điều mà ít ra là hắn đã được nghe. Phải chi hắn nhớ được. những điều mà lúc này hắn ước gì đã quan tâm hơn. Phải chi hắn có thể tập trung, moi móc tứ ký ức: cung cách hành động và những câu thần chú, để đạt tới kết quả. Nhìn xuống con người đang nằm trước mặt. Chỉ bộ quần áo thôi cũng đủ biết đây là một cướp biển, dù tay anh ta không cầm con dao quắm, dù cổ tay anh ta không được cuốn lá cờ đen với đầu lâu và hai khúc xương bắt chéo.
Phải chi hắn nhớ được quy trình chính xác. Gãi gãi cái đầu trọc lốc, hắn cố nhớ. Bây giờ hắn đã mắc nợ gã cướp biển này. Hắn đã xâm phạm sự yên nghĩ của anh ta. Hắn phải cố. Hắn nhắm mắt, gạt bỏ tất cả mọi phiền nhiễu, lùng sục mọi ngõ ngách trong ký ức đen tối, tìm những câu thần chú.
Hắn được đưa trở lại cái hang ổ tối tăm, nơi tràn ngập khói nhang đã có lần thâm nhập toàn bộ tri thức hắn. Bây giờ, hắn đã ở trong chốn tăm tối đó. Một lần nữa mùi tuyết tùng và giáng hương lại làm dịu tâm trí hắn. Trong bóng tối ảm đạm, hắn thấy lại những khuôn mặt đang dạy hắn những nghi lễ. Những câu thần chú đang trở lại. Hắn không đọc theo, chỉ lắng nghe, để những người kia dạy hắn như đã từng dạy trước kia.
Hắn cảm thấy áp lực tăng dần quanh bàn tay. Hắn chưa thể mở mắt, vì nghi lễ chưa hoàn tất. Nhưng bàn tay hắn bị ép chặt từ mọi phía. Như... không... như... đúng rồi - như có một bàn tay khác níu lấy tay hắn.
Sau cùng hắn mở mắt. Quả nhiên, tay hắn đang thả xuống quan tài, và một bàn tay vươn lên từ bóng tối, nắm lấy bàn tay - mập mạp hơn - của hắn. Bây giờ hai bàn tay cùng đập một nhịp như cùng chung nhịp tim.
Hắn nhìn xuống khuôn mặt trong quan tài, tìm thêm một dấu hiệu sống nữa. Hắn nghĩ đã thấy dưới khuôn mặt đang ngủ có chút gì xao động, nhưng không biết có phải đó chỉ là do tưởng tượng không. Hắn nghĩ là đã cảm nhận được sự sống - hay bất cứ tên gọi nào có thể gọi cho hiện tượng này - bắt đầu tràn vào tứ chi gã cướp biển đã chết. Hắn tưởng hưởng sự sống - hay một cách khác của sự sống - đang choán lấy những bộ phận đang nằm ngủ im lìm trong lồng ngực của anh ta. Hắn vẫn ngửi thấy mùi tuyết tùng và giáng hương, vẫn cảm nhận buổi lễ chưa hoàn toàn kết thúc.
Sau cùng, hắn nghe tiếng thở dài. Lúc đầu khe khẽ giống như tiếng sóng vỗ sườn đá xa xa. Rồi thêm một tiếng thở dài nữa, lớn hơn. Há hốc miệng, hắn nhìn xuống đúng lúc hàng lông mi dài động đậy và hai mắt mở ra. Tròng trắng mắt hiện ra như hai viên ngọc trai lóng lánh trong một con hàu đen.
Rồi cặp môi tím tái hé mở, mấp máy phun ra chút không khí và nước biển. Tiếp theo là một giọng nói, rõ và mạnh đến bất ngờ:
- Đã tới lúc dậy rồi sao? Tôi đang mơ giấc mơ xưa thú vị vô cùng!
-Hết chương 9-