Chương 45: Bắt Cá Hai Tay 4

Edit: Mốc

Ngọc Hồ Điệp hảo tâm nhắc nhở, khiến Vương Manh Manh bắt đầu khủng hoảng mãnh liệt, ngón tay, cũng gắt gao nắm thành quyền, một mặt nóng nảy đi tới đi lui một mặt suy nghĩ vấn đề này.

Thì ra chủ nhân thân thể này lại như vậy, võ công cao cường đoạt bạn trai người khác, đối với nàng ấy mà nói, hiển nhiên không có gì ghê gớm.

Chỉ là, tại sao nàng lại một chút võ công cũng không có chứ, sau khi xuyên qua lại phải giúp nàng ta gánh lấy oan ức này?

Nếu nàng có võ công của Vương Manh Manh trước kia, nàng cũng chả cần quan tâm cái gì là Độc mỹ nhân hay không phải Độc mỹ nhân, đến một người giết một người, đến một đôi chém một đôi, nhưng, hiện tại thì……

Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lại bắt đầu có một loại xúc động muốn tự sát.

Có một kẻ địch võ công cao cường như vậy, dù sao cũng chết chắc rồi, chi bằng để mình được chết một cách thống khoái đi.

Bất quá hiện tại chuyện đầu tiên Vương tiểu miêu muốn làm không phải là tự sát, đầu tiên nàng muốn tìm ra tên nam nhân bắt cá hai tay chết tiệt kia, tiếp theo thế nào, đều có một câu châm ngôn.

Chết, cũng phải chết một cách rõ ràng minh bạch.

Nghĩ đến đây, Vương Manh Manh lập tức đưa mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.

Theo như những lời hắn nói vừa rồi, có vẻ là rất tường tận chuyện của tên bắt cá hai tay kia, nói cách khác, hắn nhất định biết tên nam nhân kia.

Xác định điều này, Vương Manh Manh liền cầm lấy tay áo Ngọc Hồ Điệp, trong mắt, tràn đầy khẩn cầu: “Dâm… Không, Ngọc huynh, van cầu ngươi nói cho ta biết, các nàng…… Ách, nam nhân mà chúng ta tranh giành kia, tên gọi là gì?”

Trong mắt Ngọc Hồ Điệp hiện lên một tia khác thường, ra sức lắc lắc đầu: “Ta cảm thấy ngươi có lẽ không nên biết tên người này thì hơn.”

Ánh mắt Vương Manh Manh nhìn Ngọc Hồ Điệp, nhất thời giống như một nữ tử yếu đuối khi bị người cướp sắc, đưa mắt nhìn một người thấy chết mà không cứu.

Trong mắt, có trách cứ cùng ai oán: “Không, ta nhất định phải biết, cho dù ta chết, cũng phải chết một cách rõ ràng, rốt cuộc là tên nam tử bắt cá hai tay vô lương tâm nào, giúp ta rước lấy một phiền toái lớn như vậy!”

Bộ dáng ai oán của Vương Manh Manh khiến lương tâm Ngọc Hồ Điệp rốt cục nổi lên, chần chờ hồi lâu, trái nhìn phải liếc một lúc, xác định không có người, mới ghé vào tai nàng nói: “Kỳ thật nam nhân kia chính là ta!”