Chương 1: Ba chàng hải tặc
Cate Dao Quắm rảo bước qua boong tàu Diablo, quan sát lực lượng tấn công ưu tú của cô. Trong vòng một tiếng nữa cuộc tấn công sẽ bắt đầu, và các cướp biển được cô tuyển chọn đã có mặt để chuẩn bị tinh thần và thể lực cho thử thách phía trước. Cate chậm rãi bước vào giữa boong, điều chỉnh từng động tác tập luyện cho tất cả. Trong khi bước qua, cô ghi nhớ từng cá nhân, từng đội nhóm. Nghĩ tới việc trở thành thuyền phó vẫn làm còn làm cô có cảm giác là lạ, nhưng hứng thú. Trong mấy tháng qua, tàu Diablo đã có nhiều thay đổi. Cheng Li – vì một công tác giảng dạy – đã đi khỏi tàu, và để ngỏ chức thuyền phó. Phải thúc ép một chút Cate mới chịu đảm lãnh trách nhiệm đó. Cheng Li đã ra đi, bây giờ tinh thần thuyền trưởng Wrathe phấn chấn hẳn lên. Cô ta luôn như cái gai bên sườn ông. Thuyền trưởng làm như vui vẻ hơn khi có Cate là nhân vật số hai của ông. Hai người cũng có những bất đồng về chiến thuật, nhưng họ luôn thân thiện tôn trọng lẫn nhau, và trong vấn đề lên kế hoạch tấn công, ông thường để Cate nói lời quyết định sau cùng. Nhưng, với Cate, trong tất cả những thay đổi mấy tháng qua, chuyện quan trọng nhất là cặp song sinh Tempest có mặt trên tàu.
Hai chị em lên tàu trong một hoàn cảnh bi thảm nhất. Connor xuất hiện trước chị nó khoảng một tuần. Mấy ngày sau khi cha chết, chúng đã chạy trốn khỏi thị trấn quê nhà – Vịnh Trăng Lưỡi Liềm – trên một thuyền buồm cũ của gia đình. Tai ương tiếp nối tai ương, thuyền gặp phải cơn bão hung dữ nhất. Hai chị em suýt bị chết chìm, nhưng định mệnh đã đưa chúng vào nơi an toàn, dù bị chia cách trong một thời gian.
Cate biết sự xa cách đó là thời gian thử thách Connor như thế nào, nhưng với niềm tin, cậu bé đã hăng hái tham gia vào đời sống trên Diablo. Lúc này, cô thấy Connor đang luyện kiếm với hai người bạn thân nơi cuối boong tàu. Đó là Bartholomew “Bart” Pearce và Jez Stukeley. Cate rảo bước tới phía họ. Bart và Jez đã là thành viên trong thuỷ thủ đoàn từ nhiều năm qua và là hai trong số những cướp biển được thán phục nhất trên tàu. Cả hai đều mới chớm hai mươi, nhưng đã ký hợp đồng làm việc trên tàu khi còn trong tuổi thiếu niên. Dù là một thiếu niên, Bart là một trong số đàn ông sức lực nhất tàu. Dưới sự hướng dẫn của Cate, anh ta đã tinh thông kiếm thuật, bổ sung thêm cho những ưu điểm cơ bắp của mình. Jez nhỏ con và thon chắc hơn, nhưng là một kiếm sĩ khéo léo hơn. Bart sử dụng đại đao và thường dẫn đầu lực lượng tấn công. Còn Jez – giống như Cate – là một tay kiếm chuẩn xác, tài năng kiếm thuật của anh có thể định đoạt sự thành công trong ngày.
Và Connor Tempest – chỉ mười bốn tuổi, mới lên tàu được hơn ba tháng, chưa hề được huấn luyện về nghề cướp biển trước đây. Cate giới thiệu thanh trường kiếm cho Connor, và ngạc nhiên thích thú về cả khả năng bẩm sinh lẫn sự tận tuỵ luyện tập kiếm thuật của nó. Lúc này cô đang quan sát ba cướp biển trẻ biểu diễn những đường kiếm của họ. Khó mà nói được ai tài hơn ai. Cate đặc biệt vui mừng vì Jez đã nhận Connor vào cùng nhóm. Hy vọng tài năng kiếm thuật của anh ta sẽ là tấm gương cho cậu bé mới học nghề.
- Sao, trong ngày đẹp trời này, ba chàng hải tặc khoẻ không?
Biệt danh Ba Chàng Hải Tặc cô đặt cho họ thành chết tên luôn. Vì ba anh chàng này không hề rời nhau, dù trong khi tấn công hay trong lúc rảnh rỗi.
Cả ba nhìn lên cười, chào thuyền phó đúng kiểu nhà binh. Bart cười nói:
- Cám ơn quý cô, chúng tôi rất khoẻ.
Bart đang tán tỉnh Cate. Cô thầm thích thú, nhưng không thể khuyến khích khi đang làm nhiệm vụ.
- Nghỉ đi, các chàng trai.
Dù cho phép họ nghỉ, nhưng lời nói của cô cũng là một lệnh.
Bart nói:
- Xin cho biết thêm về con tàu chúng ta đang săn đuổi này.
- Đó là một tàu hàng. Chúng ta đã theo dõi suốt sáng nay. Hôm qua, thuyền trưởng Wrathe đã nhận được tin báo từ một nguồn rất đáng tin cậy. Hình như con tàu đó chở đầy hàng hoá và không được phòng thủ nghiêm ngặt. Hơn nữa, nó ở trong hải phận của chúng ta.
Jez Stukeley nói:
- Một chiến thắng quá dễ.
- Đừng bao giờ nghĩ vậy. Có thể lợi thế nghiêng về chúng ta, nhưng không được tự mãn chủ quan.
Jez cuống quít:
- Đúng thế, thưa ngài!
- Đúng thế, thưa ngài?
Bart nhại lại. Anh và Connor tủm tỉm cười vì cậu bạn lỡ lời.
Mặt đỏ bừng, Jez nhún vai
- Xin lỗi quý cô, tôi không biết…
- Không sao.
Cate cố nhịn cười, quay sang Connor:
- Hôm nay cậu Tempest cảm thấy thế nào rồi?
- Rất ổn, và sẵn sàng chiến đấu.
- Tuyệt! Còn Grace?
Connor nhún vai:
- Tốt. Tôi đoán thế. Từ sau bữa điểm tâm tôi không gặp chị ấy. Có lẽ chị ấy đang làm nhiệm vụ bảo quản kiếm.
- Grace tiến bộ khá nhanh trong kiếm thuật.
Cate nói và nhận thấy Connor tỏ ra căng thẳng mỗi khi đề cặp tới vấn đề kiếm và Grace. Chẳng lẽ nó ngại Grace sẽ chứng tỏ tài cạnh tranh với nó? Cate nghĩ, rõ ràng Grace đã tỏ ra có một số năng khiếu bẩm sinh, nhưng cô ta không nhiệt tình với kiếm thuật như Connor. Thật đáng tiếc. Sao đám con trai lại có thể dành hết vinh quang? Cô phải nói chuyện lại với Grace, để Grace nhìn sự việc nghiêm túc hơn. Có thể được huấn luyện từng bước với một nữ cướp biển khác – có lẽ là với Johnna? – sẽ tiến triển hơn chăng.
Connor hỏi:
- Cô sẽ không đưa chị ấy vào vụ tấn công này chứ?
- Không. Cô ấy chưa hoàn toàn sẵn sàng.
Thấy hai vai Connor thoải mái xuôi xuống, Cate đã hiểu. Nó là một cậu em trai quá lo bảo vệ chị. Nó không muốn Grace tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nhưng làm gì có chuyến đi miễn phí trên tàu cướp biển chứ? Hơn nữa, Grace đã chứng tỏ có khả năng thích nghi với hiểm nghèo. Dù sao cô ta đã được một tàu ma-cà-rồng cứu vớt – chính xác hơn là hải-tặc-ma-cà-rồng – và còn sống để kể lại câu chuyện đó. Nhưng bất chấp mọi thúc giục của thuỷ thủ đoàn, Grace nói rất ít về những gì cô đã trải qua trên con tàu đó. Cô chỉ tâm sự với Connor, và mặc dù Connor cương quyết giữ kín những bí mật của cô chị, nó cũng đã nói xa xôi về những tình huống thật sự khủng khiếp Grace đã gặp trên tàu. Chuyện nó muốn bảo vệ chị tránh khỏi chấn thương tinh thần hơn nữa là điều dễ hiểu.
Cate nói với Connor:
- Cậu không phải lo cho Grace. Cô ta cứng rắn như lớp da trên chuôi kiếm của tôi vậy.
Connor mỉm cười, nụ cười yếu ớt:
- Cate, Grace là chị tôi. Là tất cả những gì tôi còn lại trên đời.
Đặt tay lên vai Jez, Bart nói:
- Sai rồi, bồ. Còn chúng tôi thì sao?
Thọc tay vào sườn Connor, Jez đế thêm:
- Chính xác. Ba Chàng Hải Tặc là gì chứ?
Bart thêm:
- Mọi người vì một người, một người vì mọi người.
Cate thở dài:
- Sao y bản gốc.
Nhưng trò đùa của họ thành công, Connor tươi cười lại. Cate nói:
- Bây giờ tôi phải đi chuẩn bị lần cuối cho vụ tấn công.
Bart đứng nghiêm chào:
- Rõ, thưa ngài.
Cate nhíu mày, nhưng không thể không phì cười:
- Lếu láo đủ rồi đó, ông Pearce. Thêm một lời vô phép nữa, ông sẽ phải trực toa-lét đêm nay, trong khi chúng tôi đến quán Ma Kettle.
Nói xong, Cate quay lưng bước đi trước tràng cười ròn rã vang lên vì thái độ nghiêm nghị của cô.
Bart rên lên với hai bạn:
- Ôi! Mỗi khi cô ấy lên mặt trịch thượng, sao mình yêu thế.
Connor trợn mắt nhìn Jez. Jez bảo:
- Thôi nào, Connor. Hãy để ông Pearce ngẩn ngơ với mối tình si, chúng mình đi luyện thêm vài đường kiếm.
- Đồng ý.
Sau cả buổi sáng lau chùi kiếm, Grace Tempest cũng cần được rửa ráy cho chính mình. Nhưng dù cố gắng tẩy rửa hết đất ghét ở bàn tay và cánh tay, cô vẫn không thể nào thanh toán hết mùi dầu mỡ và mùi kim khí. Sau cùng cô đành để cho nó tự bay mùi dần. Chào các bạn, Grace trở xuống phòng, nghỉ ngơi. Khi đi xuống hành lang, cô nghe tiếng các cướp biển trên boong đang chuẩn bị cho cuộc tấn công. Chắc Connor đang ở trong đám đó. Cô bỗng cảm thấy lo cho nó. Sau ba tháng, nghĩ đến người em trai sinh đôi là một thần đồng cướp biển cô vẫn có một cảm giác lạ lùng.
Đôi khi cô vẫn ngỡ ngàng với những gì đã xảy ra. Sau khi cha chết, hai chị em không còn gì tại Vịnh Trăng Lưỡi Liềm – chỉ còn có thể làm kiếp trâu ngựa trong trại mồ côi, hoặc làm con nuôi vị giám đốc ngân hàng tâm thần, Lachlan Busby,và bà vợ Loretta dở hơi của ông ta. Vì vậy chúng đã phải vượt biển cả bằng thuyền buồm Công nương Louisiana của gia đình. Chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng dù tới đâu cũng sẽ tốt hơn những gì chúng bỏ lại phía sau.
Cả hai chị em đều không hình dung được những gì phía trước, Grace vừa nghĩ vừa đẩy cánh cửa vào ca-bin của mình. Em cô đã được con tàu này cứu vớt. Còn cô đã được đưa lên tàu của hải-tặc-ma-cà-rồng – những sinh vật mà cô chỉ được biết đến qua bài ca đi biển lạ lùng cha vẫn hát cho hai chị em nghe.
“Ta sẽ kể cho các người nghe chuyện hải-tặc-ma-cà-rồng,
Một câu chuyện xưa như sự thật.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về một con tàu cổ,
Và thuỷ thủ đoàn vô cùng đáng sợ.
Phải, ta sẽ hát cho các người nghe bài ca về con tàu cổ,
Vượt đại dương xanh…
Ám ảnh đại dương xanh…”
Dù quá nhiều lần nghe bài ca đó, hai chị em chẳng bao giờ nghĩ con tàu đó là có thật, nhưng thật sự có một con tàu như thế! Chính cô đã ở trên tàu, đã mặt đối mặt - chính xác hơn là đối mặt với mặt nạ - với viên thuyền trưởng kỳ lạ.
“Người ta bảo, thuyền trưởng luôn đeo mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắc như đêm tối.
Ồ… người ta bảo thuyền trưởng luôn đeo mạng
Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ.”
Thuyền trưởng không đeo mạng, mà là một mặt nạ. Đó chỉ là một trong những điều trái ngược giữa hiện thực về con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng với ca từ của bài hát. Con tàu đúng là bí ẩn như những gì cô mong đợi, nhưng không hoàn toàn khủng khiếp như mọi người đã tưởng. Hoặc ít ra là đối với riêng cô.
Ngày nào cũng có một vài cướp biển hỏi cô: “Đó chẳng phải là nơi kinh khủng sao?” Hay “Cô đã chịu đựng điều gì ghê sợ nhất?”. Hoặc “trông những con quỉ đó như thế nào?”
Trước những câu hỏi đó, Grace thấy cách hay nhất là nói: “Xin đừng bắt tôi nói về những chuyện đó nữa”. Cái chước thông thường đó quả là hiệu nghiệm. Mọi người bảo nhau: tội nghiệp Grace, tất nhiên là cô ta không muốn gợi lại những kỷ niệm của nơi hãi hùng đó nữa.
Thà nói thế còn dễ hơn cô ráng thuyết phục họ là cô đã được đối xử đàng hoàng trên con tàu đó. Thâm tâm Grace thấy vị thuyền trưởng đeo mặt nạ là một con người rộng lượng nhân từ. Dù, tất nhiên, ma-cà-rồng uống máu, nhưng chỉ trong chừng mực mỗi tuần một lần dự tiệc. Và máu được cung cấp bởi những người hiến máu, họ được đối xử đàng hoàng để xứng đáng với món quà của họ. Cô đã kể với Connor chuyện này, nhưng thậm chí em cô cũng không thể nào hiểu nổi vì sao cô có thể chấp nhận tất cả chuyện này. Chỉ nghĩ đến vụ lấy máu của người khác – hay “chia sẻ” theo cách gọi của hải-tặc-ma-cà-rồng – nó cũng đã cảm thấy khiếp đảm rồi. Grace mỉm cười. Dù Connor tỏ ra cứng rắn trước bạn bè cướp biển, nhưng mới chỉ nghĩ đến mái đã đủ làm nó buồn nôn. Cô nghĩ, mình lên tàu hải- tặc-ma-cà-rồng, nó lên tàu cướp biển lại là điều hay. May mà không phải trong tình huống ngược lại.
Chuyện cô làm quen được với những người bạn tốt trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng nghe có vẻ lạ lùng. Nhưng bộ áo cô đang mặc là của Darcy Flotsam cho. Đó là hình chạm trên đầu tàu vào ban ngày, và như lời Darcy nói, “là người vui vẻ vào ban đêm”.
Ngồi xuống cái giường chật hẹp, Grace vén rèm ô cửa sổ. Bên ngoài, biển xanh đến chói mắt. Màu xanh chói chang làm cô lại nghĩ tới Lorcan Furey, một hải- tặc-ma-cà-rồng “trẻ”, đã cứu cô khỏi bị chết chìm. Anh ta đã bảo vệ cô trên tàu, và khi cướp biển đến tìm cô, chính anh ta đã bảo vệ cô lần cuối. Cô đã rời khỏi tàu hấp tấp hơn mong muốn. Thậm chí không nói được một lời chia tay đàng hoàng với Lorcan. Cô đã mất dấu anh ngay sau khi Connor bất ngờ xuất hiện.
Tất nhiên Lorcan phải vào trong khi trời sáng. Nhưng khi Grace tới phòng anh để nói lời từ biệt, Lorcan không có đó. Cô đã bảo Connor chờ trong khi cô đi tìm kiếm Lorcan khắp tàu, nhưng không thấy anh đâu. Cả thuyền trưởng ma-cà- rồng cũng không biết Lorcan đang ở đâu. Không thể để Connor chờ lâu hơn nữa, cô đành nói lời chia tay với thuyền trưởng, rồi trở lại phòng mình lần cuối. Cô đem theo một thùng tư trang nhỏ - gồm cả mấy bộ váy áo Darcy cho và mấy cuốn sổ tay – rồi lên boong tàu.
Khi mở hành lý trong phòng mình trên tàu Diablo, cô thấy một hộp gỗ nhỏ. Cô nhớ mình đâu có gói cái hộp này theo. Trong hộp có một gói vải. Cô mở gói, một tấm thiệp rơi ra. Nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc còn loằng ngoằng hơn cả bình thường:
Grace thân mến,
Một chút quà để nhớđến tôi.
Chúc lộ trình an toàn!
Người bạn chân thành của cô,
Lorcan Furey.
Tim Grace đập rộn ràng. Chỉ nhìn thấy chữ ký của Lorcan cũng đủ làm cô xúc động. Nhưng một vật gói trong mảnh vải còn làm cô xúc động hơn. Đó là cái nhẫn Claddagh của Lorcan. Cô nhớ lần đầu nhìn thấy nhẫn này là sau khi với cô lên, Lorcan đã vén lọn tóc ướt trên mặt cô.
Giờ đây cô nhìn xuống chiếc nhẫn - vào cái biểu tượng kỳ lạ hai bàn tay nâng một sọ người, trên đỉnh sọ là một mũ miệng nhỏ xíu. Mấy ngón tay cầm nhẫn, cô tự nhủ: một món quà quá lớn. Vì đây gần như là một phần thân thể của Lorcan. Nhưng có lẽ đây mới là mấu chốt của vấn đề. Ý nghĩ đó làm cô rùng mình. Lorcan muốn mình là một phần thuộc về anh ta. Grace quyết định sẽ trả nhẫn lại cho Lorcan. Đồng thời cô cảm thấy nó sẽ là lá bùa hộ mệnh – một vật nhắc nhở cô nhớ tới thời gian ở trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng và là một điềm báo trước sẽ có ngày cô trở lại.
Grace tháo sợi dây chuyền Connor đã cho, lùa nhẫn vào dây. Bây giờ, cái nhẫn và mề đay khung hình của Connor kề bên nhau. Hai vật quí giá nhất của cô.
Mấy ngón tay Grace chạm nhẹ vào chiếc nhẫn. Đôi khi, chạm tay vào nhẫn, cô nhắm mắt, hình ảnh con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng hiển hiện y như thật. Phải chi đó là sự thật!
Cô tự hỏi, họ - thuyền trưởng, Darcy và Lorcan – hiện nay như thế nào? Bây giờ họ đang ở đâu? Một lần nữa, cô lại ước sao có thời gian lâu hơn để nói lời chia tay với họ. Chẳng thể tranh cãi với Connor khi nó cương quyết bảo cô phải lên tàu Diablo sống cùng nó. Cô không có cách nào thuyết phục nó ở lại trên tàu của hải-tặc-ma-cà-rồng. Chọn sống giữa một thuỷ thủ đoàn ma-cà-rồng! Điên quá, đúng không? Cô nhớ một lần cha đã nói: “Grace, đôi khi điên rồ lại là khôn ngoan”. Cô có cảm giác là cha sẽ thông cảm ình.
Buông tay khỏi cái nhẫn của Lorcan, Grace nghĩ, nếu thật sự được chọn lựa, thì cô sẽ ở lại với họ rồi. Chỉ một kẻ trong thuỷ thủ đoàn đã làm cô sợ. Mỗi lần nghĩ đến hình ảnh trung uý Sidorio, cô lại rùng mình. Hai hố mắt hắn toé lửa. Những cái răng vàng sắc như dao găm.
Sidorio – kẻ đã giết chết người hiến máu ình và giam giữ Grace trong phòng cho đến khi cô được thuyền trưởng giải cứu.
Sidorio – kẻ cho cô biết hắn bị Julius Caesar giết chết trước khi hắn đổi máu.
Sidorio – kẻ đã bị trục xuất ra khỏi tàu, sống lưu vong.
Nhìn ra đại dương trong mờ, Grace nghĩ: Hắn là kẻ duy nhất thật sự nguy hiểm trên con tàu đó. Nhưng hắn đã ra đi. Nguy hiểm đã qua rồi. Bây giờ, nếu tìm được cách trở lại đó, chắc chắn cô sẽ được an toàn.