Hắc Vũ đình chỉ tu luyện lúc thì mặt trời đã ló dạng, Diễm My cũng đã rời giường từ lúc nào không hay. Hắn đứng dậy, chỉnh lý một chút quần áo mà chuẩn bị ra khỏi phòng. Dù gì hôm nay còn phải đi gặp bà sư phụ dở hơi kia đâu.
............
Diễm My do mấy ngày nay vẫn còn mệt mỏi nên lúc đang Hắc Vũ trở về mà thành ra ngủ quên trên mặt bàn. Hôm này nàng vừa tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên nện êm ả, tâm tình không khỏi ấm áp ngọt ngào. Ánh mắt nàng nhu hòa đầy mật ý mà nhìn người thanh niên đang đang tu luyện giữa phòng kia.
Nói ra nhân sinh đúng là thật diệu kỳ!!.
Ai mà nghĩ được nàng lại sẽ kết phu thê với hắn chứ! Đến bây giờ nàng vẫn như đang ở trong mộng vậy.
Sinh ra ko cha ko mẹ, nàng được Mộc Đàm nhận nuổi và dạy bảo từ tấm bé. Thiên phú kinh người, nhan sắc tuyệt mỹ khiến nàng càng nổi trội. Thật như lời Mộc Đàm nói không ít thanh niên tài tuấn muốn truy nàng. Có kẻ mê mẩn tài năng, nhan sắc của nàng nhưng đa số là vì thân phận. Đồ đệ của tông chủ Ninh Hải tông. Cái thân phận này có sức mê hoặc không hề nhẹ. Lấy được nàng chẳng khác nào kết thông gia với Ninh Hải tông chỉ cần vậy là quá đủ rồi.
Nhưng chưa lần nào nàng động lòng quá!. Diễm My không hiểu tại sao nhưng chỉ đứng gần những năm nhân đó nàng đã cảm thấy khó chịu vô cùng, khí huyết như nóng lên, ý niệm như lửa nóng thôi thúc nàng tránh xa bọn hắn. Mộc Đàm cũng từng nhờ Diệp Bạch Lan xem xét qua cho nàng nhưng không hề rõ nguyên nhân. Cuối cùng cũng chỉ có thể suy đoán là do thể chất của nàng.
Diễm My nàng mang một thể chất đặc biệt nó gọi làm 《 Nguyệt Hỏa thể 》. Tu sĩ mang thể chất này linh căn chắc chắn chỉ mang duy nhất một thuộc tính hỏa. Tu luyện hỏa công pháp nhanh chóng và uy lực mạnh vô cùng hơn tu sĩ bình thường. Hỏa diễm mà tu sĩ này xuất ra không phải hỏa thường. Thể chất này thậm chí còn mang nhiều khả năng kinh khủng khác. Tương truyền có một đại tu sĩ trước kia mang trong mình thể chất này hoành hành tứ phương. Hỏa công của hắn mạnh kinh thiên nhưng đặc biệt hơn cả là hắn còn có thể khống chế hỏa diễm của tu sĩ khác.
Phải biết rằng nguyên tố là do tu sĩ phóng thích bằng linh lực trong cơ thể nên nằm trong sự khống chế của bọn họ nào có thể để kẻ khác điều khiển được. Truyênn trên cũng chỉ là truyền miệng nhưng cũng ko hẳn là không đáng tin.
Diễm My mang thể chất đặc biệt như vậy nên tính cách cũng ảnh hưởng phần nào nên suy đoán như thế cũng không sai. Mà cảm xúc của nàng cũng có ảnh hưởng rất đặc biệt ví dụ như đợt thí luyện vừa rồi do đau xót, bi thống mãnh liệt mà Diễm My mất khống chế, tự thân phát ra hỏa diễm xung quanh. Uy lực nó cũng tăng theo cường độ cảm xúc và tu vi của nàng. Nếu Diệp Bạch Lan không làm gì thì thương vông ắt xảy ra.
Mộc Đàm cũng nhiều lần nghiên cứu cách để giúp Diễm My kiểm xoát nó nhưng bất khả thi. Cuối cùng chỉ có thể để Diễm My tự khống chế cảm xúc của mình thôi vậy. Do đó khuôn mặt nàng gần như lúc nào cũng một vẻ băng lãnh lạnh nhạt.
Nhưng ai ngở được khi gặp được hắn cuộc đời nàng đã thay đồi. Ba năm trước bắt gặp tên thiếu niên ăn mày đó. Toàn thân nấm nem, gầy hốc hác. Máu chảy ròng ròng như tượng chưng cho việc sinh mệnh hắn đăng mất dần. Chỉ còn ánh mắt không cam lòng mà nhìn thẳng thương thiên. Nhưng không cam lòng thì sao. Cuộc đời này vốn đã dầy việc ta không thể quết định được. Đời không chỉ có mình hắn khổ. Diễm My nàng đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Nhưng không hiểu tại sao lần này lại không như vậy. Ngọn lửa bất kham bấy lâu trong nàng như dịu lại. Nó như thôi thúc nàng cứu lấy thiếu niên trước mặt này.
Diễm My không hiểu tại sao nàng không hề bài xích hắn như những nam nhân khác. Không chỉ chữa trị cho hắn mà còn nhận hắn làm đờ đệ. Ban đầu nàng chỉ coi hắn như một đứa trẻ mà dạy bảo nhưng không hiểu sao nhìn thấy hắn làm lòng nàng cảm giác an bình .
Sau khi trao hắn nụ hôn trên má lòng Diễm My càng bất ổn hơn. Thậm chí mặt còn đỏ phừng phừng. Dần dà nàng ít luyện kiếm với hắn hơn, hắn cũng bắt đầu ra ngoài mà luyện săn yêu thú. Mỗi lần như vậy đều đi nàng cũng thường ngồi trước bàn nước mà chờ hắn trở về. Nàng không hiểu tại sao mình lại như vậy, lo lắng quan tâm hắn như vậy. Đôi khi Diễm My cố thuyết phục mình rằng tất cả là do trách nhiệm của một vị sư phụ nên nàng mới như vậy.
Nhưng nàng không biết mình đã dính vào ái tình từ lúc nào. Nàng yêu chính đồ đệ của mình a. Tuy vậy do ước thúc từ điều lễ của Mộc Đàm dạy bảo nên Diễm My cố gắng kiềm chế mình. Dù vậy Hắc Vũ như liều thuốc độc ngọt ngào khiến nàng không thể dứt ra được.
Và rồi ngày đó đến. Nhìn hắn thống khổ trước xác hai con yêu thú. Lúc ấy nàng càng rõ ràng hắn trân quý với mình như thế nào. Lửa tình đã " bùng cháy " lên rồi.
.......
Diễm My hồi tưởng lại quãng thời gian trước đó mà khuôn mặt không khỏi toát ra nhu tình vô hạn.
Chốc lát sau nàng thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng rất cẩn thận giữ yên tĩnh cho Hắc Vũ tu luyện.
........
Bên ngoài động phủ của Diễm My, bước trong vườn hoa là một mỹ nũ tuyệt sắc. Nàng như nàng tiên giữa rừng hoa vậy. Bỗng một đôi tay vững chắc mà từ sau ôm lấy eo của nàng.
Diễm My nhẹ nhàng mà tựa vào lòng hắn. Một bàn tay rời đi lên trên, nhẹ nhàng nhấc lên một dải tốc sắc đỏ mà nhìn ngắm.
- Sao chàng không tiếp tục tu luyện nữa vậy!! Có phải có việc gì sao??
- Quả là thê tử của ta! Luôn luôn hiểu ta nhất a!! - Hắc Vũ lấy ý trêu đùa mà đáp lại
- Hứ!! Nên nhớ thiếp cũng là sư phụ của chàng 3 năm qua a - Diễm My bạch hắn một cái vì một cái tay khác của hắn đang ăn mặn a.
Hắc Vũ nghe thấy vậy thì vội vàng mà chuyển chủ đề.
- Hì hì. Dù có vậy thì bây giờ vẫn là nương tử của ta a!!. Mà hạ ngày nay không thấy Ánh Nguyệt đến đây thăm a. Nàng chạy đi đâu mất rồi??
- Ánh Nguyết á! Trong kỳ thi tuyển vừa rồi có tỷ muội tốt của con bé gia nhập tông môn nên con bé chạy đi chào hỏi rồi. Dù gì thì cũng đã vài năm không gặp mặt mà!!
" Tỷ muội!! Bà chằn này mà cũng có tỷ muội sao. Ha chắc cũng dữ dằn không kém đâu!! "
........
Ắt... xì!!
- Uyển Phượng tỷ làm sao vậy! Chẳng nhẽ bị cảm lạnh rồi - Một thiếu nữ tóc vàng nhạt giọng quan tâm mà hỏi Uyển Phượng.
Cốc
- Nha đầu ngốc nhà muội!! Ít gì ta cũng là Dung Linh kỳ tu sĩ a làm sao bị cảm được!! - Uyển Phượng lấy tay mà nhẹ cốc nên đầu nàng. Ánh Nguyệt nha đầu này nếu chỉ nghe lời nàng nói thì không ai hiểu cho đến khi nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của nàng.
- Hì hì!! Mà những truyện tỷ nói là thật sao!. Tên hỗn đản kia còn có hai nữ nhân khác!! - Ánh Nguyệt chỉ cười vui một chút sau đó nghiêm túc mà hỏi lại.
- Đúng vậy a. Một tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp hoạt bát, một tỷ tỷ thậm chí còn là bá vương một phương nữa!! - Uyển Phượng vô cùng chân thật mà kể lại. Tính nàng vốn là vậy mà. Quá ngây thơ chân thành.
Cộp!!
Ánh Nguyệt bỗng đập mạnh bàn rồi đứng phát dậy, giọng đầy tức giận mà nói:
- Tên chết tiệt đó!!! Dám ra ngoài hú hí tìm gái. Hắn dám lừa dối sư phụ, lần này không xẻo của hắn thì muội quyết không mang họ Vân nữa!- Chỉ nghĩ đếm việc nàng lo hắn ngày đêm ấy vậy mà còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, hỏa khí bây giờ của nàng như xông đến đại não rồi.
- Ây! Muội cứ ngồi xuống đã, mọi người đang nhìn kìa!!! - Uyển Phượng một bên thì luống cuống tay chân, nàng ko nghĩ Ánh Nguyệt lại phản ứng dữ dội như vậy, tất cả mọi người trong tửu lâu này đang nhìn về phía họ ánh mắt vẻ như nhìn tên điên vậy.
Ánh Nguyệt bây giờ mới để ý đến xung quanh. Hôm nay nàng có ý dẫn Uyển Phượng ra ngoài tông môn vui chơi, đi đến tửu lâu này mà ngắm cảnh nói truyện. Nàng hồn nhiên quên mất mình đang ở trốn đông người, mặt mo không khỏi đỏ ửng mà từ từ ngồi xuống.
Cả hai cô bé lại từ tù mà bắt đầu nói truyện nhưng lạ thay lần này chủ đề lại toàn bộ bị chuyển lên người Hắc Vũ. Ánh Nguyệt hỏi Uyển Phượng về hắn một cách kỹ càng đến không hề lọt chi tiết nào.
Uyển Phượng thì vắt hết trí nhớ ra mà kể lại cho Ánh Nguyệt. Có thi thoảng nàng thấy muội muội này của nàng rất lạ a " Nguyệt muội không phải thích Hắc huynh chứ, không phải thì sao lại quan tâm kỹ vậy nhỉ!? Nhưng kể cũng bình thường huynh ấy vừa mạnh mẽ, vừa tuấn mỹ, thậm chí đối xử thê tử rất ôn nhu a ".
.............
Hai thiếu nữ đang díu rít mà thảo luận về Hắc Vũ. Trong khi hắn thì đang phi hành nhanh chóng đến động phủ riêng của Mộc Đàm.
Sau khi tình tứ trêu đùa với Diễm My đôi chút thì Hắc Vũ cũng rời đi.
Hôm nay là lần thứ hai hắn đến gặp vị tông chủ kỳ bí của Ninh Hải tông này.
Ấn tượng của hắn bận trước phải nói là ngũ vị tạp trần. Ban đầu thì uy phong khí khái của thượng vị giả. Một nữ nhân mà dẫn dắt cả tông môn to lớn như này không phải truyện dễ. Nhưng mà lúc sau thì lại tính như trẻ con, chẳng khác nào một búa đập bể hình tượng ban đầu. Chưa kể đến còn rất hám tài nữa. Hắc Vũ không thể tin vào mắt mình, nếu hắn nán lại một chút có khi bị bà sư phụ này quay không biết đâu vào đâu nữa mất. Hắc Vũ bây giờ đang thắc mắc đây liệu có phải sư phụ của Diễm My không nữa.
Hắc Vũ nhanh chóng mà phi hành đến Mộc Lam cụng. Ngay vừa đáp xuống thì thân ảnh xinh xắn của tiểu Mai đã xuất hiện trước mặt hắn. Tiểu cô nương này vẫn vận một bộ quần áo như vậy. Nhưng có vẻ lần thứ 2 gặp mặt hay là do đây là chỗ chủ tử của nàng nên cô bé này không sợ hắn như lần đầu gặp nữa.
Vừa đáp xuống tiểu Mai đã tiến đến mà chào hỏi.
- Hoan nghênh sư huynh! Huynh nên nhanh đi thôi tông chủ đã chờ đc một lúc rồi!
Chưa kịp để Hắc Vũ đáp lời tiểu Mai đã ngay lập túc quay người mà đi. Hắc Vũ thấy vậy cũng không nói nhiều nữa mà từ tốn để nàng ta dẫn đường mà theo sau.
Chẳng biết đi được bao lâu, cả hai người đã đi đến một khoẳng đất trống vô cùng rộng dãi, xung quanh là những hàng cây. Ở một góc xa dưới bóng cây dâm mát đang có một bóng người khoanh chân mà ngồi tại đó.
Vừa đến đây thì tiểu Mai cũng dừng lại mà nói với hắn.
- Tông chủ chỉ cho phép muội đi đến đây thôi. Còn lain mời sư huynh một mình đi tiếp.
Nói xong cô nàng quay người lại mà dời đi. Hắc Vũ cũng không bận tâm lắm mà tiếp tục đi tới. Chẳng mấy chốc hắn đã đi đến trước mặt người kia. Một thân ảnh mỹ nữ, khuôn mặt có mấy phần tương tự Mộc Hân, dáng người thướt tha mỹ miều. Nàng đang lặng yên mà ngồi tĩnh tọa tại đó.
Hắc Vũ đến trước mặt nàng, chắp tay, khom lứng :
- Đệ tử Hắc Vũ bái kiến sư phụ!!.
Mộc Đàm từ từ mà mở ra mỹ mục. Nhưng bỗng thân ảnh nàng biến mất vô tung.
Hắc Vũ bỗng chốc cảm thấy áp lực chưa từng có. Hắn nhanh chóng mà vận sức lực toàn thân, mũi chân chưa kịp lên thì đã.
Bộp!!!!! Uỳnh!!!
Chỉ thấy nhoáng cái Hắc Vũ đã bay ra xa, thân thể kéo lê trên nền đắt. Vị trí cũ cửa hắn xuất hiện một thân ảnh yểu điệu, không phải Mộc Đàm thì còn là ai nữa.
Hắc Vũ phía kia chật vật mà đứng dậy. Một đòn vừa rồi tuy không có lực sát thương mấy nhưng lại đủ để thổi bay hắn đi. Hắn bây giờ chẳng hiểu tại sao tự dưng mình bị ăn đòn nữa. Chẳng nhẽ bà sư phụ này của hắn đến kỳ hay sao.
- Sư phụ tại...
Zoẹt!!!
Hắc Vũ chưa kịp nói hết câu thì thân ảnh hắn ngay lập tức lại biến mất. Chỉ thấy ở một bóng cây gần đó đã xuất hiện thân ảnh của hắn rồi, nhưng chỉ vừa xuất hiện thì ngay trước mặt hắn đã xuất hiện một nắm đấm ngà ngọc trực thẳng vào mặt.
Uỳnh!!!
Hắc Vũ lại bị đánh bay lần nữa. Nhưng lần này chưa kịp để Hắc Vũ nói một câu nào thì Mộc Đàm đã phát động tấn công tiếp lần nữa. Thân hình Hắc Vũ lại lần nữa biến mất. Hắn lại xuất hiện tại bóng cây gần đó, lần này thì lại là một chiếc chân trắng muốt đánh vào eo hắn. Nhưng bỗng chốc thân hình Hắc Vũ lại tự dưng dich chuyển ra xa vị trí cũ một đoạn khiến cho một cước đó đá vào không chung. Ngay sau đó..
Uỳnh!!
Hắc Vũ nhà ta ngay lập tức nằm bẹp trên đất, chân ngọc của Mộc Đàm đang dẫm hẳn trên lưng hắn.
.......
Một lât sau..
Bây giờ Mộc Đàm đã quay lại vị trí lúc trước của mình còn Hắc Vũ thì quần áo nhếc nhác đang bị bắt quỳ gối trước mặt nàng. Vẻ mặt tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
- Sư phụ tại sao người lại đánh đệ tử như vậy chứ !??
- Hử!! Ngươi mắc lỗi còn hỏi tại sao!!! Mỗi lỗi ta sẽ đánh ngươi một đòn.!!
" Hả mắc lỗi! Ta nhớ mình làm sai cái gì đâu ta!!!"
- Sao hả!!?? Còn chưa biết mình mắc lỗi gì nữa sao !!! - Thấy biểu cảm khó hiểu của Hắc Vũ thì vẻ mặt Mộc Đàm dần tối sầm lại.
- Đệ tử ngu dốt nhờ sư phụ giảng giải!! - Nói thật là Hắc Vũ chẳng biết mình sai ở chỗ nào nữa.
Thấy hắn như vậy thì Mộc Đàm cũng thôi không làm khó nữa mà giảng giải.
- Đòn thứ nhất là vì ngươi quá yếu!!!
- Yếu??? Đệ tử bây giờ vẫn còn yếu ?? - Hắc Vũ ngạc nhiên mà trả lời. Nếu so với mấy Kim Đan lão quái thì có thể là yếu thật. Nhưng trong đám Dung Linh thì cũng khỗng đến nỗi nào chứ.
- Không tin sao!!. Phản xạ chậm chạp, lực lượng mạnh nhưng không biết sử dụng , linh lực thì phù phiếm không cô đọng và đặc biệt là thiếu kinh nghiệm quá nhiều. Đây không phải là yếu thì là gì!!
Nghe thấy vậy thì Hắc Vũ không khỏi suy nghĩ kỹ lại mà gật gù thấy đúng. Hans thở dài mà hỏi tiếp.
- Vậy lỗi thứ hai của đệ tử là gì thưa sư phụ?.
- Hiển nhiên là vì đến muộn rồi!
Hả.
- Nhưng mà người chỉ bảo hôm nay còn phải tới đây nhưng có bảo là lúc nào có mặt đâu.!!
Cộp!!
- Đến truyện này mà ta còn cần nhắc ngươi nữa à!! Suốt ngày mà ở nhà hú hí với gái. Kiểu này mà làm được đệ tử của ta hả. Nghe cho rõ đây , từ ngày mai trở đi trước khi mặt trời mọc ngươi phải có mặt ở đây rõ chưa!! - Mộc Đàm như nổi nóng lên mà mắng một hơi dài.
Hắc Vũ bên kia thì chỉ biết ngậm ngùi không nói gì " Dõ dàng là muốn thu người ta, có phải người ta đòi hỏi đâu "
Kết quả cuối cùng Hắc Vũ cũng chỉ đành chịu mà thôi.
- Vậy thì lỗi thứ ba là gì ạ?
- Hửm? Lỗi thứ ba sao?. Chỉ có 2 lỗi đó thôi mà!!
- Nhưng.. nhưng mà người đánh đệ tử 3 lần mà!!?? - Hắc Vũ nghi hoặc mà hỏi lại!!
- À!! Đòn cuối cùng là quà khuyến mãi mừng ngươi nhập môn!!
....
Hắc Vũ hắc tuyến đầy đầu không biết nói gì nữa! Hắn bị ăn oan một đòn chỉ vì nó là quà khuyến mãi.. quà khuyến mãi... khuyến mãi.....
Mộc Đàm bên kia thì sắc mặt vẫn không đổi mà nhìn Hắc Vũ đang đơ người không biết nói gì nữa. Nhưng đáy mắt nàng thì lại ẩn hiện một đạo vui vẻ khó thể thấy.