Tiểu Mĩ tỉnh dậy trong phòng bệnh, căn phòng có chút ánh nắng len lỏi vào một màu trắng bao phủ khắp căn phòng không còn một tiếng động nào mọi thứ cứ yên bình như vậy, cô phát hiện khuôn mặt mình đang được băng bó , mang ống thở khắp mình chằng chịt đầy mình cánh tay có chút khó cử động mí mắt khó khăn lắm mới mở được
Cô đang cố gắng tỉnh lại cựa quậy mình rên lên một tiếng ''ưm " nhưng mọi thứ vẫn yên lặng như vậy , không thể nào tự ngồi dậy được.
Bỗng một tiếng động " rầm " cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra , cô nhìn thấy một chàng trai khoảng tầm 20 đến 23 tuổi khuôn mặt thanh thoát, nét mặt thanh tú phải nói là " đẹp " nhưng ánh mắt ấy dừng như hằn lên những gân máu đỏ làm cô đang ngây người bỗng giậy nảy mình muốn trốn muốn nhanh chóng nhảy xuống giường nhưng chỉ thoáng chốc bàn tay lạnh toát nổi đầy gân đang đặt lên trên chiếc cổ trắng ngần của cô,
chàng trai chỉ lặp lại một câu " Tại sao người chết lại là cô ấy ?Tại sao?Hả " nhưng cô dường như cảm nhận được cổ họng mình nghẹn lại muốn phát ra tiếng e là k được nhưng sức siết thì ngày một mạnh hơn . Trong đầu cô vang lên suy nghĩ " Tại sao lại muốn giết tôi, tại sao ?"
Một tiếng hừ lạnh cùng với đôi mắt dường như chỉ cân chớp mắt nhẹ một cái là nước mắt có thể rơi ra " Cô không đáng để sống "
Nghe những lời này bỗng tim cô nhói lên , cô nhắm mắt chấp nhận mọi thứ nước mắt hai hàng tuôn ra. Bỗng nhiên nhưng tiếng bước chân rầm rập chạy tới , cô không biết là có phải đến cứu cô không chỉ nghe được tiếng người nháo nhào xô vào nhau hỗn loạn
" Ngô thiếu gia, cậu không thể làm thế" tiếng một y tá vang lên
" Mau gọi bảo vệ đến đây !!!" một người khác lại lên tiếng với giọng bất lực không ngăn nổi người đó
" Mau bỏ tôi ra !!!" một tiếng hét vang lên
Giờ cô chỉ muốn bịt tai lại không muốn nghe quá ồn ào quá không muốn nghe một chút nào, muốn cất tiếng nhưng chẳng thể vì cổ họng vẫn còn đang rất đau , không ngừng ho lấy lại không khí để thở. Chỉ sau một lúc tiếng ồn ào cũng kết thúc, một bước chân chầm chậm tiến đến, cô mở mắt nhìn thật rõ người đó vì cô sợ có thể lại một người đến giết cô, tay không ngừng run rẩy trong đầu chỉ có suy nghĩ " Đừng đến đây, làm ơn !!"
Nhưng một tiếng nhỏ nhẹ dịu dàng ân cần dường như của một đàn ông lớn tuổi " Tình trạng sức khoẻ của cô đã ổn hơn rồi, mai cô có thể tháo băng, cần theo dõi thêm nhưng sẽ nhanh chóng được xuất viện thôi. Về chuyện chiều nay , cô đừng nghĩ nhiều cứ an tâm nghỉ ngơi"
Thở phào nhẹ nhõm chỉ ậm ừ nhưng không rõ chữ " ảm ...ơ n"
" Được rồi, cô nghỉ ngơi đi " Bác sĩ Trịnh bước đi nhoẻn miệng cười
Sáng hôm sau, tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ , ánh nắng chiếu vào .
" Cô đã dậy rồi sao, vậy chúng ta tiến hành tháo băng thôi " Trịnh Diệp nói xong bèn ra hiệu cho y tá mang đồ nghê tới
Từng lớp từng lớp được gỡ xuống , cô đưa tay lên sờ lên gương mặt rồi lại nhìn sang y tá , y tá dường như hiểu bèn đưa cho cô một cái gương .Trong gương la khuôn măt cua một cô gái rất xinh đep nước da trắng ngần , đôi mắt to tròn , cánh mũi cao, đôi môi hình trái tim .Thật sự la một mỹ nhân , cô quay ra hỏi bác sĩ " Bác sĩ, đây la tôi sao"
" Đúng vậy, vì khi tai nạn khuôn mat của cô bị bỏng nặng nhưng chúng tôi cấy ghép da cho cô , giữ nguyên khuôn măt của cô nên cô yên tâm, thật sự chính la cô của lúc trước " Bác sĩ ôn tồn đáp
" Vậy thì tốt quá " Cô thấy thật tốt không phải nhìn một người xa lạ trong gương
" Nhưng sao tôi không nhớ được chuyện gì cả , có phải tôi.." Tiếng ngập ngừng của cô vang lên
" Đầu cô bị chấn thương nặng vì thế sẽ gây nên mất trí nhớ tạm thời. Cô tên là Tiểu Tinh , 18 tuổi là con gái thứ hai của Sở gia, vài ngày nữa sẽ có người đến đón cô về rồi lúc đó cô có thể hồi phục lại trí nhớ của mình thôi."
" ừm. cảm ơn bác si"
Cô y tá đi ra khép cửa lại , cô lúc này mới đem gương lên nhìn ngắm khuôn mặt mình vừa cảm thán " Đẹp thật, đẹp thật sự ." Cô vẫn còn đang chìm vào thế giới của mình mà cười khanh khách , bỗng bụng cô reo lên làm cô nhớ cả ngày nay chưa ăn gì " aizz, đói bụng sẽ mất xinh , đi tim gì đấy ăn mới được". Giờ cô mới để ý mình đã được chuyển sang một căn phòng khác, nhìn cơ sở vật chất trông có vẻ xập xệ hơn căn phòng trươc, chỉ có một giường một nhà vệ sinh, thiếu thốn đủ thứ. Cô thở dài , chắc nhà mình nghèo lắm nên mình tỉnh cái la đưa cô sang căn phòng này, vậy thì phải nhanh chóng xuất viện thôi không thể làm gánh nặng được. Đôi chân cô dường như lâu ngày không hoạt động nên cô phải bám tường để bước đến phòng ăn. Đến nhà ăn , cô nhìn menu toàn món ngon mắt nhưng ma chỉ chọn những món ăn đủ no , ít tiền . Gọi xong cô mới chợt nhớ, sờ khắp người không có một cắc , lúc này cô chỉ muốn đập đầu vao tường cho đỡ nhục . Làm sao bây giờ , cô đứng loay hoay một lúc không biết làm sao người sau đều vội vàng dục cô nhanh lên.